Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

675 0 3 0

"........"

Diệp Chi Đào cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Vẻ mặt của nàng liền nói rõ ràng không muốn.

Bạc Mộ Khinh nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, chị sẽ mua nước."

Nàng chỉ tính ngắt lời Diệp Chi Đào, không nghĩ tới Diệp Chi Đào lại tưởng thật, cẩn thận nhớ lại, hiện tại đã là 10 giờ tối, tất cả cửa hàng lớn nhỏ đều đóng cửa, cửa hàng tiện lợi 24 giờ đều che khuất ở đầu đường cuối ngõ, Bạc Mộ Khinh lại không quen đường, muốn tìm chỉ sợ sẽ không dễ dàng.

"Được rồi." Diệp Chi Đào nói: "Nói trước nhà em có hơi bừa bộn."

Bạc Mộ Khinh cười nói: "Chỉ cần không quấy rầy em nghỉ ngơi là được."

"Sẽ không." Diệp Chi Đào nói: "Chính là khu em ở hoàn cảnh thật sự không tốt, rất là tồi tàn, hơn nữa bên ngoài còn không có đèn, cũng không có chỗ đậu xe, nơi nơi đều đậu xe đạp điện cùng xe đạp.

Bạc Mộ Khinh nói: "Chỗ đậu xe chị sẽ tự tìm."

Chờ tới khi đến khu dân cư Diệp Chi Đào thuê, Bạc Mộ Khinh mới phát hiện, những gì Diệp Chi Đào nói đều không phải là khách khí.

Đây là một dân cư cũ xây vào những năm 1980, tiểu khu không có cửa bảo vệ, chỉ có tường rào xây bằng xi măng trơ trọi trước cửa, cửa sắt đã sớm không cánh mà bay, góc tường xi măng treo một cái đèn dây tóc, ánh đèn trắng ảm đạm chiếu vào rào hàng, lộ ra vách tường dán dày đặc những mẩu quảng cáo nhỏ, Bạc Mộ Khinh dừng xe ở trước bức tường, mở cửa sổ xe nhìn thoáng qua phía trước.

Trong tiểu khu cũng không có đèn, nàng hỏi Diệp Chi Đào: "Bên trong có chỗ đậu xe không?"

"Vẫn là đừng đậu bên trong." Diệp Chi Đào nói: "Cái cửa này không lớn, không tiện lái xe ra vào."

Bạc Mộ Khinh nói: "Cái này thì không cần quan tâm, chị biết lái xe từ năm 18 tuổi."

"Không, thật sự không an toàn, hơn nữa buổi tối nơi này sẽ có những người làm ca đêm ra vào, trên đường lại không có đèn." Diệp Chi Đào nhớ tới trước kia gặp hiện trường tai nạn xe cộ, không khỏi trong lòng còn sợ hãi: "Vẫn là đừng đậu."

"Được."

Bạc Mộ Khinh đem xe đậu ở bên ngoài tường rào, Diệp Chi Đào xuống xe trước, mở ra đèn pin di động.

"Đi theo em, trên đường có rất nhiều mảnh vỡ, cẩn thận một chút, coi chừng đạp phải."

"Được."

Diệp Chi Đào sống trong một căn hộ dành cho người độc thân nằm sâu nhất bên trong khu dân cư, vào khu dân cư, còn phải đi thêm vài trăm mét, trên đường ngay cả một ngọn đèn đường cũng không có, ngẫu nhiên có cư dân của các tòa nhà sẽ treo một ngọn đèn tiết kiệm năng lượng ở lầu một.

Diệp Chi Đào suốt đường đi đều nhắc ở Bạc Mộ Khinh chú ý dưới chân, nói xong cuối cùng bản thân lại đụng phải đồ vật.

Nàng vừa sơ ý một cái, ngay lập tức đá phải một đồ vật mềm mụp, sợ tới mức hét to một tiếng.

"Làm sao vậy?"

Bạc Mộ Khinh vội vàng tiến lên đỡ lấy thiếu chút nữa té ngã, Diệp Chi Đào.

Đồ vật mềm mụp "Miêu" một tiếng, chạy xa.

"Là mèo."

Diệp Chi Đào nhẹ nhàng thở ra.

"Em ở nơi này không quá an toàn." Bạc Mộ Khinh buông tay ra: "Hơn nữa lại cách trường quay rất xa."

"Nơi này cách trường học của em tương đối gần, là nơi rẻ nhất ở xung quanh trường học."

Bạc Mộ Khinh thật ngạc nhiên: "Em còn chưa tốt nghiệp?"

Diệp Chi Đào nói: "Đúng vậy, em học năm 4, hiện tại đang thực tập."

Bạc Mộ Khinh hỏi: "Chuyên ngành diện ảnh?"

Diệp Chi Đào nói: "Em học biên kịch."

Nói về cuộc sống hằng ngày giúp Diệp Chi Đào không còn quẫn bách, hai người vừa sờ soạng vừa đi đến căn hộ độc thân, Diệp Chi Đào đẩy cửa sắt ra: "Tầng hai."

Gầm cầu thang vẫn như cũ tối đen duỗi tay không thấy năm ngón, tầng một vẫn là mùi ẩm mốc, tầng hai lại truyền đến mùi hoa tươi thơm mát.

Bạc Mộ Khinh dễ dàng liền phân biệt được đâu là cửa nhà Diệp Chi Đào, tuy rằng cuộc sống khổ cực nhưng Diệp Chi Đào vẫn biết chăm chút cho sinh hoạt của bản thân.

"Tới rồi."

Vừa đến tầng hai, Diệp Chi Đào gần như là bay tới trước cửa nhà, mở cửa.

Trong mười mấy giây nhanh như chớp, nàng nhanh chóng hồi ức một chút——

Rác rưởi? Đã đổ.

Quần áo dơ? Giặt sạch

Sàn nhà? Đã lau.

Nàng cũng không phải muốn để lại cho Bạc Mộ Khinh một ấn tượng tốt, chỉ là hoàn cảnh nơi này quá hỗn độn vừa lộn xộn vừa tồi tệ, Diệp Chi Đào không muốn thêm một chữ dơ.

Đây chính là tôn nghiêm của cẩu độc thân sống một mình.

"Muốn đổi giày không?"

"Không cần."

Diệp Chi Đào mở đèn lên, mùi hoa nhanh chóng bay đi, sau khi cửa mở ra hơi thở nặng nề quãnh quẽ như cũ khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, may mắn là không có mùi lạ, phòng bếp cũng coi như ngay ngắn gọn gàng——

Bởi vì mọi thứ đều chất đống trên giường.

Căn chung cư này thật sự quá nhỏ, Diệp Chi Đào không đổi sắc mặt đi đến mép giường, đem rèm vải ngăn cách "Phòng ngủ" cùng "Nhà bếp" kèo ra, ngăn trở hết thảy tầm nhìn vào đồ vật ở trên giường, ra vẻ trấn định trở về cửa.

Đây là một gian phòng ở, giá cả ở Hải Thành tấc đất tấc vàng không tính là tiện nghi, vốn dĩ ở ghép càng tiết kiệm nhưng Diệp Chi Đào về nhà không có thời gian cố định, lại không thích cùng người xa lạ ở chung, cuối cùng lựa chọn ở một mình.

Chung cư cũ xây vào những năm 1980, những bức tường sơn, sàn nhà gỗ rẻ tiền, Diệp Chi Đào đã ở đây hơn một năm.

Diệp Chi Đào ở quen rồi nên không thấy có gì không ổn, hiện tại mới phát hiện ra cái chung cư này thật sự không thích hợp dùng để tiếp khách.

"Mời ngồi. Chị uống cái gì? Cà phê? Sữa bò? Lạnh thì có nước sôi để nguội, nhạt nhẽo thì có nước chanh."

Vì chứng minh chính mình cái gì cũng có, nàng một bên nói một bên lục tung tủ, lấy ra xếp trước mặt Bạc Mộ Khinh.

Cà phê là loại ba trong một rẻ nhất của Nestlé, sữa bò là sữa giảm giá tối qua mua ở siêu thị. Nước chanh là chanh mật ong nàng ngâm, nghe nói là làm trắng da còn tiết kiệm được tiền mua mỹ phẩm dưỡng da.

"Em sống một mình?"

Bạc Mộ Khinh dùng ngón tay chỉ vào nước chanh, rồi nhìn quanh bốn phía. Diệp Chi Đào gật đầu, quay đầu lại tìm ly.

Hầu hết các chung cư này đều có cấu trúc dài và hẹp như vậy, trong cùng gần cửa ra vào là bếp và phòng tắm, kệ sách và đèn chiếu sáng ở giữa xem như thư phòng, nơi gần cửa sổ dùng làm phòng ngủ... Nếu yêu cầu cao hơn, tiền thuê nhà có thể tăng gấp đôi, Diệp Chi Đào không đủ khả năng chi trả.

Nàng tìm được một cái ly, hỏi: "Chị có để ý nếu dùng cái ly đã qua sử dụng không?"

Bạc Mộ Khinh không trả lời.

Diệp Chi Đào cảm thấy có chút kì quái, quay đầu lại nhìn Bạc Mộ Khinh, phát hiện nàng đang ngẩn người nhìn kệ sách. Diệp Chi Đào nhìn theo ánh mắt của nàng thấy hai chiếc túi sách hàng hiệu được treo bên cạnh kệ sách.

Diệp Chi Đào đột nhiên có chút xấu hổ, sống trong môi trường này mà ở nhà treo túi hàng hiệu thì như thói hư vinh.

"Em có rất nhiều sách." Bạc Mộ Khinh đột nhiên lên tiếng, như thể thứ nàng vừa nhìn không phải là hai chiếc túi hàng hiệu.

Diệp Chi Đào nói: "Đây đều là những cuốn sách phải đọc. Chúng em khi nói về một nhà soạn kịch thì sẽ mua một bộ tiểu luận hoàn chỉnh. Sau một học kỳ, kệ sách liền đầy.

"Hửm, vừa rồi em gọi chị cái gì?"

"Chị có phiền nếu dùng cái ly của em không?"

Bạc Mộ Khinh không trả lời, Diệp Chi Đào phải ngẩng đầu lên nhìn, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Nói một tiếng không được à, một hai phải bắt tôi ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ bằng cô đẹp sao? Diệp Chi Đào không khỏi than trong lòng, rồi đi rót nước chanh đá cho Bạc Mộ Khinh.

Nước chanh thêm lá bạc hà, một thức uống mùa hè có hương vị thơm ngon, không gây béo còn giúp trắng da. Cô cho thêm vài viên đá vào, rót một nửa ly rồi đưa cho Bạc Mộ Khinh.

 Bạc Mộ Khinh nhẹ nhàng đưa tay ra, dùng hai ngón tay móc lấy quai ly nước, nhẹ nhàng nâng lên. Một động tác không có gì đặc biệt, nhưng dáng ngồi thập phần thanh lịch.

Có lẽ trong nhà nàng không chỉ có tiền, Diệp Chi Đào nghĩ.

Tay Bạc Mộ Khinh rất trắng, khớp xương rõ ràng, mảnh mai và mềm dẻp, nhìn không ra một chút dấu vết làm việc nhà. Diệp Chi Đào nhìn chằm chằm vào tay con gái nhà người ta, một câu hỏi không liên quan hiện lên trong đầu: "Có phải công việc nặng nhất nàng từng làm là lái xe không?"

Máy điều hòa tỏa ra hơi ấm, trong phòng chỉ nghe tiếng máy hoạt động.

Diệp Chi Đào ngồi xuống bên cạnh bàn, xem Bạc Mộ Khinh cầm lấy ly nước, xem nàng uống nước chanh.

Người đẹp uống nước cũng là cảnh đẹp ý vui, Diệp Chi Đào nhìn cũng không nhịn được cười.

Cái bàn đối diện kệ sách, Bạc Mộ Khinh ngồi đối diện kệ sách, Diệp Chi Đào ngồi đối diện nàng.

"Cái túi không tồi." Bạc Mộ Khinh nói.

Diệp Chi Đào bừng tỉnh lại.

"Chiếc túi hiệu Chanel này, mẹ em cũng rất thích. Nàng là fan hâm mộ của Cố Thanh Mạn, năm đó Cố Thanh Mạn chụp rất nhiều ảnh đều mang chiếc túi này.

Diệp Chi Đào nhìn theo tầm mắt của Bạc Mộ Khinh, mới bừng tỉnh phát hiện, Bạc Mộ Khinh vừa nãy không phải xem hai túi xách kia, cũng không phải xem sách trên kệ, mà là xem khung ảnh nàng đặt trên kệ sách ——trong ảnh là mẹ nàng, Cố Thanh Mạn, đang ôm nàng. 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: