Giọng của nàng có chút nhỏ và khàn, một mặt quả thật là do mấy ngày nay có chút cảm nhẹ, mặt khác là do cố ý hạ thấp giọng, Bạc Mộ Khinh căn bản là không nghe được nên không để ý, lập tức bước thẳng tới bãi đậu xe, Úc Gia vừa thấy không thích hợp, vội vàng đi lên phía trước, lại nói thêm một tiếng: "Cho hỏi--"
Lúc này cuối cùng Bạc Mộ Khinh cũng nghe thấy, khi cô quay đầu, Úc Gia vừa lúc che miệng lại, họ khan nhẹ nhàng một tiếng.
"Có chuyện gì sao?"
"Em muốn hỏi một chút, chị có biết xe ăn ở nơi nào không?" Úc Gia làm bộ không quen biết Bạc Mộ Khinh: "Hôm nay nghe nói có xe ăn, em muốn đi nhận cơm hộp."
Bạc Mộ Khinh chỉ một hướng: "Ở bên kia."
Úc Gia hỏi: "Đi như thế nào?"
Bạc Mộ Khinh nói: "Chỉ đi có vài bước, đi thẳng, sau đó rẽ trái, cách chỗ phát cơm hộp hằng ngày không xa."
"À cảm ơn." Úc Gia nói: "Hình như em chưa bao giờ gặp qua chị ở đoàn phim, chị là nhân viên công tác mới tới sao."
"Không phải, tôi tới thăm ban."
"Wao, chị là người thân hay bạn bè của vị diễn viên nào thế?" Úc Gia hỏi: "Muốn em dẫn chị đi tìm người hay không? Nơi này rộng lắm, không dễ tìm người, người của đoàn phim bọn em đều rất thân."
Bạc Mộ Khinh hỏi: "Không phải cô muốn đi nhận cơm hộp sao?"
Úc Gia: "......"
Bạc Mộ Khinh nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: "Ngại quá, tôi còn có chút việc, cô nhanh đi nhận cơm hộp đi."
Úc Gia thông đồng thất bại, chỉ có thể thay đổi kế sách, đi về phía một cái đường nhỏ, Bạc Mộ Khinh gọi nàng lại.
"Cô đi nhầm rồi, xe ăn ở bên kia."
Úc Gia quay đầu lại, lộ ra biểu tình mê hoặc: "Ah? Không phải bên này sao?"
Điểm xiếc nhỏ này ở trước mặt Bạc Mộ Khinh quả thật không đủ xem: "Vừa nãy không phải cô nói cô rất quen thuộc nơi này sao? Như thế nào lại không biết chỗ nhận cơm hộp?"
Úc Gia: ".....Ngại quá, hôm nay bị bệnh, có thể hơi chóng mặt."
"Oh." Bạc Mộ Khinh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trợ lý đang núp ở một góc âm u, gọi nàng lại: "Vị tiểu thư này."
Trợ lý sửng sốt: "???"
Bạc Mộ Khinh nói: "Chỗ này có người bị bệnh, cô có thể giúp người này tìm trợ lý của cô ấy không, hoặc dẫn cô ấy đi nhận cơm hộp?"
Trợ lý và Úc Gia: "......"
Tình huống này, trợ lý từ chối cũng không được, đồng ý cũng không xong, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của lão bản nhà mình và Bạc Mộ Khinh chỉ có thể yên lặng từ góc đi ra: "Được."
Bạc Mộ Khinh nói: "Vậy tôi đi trước."
Úc Gia tức giận hết mức, trợ lý đi lại đỡ lấy nàng liền bị chửi một trận: "Cô không biết đi xa một chút sao?"
"Em, em sợ chị..."
"Sợ tôi làm sao? Sợ tôi đi lạc? Cô cho rằng tôi là con nít à?"
Úc Gia không phân phải trái đúng sai mắng trợ lý một trận, mắng xong nhìn thời gian, cách cảnh diễn tiếp theo không xa, tính toán có lẽ Diệp Chi Đào đã ăn xog rồi, lại mắng trợ lý một trận nữa.
Mắng xong hết bực bội trong người, xách váy đi về phía xe ăn.
Trợ lý vâng vâng dạ dạ theo ở phía sau: "Chị đi đâu thế?"
"Đi lấy cơm hộp chứ còn đi đâu? Cô vừa lấy cái gì? Chocolate? Cô muốn tôi béo phì à?"
Úc Gia tâm trạng hậm hực vọt tới bên cạnh xe ăn, kết quả vừa vặn ở nơi đó gặp Diệp Chi Đào.
Cơm hộp còn dư lại mười mấy phần, trừ nhân viên công tác đang bận việc chưa kịp ăn cơm, hẳn là còn mấy suất.
"Em muốn lấy thêm một phần cơm hộp."
Ngươi phụ trách nói: "Vừa nãy không phải Tiểu Lam đã lấy cho em sao? Còn lấy tận hai phần?"
Diệp Chi Đào nói: "Trời lạnh, em lo lắng buổi chiều đói bụng, có thể ăn thêm một phần nữa, buổi chiều em còn có tận hai cảnh diễn kìa."
"Được rồi." Người phụ trách thấy nàng thật sự vật vả, lấy ra một phần cơm hộp đưa tới : "Nhưng mà để đến buổi chiều sẽ lạnh, bọn họ có xe bảo mẫu RV, em tìm bọn họ giúp em hâm nóng một chút."
Diệp Chi Đào cười híp mắt nhận lấy: "Em cảm ơn."
"Bây giờ đoàn phim còn có vụ đóng gói cơm hộp à, không phải mỗi người một phần sao?"
Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng tra xét một câu, người phụ trách và Diệp Chi Đào nhìn qua, không ngờ là Úc Gia và trợ lý của nàng.
Úc Gia mang theo trợ lý đi ngang qua Diệp Chi Đào: "Các hiệp hội điện ảnh và truyền hình đều khởi xướng hành động qua đĩa CD -ROM, nên tiết kiệm và không lãng phí lương thực, hiện giờ cơm hộp là mỗi người một phần, cô ăn nhiều như vậy, thì người khác phải làm sao bây giờ? Chúng ta còn chưa có ăn đâu."
Nàng nói với người phụ trách: "Tôi muốn ba phần, cho cả tài xế và trợ lý của tôi nữa."
Người phụ trách biết Úc Gia cố ý tới gây sự, khó xử nhìn Diệp Chi Đào một cái.
Diệp Chi Đào nói: "Tôi xác định là có bao nhiêu phần, bao nhiêu người, rồi mới đến lấy thêm một phần, không có định ăn mất phần người khác."
"Nhưng như vậy là không tuân thủ quy tắc, cô đói bụng, không có cơm ăn, không thể tự bỏ tiền ra mua sao? Một hai phải nghèo kiết xác ăn vạ đoàn phim, lấy phần người khác ăn?"
Nàng chỉ nhân viên ở phía sau: "Nhiều nhân viên đều đang làm việc chăm chỉ cực khổ như vậy, cô thì giỏi rồi, ăn hết cả cơm của người khác."
Diệp Chi Đào nói: "Tôi nói, tôi đã xác nhận có bao nhiêu cơm hộp rồi mới lấy nhiều thêm một phần."
Úc Gia cười: "Cô nói bao nhiêu là có bao nhiêu, xe ăn này là do cô đặt à?"
"Là tôi đặt."
Lúc hai người đang giương cung bạt kiếm, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói, hai người quay đầu nhìn lại, không ngờ là Bạc Mộ Khinh.
"Cơm hộp được đặt nhiều hơn mười mấy phần, là lo lắng có người quá vất vả ăn không đủ no."
Bạc Mộ Khinh đã đi tới, người phụ trách vừa thấy là kim chủ, vội vàng chào hỏi: "Bạc tổng."
Bạc Mộ Khinh gật đầu, xoay người đối diện Úc Gia, không dấu vết bảo hộ Diệp Chi Đào ở phía sau: "Có vài nhân viên công tác một người mà phải làm phần việc của hai người, có người lại chẳng làm gì, theo ý của tôi, có vẻ như loại người sau lãng phí lương thực hơn, cô nói có đúng không?"
Sắc mặt Úc Gia thay đổi trong nháy mắt.
Người phụ trách vốn đã chuẩn bị xong ba phần cơm hộp, định đưa cho Úc Gia, thấy Bạc Mộ Khinh nói như vậy, cũng không biết là nên đưa hay không đưa, Diệp Chi Đào thấy, nói với trợ lý của Úc Gia: "Lấy giúp cho Úc tiểu thư đây đi."
Ánh mắt Bạc Mộ Khinh lại nhìn về phía trợ lý, trợ lý bị cô đảo qua, vội vàng cúi đầu.
"Hóa ra cô là trợ lý?" Lời nói của Bạc Mộ Khinh có ý sâu xa, trợ lý xấu hổ cúi đầu, yên lặng nhận lấy túi giấy, sau đó yên lặng trở về.
Trường hợp này thật sự quá xấu hổ, Úc Gia khụ một tiếng, giả bộ nói; "Hóa ra là ngài đặt xe ăn, cảm ơn ngài đã chiêu đãi."
"Không có gì."
Bạc Mộ Khinh không mặn không nhạt mà nói một câu, sau đó xoay người hỏi Diệp Chi Đào: "Đồ ăn thế nào?"
"Rất...... rất ngon."
Diệp Chi Đào còn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt, lực chú ý của nàng còn ở trên người Úc Gia đang cúi đầu vội vàng rời đi, bị hỏi Bạc Mộ Khinh, mới hồi phục lại tinh thần.
"Vậy là tốt rồi." Bạc Mộ Khinh cười nói: "Tôi đoán được em thích ăn món cay Tứ Xuyên."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)