Chị kế Diệp Tuyết ngồi một bên để tay lên người Phó Mẫn, nhịn không được vì mẹ kêu oan: "Không phải, do đợi em trở về quá lâu, ba ba mới thở dài, còn mẹ thì bị tụt huyết áp, vì phải chịu đói chờ em."
"Đối với chị thì đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đã gần nửa năm rồi em không về nhà, vừa về đã nói lời khiến ba ba thương tâm như vậy."
"Dù ba ba có nói gì nặng lời với em khi hai người cãi nhau hôm đó, thì em cũng không thể ghi thù đến giờ."
"Đúng vậy", Hai người họ kẻ xướng người họa trực tiếp miêu tả Diệp Chi Đào thành đứa con gái bất hiếu tội ác tày trời.
Gần nửa năm?
Diệp Chi Đào cười lạnh trong lòng, chỉ mới có hai tháng mà thôi. Xem ra hai mẹ con này không nhìn thấy nàng nên thoải mái không nhớ chính xác thời gian.
——
Hai tháng trước, Diệp Chi Đào bởi vì việc tham gia tổ biên kịch nên đã cùng Diệp Bác cãi nhau một trận lớn, sau đó không một lần trở về nhà.
Diệp Bác không liên lạc với nàng, nàng cũng không liên lạc lại. Hai cha con cãi nhau rất nghiêm trọng, đến hôm nay còn có khúc mắc trong lòng.
Sắc mặt Diệp Bác càng trở nên tồi tệ hơn khi nghe về cuộc cãi nhau lần trước.
Diệp Tuyết nói: "Đào Đào, em cần phải nhận sai trước mặt ba."
Từ đầu tới cuối Diệp Bác không nói lời nào, nhưng mẹ kế và chị kế vẫn luôn chỉ trích nàng. Diệp Chi Đào nói: "Tôi cùng cha ruột cãi nhau, liên quan gì tới mấy người?"
"Em ——"
Diệp Tuyết rất tức giận, lời Diệp Chi Đào vừa nói trực tiếp chạm trúng nỗi đau của nàng, nàng ngồi trở lại sô pha, kéo tay Diệp Bác làm nũng: ""Ba xem Đào Đào kìa ——"
Diệp Tuyết là kế nữ trên danh nghĩa của Diệp Bác, nhưng sự thật lại là con gái ruột của Diệp Bác. Trước khi kết hôn với Cố Mạn Thanh, hắn đã thông đồng với Phó Mẫn, một phụ nữ có chồng, hai người tặng cho chồng trước của Phó Mẫn chiếc nón xanh và họ có Diệp Tuyết. Sau đó, Phó Mẫn bảo Diệp Bác ly hôn rồi trở thành bà chủ Diệp gia, làm Diệp Tuyết nhận tổ quy tông.
Tất nhiên, vì giữ gìn thanh danh của Diệp Bác, người thân và bạn bè đều nói Diệp Tuyết là kế nữ, vì lý do đó, hơn nữa Diệp Tuyết còn biết làm nũng, nên được Diệp Bác sủng ái hơn.
"Ra ngoài hai tháng, càng ngày càng ngỗ nghịch." Diệp Bác đứng dậy nói: "Con vào thư phòng với ta."
"Được, vào thư phòng tâm sự."
Diệp Chi Đào đi theo Diệp Bác, dẫm lên bậc thang lầu quen thuộc.
Nàng không biết đã diễn luyện quá trình này bao nhiêu lần trong lòng, nàng biết chuyện này kiểu gì cũng xảy ra. Kết quả tệ nhất cũng chỉ là đoạn tuyệt quan hệ, Diệp Chi Đào đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Vừa bước vào thư phòng, Diệp Bác đã yêu cầu Diệp Chi Đào đóng cửa lại, ngồi lên ghế boss, châm điếu thuốc, Diệp Bác bắt đầu chỉ dạy con gái.
"Ta mặc kệ con nói gì với đoàn phim và trường học, ngày mai, muộn nhất là ngày kia, con phải dọn đồ rời khỏi đoàn phim, không được ở lại đó nữa, nghe rõ chưa!"
"Con không đồng ý."
Nếu nàng chịu nghe lời thì đã không tốn công tốn sức xin tiến tổ.
"Con không đồng ý??" Diệp Bác đứng bật dậy khỏi ghế: "Ai là người chi tiền cho con đi học? Ai chi tiền nuôi lớn con? Con nói con không đồng ý với lão tử?"
"Ba, đây là sự nghiệp của con. Chắc hẳn ba đã biết thái độ của con lần trước."
"Con còn mặt mũi nói với ta về lần trước?" Diệp Bác tức giận tới mức lệch mũi, dùng ngón tay chỉ thẳng vào Diệp Chi Đào mắng.
"Con không đồng ý? Con không có tư cách nói không đồng ý, con nói xem con kiếm được bao nhiêu tiền! Con có dũng khí nói không đồng ý trước mặt ta?"
"Lần trước con nói với ta muốn tiến vào tổ biên kịch, con còn thề thốt trước mặt ta nhiều lần ta mới đồng ý cho con tiến tổ. Bây giờ thì tốt rồi, con còn mặc vào diễn phục học những người khác làm một con hát."
Diệp Chi Đào dựa sát cửa, nhìn cha nàng như một con gà trống tức giận, đi vòng vòng trong thư phòng.
Khác với mẹ con Diệp Tuyết, Diệp Bác vứt bỏ thể diện, chỉ thẳng vào Diệp Chi Đào mắng
"Con có thấy mất mặt không! Thấy mất mặt không!!"
Diệp Chi Đào chắp tay sau lưng, eo đứng thẳng tắp: "Trước khi hỏi con có mất mặt hay không, sao người không đi hỏi Phó a di có mất mặt hay không? Cô ta cũng diễn không ít bộ phim nhỉ?
Nàng nên được đúng lý hợp tình, vốn dĩ này là một nghề nghiệp khá có thể diện, nàng có gì phải mất mặt.
Tiếng nói không lớn, nhưng làm Diệp Bác giận run người.
"Con còn mặt mũi nói Phó a di?"
"Tại sao con lại không có mặt mũi? Từ nhỏ tới lớn con đều tuân thủ pháp luật, không gian lận không hận quốc, không làm chuyện gì vi phạm đạo đức xã hội, vì sao con lại không có mặt mũi nói cô ta?"
Diệp Bác mắng: "Con có ý gì? Con nói như vậy là có ý gì? Cô ấy là trưởng bối của con!"
Diệp Chi Đào nói: "Con lại không có nói gì khác, do người suy nghĩ nhiều. Giống như khi con đi đóng phim, người đừng suy nghĩ lung tung nữa, được không?"
Diệp Bác tức muốn chết: "Ta, Diệp Bác, cũng coi như là một nhân vật có danh dự và uy tín, con gái ta nuôi lớn lên cũng là tiểu thư khuê các, kết quả con lại thành ra như này."
Diệp Bác chỉ vào mặt mình nổi giận đùng đùng nói: "Con không mất mặt! Bộ mặt già này của ta vì con mà mất hết rồi!!"
Hắn tăng cao âm lượng: "Dọn, dọn về nhà ngay lập tức cho ta!"
"Lúc trước ta không nên đồng ý để con học ở Học viện điện ảnh. Năm đó đã quyết định là đi học biên kịch, kết quả con nhìn bản thân mình xem, thế nhưng đi đóng phim, con xem lời nói của ta là cái gì?"
Diệp Chi Đào cũng phát hỏa: "Con có đồng ý học biên kịch sao? Rõ ràng từ đầu tới đuôi con vẫn luôn muốn học biểu diễn, là người buộc con sửa lại nguyện vọng."
"Còn tranh luận!"
Phản ứng đầu tiên của Diệp Bác là giơ tay, tính toán tát Diệp Chi Đào một cái.
Diệp Chi Đào phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Diệp Bác định xuống tay, nhìn bộ dáng nhút nhát sợ sệt của nàng, trong nháy mắt nhớ tới mẹ của nàng, tóm lại không nỡ xuống tay. Nhưng lửa giận trong lòng lại không có chỗ phát tiết, hắn trở tay cầm bình hoa trên bàn lên, hung hắng ném vào bức tường bên cạnh.
Âm thanh đồ sứ vỡ vụn dọa Diệp Chi Đào nhảy dựng, nàng mở to mắt nhìn khuông mặt đỏ lên của cha mình, cứng cổ vẻ mặt quật cường. Diệp Bác nhìn nàng chằm chằm, giống con gà trống hùng hổ, đỏ mặt xù lông.
Hai cha con giằng co, không ai nói chuyện.
Động tĩnh trên lầu truyền xuống dưới lầu, không lâu sau Phó Mẫn đẩy cửa vội vàng đi vào, nhìn thấy Diệp Chi Đào đứng cạnh cửa, cùng với bình hoa vỡ vụn một bên.
Phó Mẫn bước nhanh đến bên cạnh Diệp Bác, duỗi tay đỡ hắn, vỗ vỗ bộ ngực phập phồng không ngừng của hắn, trấn an nói: "Đây là làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra? Dù có giận như thế nào thì anh cũng không thể đánh đứa nhỏ chứ."
Nàng nói xong còn nhìn thoáng qua Diệp Chi Đào: "Còn Đào Đào nữa, là con gái, nên ôn nhu một chút, làm gì mà lại khiến ba con tức giận tới mức này? Cuối cùng không phải người có hại là con sao?"
Sau khi Phó Mẫn tiến vào, tựa hồ hòa hoãn không khí khẩn trương giữa hai cha con. Diệp Bác chỉ vào Diệp Chi Đào nói: "Ta mặc kệ con nghĩ như thế nào, tóm lại, con gái của ta không thể làm con hát. Con nhanh chóng dọn về nhà."
Phó Mẫn cũng ở một bên khuyên: "Đào Đào, con nghe lời ba đi, không cần đi cái gì đoàn phim. Giới giả trí loạn như vậy, con là một cô gái ở bên trong không an toàn."
Diệp Chi Đào liếc nhìn nàng: "Không phải ngài cũng đi ra từ cái vòng kia sao? Nó loạn tới mức nào, nhìn ngài tôi cũng đủ biết! Nhưng những điều đó liên quan gì tới tôi?"
Diệp Bác vốn dĩ đang tức giận, vừa nghe nàng nói xong liền muốn động thủ: "Diệp Chi Đào!"
Diệp Chi Đào hừ lạnh, Phó Mẫn lập tực vỗ ngực Diệp Bác, khuyên hắn bỏ qua đi. Phó Mẫn quay đầu nhìn Diệp Chi Đào, nghiêm túc thuyết phục nàng: "Đào Đào, con cũng lớn rồi, hãy vì người nhà mà nghĩ lại. Ngươi tiến giới giải trí, không chỉ ảnh hưởng nhà mình, còn có Vương gia nữa."
"Vương gia là nhà có thể diện, con đi làm minh tinh, làm diễn viên, Vương gia nghĩ như thế nào? Con kết hôn còn đi nơi nơi ở cùng đoàn phim, làm sao chăm sóc gia đình?"
"Lui một vạn bước nói, chỉ nói con cùng Bách Thành. Bách Thành có thể chịu đựng vợ mình cùng người khác diễn cảnh hôn với cảnh giường chiếu sao?"
Diệp Chi Đào nghĩ thầm, chẳng phải do Vương Bách Thành thẳng nam ung thư này không chịu được nên mới về nhà mách lẻo sao.
Phó Mẫn thấy nàng im lặng, tiếp tục khuyên nhủ: "Con cùng Bách Thành kết hôn, đây là chuyện của hai gia đình, con phải suy nghĩ kỹ càng."
Diệp Bác nói: "Con mất mặt như vậy, ta còn gả con cho Vương gia ném mặt già của ta, thật là tức chết ta."
Phó Mẫn lại nói: "Vương gia đều thích con như vậy, con gả qua, cuộc sống tương lai sẽ càng tốt hơn so với bây giờ, con muốn gì mà không có? Con nghĩ kỹ, rốt cuộc là tuổi nhỏ tùy hứng quan trọng hay tương lai quan trọng?"
Diệp Chi Đào nhấp môi không nói lời nào, nhíu máy, tự hồ đang suy tư gì đó.
Diệp Bác thấy nàng không tranh luận, nghĩ rằng đã thuyết phục được nàng, giọng cũng dịu đi: "Con nghĩ kỹ lại đi, ta nói có đúng không? Nếu con nghĩ thông suốt rồi, lập tức đi xuống xin lỗi Bách Thành, chịu thua, còn công tác bàn giao xong thì nhanh chóng trở về nhà."
"Ba, con không sai, so với xin lỗi, con càng hy vọng con có thể cùng ba mẹ Bách Thành tán gẫu một chút."
"Còn nói chuyện? Người ta đã bao dung con đủ rồi!"
"Con muốn không phải bao dung, là tôn trọng mà thôi, vì cái gì Vương Bách Thành lỗ nhiều tiền như vậy còn có thể tiếp tục kinh doanh xe thể thao của hắn, còn con chỉ diễn có một bộ phim mà mấy người đều không đồng ý?"
"Con có biết con đang nói gì hay không?"
"Con biết, kết hôn là tốt với con, tốt với Diệp gia, tốt với Vương gia, tốt với cha."
Diệp Chi Đào hít một hơi thật sâu: "Nhưng dù cuộc sống của con có tốt hay không, cũng không phải do mấy người định đoạt."
"Con ——"
Diệp Bác vừa nghe, cơn tức nhanh chóng bò lên. Hắn duỗi tay, nặng nề đập mặt bàn, quát: "Con quả thật gàn bướng hồ đồ! Sao con không học chị gái mình một chút, chị con rất hiểu chuyện nghe lời lại thông minh, hôm nay Bách Thành lại đây, đều là chị con an ủi cậu ấy."
"Ba, mọi người có ổn không?"
Đúng lúc này, cửa thư phòng bị gõ vang lên, là giọng của Diệp Tuyết.
Phó Mẫn nói: "Đúng vậy, con nên học chị con nhiều vào, để ba con đỡ nhọc lòng. Con có phải luôn cảm thấy ba thiên vị chị gái không, đó là bởi vì con không hiểu chuyện và thông minh bằng chị con, con nhìn chị con xem, rồi nhìn lại chính mình, khác biệt quá lớn."
Diệp Chi Đào nói: "Nếu không thì, gả chị gái cho Vương gia đi? Chỉ sợ Vương gia không chịu, con chỉ đi đóng phim thôi mà Vương gia còn ghét bỏ, chị gái lại từng quen nhiều bạn trai như vậy, không chừng cũng bị ghét bỏ ấy..."
"Diệp Chi Đào!"
Những lời này vừa nói ra, Diệp Bác và Phó Mẫn đều thay đổi sắc mặt. Diệp Bác tức giận đến mức cầm ống đựng bút trên bàn ném về phía Diệp Chi Đào.
Diệp Chi Đào đã sớm nhận thấy động tác của Diệp Bác, nàng nhanh chóng mở cửa ra, nằm xuống sàn, động tác nước chảy mây trôi, còn ống đựng bút kia, thẳng tắp hướng về phía mặt Diệp Tuyết.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)