Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12

333 0 0 0

Biểu tình Diệp Chi Đào chỉ thay đổi một chút sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: "Tôi đi cùng với bạn."

"Bạn của cô?" Nữ nhân kia nhìn thoáng qua vài cái túi hàng trong tay Triệu Trinh Trinh, lộ ra một ánh mắt ngạo mạn: "À, hóa ra là cùng bạn tới mở mang kiến thức."

Triệu Trinh Trinh tức giận nói: "Cô——"

"Quý khách, xin đừng gây ồn." SA cũng bắt đầu khuyên nàng.

Diệp Chi Đào nói: "Diệp Tuyết, nơi này là trung tâm mua sắm, là nơi công cộng, có chuyện gì thì chúng ta giải quyết riêng."

"Tôi làm ồn sao, tôi chỉ nghi ngờ trình độ phục vụ của các người, còn cô——" Diệp Tuyết cố ý quay mặt sang chỗ khác đối diện với SA, coi Diệp Chi Đào như người vô hình: "Một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, tôi căn bản không định phản ứng."

Triệu Trinh Trinh tức giận hết sức: "Gọi bảo vệ chưa? Ở đây có bệnh tâm thần từ đâu chui ra này!"

Một vị khách hàng bên cạnh cũng nói theo: "Đúng vậy, gọi bảo vệ, gây chuyện cái gì chứ, có túi bạch kim thì ghê gớm lắm à?"

Diệp Tuyết cố ý khoanh tay, trên cánh tay treo túi xách bạch kim thập phần bắt mắt.

Đã như vậy rồi còn không quên khoe giàu, Diệp Chi Đào tức giận tới mức bật cười: "Diệp Tuyết, tôi nghĩ cô thật sự muốn nổi tiếng."

Diệp Tuyết nói: "Người muốn nổi tiếng không phải là cô sao, Diệp Chi Đào, chỗ nào nên tới, chỗ nào không nên tới trong lòng còn không biết, tiền thuê nhà trả chưa? Ăn mì gói có đủ không?"

Diệu Chi Đào nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, điện thoại liền vang lên.

Nàng lấy điện thoại ra nhìn một cái, không ngờ là chủ nhà.

Trừ bỏ hai vị khách vừa vì nàng nói chuyện, những người còn lại đều đoán được hai người này có chút liên quan, ôm ý định hóng chuyện sôi nổi vây quanh xem trò hay, thậm chí ngay cả SA cũng bắt đầu nhỏ giọng khuyên, ám chỉ có thể giải quyết chuyện riêng với vị khách này trước rồi lại vào mua hàng hay không.

Tiếng nghị luận xung quanh, tiếng chuông chói tai, tiếng SA khuyên bảo, còn có tiếng Triệu Trinh Trinh không ngừng hỏi hai người có nhận thức hay không, khiến đầu Diệp Chi Đào muốn nứt ra, nàng cắn răng một cái, tiếp điện thoại, bên kia truyền tới tiếng mắng tức giận của chủ nhà: "Cô có định trả tiền thuê nhà hay không?"

"Ah."

Giọng nói này cũng đủ lực xuyên thấu, làm mọi người xung quanh Diệp Chi Đào đều nghe được, không khỏi phát ra tiếng kinh ngạc.

"Tôi sẽ liên lạc với ngài sau, hiện tại tôi có chút chuyện."

Chủ nhà lại không định buông tha nàng: "Đã trì hoãn bao lâu rồi? Sinh viên đại học hiện giờ chẳng có phẩm chất gì tốt. Cô hứa thứ hai trả tiền, kết quả thì sao?'

"Ngài dùng tiền thế chấp bù vào trước đi, tôi sẽ liên lạc với ngài sau."

"Còn có tiền điện nước, tiền bảo trì, tiền bất động sản."

"Cứ lấy tiền thế chấp bù vào hết đi."

Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Diệp Chi Đào, ngay cả Triệu Trinh Trinh cũng có chút xấu hổ, nàng vẫn luôn nghĩ Diệp Chi Đào là con nhà giàu, không nghĩ tới hiện tại ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nổi.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Triệu Trinh Trinh nhỏ giọng hỏi, Diệp Chi Đào xua xua tay với nàng, tỏ ý không sao cả.

Nhưng bây giờ thật sự đã xảy ra chuyện, rõ ràng bản thân không phải bên đuối lý, bởi vì một chữ tiền, lại biến thành bên đuối lý.

