Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

690 0 3 0

Diệp Chi Đào nhất thời có chút cảnh giác.

Nàng không bao giờ nhắc tới mẹ ở trước mặt người ngoài, chỉ là nàng không muốn Cố Thanh Mạn liên lụy tới những thăng trầm trong giới giải trí.

Giới truyền thông luôn thích bới móc các tin tức cũ về những người nổi tiếng đã mất để tiêu hao danh tiếng của họ. Vài năm trước, Cố Thanh Mạn là đối tượng bị săn lùng ráo riết, vào ngày minh thọ* của bà, bởi vì thông tin hôn nhân bị lộ lên hot search, điều này đã trở thành nỗi đau trong tim Diệp Chi Đào.

Minh thọ* :Ngày sinh của người đã khuất.

Nàng chỉ hi vọng mẹ luôn an lành ở trên thiên đường, mong rằng những gì mẹ lưu lại trên đời này là một bộ phim hay chứ không phải chuyện thất bại trong hôn nhân hay scandal của những người vợ giàu có bị bỏ rơi.

"Bộ phim đầu tiên chị xem ở rạp chiếu phim chính là 《 Vân 》của Cố Thanh Mạn, có một cảnh diễn không lời khiến chị khắc sâu ấn tượng.

Diệp Chi Đào thật sự ngạc nhiên, Bạc Mộ Khinh thế nhưng lại cùng nàng nói về phim của Cố Thanh Mạn, thậm chí còn là bộ phim Diệp Chi Đào thích nhất, mà bộ phim này, năm đó, có doanh thu phòng vé ảm đạm thậm chí không giành được giải thưởng, là bộ phim không có tiếng vang nhất của Cố Thanh Mạn.

"Đây là bộ em thích nhất."

Bạc Mộ Khinh nói: "Xem ra chúng ta có chung sở thích, chị cũng thích nhất bộ này."

Hai người giống như fan hâm mộ bình thường của Cố Thanh Mạn, bỏ qua cuộc sống riêng tư mà chỉ nói về các bộ phim, giải thưởng và kịch bản.

Bạc Mộ Khinh không có nói rõ, nhưng Diệp Chi Đào đoán nàng chắc cũng là fan của Cố Thanh Mạn, nàng đối với phim của Cố Thanh Mạn rõ như lòng bàn tay, thậm chí khi Diệp Chi Đào nhắc tới lúc nãy ở trong xe  đã phát nhạc phim của 《 Vân 》, Bạc Mộ Khinh nói: "Trong thư viện âm nhạc của chị còn có rất nhiều nhạc phim của bà ấy."

Diệp Chi Đào đột nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc, chỉ vì lúc đó nàng bận tâng bốc, nên Bạc Mộ Khinh mới tắt nhạc đi, không được nghe thêm bài khác.

"Em còn tưởng là do bài này nổi tiếng, rốt cuộc nhạc phim còn nổi hơn cả bộ phim, rất nhiều người đã viết lời và hát lại.

"Đáng tiếc là ít người xem bộ phim này." Bạc Mộ Khinh nhẹ nhàng nâng ly: "Nhưng không sao, hôm nay chị đã gặp được một người."

Nàng hỏi: "Làm một ly?"

Diệp Chi Đào cũng rót cho bản thân một ly nước chanh, nâng ly chạm cốc cùng Bạc Mộ Khinh: "Kia thật đáng chúc mừng."

"Cheers."

Bạc Mộ Khinh nâng ly, uống một hơi cạn sạch.

Quả là một đêm tuyệt vời, nên lúc Diệp Chi Đào đưa Bạc Mộ Khinh về xong vẫn còn lại những dư vị vô tận.

Thật tốt quá, Diệp Chi Đào cầm lấy khung ảnh nằm trên giường, có người thích phim của Cố Thanh Mạn, so với việc có thêm fan, việc này càng khiến nàng vui vẻ.

Dù có là đại lão tư sản hay kim chủ thì sao, thích phim mẹ nàng đóng, chúng ta chính là bạn tốt.

Diệp Chi Đào vừa lòng ôm khung ảnh mà ngủ.

Bởi vì công nhận Bạc Mộ Khinh, nên Diệp Chi Đào nhìn Ninh Nhã cũng thuận mắt không ít, ngày hôm sau hai người gặp nhau ở phim trường, Ninh Nhã trước giờ cùng Úc Gia bất hòa, sau khi nghe xong chuyện tối hôm qua, tính toán cho Diệp Chi Đào một cái vỗ vai khích lệ, lúc vươn tay, Diệp Chi Đào trực tiếp cùng nàng đập tay.

"Hôm nay cũng cố lên ha."

Diệp Chi Đào đập tay xong liền đi, để lại đầy mặt dấu chấm hỏi Ninh Nhã cùng trợ lý.

Ninh Nhã hỏi: "Cô ấy làm sao vậy? Có chuyện gì mà vui như vậy?"

Trợ lý nói: "Vả mặt Úc Gia, trở thành anh hùng của đoàn phim, có ai không vui."

"Cũng có lý." Ninh Nhã lấy điện thoại ra: "Em muốn tìm nữ anh hùng xin WeChat, anh hùng cần nữ kỵ sĩ, em thấy bản thân mình rất thích hơp."

Trợ lý phun.

Cũng giống Ninh Nhã, nữ anh hùng Diệp Chi Đào được các nhân viên trong đoàn phim hoan nghệnh, giữa trưa lúc lấy cơm hộp, thậm chí còn nhận được một ly trà sữa không biết ai đưa, Diệp Chi Đào hào phóng đem ly trà sữa chia làm đôi, cùng Tiểu Lam ở phim trường ăn cơm trưa.

Hôm nay nàng còn muốn treo dây thép, Úc Gia từ sáng tới giờ đều không thấy bóng dáng, không biết có phải hôm qua bị Diệp Chi Đào bẫy dọa sợ hay không.

"Thật tốt, cuối cùng cũng không phải gặp cô ta."

Tiểu Lam vừa hút trà sữa vừa cảm thán: "Em cảm thấy không khí trong đoàn phim trở nên hài hòa hơn rất nhiều."

"Không, Úc Gia sẽ đến."

Tiểu Lam chẳng hề để ý: "Chị đừng làm em sợ, Tiểu Đào."

Tiểu Lam nhìn lại: "Chậc, tới thật kìa, không phải đi về phía chúng ta chứ?"

Diệp Chi Đào nói: "Xông tới chúng ta có ích gì, nhiều nhất là mắng chị chứ đâu thể đánh chị, muốn đuổi chị, đương nhiên là đi tìm đạo diễn."

"Đạo diễn cũng thật khổ, ăn cơm cũng không yên......" Tiểu Lam đột nhiên thấy đau lòng: "Cô ta ở trên xe bảo mẫu ăn sung mặc sướng, tại sao không suy nghĩ tới chúng ta sắp bị gió thổi bay?"

Diệp Chi Đào nói: "Đạo diễn cũng không có biện pháp, ai có tiền người đó là lão đại, ngành sản xuất nào cũng giống nhau."

Tiểu Lam nói: "Cho nên em đặc biệt ghét những người mang vốn vào đoàn rồi còn kéo chân sau, những than đá lão bản đó nhiều tiền chỉ biết tiêu tiền, mấy con chim hoàng yến chỉ biết cách làm đạo diễn quay chụp bản thân xinh xinh đẹp đẹp, ảo tưởng dựa vào mấy tấm ảnh đẹp liền ra vòng, một chút cũng không quan tâm tới toàn bộ cốt truyện, nàng chẳng lẽ không biết những thứ này đều là bổ sung cho nhau sao? Đây cũng không phải một tựa phim solo.

Diệp Chi Đào nhớ tới Bạc Mộ Khinh ngày hôm qua, đột nhiên nói: "Kim chủ không nhất định đều là than đá lão bản."

"Ví dụ như?"

Diệp Chi Đào trả lời làm cho Tiểu Lam có chút ngạc nhiên, thấy Tiểu Lam nhìn chính mình, Diệp Chi Đào cảm thấy có chút chột dạ, nàng chỉ đạo diễn cách đó không xa: "Lâm đạo lại xốc mũ."

Lực chú ý của Tiểu Lam đã bị dời qua.

"Thật luôn à."

Lâm đạo là đạo diễn tốt tính, đối xử với người mới rất kiên nhẫn, tuy tính tình của hắn có tốt đi chăng nữa, cũng bị Úc Gia dày vò thành bệnh tâm thần, không cẩn thận một chút liền bị tổng tài bá đạo bám vào người, bắt đầu ăn nói bá đạo.

"Vấn đề này không cần thương lượng, nghe theo tôi."

"Tiểu Úc, ngươi không cần gây sự, nghe theo tôi."

......

"Tôi đã bị tẩy não." Tiểu Lam cạc cạc cạc học đạo diễn nói chuyện: "Tôi không cần cảm nhận của cô, tôi muốn cảm nhận của tôi, nghe theo tôi"

Học xong lại cảm thán: "Đạo diễn sao lại không nói 'tôi cảm thấy, nếu không cô đừng làm nữa' một câu nói bá đạo quan trọng như thế lại không dùng, làm đoàn phim chúng ta chịu Úc tiểu thư dày vò."

Diệp Chi Đào cười khúc khích, suýt chút nữa phun cơm ra. Nhưng nàng vẫn bị sặc một chút, vỗ ngực ho khan một lúc lâu. Tiểu Lam thấy thế vội vàng đưa nước cho nàng. Diệp Chi Đào nhận lấy uống nước, sau khi thuận khí, đối với Tiểu lam làm dấu im lặng.

"Cẩn thận người khác nghe thấy."

Tiểu Lam dọn cơm hộp, sau đó bức xúc: "Cô ta còn không biết xấu hổ nói bước đi như này không đủ đẹp, thân hình không đủ tốt, muốn diễn lại."

"Nhưng ngay cả phong thái của chính mình còn không quản lý tốt, bước đi cũng không đẹp, chỉ đạo cô ta kiểu gì bây giờ?"

"Lấy sợi dây thừng treo lên cho cô ta đi sao."

 Tiểu Lam nói vậy, tâm trí của Diệp Chi Đào tràn ngập tư thế hài hước của Úc Gia, nhịn không được cười ra tiếng. Nhưng nàng ngay lập tức nghe được tiếng giày cao gót lộc cộc lại gần, trong lòng kêu không tốt.

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: