Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12: Có em bên cạnh

375 0 0 0

"Hứa Giai Kỳ, lần này em mà không thực hiện được phần hát này thì em coi như xong rồi." tiếng giáo sư cảnh cáo vang lên khắp phòng. Chỉ là hôm nay có tiết luyện thanh của nhóm cô về bài hát mới, phân đoạn của Hứa Giai Kỳ nằm ngay đầu bài, theo lão sư nói thì phần mở đầu rất quan trọng, nếu người hát đầu tiên không gây được ấn tượng cho khán giả thì cả bài hát coi như thất bại.

"Hứa Giai Kỳ, em thử lại lần nữa xem?" Lão sư kiên nhẫn cho Hứa Giai Kỳ thử lại lần nữa. Hứa Giai Kỳ cảm thấy mình mất dần sự tự tin vốn có, cô vừa hát vừa quay sang bên Hứa Dương Ngọc Trác đang đứng kế bên mong tìm thấy sự đồng thuận nơi cô bạn mình. Giọng cô vẫn run, vẫn lệch tone khiến lão sư lần nữa lắc đầu.

 Hứa Giai Kỳ trước giờ vẫn luôn bình bình ổn ổn trôi qua, cô có thể nói mạnh về dance, nhưng giọng hát thì không được khỏe cho lắm, nói đúng ra là giọng cô khá nhẹ và có phần hơi yếu. Hứa Giai Kỳ biết đó là nhược điểm của bản thân, cô vẫn luôn xem đó là điểm yếu của mình mà giấu đi. Khi đến với cuộc thi, Hứa Giai Kỳ mong muốn bản thân được phát triển một cách hoàn hảo, cô không thể để mọi người nói mình mãi biểu diễn chỉ một màu. Thế nên lần này cô muốn đem điểm yếu của mình ra để cải thiện và khắc phục nó. Lời nhận xét trong lúc thử giọng bài hát mới này của lão sư thật sự như tiếng sét nổ vang, nó luôn văng vẳng bên tai cô. Phô trương điểm yếu dù biết đó là sự mạo hiểm, nhưng kết quả nhận lại thật sự rất khó chấp nhận được. 

Lão sư cảm thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng với nhóm, nên đưa ra đề nghị:

 "Hứa Giai Kỳ, cô nghĩ nếu em không thể hát được phần mở bài thì có thể đổi part cho bạn khác đi, hoặc là các em tự thương lượng với nhau để cùng nhau trao đổi tập luyện lại. Nếu không một khi lên biểu diễn với tình hình này, cô nghĩ nhóm thật sự không ổn đâu." 

Cả nhóm ngồi túm lại một góc bàn bạc trong khi đến đội của Vương Thừa Tuyển lên thử giọng. Từng người trong nhóm của đội  Thừa Tuyển lên hát thử đầu tiên là Đới Yến Ni, Cát Hâm Di, Tống Hân Nhiễm, Vương Uyển Thần. Ai trong số bọn họ cũng phối giọng rất chuẩn, đội của họ không hề yếu thế. Hứa Giai Kỳ cứ ngồi nhìn lần lượt từng người của đội bạn lên hát. "Sao họ có thể phát âm lên giọng dễ dàng đến thế, còn mình thì..."  

"Hứa Giai Kỳ, cậu khóc hả?" Hứa Dương Ngọc Trác ngồi kế Hứa Giai Kỳ, cô là người phát hiện ra Hứa Giai Kỳ rơi nước mắt. Theo tiếng Hứa Dương Ngọc Trác, mọi người nhìn về phía Hứa Giai Kỳ, cô thật sự rơi nước mắt rồi. 

Hứa Giai Kỳ khóc không phải vì bị phê bình trước lớp, cô khóc vì cảm thấy bản thân thật vô dụng, không thể hát hoàn thành được phần part mà mình thích. Nhưng Hứa Giai Kỳ cô thật không muốn đổi phần hát với bạn khác, cô muốn thử thách bản thân, muốn đối mặt với trở ngại lớn của mình. Mọi người ngồi một lúc thì bày tỏ quan điểm suy nghĩ của mình.

