Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

340 0 0 0

"Ah, Úc tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Diệp Chi Đào làm bộ nghe không hiểu, ý đồ lừa dối cho qua chuyện.

"Chuyện gì? Ngươi hỏi ta có chuyện gì?" Úc Gia nổi giận đùng đùng, ném kịch bản qua, Diệp Chi Đào sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng di chuyển qua bên cạnh, né được kịch bản bị ném tới.

Úc Gia thấy nàng dám né, càng nổi trận lôi đình.

"Kịch bản này cô sửa?"

"Cảnh diễn hôm nay sao? Sửa lại một chút theo yêu cầu của đoàn phim." Diệp Chi Đào nhìn thấy vệt đỏ trên mặt nàng: "Trên mặt ngài —— bị thương sao?"

"Cô không biết xấu hổ còn hỏi? Cung đình kịch bị cô viết thành kéo bè kéo phái đánh nhau, trong đầu cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Hay là có người cố ý bảo cô làm như vậy?"

Diệp Chi Đào vẫn giả bộ ta không hiểu cô đang nói gì: "Tôi không biết ngài đang nói cái gì, cảnh diễn này tuy rằng mới sửa nhưng thuận theo cốt truyện phát triển, cảnh sau chính là nam chủ anh hùng cứu mỹ nhân, ngài cũng biết mà, cốt truyện cũng trưng cầu ý kiến và được tổ trưởng với đạo diễn đồng ý."

"Đồng ý? Vì sao không trưng cầu ý kiến của tôi?"

"Ngài chưa nhìn qua sao?"

Úc Gia đương nhiên sẽ không nghiêm túc xem kịch bản, cảnh diễn này nhìn sơ qua thì không thấy có vấn đề, làm sao có thể đoán trước nàng sẽ trở thành mục tiêu của mọi người trong đoàn phim.

"Một cảnh quay quan trọng như vậy, lại liên quan tới sự an toàn của tôi, chẳng lẽ cô không nên nói cho người phụ trách ghi chú rõ ở trên đơn thông báo sao."

Người phụ trách phát đơn thông báo vừa lúc ở gần đó, nghe được lời này vội vàng chạy qua.

Úc Gia liền cho Diệp Chi Đào vào danh sách theo dõi, còn nói lời đe dọa trước mặt nàng.

"Tôi nói cho cô biết, đừng có mà quá kiêu ngạo, cô sẽ gặp quả báo."

Diệp Chi Đào: "?"

Ngài thật không phải nói chính mình sao?

Vất vả mới ném được nồi ra, tới cuối cùng, cái nồi này vẫn trở lại với mình.

Úc Gia nổi giận đùng đùng bỏ đi, có người lại đây khuyên nàng có muốn trốn Úc Gia hay không.

Diệp Chi Đào cũng muốn trốn nhưng nếu nàng trốn thì chẳng phải là hèn nhát hay sao, sau này Úc Gia sẽ lại tìm nàng gây chuyện.

"Không có việc gì, tôi nghĩ Úc tiểu thư chỉ nói ngoài miệng thôi."

Diệp Chi Đào cảm thấy bản thân chỉ là một người bé nhỏ, Úc Gia cùng lắm là mắng mình vài câu, bản thân mình làm sao lọt vào đôi mắt cao quý của nàng được, không nghĩ tới ngay sau đó đã bị trả thù.

Cái đoàn phim này không lớn, số việc Diệp Chi Đào làm, không chỉ là biên kịch, còn làm thế thân, cùng với diễn một ít vai phụ có suất diễn ít ỏi, hôm nay quay ngoài trời, có cảnh nữ chủ cưỡi ngữa, lúc đầu đạo diễn muốn cho Úc Gia ngồi đạo cụ quay nửa người trên, sau đó để người bên hậu kỳ cắt nối chỉnh sửa, cố tình vị nữ chính này lại quá mức tự tin muốn tự mình cưỡi ngựa.

Đương nhiên nàng rất nhanh đã từ bỏ, lại đến thế thân lên sân khấu.

May mắn đạo diễn đã biết rõ tính Úc Gia, sớm chuẩn bị tốt thế thân. Cảnh diễn này không dễ, vẫn là để thế thân chuyên nghiệp diễn, không nghĩ tới lúc này Úc tiểu thư lại đề ra yêu cầu.

"Tôi thấy vẫn là để Diệp Chi Đào đóng thế đi, thế thân này cao hơn tôi nhiều quá, thân hình nhìn cũng khác xa, đến lúc đó sẽ bị người xem nhận ra."

Úc Gia trực tiếp nêu tên Diệp Chi Đào, đạo diễn cũng khó xử.

"An toàn vẫn là đệ nhất, tiểu Diệp không phải thế thân chuyên nghiệp..."

"Không có việc gì, cô ta biết cưỡi ngựa, kỹ thuật còn tốt chán, ông không cần lo lắng giùm cô ta đâu."

Đạo diễn không biết làm sao Úc Gia lại biết được Diệp Chi Đào biết cưỡi ngựa, thấy nàng nói chắc như đinh đóng cột, vẫn quyết định gọi người đi hỏi Diệp Chi Đào.

Diệp Chi Đào đúng là biết cưỡi ngựa, lúc đầu nàng cũng không biết là Úc Gia yêu cầu nàng, lập tức liền gật đầu.

Không nghĩ đi tới nơi mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.

Đạo diễn thấy mặt nàng lộ vẻ khó xử, hỏi: "Không có rành cưỡi ngựa lắm sao?"

"Cưỡi ngựa là không thành vấn đề."

"Vậy thì?"

Diệp Chi Đào thở dài trong lòng: "Không có gì, để tôi diễn cho."

Đạo diễn đã từng dìu dặt nàng nhiều lần, Diệp Chi Đào cũng không muốn để đạo diễn khó xử, biết rõ đây là âm mưu của Úc Gia vẫn phải căng da đầu làm.

Dù sao Úc Gia cũng chỉ kéo dài thời gian, chắc cũng không có khả năng động tay chân với con ngựa đi?

Thay diễn phục, nhân viên vào vị trí, một tiếng "action", kiếp sống thế thân của Diệp Chi Đào lại bắt đầu."

Lần này, tận mười lần còn không qua, đây là một cảnh diễn dài, hơn nữa còn có động vật, mỗi lần quay đều tốn mười mấy hai mươi phút. Quay từ buổi sáng tới buổi chiều, dãi nắng dầm mưa, diễn phục nặng nề, lúc này Diệp Chi Đào thật sự có chút hối hận.

Nàng không nghĩ tới Úc Gia sẽ tàn nhẫn như vậy, càng không nghĩ tới giữa chừng đạo diễn bị người gọi đi. Thay bằng phó đạo diễn luôn luôn giúp đỡ Úc Gia kia.

Hôm nay diễn phục và đồ trang sức đều quá nặng, trời lại nắng gắt, cố tính gió còn rất lớn, Diệp Chi Đào bị phơi đến hoa mày chóng mắt, mặt bị gió thổi đau rát. Người chịu không nổi, ngựa cũng chịu không nổi.

Người của trại nuôi ngựa thấy đau lòng ngựa: "Nghỉ ngơi một chút đi."

"Thời gian không kịp rồi, cảnh diễn này không thể lùi lại." Phó đạo diễn nói: "Đổi con khác đi."

Con ngựa mới cùng giống với ngựa cũ khác một cái đây là một con ngựa đực, hình thể lớn hơn một chút so với con trước. Nhìn từ xa thì không phát hiện ra, khi Diệp Chi Đào ngồi lên đi một chút liền cảm nhận được.

Lần này là quay cảnh nữ chủ cưỡi ngựa bỏ trốn bị vai phản diện đuổi theo. Bởi vì trong kịch bản nữ chủ không giỏi cưỡi ngựa nên diễn viên còn phải thể hiện ra sự chật vật của nữ chủ.

Màn ảnh từ xa tới gần, Diệp Chi Đào nằm nhoài trên lưng ngựa, cảm nhận bên dưới xóc này có chút bất an. Nàng rất nhanh cảm nhận được con ngựa này khó khống chế hơn con trước, tính tình cũng nóng này hơn một ít.

Một người một ngựa lần đầu tiên hợp tác, diễn được một nửa phó đạo diễn liền bảo "Cut". Không nghĩ tới lúc này "Cut" xong. ngựa không chỉ không ngừng lại mà còn bị kinh hách chạy như điên về phía trước.

"Không xong rồi!"

Người của trại nuôi ngựa ở một bên kêu to.

Diệp Chi Đào cũng nhận thấy không đúng, nàng muốn dừng lại nhưng mà mặc kệ là dùng chân kẹp bụng ngựa hay là kéo dây cương cũng không thể làm ngựa dừng lại, đoàn phim bên kia nhìn thấy tình huống không ổn, tức khắc cũng luống cuống, Diệp Chi Đào nghe được rõ ràng tiếng thét chói tai của Úc Gia, trong lòng lạnh một nửa.

Không xong.

Phía sau có người cưỡi ngựa đuổi theo, là người của trại nuôi ngựa, người nọ đánh một roi vào mông ngựa, không nghĩ tới ngựa cũng không dừng lại lại mà lại đổi hướng lao thẳng về phía đám người.

Đoàn phim lập tức tản ra.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Người của trại nuôi ngựa lại đuổi theo, lần này, ngựa lắc mình trốn tránh, roi đánh trúng cẳng chân của Diệp Chi Đào, cuối cùng nàng chỉ kịp giữ chặt dây cương để ngựa tránh đi đám người bị tách ra, sau đó liền lăn từ trên lưng ngựa lăn xuống.

"Đào Đào!"

Có người chạy tới, là tiếng Tiểu Lam.

Người của trại nuôi ngựa nhân cơ hội kéo dây cương cuối cùng cũng khống hệ được ngựa nhưng mà đoàn phim vẫn có người bị thương.

Diệp Chi Đào nghe được tiếng khóc của Úc Gia——

Nhưng nàng cũng không có cách nào chú ý nhiều hơn, chân nàng đau sắp chết rồi.

"Đào Đào, em không sao chứ!"

Đoàn phim loạn thành một đống, tất cả mọi người đều bị Úc Gia gây chú ý, Diệp Chi Đào ngồi nửa ngày chỉ có phó đạo diễn vội vội vàng càng lại đây hỏi một câu, nhìn thấy không có gì đáng lo lại đi xem người bị thương khác, chỉ có Tiểu Lam phát hiện, thương thể của Diệp Chi Đào không nhẹ.

"Em không có việc gì."

Diệp Chi Đào vốn định tự đứng lên, đều là vết thương nhẹ. nàng cũng không có làm ra vẻ như vậy. Chỉ là vết thương trên chân thật sự quá đau, Tiểu Lam vội vàng đè nàng lại: "Đừng cậu mạnh, chờ xe tới đưa em đi bệnh viện."

"Được."

Nàng đau chảy mồ hôi, Tiểu Lam lấy khăn giấy lau giùm nàng, kết quả phát hiện mặt nàng cũng bị thương.

"Trên mặt em cũng bị xước nè, nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ!"

Lúc này Diệp Chi Đào mới nhận thấy được đau đớn trên mặt, người có chút choáng. Không chỉ có mặt, toàn thân nàng mới bắt đầu cảm nhận cơn đau ập đến, chỉ là lúc đầu bị kinh hách, lại có vết thương ở chân hấp dẫn lực chú ý, nhất thời còn chưa phản ứng lại.

"Chi Đào, cô có sao không."

"Chi Đào, mặt của em..."

"Bao giờ bác sĩ tới?"

Xác định Úc Gia không có việc gì, mọi người rốt cuộc cũng nhớ tới đương sự của trận ngoài ý muốn này, sôi nổi khẩn trương lại hỏi thăm.

Có ngươi mang đến hộp cấp cứu làm xử lý khẩn cấp cho Diệp CHi Đào sau đó đưa nàng đi bệnh viện.

Bác sĩ cho nàng làm kiểm tra toàn thân, trừ bỏ trật mắt cá chân và trầy da còn bị chấn động não một ít, bác sĩ kiến nghị ở lại bệnh viên quan sát mấy ngày.

"Hình như tôi không có bảo hiểm y tế."

Diệp Chi Đào đang lo lắng chuyện khác.

"Không có việc gì, đoàn phim mua bảo hiển, cô không cần bỏ tiền."  Nhân viên công tác đi theo an ủi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi tốt vào."

Nàng còn có thể suy nghĩ cái gì?

Diệp Chi Đào nằm trên giường bệnh, trong lòng nghĩ ,không bị Úc Gia kiếm chuyện, còn có thể tiết kiệm tiền cơm mấy bữa, cũng coi như chính mình nhờ họa được phúc.

Nhân viên công tác nói: "Vậy tôi đi đây, chị Úc cũng tới rồi, tôi phải nhanh chóng tới xem chị ấy."

"Tạm biệt."

Chờ nhân viên công tác rời đi, Tiểu Lam oán giận: "Bị trầy da có xíu liền khóc lớn tới nằm viện, còn ở phòng VIP, em còn chỉ được ở phòng bệnh bình thường đây."

Diệp Chi Đào không có gì để nói.

Tiểu Lam nói: "Hôm nay chị sẽ ở đây chăm em, em muốn ăn gì không? Chị đi mua cho."

Diệp Chi Đào nói: "Đặt cơm hộp đi."

Hai người kêu cơm hộp, miệng vết thương của Diệp Chi Đào còn đang đau, không ăn nhiều, Tiểu Lam lại mua cho nàng ít trái cây, nàng mơ mơ màng màng gặm một chút quả táo, sau đó liền ngủ.

Khi tỉnh lại đã là buổi tối, trong phòng bệnh chỉ có mình nàng, Tiểu Lam ngồi một bên chơi điện thoại.

"Em tỉnh rồi à?"

Tiểu Lam ngồi lại đây.

Ngủ một giấc, đau đớn tựa hồ giảm không ít, Diệp Chi Đào từ trên giường ngồi dậy: "Chị còn chưa về sao?"

"Không muốn về, có mấy nhà truyền thông tới nữa."

Loại chuyện này truyền thông cũng tới?

Diệp Chi Đào nhíu mày: "Sao lại như vậy?"

"Có người đã đăng lên mạng."

Tiểu Lam đưa cho Diệp Chi Đào xem ảnh chụp Account Marketing đăng trên Weibo.

Account Marketing chỉ đăng chín tấm, có ảnh phim trường, cũng có ảnh bệnh viện, kèm chữ  —— Tiểu hoa Úc Gia diễn cảnh cưỡi ngựa bị thương, làm diễn viên đôi khi thật liều mạng.

Trong đó tấm ở chính giữa là ảnh chụp khi bác sĩ khám, trên mặt Úc Gia trang điểm tinh xảo, tâm cơ lộ ra vết thương trên tay.

Phía dưới cmt đều do fan dẫn dắt, có đau lòng, có an ủi, có người qua đường khen vẻ đẹp 360, còn có "Người qua đường" mượn này công kích các minh tinh khác, nói Úc Gia liều mạng như vậy, là dòng nước trong của Đại tân sinh tiểu hoa.

"Mấy người hâm mộ này thật không biết xấu hổ, hơn nữa cô ta bị thương cái gì? Chỉnh ảnh rồi chỉnh ra vết thương à? Hơn nữa con ngựa được đổi chiều nay sao lại bị như vậy, còn muốn hỏi cô ta một chút đây."

Tiểu Lam tức giận bất bình thay Diệp Chi Đào, Diệp Chi Đào xem xong bài viết trên mạng cũng không còn lời nào để nói, sao lại có người khiến người khác chán ghét như vậy? Ra vẻ cũng làm đến quá ghê tởm.

"Thôi thôi, so đo với cô ta làm gì cho mệt."

Diệp Chi Đào an ủi ngược lại Tiểu Lam, Tiểu Lam biết rằng bọn họ chỉ oán giận ngoài miệng vài câu, sẽ không có ai đi điều tra chuyện thay ngựa chiều nay.

"Còn không phải là sau lưng có người sao? Dù cho sau lưng có người cũng phải khiêm tốn chứ, làm như vậy cẩn thận quả báo!"

"Nhỏ giọng một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng."

Diệp Chi Đào cầm lấy di động quơ quơ: "Thay bằng khoa học kỹ thuật đi."

Tiểu Lam hiểu ý: "Ok!"

Hai người bắt đầu dùng di động nhắn tin qua lại, tuy rằng sẽ không có ai đi điều tra chuyện thay ngựa chiều nay nhưng Diệp Chi Đào vẫn cùng Tiểu Lam chải chuốt lại toàn bộ sự kiện.

"Đều đã lên kế hoạch xong, trước tiên kêu em làm thế thân, sau đó gọi đạo diễn đi, rồi tiếp đó thay ngựa—— con ngựa kia em vừa cưỡi lên đã cảm giác là nó chưa được huấn luyện tốt, người của trại nuôi ngựa không có khả năng không biết, ngựa nổi điên một phát, không bao lâu bọn họ đã đuổi theo, khẳng định là sớm có chuẩn bị."

"Quá ngoan độc!"

"Bất quá cô ta cũng không dự đoán được sẽ gây ra chuyện lớn như vậy."

"Diệp tiểu thư có đó không?"

Hai người đang nói chuyện hăng say, y tá đột nhiên gõ cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

"Cô được đổi sang phòng bệnh khác."

Tiểu Lam còn tưởng Diệp Chi Đào bị đổi sang phòng bệnh kém hơn, liền nói lớn: "Không phải xung quanh còn nhiều chỗ trống sao? Tại sao phải đổi?"

"Không phải, là đổi sang phòng VIP."

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: