Bộ phim này được đầu tư không nhiều, lại rắc rối phức tạp , nữ chính Úc Gia mang vốn vào đoàn, một vị nữ diễn viên đóng vai phản diện, Ninh Nhã, cũng có tiếng trong giới là sau lưng có người, đầu tư vào bộ phim này không ít tiền.
Bất đồng với Úc Gia, vị kim chủ truyền thuyết này của Ninh Nhã cũng không thèm che che giấu giấu, nàng thường xuyên tới đoàn phim, cũng nhà làm phim quan hệ không tồi.
Diệp Chi Đào chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ cùng nhà tư sản* này nhấc lên quan hệ, nàng nghĩ nghĩ vẫn là nói một tiếng "cảm ơn".
Đại lão nhà tư sản: "Khách khí."
"........."
DIệp Chi Đào không biết nên nói cái gì, đối phương đại khái là một người không giỏi nói chuyện phiếm, tối lửa tắt đèn cùng kim chủ của đồng sự đơn độc ở chung một chỗ cũng không tốt, bị người thấy được thì ngày mai có lẽ sẽ truyền ra không ít bát quái, nàng lại tỏ vẻ thành khẩn cảm tạ một lần nữa, sau đó liền rời đi.
Trở lại văn phòng, nàng vừa nhìn đồng hồ treo tường, tức khắc đổ mồ hôi lạnh——
Xe buýt của nàng!
Diệp Chi Đào vội vàng thay quần áo, vác lên túi xách cùng notebook nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.
Chạy nước rút tới ven đường chỉ nhìn thấy hình ảnh xe buýt rời đi.
"A a a a , Vương Bách Thành, tôi và anh quyết không đội trời chung."
Diệp Chi Đào bị ném lại đây thực tập, nàng không cùng tổ diễn viên ở khách sạn, mỗi ngày đều là ngồi xe buýt đi lại, không có xe buýt nghĩa là nàng phải ngồi giao thông công cộng hoặc là bắt taxi, nhưng nơi này là vùng dã ngoại hoang vu, chỉ có một cái đoàn phim là bọn họ, bây giờ chỉ còn cách gọi điện thoại kêu xe.
Nàng lấy di động ra muốn gọi điện cầu cứu, vừa mới lấy ra, di động chợt lóe, màn hình liền đen.
".........."
Diệp Chi Đào ủ rũ ngồi xổm trên mặt đất.
Thời gian này, địa điểm này, chỉ còn cách khẩn cầu cái địa phương chim không thèm ỉa này có xe taxi đi ngang qua.
"Tích ——"
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô, nàng quay đầu lại thấy một chiếc Audi R8 màu đỏ chậm rãi ngừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, nhà tư sản ngồi trên ghê điều khiển, tay để trên tay lái, cằm hướng về phía ghế phụ : "Lên xe đi."
Diệp Chi Đào: "???"
Nhìn Diệp Chi Đào không phản ứng, nhà tư sản đại lão lại lên tiếng: "Hay là em muốn ở đoàn phim qua đêm?"
Phim trường vừa đến buổi tối liền biến thành thành quỷ, Diệp Chi Đào nhìn thoáng qua bóng hình lay động sau lưng, trong lòng run một chút.
"Kia.......Vậy phiền toái chị."
Diệp Chi Đào theo bản năng cự tuyệt, lời nói vừa xuất khẩu liền hối hận.
Đối phương chính là người có địa vị, tùy tiện ngồi xe nàng nếu như bị người cùng tổ phát hiện sẽ không tốt.
Chính là hiện tại hình như không còn lựa chọn nào khác.
Con tim cùng lý trí bắt đầu đánh nhau.
Diệp Chi Đào ngoài miệng nói tốt, cơ thể lại không thành thật xoay xung quanh nhìn khắp nơi, giống như tìm xem còn xe khác không, đến lúc nhìn thấy biển báo cấm đỗ xe mới ý thức đứng ở đây không ổn, nàng khẩn trương mà nhìn đại lão, quả nhiên thấy nàng nở nụ cười.
"Còn có thể tìm được xe khác sao? Lên xe đi."
"Cảm ơn."
Diệp Chi Đào đành phải đi vòng ngồi lên ghế phụ, mang tốt đai an toàn, nàng nghĩ nên tự giới thiệu bản thân nhưng nhìn đến bộ dáng đại mỹ nữ đang chuyên tâm, tựa hồ không quan tâm nàng là ai, tên gọi là gì.
Không khí có chút trầm thấp, yên lặng.
Như này cũng quá xấu hổ, Diệp Chi Đào vắt hết óc tìm chủ đề nói chuyện.
Hay là lại biểu đạt lòng cảm ơn một lần nữa?
"Cái kia........Cảm ơn chị lúc đó đã giúp em giải vây."
"Vừa lúc đi ngang qua thôi."
"........."
Hóa ra là như vậy.
Như này thì nàng biết tiếp lời như nào. Diệp Chi Đào đành phải hồi ức về cảnh xấu hổ kia, nàng suy nghĩ rằng vị mỹ nữ này rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, có nói cho Ninh Nhã hay không.
Đáng tiếc Diệp Chi Đào luôn đem lực chú ý chuyển dời đến lúc hai người vừa gặp mặt.
Trong trí nhớ của Diệp Chi Đào không có thấy bộ dáng nàng hút thuốc, chỉ có động tác châm thuốc, động tác đó vừa mỹ vừa soái, tuy rằng nàng coi Diệp Chi Đào cùng Vương Bách Thành như không khí nhưng Diệp Chi Đào không thể xem nàng như không tồn tại.
Nàng quá có sức hút, như một cái nam châm, đem tầm mắt của tất cả mọi người đều hút qua.
Nhưng nếu nàng không phải là đi ngang qua, vì sao lại chạy đến chỉ để gạt tàn thuốc cho muỗi chích? Thoạt nhìn nàng là người có tiền, hút thuốc ở trong văn phòng hẳn là không ai ngăn cản nàng.
Chẳng lẽ là muốn hóng chuyện?
Thật là một lý do chính đáng, có những người thích hóng chuyện như quả táo thích đầu của Newton vậy, vô cùng có sức hút.
Nhưng nàng không phải kim chủ của người diễn vai phản diện Ninh Nhã sao? Tiền nhiều như vậy thì tin hot gì mua không được? Chẳng lẽ là thú vui tao nhã của người có tiền?
Diệp Chi Đào ngồi ở ghế phó lái, đầu đung đưa, xe chạy êm ru, nhưng người lại vì miên man suy nghĩ khiến đầu không khống chế được mà chuyển động, đại mỹ nữ dùng dư quang nhìn nàng một cái, sau đó lại nhìn chú mèo con chiêu tài rung đùi đắc ý.
Thật là giống.
"Chị tên Bạc Mộ Khinh." Yên lặng một lúc, Bạc Mộ Khinh chủ động mở miệng nói chuyện.
"???"
Diệp Chi Đào lúc này mới ngừng đong đưa đầu, nhưng suy nghĩ còn chưa kịp trở lại: "Gì?"
"Giúp chị mở cái hộp đựng bao tay ở trước mặt em."
Nhìn thấy vẻ mặt chấm hỏi của Diệp Chi Đào, Bạc Mộ Khinh nói lại một lần: "Giúp chị mở cái hộp đựng bao tay trước mặt em."
"À à." Diệp Chi Đào lúc này mới hồi phục tinh thần, tay chân luống cuống mở ra, bên trong chỉ có một cái hộp nhỏ, là—— danh thiếp?
"Phiền em tự mình lấy một trương."
"Chị tên Bạch Mộ Khinh? Tên thật dễ nghe."
"Chị vừa nãy mới nói tên của mình."
Bạch Mộ Khinh vừa nói vừa liếc mắt nhìn nàng một cái, Diệp Chi Đào ngay lập tức khẩn trương tới mức quên cả hô hấp, cung cung kính kính mở hộp ra rút một trương danh thiếp.
"Em,em là Diệp Chi Đào.......Em không có danh thiếp."
"Không sao." Bạc Mộ Khinh lại cười cười, hỏi: "Sao hôm nay mọi người lại làm xong muộn như này."
Diệp Chi Đào há miệng thở dốc.
Như này thì trả lời thế nào bây giờ.
Hôm nay đáng ra buổi sáng đã quay xong rồi, ai ngờ lưu lượng tiểu hoa Úc Gia chỉ có một đoạn diễn với mấy trăm lời thoại mà nói cũng không xong, nên phân đoạn diễn võ mới bị kéo dài tới buổi chiều. Ngay từ đầu Úc Gia còn muốn tự mình diễn kịch võ, nhân viên công tác không khỏi lau mắt nhìn nàng, ai biết diễn một buổi trưa cũng không xong, cuối cùng còn bắt nàng đi làm thế thân.
Bắt nàng làm thế thân còn không an phận, ghét bỏ động tác của nàng không đủ tuyệt đẹp, không có tố chất của diễn viên thế thân.
Tiến độ của một ngày bị kéo dài, mọi người trong lòng đều khó chịu, có người lén nói sau lưng, ngay từ đầu đã muốn dùng đồ, Úc tiểu thư sao không sử dụng thế thân ngay từ đầu? Khi không làm mọi người lãng phí cả ngày trời.
Là người bị dày vò thảm nhất, Diệp Chi Đào cũng nghĩ như vậy. Chính là nếu nói theo tình hình thực tế, nàng không phải thành người ở sau lưng nữ chủ gây chuyện thị phi?
Nếu là truyền tới tai Úc Gia, nàng xác định khỏi lăn lộn, nói không chừng còn bị đá ra khỏi đoàn phim. Nàng chỉ là một biên kịch nho nhỏ, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.
Suy xét một lúc sau, Diệp Chi Đào nói: "Hôm nay diễn cảnh đêm."
"Ninh Nhã cũng diễn cảnh đêm sao?"
Diệp Chi Đào ngốc, nàng vừa nghe được cái gì, Ninh Nhã?
Bạc Mộ Khinh hỏi Ninh Nhã là có ý gì?
"Ninh Nhã ở đoàn phim không có gây sự chứ?"
"??"
Nhìn đến biểu tình của Diệp Chi Đào, Bạc Mộ Khinh lại hỏi: "Làm sao vậy, biểu hiện của nàng ở đoàn phim không tốt sao? Gây sự?"
Diệp Chi Đào vội vàng lắc đầu: "Không không không, nàng khá tốt."
Diệp Chi Đào vẫn chưa nói sự thật, nàng thậm chí không thể dùng kinh nghiệm giao tiếp hạn hẹp của bản thân để hiểu hết tinh túy trong câu nói của Bạc Mộ Khinh.
Đương nhiên nàng không có ý kiến đối với Ninh Nhã, đều là người mang vốn vào đoàn phim, Ninh Nhã so với Úc Gia tốt hơn nhiều, tuy rằng có chút tính tình đại tiểu thư nhưng không tính quá mức.
Ví dụ như nàng đặc biệt có hứng thú đối với biên kịch, mỗi khi rảnh đều tìm tổ biên kịch của đoàn phim, lấy lý do tuyệt mỹ là "học tập" nhưng khi tổ biên kịch vội không thể quan tâm nàng, Ninh Nhã liền thường xuyên ngồi ở phía sau Diệp Chi Đào hoặc người khác, tự mình giám sát mọi người gõ chữ, sau đó còn đăng lên mạng "Ninh Nhã khiêm tốn học tập biên kịch", trong ảnh chụp Diệp Chi Đào lộ ra nửa khuôn mặt chưa trang điểm, ánh sáng từ máy tính khiến khuôn mặt của nàng tái nhợt, xem như phụ họa cho vẻ đẹp dương quang bắn ra bốn phía của Ninh Nhã.
Này đại khái có thể xem như là điều xung đột duy nhất giữa hai người, nhưng Diệp Chi Đào thật sự không quá để ý, nàng cũng nghe nói qua không ít tin đồn về tính tình ương ngạnh của Ninh Nhã, sự thật cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, nàng sẽ không đi nhiều chuyện.
"Như vậy à."
Bạc Mộ Khinh giống như gật đầu một cái.
Diệp Chi Đào cảm thấy Bạc Mộ Khinh hình như thật thích cùng nàng nói về Ninh Nhã.
Cũng đúng, có kim chủ nào không thích nghe người khác khen diễn viên bản thân coi trọng.
Thời khắc trả ơn cuối cùng cũng tới, nói về việc khen người, trong đoàn phim này Diệp Chi Đào đứng số hai thì không ai đứng số một.
Huống chi nàng thật lòng thích diện mạo của Ninh Nhã, kỹ thuật diễn của Ninh Nhã cũng không tệ.
"Ninh tiểu thư thật sự không tệ, nhân vật mà nàng diễn vốn là vai phản diện nhưng được nàng diễn đặc biệt tốt, mỹ cường thảm*, là một vai ác mà người người đều thích xem.
*Mỹ cường thảm: đẹp, mạnh, số khổ.
"Trên mạng đều nói đoàn phim chúng em là đoàn phim quê mùa, từ tên đến trang phụ, đạo cụ đều thực phèn, ngay cả tên bộ phim cũng vậy, là 《 nghèo túng phượng hoàng 》, chị biết đó.
Bạc Mộ Khinh gật gật đầu, nàng vừa định hỏi Diệp Chi Đào chuyện khác, lại bị Diệp Chi Đào tâng bốc Ninh Nhã mà quên mất.
"Trang phục, đạo cụ của chúng em như vậy, cho dù tuân theo truyền thống tốt đẹp là phượng hoàng nghèo không bằng con gà, hóa trang tùm lum tùm la, nam đều hóa trang thành anh em hồ lô, nữ thì thành trăm con chim sẻ tranh sắc, nhưng Ninh tiểu thư hóa trang đặc biệt thích hợp, khí chất của nàng rất phù hợp với trang phụ màu đỏ.
"Ninh tiểu thư rất hứng thú đối với biên kịch, đã đọc rất nhiều lời thoại biên kịch."
"Ninh tiểu thư ——blabla"
Bạc Mộ Khinh khẽ thở dài một cái, cô gái nhỏ này nói chuyện không cần thở dốc, làm cho nàng muốn nói một câu cũng không được.
Nhưng mà thật sự quá đáng yêu.
Nàng hơi cong cong khóe miệng, Diệp Chi Đào vừa thấy, ha, quả nhiên bản thân khen đúng rồi.
Sau đó lại tiếp tục một vòng tâng bốc mới.
Thật là một quá trình tra tấn ngọt ngào.........Xe đi qua một thành thị, thêm nửa vòng thành thị khác, rốt cuộc cũng gần tới nơi Diệp Chi Đào thuê. Bạc Mộ Khinh nghĩ thầm, chính mình phải nghĩ biện pháp lấp kín cái miệng nhỏ nói liên tục của Diệp Chi Đào.
"Ninh tiểu thư ——"
"Chi Đào."
Diệp Chi Đào: "Sao vậy?"
Bạc Mộ Khinh hỏi: "Chị có thể ghé nhà em uống ly nước không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cô gái tâng bốc, Diệp Chi Đào!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)