Triệu Trinh Trinh đột nhiên cảm thấy những món hàng xa xỉ trong tay mình đã không còn ý nghĩa gì nữa.

"Chúng ta đi thôi, để cho con chó điên ở chỗ này sủa bậy." Triệu Trinh Trinh nhỏ giọng nói.

"Không." Diệp Chi Đào cúp điện thoại, nói với Triệu Trinh Trinh: "Mình trả không nổi tiền thuê nhà, mua không nổi quần áo ở đây, không có nghĩa là mình không thể thích quần áo ở đây, càng không ảnh hưởng tới việc mình thấy cậu thích hợp quần áo ở đây, còn chuyện có người thích gây sự thì kệ cho người ta gây sự đi."

Diệp Tuyết châm chọc nói: "Ah, còn không đi à, ăn vạ ở đây?"

Diệp Chi Đào trực tiếp làm lơ nàng.

Hai vị khách vừa lúc rời khỏi cửa hàng, SA bỏ rào chắn ra, Diệp Tuyết thoải mái hào phóng đi vào.

Nàng giống như cố ý kiếm chuyện, Diệp Chi Đào và Triệu Trinh Trinh nhìn trúng bộ nào là nàng mua, Triệu Trinh Trinh muốn thử số nào là nàng thử số đó.

SA bị nàng dày vò quá sức, ngược lại còn phải ăn một cái xem thường của Diệp Tuyết: "Nhanh lên được không."

Diệp Tuyết vênh mặt hất hàm sai khiến rốt cuộc làm một khách hàng nhìn không được: "Đại tiểu thư, nơi này là nơi mua sắm, không phải nơi cô tới mắc bệnh công chúa."

"Liên quan gì tới cô, lo mua quần áo đi."

"Cô có bệnh à!'

Tính tình Diệp Tuyết không tốt, tính tình của vị khách hàng kia cũng không tốt, hai người tranh cãi vài câu, SA vừa thấy tình hình không ổn, đưa mắt nhìn đồng nghiệp ý bảo đi gọi quản lý và bảo vệ.

Đúng lúc này, một phu nhân mặc quần áo thanh lịch và sang trọng bước vào, chính là Phó Mẫn, mẹ của Diệp Tuyết.

Hôm nay Phó Mẫn đi dạo phố với Diệp Tuyết, vì Diệp Tuyết không muốn mua đồ ở cửa hàng kia nên vào đây xem áo khoác trước, chờ Phó Mẫn lại, thì phát hiện Diệp Chi Đào cũng ở bên trong.

"Tiểu Tuyết."

Không khí trong cửa hàng có chút khẩn trương, bà cũng là người đã trải sự đời , dễ dàng nhận ra được Diệp Tuyết lại gây chuyện, đứa con gái này của bà là một kẻ hay gây rối, bà phải thu thập cục diện rối rắm quen rồi, đầu tiên là xin lỗi SA và vị khách hàng vừa cãi nhau kia, sau đó kéo Diệp Tuyết lại.

Diệp Tuyết còn không hài lòng, ánh mắt liếc Diệp Chi Đào đang đứng một bên, hai mẹ con trao đổi ánh mắt.

"Tiểu Đào, con cũng đi mua sắm sao, mua cái gì thế?"

Phó Mẫn thân thiết đi qua chào hỏi Diệp Chi Đào, Triệu Trinh Trinh không có chút hảo cảm nào với hai mẹ con này: "Bà là ai?"

"Cô là mẹ của Tiểu Đào."

Diệp Chi Đào:....

Nàng biết ngay nữ nhân Phó Mẫn này sẽ không để yên!

So với Diệp Tuyết, Phó Mẫn càng khiến Diệp Chi Đào đau đầu, nàng lăn lộn lớn lên giữa đám đàn ông và giới giải trí, am hiểu nhất là chơi đùa lòng người, một câu "Cô là mẹ của Tiểu Đào" dễ dàng đẩy Diệp Chi Đào vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nàng không gọi Phó Mẫn là mẹ được nhưng Phó Mẫn đã ở trước mặt mọi người thừa nhận là mẹ của mình, như vậy nàng gọi một tiếng dì Phó, sẽ nói rõ ràng đứa con kế như nàng không nói đạo lý, khiến Phó Mẫn người mẹ kế này khó xử.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, lại nghe thấy Triệu Trinh Trinh bên cạnh nhỏ giọng nói: "Mẹ của Tiểu Đào thời trang như vậy, nhưng nhìn dì này không giống chút nào."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: