"Cơ thể không thể cứng đờ như vậy, cô có biết nhìn cô khi treo dây thép giống cái gì hay không? Giống một con gà đang hong gió!"
Vừa mới gỡ bỏ dây thép xong, Diệp Chi Đào còn chưa kịp xoa bả vai nhức mỏi đã bị nữ chính Úc Gia đổ ập xuống mắng một trận.
Diệp Chi Đào ở không trung bị gió thổi đến mức tinh thần hoảng hốt một hồi lâu chưa bình tĩnh lại được, nàng mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua trước mắt cùng chính mình ăn mặc tương đồng trang phục diễn Úc Gia, nghĩ thầm tôi là gà hong gió, cô ăn mặc đủ mọi màu sắc còn ở trên mặt đất tán loạn, chẳng lẽ là gà rừng?
Nhìn đến biểu tình mê mang trên mặt Diệp Chi Đào, Úc Gia càng phát cáu, các diễn viên khác xấu hổ đứng ở một bên, cũng không biết là nên đi lên cầu tình hay là nên tránh ở một bên, vẫn là đạo diễn lại đây khuyên hai câu, Úc Gia cũng không khách khí, làm trò trước mặt đạo diễn chỉ vào Diệp Chi Đào tiếp tục mắng.
"Cô ta ngay cả tư chất làm thế thân của tôi đều không có."
"Ngài có thấy vừa nãy cô ta ở không trung bộ dáng ra sao không, sống sờ sờ biến thành một con gà hong gió, người xem sẽ đánh giá bộ phim này của chúng ta như nào??"
"......"
Thời điểm Úc Gia chỉ vào nàng điên cuồng mắng, Diệp Chi Đào cúi đầu ngửi một chút mùi hương trên người của mình, thành thị ven biển gió lớn, cơn gió còn kèm theo mùi vị muối biển, cộng thêm hương vị của đồ trang điểm trên người Diệp Chi Đào, chính xác là một con gà hong gió thơm nức mũi.
Diệp Chi Đào nghe được xung quanh có người khụ một tiếng, nàng quay đầu qua nhìn, biểu tình các đồng sự trong đoàn phim đều có chút phức tạp.
Có mỏi mệt, có đồng tình, có bất mãn, trời đã sắp tối, chỉ có chiếc đèn tụ quang lớn của phim trường như không cần tiền điện mà sáng lên, một đoạn kịch quay từ sáng tới tối nhưng nữ chính diễn không được khiến cho mọi người đều phải ở chỗ này chờ.
"Cần thiết diễn lại một lần, đạo diễn"
Bộ phim này chủ yếu là nâng nữ chủ, bất luận một cái màn ảnh nào không làm nàng hài lòng đều đủ làm nàng lăn lộn toàn bộ đoàn phim một lần.
Đạo diễn cũng chỉ có thể tiếp tục.
"Tiểu Đào tính tình cũng thật quá tốt."
Diệp Chi Đào nghe được bên cạnh có người nhỏ giọng nói một câu, nàng trong lòng tức khắc có hàng trăm thanh âm rít gào: Tính tình của nàng thật sự không có tốt như vậy đâu!!!Thật sự là nàng quá mệt mỏi, mệt tới mức không nghĩ nói thêm nửa câu.
Lại một lần nữa bị dây thép treo lên không trung, Diệp Chi Đào chỉ còn cách bài trừ số tinh lực còn sót lại điều chỉnh thành trạng thái tốt nhất, nàng từng học múa, dáng người lại tương đương đẹp nhưng Úc Gia đứng bên dưới còn đối với nàng kén cá chọn canh.
Nàng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua bên dưới, đạo diễn cởi áo gió, mặc áo thun, cuốn mấy tờ kịch bản thành cuốn cầm ở trong tay, một bên chỉ huy, một bên ứng phó Úc Gia.
"Lâm đạo, như này vẫn không được."
"Lâm đạo, ánh đèn không ổn."
"Lâm đạo......."
"Tạp!"
Diệp Chi Đào nghe thấy tiếng "Tạp" xong, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của gà hong gió —— vào nồi, không đúng, là hạ xuống.
Nàng mệt mỏi theo dây thép hạ xuống dần dần chạm tới mặt đất.
Này chưa phải kết thúc, đạo diễn cùng Úc Gia còn đang giằng co. Chuyên viên trang điểm Tiểu Lam cầm rương trang điểm trộm chuồn lại đây.
"Để mình trang điểm lại cho cậu"
"Cảm ơn."
"Đừng khách khí."
Một đoàn phim trên dưới gần một trăm người, mỗi người trong lòng đều có câu oán hận, ngày hôm nay Diệp Chi Đào trôi qua không tốt, Tiểu Lam cũng như vậy, hai người một bên bổ trang một bên trộm nhìn tình huống bên phía đạo diễn.
Nguyên bản đạo diễn đối với nữ chủ nói gì nghe nấy mà lúc này cũng có chút mất kiên nhẫn.
"Tiểu Úc , tôi biết cô làm việc nghiêm túc nhưng cảnh này có nhiều người xuất hiện, người xem sẽ không chú ý tư thế treo dây thép của từng diễn viên. Hôm nay liền đến đây thôi được không?"
Một câu làm việc nghiêm túc vừa nói ra, Diệp Chi Đào nghe được bên cạnh Tiểu Lam cười một tiếng.
"Suỵt."
Diệp Chi Đào hướng nàng làm một kí hiệu im lặng, Tiểu Lam lè lưỡi.
Kết quả là Diệp Chi Đào chính mình lại không nhịn được cười sau đó bị Tiểu Lam trộm nhéo một chút.
Động tác nhỏ của hai người khiến cho một diễn viên bên cạnh chú ý, Diệp Chi Đào ho khan một tiếng sau đó nhanh chóng treo lên nụ cười thương mại.
Bên kia vẫn còn tranh chấp.
"Tôi nghiêm túc là sai rồi? Tôi cảm thấy diễn như vậy là không được, không thể qua!"
"Đạo diễn, tôi tham gia biết bao đoàn phim, đạo diễn nổi tiếng như nào đều nghe qua kiến nghị của tôi, chưa từng có ai nói không."
Đạo diễn tức giận tới mức xốc mũ lưỡi trai, trên trán bóng nhẫy tất cả đều là mồ hôi:" Tôi không cần cảm nhận của cô, tôi muốn cảm nhận của tôi, tôi là đạo diễn, nghe tôi."
Diệp Chi Đào lúc này thật sự không thể nhịn xuống, bật cười.
Tiếng cười của nàng lập tức khiến cho Úc Gia chú ý.
Úc Gia chính là người thích bắt nạt kẻ yếu, đạo diễn kiên cường, nàng quay đầu liền đem mũi nhọn chỉ về người vẫn luôn bị nàng mặc sức gây khó dễ, Diệp Chi Đào.
"Nếu không ngài để cô ta tự mình làm, xem cô ta cảm thấy biểu hiện của bản thân có xứng đáng với cơ hội làm thế thân này không?''
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Chi Đào.
Tiểu Lam căm hận nhìn về phía Úc Gia —— việc này thật quá đáng.
Diệp Chi Đào tựa hồ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nàng nếu nói phải, như vậy tất nhiên sẽ đem tất cả lửa giận của Úc Gia hướng về mình hơn nữa còn đắc tội với đạo diễn, nàng nếu nói không phải, như vậy tất cả mọi người sẽ tiếp tục công tác quay chụp ngày hôm nay.
Mỗi một cái biểu tình trên mặt Diệp Chi Đào đều bị mọi người xung quanh quan sát cẩn thận, có người suy đoán nàng sẽ phát hỏa, có người nói nàng sẽ khóc —— rốt cuộc nàng chỉ là thực tập sinh, lần đầu tiên tham gia đoàn phim, nhưng mà khiến mọi người ngoài ý muốn chính là, nàng lộ ra biểu tình hướng tới, nói với Úc Gia : "Úc tỷ cảm thấy em làm không được đó chính là em làm không được."
Biểu tình của đạo diễn trong nháy mắt trở nên khó coi.
Diệp Chi Đào lại phảng phất như không nhìn đến biểu tình của đạo diễn, giờ phút này nàng tựa như một cô gái nhỏ ngây thơ, lãng mạn hướng tới Úc Gia biểu đạt lòng ngưỡng mộ.
"Từ nhỏ em đã thích xem Úc tỷ đóng phim cổ trang, trong phim《 Giang hồ lệnh 》có một cảnh là chị từ bầu trời bay xuống sau đó cùng nam chủ đánh nhau, dùng song kiếm, đặc biệt ngầu."
"Em còn bắt chước thật nhiều lần động tác này của chị." Nàng ở không trung khoa tay múa chân ra một cái động tác của song kiếm, "Úc tỷ từng diễn rất nhiều phim cổ trang, dùng dây thép và võ kịch rất có kinh nghiệm, em mới đầu cũng thật ngây thơ cho rằng chỉ cần bắt chước trong TV vài lần là có thể học được, sau này mới biết có người chính là ông trời thưởng cơm ăn*, em thật sự là học không được."
*Ông trời thưởng cơm ăn có thể hiểu là có năng khiếu, đặc biệt phù hợp với ngành.
Câu này ông trời thưởng cơm ăn làm Úc Gia lộ ra sự đắc ý, nàng đối đạo diễn nói: "Lâm đạo, ngài xem đi, mọi người đều cảm thấy muốn diễn lại một lần nữa, không phải do tôi yêu cầu cao mà là do trách nhiệm và trực giác của một người diễn viên....."
Đạo diễn trầm mặc không nói chuyện.
Úc Gia trực tiếp lên tiếng: "Diễn lại một lần."
"Chờ một chút."
Diệp Chi Đào đột nhiên ngắt lời nàng.
"Úc tỷ, em thật sự quá ngu ngốc, làm em thử lại một lần thì kết quả vẫn như vậy, chị như vậy có kinh nghiệm, nếu không, làm mẫu cho em một lần đi?"
Nàng thuận tay tháo dây thép, vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Úc Gia.
Úc Gia tươi cười nháy mắt liền biến mất.
Ánh đèn, hóa trang, camera đều giống như tiêm máu gà*, hứng phấn nhìn về phía Úc Gia, đặc biệt là người phụ trách dây thép, sống sờ sờ như biến thành cảnh sát chờ trói phạm nhân.
*Tiêm máu gà giống như tiêm thuốc kích thích.
Úc Gia có chút không dám: "Liền....... Hôm nay cũng tối rồi, tôi làm mẫu thì cô cũng nhìn không thấy."
Diệp Chi Đào làm bộ nhìn không thấy: "Vậy ngày mai có thể chứ?"
"Để mai rồi tính." Úc Gia làm bộ làm tịch trả lời, đối đạo diễn nói: "Nếu không có gì thì nghỉ ngơi thôi."
Đạo diễn cầu mà không được, nói một tiếng, cả đoàn phim vui sướng bắt đầu thu thập đạo cụ, là anh hùng giải phóng cho mọi người, Diệp Chi Đào được toàn tổ hoan nghênh.
"Tiểu Đào, em chờ một chút, tôi giúp em tháo trang sức."
"Tiểu Đào muốn uống nước không?"
Diệp Chi Đào trả lời không kịp, trong lúc rối ren thu được ánh mắt xem thường của Úc Gia, sau đó nàng đáp trả bằng cái nháy mắt.
"..........."
Tiểu Lam chạy tới: "Hôm nay vất vả như vậy, có muốn cùng em ở chung khách sạn không."
Diệp Chi Đào nói: "Không cần, chị vẫn nên về chung cư."
Nàng không có trợ lý, áo khoác cùng notebook đều đặt ở văn phòng tạm thời, thời gian có chút khẩn trương, nàng cùng mọi người vội vàng chạy về văn phòng, ai biết lúc nàng đẩy cửa ra đụng phải một người đàn ông trẻ tuổi đang nổi giận đùng đùng.
"Chi Đào?"
Người đàn ông kia sửng sốt một chút, ngay sau đó tức giận nói:" Cô quả nhiên trộm đi đóng phim!"
Quần áo toàn thân đều là đồ hàng hiệu, từ trên xuống dưới bao gồm cả tính tình đều viết hoa "Ta là kẻ có tiền", chị em bên cạnh Diệp Chi Đào đều "Di" một tiếng.
Diệp Chi Đào một tay bắt lấy cánh tay của người đàn ông kia, đối với ánh mắt quan tâm của các chị em bên cạnh cười cười, nói: "Mọi người đi ăn cơm trước đi, đây là bạn của em, chúng em muốn nói chuyện một chút, không cần chờ em."
Người đàn ông không kiên nhẫn ném tay của Diệp Chi Đào ra: "Cô đừng nghĩ lừa gạt tôi, hôm nay không đem mọi chuyện nói rõ ràng thì chúng ta không xong đâu."
Diệp Chi Đào nói: "Tôi sẽ nói rõ ràng với anh, anh trước đừng có kích động như vậy."
Mọi người thấy không thích hợp, sôi nổi xoay người rời đi: "A, chúng ta đi ăn cơm trước, hai người từ từ nói chuyện."
"Tạm biệt, trên đường chú ý an toàn."
"Ok, em cũng nhanh lên."
Thấy mọi người đi rồi, Diệp Chi Đào mới nói: "Bách Thành, chúng ta ra ngoài nói."
Vương Bách Thành tựa hồ như đang nỗ lực nén lửa giận nhưng ngữ khí vẫn đầy sự ngang ngược: "Cô tốt nhất nên cho tôi một lý do chính đáng."
Diệp Chi Đào không nói gì, nàng cúi đầu đi trước bước ra khỏi cửa, Vương Bách Thành nổi giận đùng đùng cuối cùng vẫn phải đi theo.
Ánh trăng từ từ xuất hiện.
Dáng người thiếu nữ của Diệp Chi Đào tinh tế uyển chuyển nhẹ nhàng, vòng eo nhỏ bé mềm dẻo, thon tới mức một tay có thể ôm hết, nhìn từ đằng sau, thân ảnh mềm mại thướt tha khiến lòng người khó giữ.
Cổ họng Vương Bách Thành có chút khô, suy nghĩ thay đổi liên tục làm tức giận ở trong lòng thoáng vơi đi một ít.
"Ở chỗ này đi."
Diệp Chi Đào chọn một vị trí ở trong góc, bên cạnh là phòng ở bọn họ thuê dùng để mở họp với bày biện đạo cụ.
"Cô——", Bách Thành vốn dĩ muốn chửi tục, kết quả đi theo Diệp Chi Đào một đường dài, những lời này cũng liền ném ở sau đầu. "Chúng ta đã hai tháng không gặp mặt nhau."
Hai người đã đính hôn từ ngày xưa, có thể xem như là thanh mai trúc mã, đến bây giờ cảm tình cũng không tệ. Nhưng yêu đương lâu rồi khó tránh phải lo cho sự nghiệp của bản thân, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều đều là chuyện bình thường, đặc biệt Diệp Chi Đào, gần như một lòng một dạ với sự nghiệp, điều này làm cho mỗi khi Vương Bách Thành tới tìm, nàng đều cảm thấy hơi chột dạ.
"Bách Thành, tôi phải ở cùng đoàn phim."
"Cùng đoàn phim, cùng đoàn phim, cô không phải biên kịch sao? Như thế nào lại đóng phim? Đóng phim cuối cùng có cái gì tốt? Cô kết hôn với tôi xong chẳng lẽ còn phải làm việc này sao?"
Diệp Chi Đào thở dài: "Bách Thành, tôi chỉ là làm thế thân mà thôi, đạo diễn thấy tôi thích diễn kịch mới để tôi làm thế thân."
"Cô thích diễn kịch?" Âm điệu của Vương Bách Thành thoáng đề cao một ít: "Hôm nay làm thế thân, có phải hay không ngày mai liền làm nha hoàn, ngày kia liền lên làm nữ chủ? Những diễn viên đó nhìn ngăn nắp thượng lệ, cuối cùng cũng chỉ là con hát mà thôi, nhà cô cũng là gia đình có thể diện, đến tột cùng là cô bị cái gì tẩy não mà phải tự hạ thân phận đi làm con hát?"
Lại là cái từ con hát này, Diệp Chi Đào lười cùng hắn nhiều lời, thuận miệng đáp: "Anh cho rằng là con hát, tôi cho rằng là diễn viên, còn có người cho rằng là nghệ sĩ, tôn trọng cái nhìn của người khác không được sao?"
"Tôn trọng? Cô còn ghét bỏ tôi không đủ tôn trọng cái nhìn của cô? Tôi không tôn trọng cô sẽ đồng ý cho cô đi học cái gì hí kịch chuyên nghiệp* sao?" Vương Bách Thành ý thức được bản thân có chút kích động, hắn sửa sang lại tây trang, làm giọng điệu hòa hoãn một ít: "Nhưng tôi thông cảm cô, cô cũng nên thông cảm tôi chứ? Vương gia dù nói thế nào cũng là một gia tộc có danh dự và uy tín, nếu vợ của tôi là một con hát, cả ngày xuất đầu lộ diện* cho đàn ông yy*, thì cô để mặt của tôi, mặt của Vương gia, mặt của ba cô ném nơi nào?"
*Hí kịch chuyên nghiệp hình như là học chuyên sâu về điện ảnh.
*Xuất đầu lộ diện: xuất hiện công khai trước công chúng.
*YY: Tự sướng, tự tưởng tượng.
"Cả ngày xuất đầu lộ diện cấp nam nhân yy?" Diệp Chi Đào cạn lời: "Nếu không biết dùng từ xin đừng nói chuyện."
Nàng không muốn tiếp tục cùng Vương Bách Thành nói chuyện, nàng còn muốn lên xe buýt của đoàn phim, Vương Bách Thành lại không chịu để nàng đi.
Liền ở thời điểm hai người giằng co không xong, một tiếng "Cùm cụp" rất nhỏ vang lên đánh vỡ yên tĩnh.
Vương Bách Thành quay đầu nhìn lại, một cô gái cao gầy đứng ở cạnh thùng vỏ trái cây, ánh đèn màu trắng từ bên trái chiếu qua, khung mắt kính tơ vàng phản chiếu ánh sáng —— thoạt nhìn cô mười phần lạnh nhạt, trong bóng tối lộ ra một chút ánh lửa màu đỏ, một điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngon tay tinh tế, trắng nõn lặng lẽ cháy.
Tựa hồ là phát hiện có người chú ý tới mình, nữ nhân kia không chút để ý mà liếc nhìn Vương Bách Thành một cái.
Vương Bách Thành luôn tự cho bản thân mình là một người có thể diện, kết quả là lúc cãi nhau bị người khác nghe thấy, biểu tình tức khắc trở nên có chút xấu hổ. Hắn đang muốn che giấu một chút, kết quả khi nhìn đến nữ nhân xa lạ lại thất thần.
Cô gái này cũng quá đẹp rồi? Đoàn phim này mỹ nhân nhiều như vậy sao?
Nữ nhân vừa vặn đứng ở nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa, bóng của mái hiên hắt lên khuông mặt nàng cùng với vẻ đẹp lạnh nhạt pha lẫn diễm lệ từ trong xương cốt hòa vào ánh sáng và bóng tối khiến nàng càng thêm thần bí.
Từ đầu tới cuối, cô gái này xem hai người bọn họ như không tồn tại, đối với việc đánh vỡ cuộc đối thoại của hai người không hề có chút áy náy.
Diệp Chi Đào cũng thấy được cô gái kia, dựa vào trực giác của nữ nhân, nàng nhận thấy, người đó cảm thấy phiền chán đối với cuộc cãi nhau của nàng cùng Vương Bách Thành.
Diệp Chi Đào nâng cằm lên, nhìn về phía nữ nhân, tay chỉ về phía Vương Bách Thành, cô gái kia ăn ý mà cười một chút, ngón tay kẹp thuốc lá gật đầu.
"Bách Thành, hôm nay liền nói tới đây thôi."
"Cô không đồng ý điều tôi nói thì tôi sẽ không đi đâu cả."
Diệp Chi Đào bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy anh tiếp tục nói đi."
"Tôi có nói gì cô cũng không nghe theo phải không?"
"Bách Thành, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, không cần ấn đầu*, đạo lý này ai truy tinh* đều hiểu, anh vì sao lại không hiểu?"
*Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, không cần ấn đầu: Cố gắng tìm ra điểm chung, gạt sang một bên những khác biệt và đừng chấp nhất.
*Truy tinh: đu idol.
Vương Bách Thành bị cách nói của Diệp Chi Đào kích thích tới, hắn bực bội xoa tóc: "Chuyện của chúng ta còn chưa có nói xong đâu, nếu cô cứ như này thì tôi chỉ có thể sử dụng biện pháp khác."
Diệp Chi Đào cười lạnh trong lòng, không phải là để cho ba của nàng tới mắng nàng sao? Hai người hẹn hò lâu như vậy, người đàn ông này miễn cưỡng có thể tính là mọi mặt đều tốt, nhưng chỉ thích cùng ba của nàng mách lẻo.
Sự khinh thường trên mặt của nàng khiến cho Vương Bách Thành thấy không vui, đưa tay ra muốn kéo nàng: "Coi bộ không thể để cô ở bên ngoài thêm nữa, tôi đưa cô về nhà, để ba cô nói chuyện với cô."
"Vương Bách Thành anh——"
Diệp Chi Đào duỗi tay đem tay Vương Bách Thành đẩy ra: "Anh tính làm gì."
Vương Bách Thành lại giơ tay giữ chặt cánh tay của nàng: "Đi, cùng tôi về——****!!"
Diệp Chi Đào sửng sốt, nàng còn chưa sử dụng toàn lực mà?
Nàng vừa quay đầu lại, Vương Bách Thành buông lỏng tay ra vừa thổi vừa xoa mu bàn tay của mình, trên mặt vừa thống khổ lại tức giận: "Cô làm gì vậy? Bị mù sao??"
Diệp Chi Đào theo tầm mắt của Vương Bách Thành nhìn qua, thấy nữ nhân vẫn luôn đứng sau lưng Vương Bách Thành.
Không biết vì sao, Diệp Chi Đào thở một hơi nhẹ nhõm.
"Thật xin lỗi."
Đầu sỏ gây tội vô tội giơ tay, cây thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay bị biến dạng nghiêm trọng, thấy điếu thuốc không thể sử dụng được nữa, cô thuận tay liền ấn ở thùng rác, có lẻ lời xin lỗi này không hề có chú thành ý nào.
Thoạt nhìn giống như Vương Bách Thành không cẩn thận vung tay vào đầu điếu thuốc, nhưng Vương Bách Thành không quan tâm, hắn tức giận tới mức dậm chân: "Một câu thật xin lỗi là được sao??"
"Nếu không tôi gọi cảnh sát?" Đại mỹ nhân liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt cực kì lạnh nhạt, cô chỉ góc tường: "Cảnh sát tới xem camera sẽ rõ."
Vương Bách Thành bị cô nhìn tới mức chột dạ, trước không cần nói về việc tàn thuốc đụng vào hắn, chỉ cần mỗi việc cãi nhau vừa nãy cũng đủ làm hắn mất hết mặt mũi. Nhưng cảm giác khuất nhục không dễ chịu chút nào, hắn còn tính mắng thêm nhưng chữ tới bên miệng tự giác nói nhỏ lại.
"Camera là camera, còn cô ở chỗ này nghe lén làm gì?"
Đại mỹ nữ lười đến nói chuyện, chỉ chữ dán trên thùng đựng vỏ trái cây.
Không biết ai dán ở đó ba chữ "chỗ hút thuốc", đủ màu sắc, cũng coi như phù hợp với đoàn phim đặc sắc này.
"Khu vực công cộng."
Vương Bách Thành: "......"
Về tình về lý đều không phải đại mỹ nữ này sai nhưng Diệp Chi Đào có ý đồ cố tình dẫn hắn tới chỗ này quả thật đáng chết, hắn nhẫn nhịn tới mức mặt đều run lên, chỉ có thể quay đầu tìm Diệp Chi Đào kiếm chuyện.
"Tốt, tôi quản không được cô, tôi tìm ba cô tới quản là xong."
Diệp Chi Đào nói: "Tự nhiên đi."
Vương Bách Thành căm giận chỉ tay vào nàng, quay đầu bước đi, một lúc sau, bên ngoài cánh rừng truyền đến tiếng động cơ nổi giận đùng đùng.
Cuối cùng cũng đi.
Diệp Chi Đào nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía người còn ở lại cười, đang định nói lời cảm ơn, cô gái kia từ bóng tối bước ra, Diệp Chi Đào lúc này mới nhìn rõ mặt của nàng, không khỏi xấu hổ cười.
——
Vị đại mỹ nữ này hóa ra là kim chủ* của một nữ diễn viên trong đoàn phim.
*Kim chủ: Là người hoặc tổ chức đứng sau làm bệ đỡ, chống lưng tài trợ cho minh tinh bằng tiền hoặc quyền lực trong giới giải trí.
Tác giả có lời muốn nói:
Bắt đầu tác phẩm mới rồi ~
Hai tháng này đã tích cóp được 10w chữ, yên tâm nhảy hố.
Edit: Người qua đường
Beta: A Tịch
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)