Diệp Tuyết hoảng sợ, cũng may Diệp Bác lớn tuổi, mắt nhìn không rõ, ống đựng bút không có ném chuẩn, lướt qua bả vai Diệp Tuyết, rơi xuống ngoài cửa.
Phó Mẫn cùng Diệp Bác bị hành động của Diệp Chi Đào dọa sợ ngây người.
Diệp Bác hồi phục tinh thần, không khỏi giận tím mặt: "Diệp Chi Đào, mày cũng dám đánh chị gái của mình!"
"Người ném ống đựng bút không phải là ông sao?"
Diệp Chi Đào vỗ vỗ tay, từ trên mặt đất đứng lên: "Nếu không có ai bảo hộ tôi, như vậy tôi chỉ có thể tự bảo hộ chính mình."
Diệp Chi Đào nói: "Mặc kệ thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ sự nghiệp của mình, cho nên, tôi chọn từ hôn."
Toàn bộ thư phòng đều an tĩnh, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt không thể tin tưởng.
Một lúc lâu sau, Diệp Bác quát: "Vậy từ giờ về sau mày đừng nghĩ muốn một đồng tiền nào từ tao."
Diệp Chi Đào cúi người với Diệp Bác: "Cảm ơn ân sinh thành."
Nói xong, nàng mặc kệ tiếng rít gào sau lưng nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng, Vương Bách Thành cũng đứng ở cửa, đuổi theo Diệp Chi Đào, Diệp Tuyết giữ chặt hắn: "Đừng để nó dài mặt."
Vương Bách Thành bực bội đẩy nàng ra: "Tôi biết."
Diệp Chi Đào chạy ra khỏi cửa nhà, không có chạy ra cổng, lại chạy trốn về hướng ngược lại, Vương Bách Thành quả nhiên mắc mưu, đuổi theo hướng ra cổng. Nàng vòng ra sân sau, lầu hai truyền tới tiếng mắng đầy tức giận của Diệp Bác.
"Nó còn dám trốn? Chỉ suýt chút nữa là ném trúng Tuyết Tuyết!"
Phó Mẫn cũng mắng theo: "May mà không ném trúng Tuyết Tuyết, nếu không em xé mặt nó."
Diệp Chi Đào nhịn không được cười, trong trò chơi nàng ăn miếng trả miếng có tiếng, hôm nay chỉ là trường hợp nhỏ.
Nhưng đang cười, một giọt nước bỗng rơi xuống trên ngực.
Diệp Chi Đào vẫn cười, giơ tay lau đi nước mắt.
Nếu không có người bảo hộ ta, như vậy ta chỉ có thể tự bảo hộ chính mình ——
Không ai biết, lúc nàng nói ra những lời này, cần lấy bao nhiêu dũng khĩ, kìm nén bao nhiêu khổ sở.
Thư phòng trên lầu hai, đủ loại chửi rửa không dứt bên tai, Diệp Chi Đào liều mạng lau nước mắt cho mình.
Nàng không thể khóc.
Diệp Chi Đào kìm nén nước mắt, chọn một con đường nhỏ hướng về phía cửa nhỏ chạy. Nói như thế nào thì nơi này vẫn là nhà nàng, so với Vương Bách Thành vẫn quen cửa quen nẻo hơn nhiều.
Cũng không biết chạy bao lâu, Diệp Chi Đào cũng thấy được cổng lớn của Minh Hồ Uyển.
Nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu xem ngọn đèn Diệp gia.
Cuối cùng cũng rời đi.
Trong lòng Diệp Chi Đào có chút không nỡ, nhưng nhiều hơn là sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Nhìn về phía sau một lần cuối, nàng từ từ đi vào màn đêm không quay đầu lại.
Lần này rời nhà đi, mang theo tấm thân tự do, sinh hoạt của Diệp Chi Đào tự hồ cũng tiến vào giai đoạn quẫn bách nhất.
Học nghệ thuật luôn tiêu tốn tiền bạc, mặc kệ là kì thi hay chương trình học, có khối người ném vào số tiền sáu bảy đơn vị cũng không có bọt nước, dù là tiểu đánh tiểu nháo thì tối thiểu cũng là năm đơn vị, phần lớn điều kiện kinh tế gia đình của học sinh ở Học viện điện ảnh đều không tồi, ngày ba bữa cơm hộp hoặc là ăn ngoài, quần áo hàng hiệu, túi xách không phải của các hãng lớn thì cũng là thuê người thiết kế riêng, đối lập rõ ràng với Diệp Chi Đào nghèo kiết hủ lậu, ngày ba bữa ăn ở căn tin, mặc đồ chợ.
Nàng còn gặp phải một vấn đề không nhỏ —— tiền thuê nhà.
Chuyện thứ nhất sau khi trở về chung cư, chính là đem tiền trong thẻ ngân hàng Alipay và WeChat ra tính.
Nàng lấy ra cuốn sổ từ trong ngăn kéo, trong số từng nét bút ghi lại thu chi mỗi ngày, mấy ngày gần đây trừ bỏ tiền ăn, tiền xe và tiền thuê nhà thì gần như nàng không có chi tiêu gì cả.
Tính xong tất cả số tiền lẻ nàng có, thêm cả tiền lương sắp tới, miễn cưỡng có thể trả được tiền thuê nhà thêm tiền điện nước cùng tiền trả góp thẻ tín dụng.
Nhưng mà như vậy thì các bữa ăn tiếp theo sẽ thành vấn đề.
Diệp Chi Đào mở tủ lạnh ra, trừ bỏ hai quả táo, một nắm mì sợi cùng hai quả trứng gà thì chẳng còn gì.
"Coi như giảm cân vậy."
Diệp Chi Đào tính ngày, vì tránh cho Diệp Bác tới đoàn làm phim gây sự, nàng cố ý xin nghỉ hai ngày, còn cố ý bảo người truyền lời cho Diệp Bác, chờ trở lại đoàn phim, đoàn phim có cơm hộp, không lo không có cơm ăn.
Cứ như vậy chịu đói mấy ngày, nhận được thông báo của đoàn phim, Diệp Chi Đào mang cái dạ dày trống trơn trở lại.
Còn chưa tới tổ biên kịch điểm danh, nàng đã bị đạo diễn gọi tới.
"Tiểu Diệp à, bên này lại muốn nhờ em hỗ trợ."
Mấy ngày nay Diệp Chi Đào không ở, đạo diễn lại thêm một trận sứt đầu mẻ trán, đại khái là bởi vì lần xung đột trước, Úc Gia rất bất mãn, náo loạn mâu thuẫn với đạo diễn rất nhiều lần, dẫn tới tiến triển mấy ngày nay rất chậm, so với kế hoạch chậm trễ không ít thời gian.
Đạo diễn đau lòng kinh phí, càng lo lắng hơn như vậy sẽ khiến cho các nhà đầu tư khác không hài lòng, hai ngày trước Úc Gia tham gia hoạt động, hôm sau trở lại vẫn luôn không tập trung được, đạo diễn nhịn không được nói nàng vài câu, nàng lại nói bởi vì đổi mùa bị cảm mạo nên thật sự không tập trung tinh thần được, bảo đạo diễn quay chụp phân đoạn khác trước.
Quay chụp phân đoạn khác trước?
Đạo diễn thiếu chút nữa chửi má nó, bộ kịch này là vì phủng nữ chủ, một mình nàng liền có 600 tràng diễn, các tổ khác đều đã quay xong, chỉ chờ mỗi nàng diễn phần dư lại, kết quả Úc Gia lúc thì muốn tiếp thông cáo, lúc thì muốn nghỉ ngơi. Khi Diệp Chi Đào trên đường tới, đạo diễn và Úc Gia đang cãi nhau một trận lớn ở trong văn phòng tạm thời, đạo diễn trực tiếp bỏ nàng lại, tính toán đi tìm thế thân.
Diệp Chi Đào đã trở lại. đối với đạo diễn mà nói, chính là cứu tinh không thể nghi ngờ.
"Vâng."
Hiện tại loại thời điểm này mà làm thế thân không hề nghi ngờ sẽ trở thành cái đinh trong mắt Úc Gia, bia đỡ đạn của đoàn phim, huống chi Úc Gia cùng Diệp Chi Đào còn có thù oán cũ, nhưng khát vọng trong lòng đối với diễn kịch vẫn vượt qua hậu quả không biết trước này, đạo diễn nói là làm thế thân xong, Diệp Chi Đào lập tức đi thay trang phục.
Nàng nhập diễn tương đối nhanh, trận diễn này là đàn diễn, đạo diễn nhanh chóng cho qua, sau đó liền đến thời gian cơm trưa.
Diệp Chi Đào đói bụng vài ngày, chỉ chờ chầu ăn này của đoàn phim. Vội cởi lớp phục trang ngoài cùng, mặc cái áo khoác liền đi lấy cơm hộp, Tiểu Lam vội vàng gọi nàng lại: "Tiểu Đào, đồ trang sức nặng như vậy em có muốn tháo xuống một ít không?"
"Quá phiền toái, thôi bỏ đi." Bụng Diệp Chi Đào đã đói tới mức kêu lên, chỉ nghĩ nhanh chóng đi ăn cơm, buổi chiều còn có hai tràng diễn, tính lên thấy thời gian còn lại của nàng không còn nhiều. Nếu tháo trang sức ra chút nữa lại phải đeo lên lại, nàng lo bị trễ thời gian.
"Em....em thật là chuyên nghiệp!"
Tiểu Lam cũng chịu phục, lại càng tức giận với Úc Gia ngồi trong xe bảo mẫu bên ngoài cách không xa, mang vốn vào đoàn thì ghê gớm lắm sao, hừ.
"Chị giúp em đi lấy cơm hộp, em chờ một chút."
"Vậy em cảm ơn." Nhìn thấy Tiểu Lam đi xa, Diệp Chi Đào đột nhiên gọi nàng: "Tiểu Lam, lấy cho em hai hộp!"
"Biết rồi, nữ diễn viên." Tiểu Lam làm động tác ok, Diệp Chi Đào tìm địa phương an tĩnh ngồi xuống, xoa cái cổ nhức mỏi của mình.
Thảo nào Úc Gia không muốn diễn cảnh này, đồ trang sức quá nặng.
Nàng xoay xoay cổ, nhìn trái nhìn phải, dột nhiên phát hiện một hình bóng quen thuộc cách đó không xa.
"Bạc tổng?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)