"Kiki, mình nghĩ chúng ta không nên đổi phần part đâu. Cậu rất thích phần đó mà, chỉ cần cố gắng một chút, chúng ta sẽ làm được." Vương Thanh, thành viên trong nhóm an ủi cô.

"Đúng đó Kiki, cậu đừng quá lo lắng, có gì tụi mình cùng chia sẻ luyện tập. Cậu không biết phần nào cứ hỏi tớ, tớ nhất định sẽ chỉ cậu." Trương Sở Hàn lên tiếng.

"Haizzz... Trước kia tớ cảm thấy rất tự ti về bản thân mình, mỗi khi đứng một mình thật sự có chút cô độc." Vương Thanh mạnh dạng nói ra rào cản của bản thân. 

"Tớ thì cảm thấy chức đội trưởng này thật sự quá khó khăn rồi nè, tớ đã không làm tốt được nó. Tớ không thể dẫn dắt đội mình hoàn thành phần bài diễn, thật có lỗi với mọi người... " Hứa Dương Ngọc Trác cũng bày tỏ suy nghĩ của mình, cô được mọi người bầu làm đội trưởng nhưng bản thân lại không giúp ít được gì cho mọi người thật có chút vô trách nhiệm.

"Này mọi người, tớ nghĩ chúng ta cần phải nỗ lực hơn nữa, mọi người đừng buồn mà... tớ sẽ học tập thật chăm chỉ, nhất định sẽ hát được phần này. tớ sẽ không để đội chúng ta vì tớ mà tụt lại phía sau đâu." Hứa Giai Kỳ cảm thấy bản thân không nên làm ảnh hưởng tâm trạng mọi người. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần của nhóm, là center được mọi người bổ nhiệm phải có tinh thần chiến đấu trước tiên.

"Vương Thanh, cậu yên tâm từ bây giờ cậu sẽ không còn cô độc nữa đâu, chúng ta là một nhóm mà. Sẽ luôn sát cánh cùng nhau vươn lên, tớ chắc với cậu khi lên sân khấu cậu sẽ được tỏa sáng..haha" Hứa Dương Ngọc Trác cổ vũ Vương Thanh, động viên tinh thần đoàn đội.

"Nào chúng ta cùng đập tay nhất trí cùng nhau tập luyện bài này thật tốt nào." Lưu Lệnh Tư im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, năm người cùng hô vang khẩu hiệu quyết thắng, sau đó cùng nhau trao đổi ý kiến của nhóm với lão sư. Lão sư tôn trọng sự lựa chọn của nhóm, chỉ ra những lưu ý cần phải khắc phục của từng người. Kết thúc buổi học cả nhóm lại trở về phòng tập để luyện vũ đạo tiếp.

Hứa Giai Kỳ hôm nay thật sự bị màn nhận xét của lão sư làm phân tâm rồi. Cô  quên luôn cả buổi hẹn ăn cơm trưa cùng Dụ Ngôn. Cứ ở trong phòng cùng mọi người tập luyện, ai thuộc vũ đạo rồi thì tập luyện thanh, ai cảm thấy hát tốt rồi thì luyện thêm vũ đạo, cứ như thế cho đến chiều tối. Hứa Giai Kỳ cứ chú tâm luyện thanh suốt cả buổi, phần nào không thể hát được cô đều nhờ Sở Hàn hoặc Lệnh Tư giúp đỡ. Đến khi Dụ Ngôn tìm đến phòng tập thì Hứa Giai Kỳ đã không thể nói chuyện bình thường nổi nữa rồi. Do luyện thanh quá mức, giọng cô trở nên khàn khàn như vịt đực khiến Dụ Ngôn thật xót xa trong lòng. 

Hôm qua trước khi chia tay về phòng, Hứa Giai Kỳ có hẹn hôm nay cùng Dụ Ngôn đi ăn cơm trưa, chờ mãi từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều vẫn không thấy chị ấy đâu. Buổi trưa đến căn tin còn nghe các đồng học nhóm B, đối thủ của nhóm Hứa Giai Kỳ bàn tán việc trên lớp chị ấy khóc khi được lão sư thanh nhạc nhắc nhở về phần hát, vừa kết thúc đợt tập vũ đạo cùng các bạn cùng nhóm, em liền chạy như bay sang phòng Hứa Giai Kỳ lo lắng không biết bây giờ chị ấy ra sao rồi. 

Vừa mở cửa chào hỏi mọi người, Dụ Ngôn đã thấy Hứa Giai Kỳ ngồi quay lưng lại đối mặt với bức tường mà luyện thanh. Trông giống như học sinh phạm sai lầm bị lão sư phạt vậy đấy. Các thành viên trong nhóm chào hỏi Dụ Ngôn xong mạnh ai làm việc đó, Dụ Ngôn tính ra cũng đã quá quen thuộc với bọn họ.

"Kiki, em nghe nói sáng nay chị gặp khó khăn trong lớp thanh nhạc, chị ổn không?" Dụ Ngôn từ sau đi đến bên Hứa Giai Kỳ, em ngồi xuống kế bên cô hỏi thăm.

"Ơ... Dụ Ngôn, em qua đây khi nào vậy? Em đến lâu chưa?"Hứa Giai Kỳ giật mình khi thấy Dụ Ngôn ngồi kế bên mình, nhìn thấy Dụ Ngôn cô chợt nhớ ra lời hẹn ngày hôm qua.

"Á.... Chị quên mất, xin lỗi em Dụ Ngôn chị mãi lo tập quên mất vụ hẹn em ăn cơm trưa ... " Hứa Giai Kỳ thành thật xin lỗi Dụ Ngôn, là tại cô hết hẹn con bé cho đã rồi cho em ấy leo cây. "Nhỡ sau này Dụ Ngôn giận thật, xem ra tiêu đời mi rồi Hứa Giai Kỳ." Hứa Giai Kỳ thầm trách mình thật ngu ngốc.

"Không sao Kiki, trưa em có đến căn tin đợi chị nhưng không thấy chị nên cũng ngồi ăn rồi về. Nghe các bạn học nói hôm nay chị khóc rất to trên lớp, thế nên em đến xem chị nè"Dụ Ngôn tìm cách an ủi Hứa Giai Kỳ, em không muốn chị ấy xem vụ hẹn ăn cơm là thuộc về lỗi lầm của bản thân mà tự trách.

"Chị không có khóc to, chị chỉ rơi nước mắt thôi. Đó là thử thách đối với chị, chỉ cần chị vượt qua được thì từ sau này sẽ không còn bóng ma trong lòng, em yên tâm, chị khóc lúc đó thôi, sẽ không có lần sau." Hứa Giai Kỳ nhanh chóng phân minh, cô mới không có oa oa khóc to như lời Dụ Ngôn nói.

"Được rồi, hồ ly nhỏ không có khóc oa oa, chị xem chị luyện thanh đến khàn cả giọng rồi kìa. Giờ này cũng đến cơm tối rồi, chị có muốn đi ăn cùng em không?" Dụ Ngôn vẫn nhớ buổi trưa Hứa Giai Kỳ không có ở căn tin, suy ra chị ấy chắc bỏ cơm trưa rồi. Con người này thật sự chuyên tâm đến quên cả mọi thứ, khiến Dụ Ngôn em thật lo lắng mà.

"Nhưng mà,....thôi được Dụ Ngôn chúng ta cùng đi ăn đi. "Hứa Giai Kỳ ngập ngừng suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc đứng lên cùng Dụ Ngôn.

"Khoan đã, em dắt chị ra ngoài ăn coi như thư thả đầu óc một chút, chịu không ?" Dụ Ngôn thấy Hứa Giai Kỳ còn phân vân, chắc chị ấy vẫn còn lo lắng, mặc dù tỏ vẻ không sao trước mặt em, nhưng vẻ thoáng buồn trên mặt Hứa Giai Kỳ Dụ Ngôn có thể nhận ra được. Dụ Ngôn nghĩ nghĩ một hồi cũng quyết định cùng Hứa Giai Kỳ đánh liều một lần chỉ mong Hứa Giai Kỳ có thể vui tươi lên một chút, để chị ấy đỡ thấy nặng nề tâm lý.   

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: