Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13

382 0 0 0

Diệp Chi Đào thiếu chút nữa phun ra.

Trinh Trinh quả nhiên là không nói thì thôi, một khi đã nói thì lời nào lời nấy đâm thẳng vào tim người ta.

Nàng nhìn thấy sắc mắt Phó Mẫn trở nên có chút khó coi, trong lòng nhịn cười, nói: "Trinh Trinh, đây là dì của mình."

"À à, mình đã hiểu." Nàng nói to với Phó Mẫn:

"Chào dì!'

Ánh mắt Triệu Trinh Trinh có chút ý vị sâu xa thế cho nên mọi người xung quanh đều minh bạch quan hệ của ba người.

Phó Mẫn nén giận trong lòng, nói với Diệp Chi Đào: "Tiểu Đào, con tới mua quần áo sao?"

"Tôi tới giúp bạn chọn quần áo."

Phó Mẫn hỏi: "Như vậy à, có nhìn trúng cái gì không, mẹ mua cho con?"

Triệu Trinh Trinh dùng dư quang nhìn thoáng qua Diệp Chi Đào, nghĩ thầm mẹ kế này thật biết cách làm người ta ghê tởm, Diệp Chi Đào cười nói: "Không cần, tôi có rất nhiều quần áo."

Phó Mẫn nói: "Quần áo con đang mặc có phải đào ra từ mấy cửa hàng second-hand không? Tiểu Đào à, mẹ đã nói con nhiều lần rồi, mấy cửa hàng cũ gì đó đa số đều bán quần áo cũ của người chết, không nói tới có ghê tởm hay không, còn có bệnh tật, vi khuẩn gì đó, vì lòng hư vinh nhất thời thì đừng làm theo."

Diệp Chi Đào ngắt lời nàng: "Đây là quần áo của mẹ ta."

Phó Mẫn ghét bỏ nói: "Vậy thì cũng là hàng second-hand, quần áo này——"

"Một chiếc áo khoác ngắn rất cổ điển." Phía sau Diệp Chi Đào đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ rất có khí chất, nàng còn mang theo một trợ lý, thoạt nhìn như là một vị nữ sĩ tinh anh thuộc tầng lớp cao.

"Nhãn hàng M không chỉ có áo khoác nâu nhạt cổ điển này." Vị nữ sĩ cười nói: "Cái áo khoác này rất nổi tiếng vào thế kỷ trước, ảnh hậu Cố Thanh Mạn có một bức ảnh nổi tiếng, chính là mặc chiếc áo khoác này."

Vị nữ sĩ nhìn Diệp Chi Đào, ánh mắt ôn nhu: "Con cũng là fan điện ảnh của Cố Thanh Mạn phải không? Mẹ của con cũng vậy sao?"

Cái tên này khiến biểu tình của Phó Mẫn càng thêm khó coi, lại ở trong nháy mắt làm cả người Diệp Chi Đào đều an tĩnh lại.

Nàng nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, bộ quần áo này cũng là mẹ của con để lại."

"Thật tốt nhỉ." Nữ sĩ cảm thán: "Mười năm trước, cô đã từng làm một dự án với giám đốc nhãn hàng M, mời sáu đôi mẹ con tới diễn giải áo khoác M, tên dự án là [Mẹ và con gái], những bộ quần áo đó không phải để khoe ra sự giàu có, theo suy nghĩ của ta, nó càng giống như một sự kế thừa nghệ thuật"

Nói tới đây, nàng nhìn thoáng qua hai mẹ con Phó Mẫn, khách hàng vừa mới cãi nhau với Diệp Tuyết phụt cười một tiếng, Phó Mẫn tái mặt rồi, Diệp Tuyết muốn nói gì đó, bị Phó Mẫn túm chặt.

Giám đốc đến hỏi ý sợ ngây người: "Ngài là Trần nữ sĩ?"

Khách hàng xung quanh cũng đều  sợ ngây người, vị Trần nữ sĩ này là nhiếp ảnh gia thời trang thế hệ đầu của Trung Quốc, nổi tiếng trong và ngoài nước, thế nhưng lại xuất hiện ở cửa hàng này??

Nữ sĩ chỉ cười cười: "Khách hàng bình thường mà thôi."

Nàng lại nhìn về phía Diệp Chi Đào: "Cô thích quần áo và túi xách của con lắm, chúng ta có thể tâm sự về các tác phẩm nghệ thuật con đang mặc khi có cơ hội và cả diễn viên mà chúng ta cùng yêu thích."

Nàng gật đầu với trợ lý bên cạnh, trợ lý gật đầu lấy ra một tấm danh thiếp từ túi đựng đưa cho Diệp Chi Đào.

"Có cơ hội gặp lại, bạn nhỏ."

Nữ sĩ vẫy tay với Diệp Chi Đào và Triệu Trinh Trinh rồi cũng trợ lý rời khỏi cửa hàng, bỏ lại phía sau một nhóm khách hàng và nhân viên cửa hàng đang trợn mắt há hốc mồm.

Vị khách hàng cãi nhau với Diệp Tuyết kia lên tiếng: "Buổi diễn  xiếc hay đấy, hahahahahahaha."

"Ngươi ——"

Diệp Tuyết định cãi nhau với cô ấy lần nữa nhưng bị Phó Mẫn giữ lại.

"Mẹ!"

"Đừng có gây chuyện nữa!" Phó Mẫn khẽ quát.

Diệp Tuyết an tĩnh.

"Mẹ còn có chút việc, Tiểu Đào, chúng ta đi trước." Phó Mẫn nói với Diệp Chi Đào.

Diệp Chi Đào "Ừ" một tiếng, cẩn thận cất danh thiếp vào trong túi, để cạnh danh thiếp của Bạc Mộ Khinh.

Lại là một fan điện ảnh của Cố Thanh Mạn, vẫn là một vị tai to mặt lớn.

Diệp Chi Đào không hiểu vì sao thấy có chút tự hào, Bạc tổng, còn có mẹ của Bạc tổng, cùng với vị Trần nữ sĩ này, rõ ràng mấy năm trước nàng chưa bao giờ gặp fan điện ảnh của mẹ sao gần đây lại gặp tận ba người vậy?

Không đúng, nàng sờ sờ danh thiếp trong túi, trong đầu đột nhiên xuất hiện hai người.

Ba người, là ba người.

Nàng đếm lại một lần, Bạc tổng, mẹ của Bạc tổng, Trần nữ sĩ, không sai, là ba người.

Mơ hồ trong nháy mắt, xung quanh đã náo nhiệt lên, không biết vị khách nào nói một câu "Cút đi, không tiễn." Làm Phó Mẫn xanh mặt lôi kéo Diệp Tuyết xám xịt rời đi.

Bởi vì được Trần nữ sĩ coi trọng, nên giám đốc cố ý ra đây phục vụ Triệu Trinh Trinh và Diệp Chi Đào, không ít người cũng bắt đầu chú ý đến túi xách cùng quần áo trên người Diệp Chi Đào.

"Tiểu Đào, hôm nay những gì mình trải qua giống như trong mấy bộ vả mặt, sảng văn nha, thật là vui."

Hôm nay vui mừng nhất chính là Triệu Trinh Trinh, mua được quần áo, túi xách mình thích, còn trực tiếp tham gia một trận vả mặt trò hay, còn ăn một bữa lẩu, vui vui vẻ vẻ cùng Diệp Chi Đào về nhà.

Tâm tình Diệp Chi Đào lại không tốt lắm.

Gần tới lúc tạm biệt, Triệu Trinh Trinh đã nhận ra tâm tư của Diệp Chi Đào: "Tiểu Đào, cậu có ổn không?"

Diệp Chi Đào nói: "Không có việc gì nha."

Triệu Trinh Trinh nói: "Tiền thuê nhà của cậu...Nếu không mình cho cậu mượn trước?"

Diệp Chi Đào nói: "Không có việc gì, đoàn phim sắp phát tiền lương, với lại mình còn có chút tiền, chắc chắn đủ."

"Vậy là tốt rồi."

Nàng ôm Diệp Chi Đào: "Tiểu Đào, mọi chuyện đều sẽ tốt hơn, phải cố lên nha."

"Ừm!"

Nàng nhanh chóng quay trở lại đoàn phim, một phần là do nhớ mong cơm hộp của đoàn phim, một phần là do tổ trưởng biên kịch thúc giục nàng.

"Chị Trần, chị tìm em sao?"

Chị Trần là cấp trên trực tiếp của nàng, nàng làm biên kịch ở đây phải báo cáo công việc với nàng.

"Có chút chuyện muốn nhờ em."

Sắc mặt chị Trần có chút kỳ quái, sau khi giải thích mọi chuyện, Diệp Chi Đào mới hiểu được tại sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy ——

Thật là, thần tiên đấu nhau làm một biên kịch nhỏ như nàng xui xẻo.

Hai người có bối cảnh nhất đoàn phim là Úc Gia và Ninh Nhã ngày thường hay đối chọi gay gắt, ngay cả đạo diễn cũng rất khó xử, trái phải đều không thể đụng vào. Toàn bộ chuyện gà bay chó sủa trong đoàn phim hơn phân nửa là bởi vì Úc Gia, nửa còn lại là do Ninh Nhã.

Lúc trước, Ninh Nhã có diễn phân cảnh rơi xuống nước, bị Úc Gia âm thầm chơi xấu phải quay lại hai lần, hiện tại đại tiểu thư muốn trả thù, tìm đủ lý do làm tổ biên kịch sửa cảnh diễn.

Chị Trần cũng biết yêu cầu này thực khó xử nhưng không thể đắc tội Ninh Nhã, nàng mang theo ba người cùng tổ biên kịch, hai ngươi kia đều không làm chỉ có thể tới tìm Diệp Chi Đào.

Trong ấn tượng của nàng, Ninh Nhã đối xử với Diệp Chi Đào không tệ, có lẽ Diệp Chi Đào có thể làm vị đại tiểu thư này bình tĩnh một chút?

"Cái này..."

Loại tình huống này cũng không phải lần đầu tiên nhưng đối với Diệp Chi Đào lại là lần đầu tiên, lần trước hai vị biên kịch kia đều ăn mệt, xác thật không tốt lắm nếu lại làm bọn họ ăn mệt thêm một lần nữa.

"Được rồi, lần này để em làm."

"Tiểu Diệp, cố gắng bình thản một chút."

Hai vị nữ diễn viên này ai đều không thể đắc tội, chị Trần ẩn ý nói một lượt thị phi nhân quả cho Diệp Chi Đào, Diệp Chi Đào bất đắc dĩ: "Em biết mà chị Trần."

"Vậy trông cậy vào em."

Chị Trần cười cổ vũ Diệp Chi Đào, biết là nên cười đáp lại nhưng Diệp Chi Đào căn bản lại cười không nổi. Sửa kịch bản, khiến Ninh Nhã vừa lòng, lại không để Úc Gia có hại, nào có phải chuyện dễ dàng như vậy.

Diệp Chi Đào chỉ có thể bỏ công tác trước mắt, bắt đầu sửa kịch bản.

Nàng thức mấy ngày mấy đêm với sửa xong kịch bản, sau đó mã bất đình đề đưa cho chị Trần xét duyệt.

Chị Trần rất vừa lòng: "Xử lý như vậy thật sự rất tốt, mau đi nghỉ ngơi đi."

Nàng nhìn bộ dáng mệt mỏi của Diệp Chi Đào có chút đau lòng: "Đoàn phim không dễ sống nhỉ."

"Kỳ thật vẫn còn tốt, rốt cuộc vẫn có được thành quả."

Chị Trần thở dài, đè kịch bản ở dưới bàn phím: "Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ diễn không được lại đổ lỗi cho chúng ta."

Diệp Chi Đào nhún vai.

Loại tình huống này đã xảy ra quá quá nhiều lần, không chỉ ở đoàn phim bọn họ, còn có ở vô số đoàn phim khác, biên kịch chính là tầng dưới chót ở đoàn phim, không chỉ dùng não dùng tay chân, còn phải cân bằng quan hệ diễn viên khắp nơi.

Cho nên Diệp Chi thêm một cảnh diễn, là nữ xứng Ninh Nhã cố ý dẫn người tới gây chuyện với nữ chủ Úc Gia, cuối cùng hỗn chiến thành một đống, dù sao cảnh nàng thêm vào là đàn diễn, không nhắm vào bất luận người nào, đến lúc đó ai đánh trúng ai, ai bị ai vướng ngã, thì dựa vào bản lĩnh của người đó.

Bị ném nồi quá nhiều lần, Diệp Chi Đào cũng học được ném nồi*.

*Ném nồi: đổ lỗi.

Cảnh diễn này trở thành một cảnh quay hỗn loạn nhất từ trước tới nay của đoàn phim.

Rõ ràng đều đã vào vị trí, sau khi kêu action, lại không có chuyện như vậy, NG lần thứ năm, đạo diễn cũng có chút không nỡ nhìn, này chỗ nào là đàn diễn, này rõ ràng chính là hỗn chiến.

Dù sao cũng là đàn diễn, nhìn kịch bản thì thấy thế lực ngang nhau, sấn loạn hết giận nhưng thật ra chiếm đa số, đặc biệt là Úc Gia ở đoàn phim đắc tội quá nhiều người, mọi người cũng không thèm nương tay.

Úc Gia sắp tức điên rồi, bảo không diễn, Ninh Nhã châm chọc nói: "Phải có chút tinh thần chuyên nghiệp chứ, nữ chính?"

"Cô ——"

"Khụ, khụ, khụ, này, tiểu Úc nghỉ ngơi một chút đi, cô lại ngẫm nghĩ ngẫm nghĩ, đừng có vội."

"Tiểu Ninh cũng nghỉ ngơi đi."

"Đều bình tĩnh lại đi, đây là đóng phim. nghiêm túc một chút, còn phải chú ý đúng mực!"

Trên mặt Úc Gia có dấu tay rõ ràng, cũng không biết là ai nhất chiêu vô ảnh đúng lúc đập vào mặt Úc Gia,, Úc Gia cảm thấy là Ninh Nhã nhưng mà lúc đó Ninh Nhã căn bản là không ở cạnh nàng.

Úc Gia chỉ có thể tức giận ôm mặt trừng mắt nhìn Ninh Nhã, nghiến răng nói ra mấy chữ.

"Xem như cô lợi hại."

"Úc tiểu thư, túi chườm đá..." Bên cạnh có nhân viên công tác lấy tới túi chườm đá, tưởng để cho nàng chườm lạnh.

Úc Gia sẽ không thu lại tính tình đối với mấy nhân viên công tác này, tiện tay đẩy ra: "Cút, ngươi muốn lạnh chết ta à!"

Nhân viên công tác lập tức thay đổi sắc mặt.

Đây là nguyên nhân khiến nhân duyên của Úc Gia không tốt, ở trong mắt nàng đoàn phim phân thành nhiều loại, nàng chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Ninh Nhã nhắc nhở: "Khách khí với nhân viên công tác một chút nha."

Úc Gia hung hăng nói: "Ai cần cô lo!"

"Vậy tôi mặc kệ nha."

Ninh Nha xoe hai tay nhún vai, phủ thêm áo lông vũ trợ lý đưa, nghênh ngang rời đi.

Để lại Úc Gia tức đầy người không có chỗ phát tiết, kiếm chuyện khắp nơi, chỗ này không đúng, chỗ kia không được, làm cho mọi ngươi xung quanh nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, đúng lúc Diệp Chi Đào đi ngang qua, liền gọi nàng lại.

"Cái kịch bản này sao lại như vậy?"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: