Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9: Bình minh trường Long thật vi diệu

360 0 0 0

Sau ngày hôm đó, dường như Hứa Giai Kỳ không thấy Dụ Ngôn xuất hiện. Dụ Ngôn là đang muốn tránh mặt cô, Hứa Giai Kỳ đã nhiều lần ngồi suy nghĩ một mình. Ngày hôm đó có lẽ cô quá nóng vội, chỉ nghĩ đến bản thân chứ không nghĩ cho em. Sau đêm khóc với Đới Manh, sáng hôm sau khi ngủ dậy bình tâm trở lại, Hứa Giai Kỳ mới nhận ra Dụ Ngôn em ấy chắc có nỗi niềm riêng, với một người chưa quen biết bao lâu như cô thì sao em dám đặt niềm tin vào cô được cơ chứ. Có lẽ cô nên để cho Dụ Ngôn có không gian riêng để suy nghĩ, em ấy cần được tôn trọng. Hứa Giai Kỳ  có niền tin mãnh liệt rằng mưa dầm sẽ thấm lâu. Chờ em bao lâu cũng được, nếu cô kiên trì theo đuổi em, sẽ có ngày em cũng sẽ động lòng. Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới thì Hứa Giai Kỳ lại nhớ em rồi.

 Đợt công diễn lần 2 vẫn chưa đến, bài tập vũ đạo cũng không khó, chỉ có phần luyện thanh là cô vẫn chưa làm tốt. Có một vài việc hiếm thấy ở Hứa Giai Kỳ là cô cùng vài người bạn hẹn nhau cùng dậy sớm đón mặt trời mọc và rèn luyện sức khỏe. bình thường Hứa Giai Kỳ rất thích ngủ nướng, khi không có lịch trình, cô có thể ở nhà ngủ cả ngày cũng được. Thế nên sáng nay vừa tờ mờ sáng cô đã thay đồ, mang giày ra cửa, điểm tụ tập nơi hẹn của họ là sân thượng của trường. Theo quan niệm của Kim Tử Hàm: "Ngắm mặt trời mọc, tinh thần hăng hái sẽ tăng gấp 200%, khi đó sẽ có năng lượng tích cực đủ để hoạt động không mệt mỏi cho một ngày."

 Nghe theo Kim Tử Hàm, mọi người đều muốn trải nghiệm thử cảm giác đó. Khi Hứa Giai Kỳ tới nơi đã thấy Lâm Phàm, Lưu Lệnh Tư, Nãi Vạn, Kim Tử Hàm đang ngồi trông ngóng mặt trời lên.

"Chào buổi sáng mọi người! Các cậu đến lâu chưa?" Hứa Giai Kỳ chào hỏi 4 người họ, cô cũng ngồi xuống kế bên Nãi Vạn. Mọi người trong thấy cô thì vui vẻ cười nói, họ ngồi thành hàng ngang  hướng về phía mặt trời.

 Hít thở không khí se lạnh của tiết trời dần chuyển sang đông. Năm nay họ tham gia cuộc thi Thanh xuân có bạn đã là gần cuối năm rồi, thời tiết bắt đầu có sự thay đổi, nay mai chắc sẽ đổi sang trang phục giữ ấm hơn. 

"Dụ Ngôn, em ở bên đó có khỏe không, cóbiết tự giữ ấm cho bản thân hay không? Giá như chị có thể nhìn thấy em thì tốt biết bao." Hứa Giai Kỳ miên man thả trôi suy nghĩ về Dụ Ngôn.

"Lên rồi, mặt trời lên rồi kìa!" Theo sự chỉ tay của Lâm Phàm, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía chân trời đang bắt đầu mờ sáng. Những tia sáng hài hòa của sớm mai thật dễ chịu, nó không chói chang gay gắt.

"Woa!... Mặt trời mọc thật đẹp nha, tớ có đem theo máy ảnh, chúng ta cùng chụp vài tấm làm kỷ niệm đi. Tớ giấu lắm mới không bị các staff tịch thu đó nha." Nãi Vạn cười lớn tự hào đề nghị.

 Từ khi vào đây, các thiết bị công nghệ như điện thoại, laptop, máy ảnh, camera đều bị các staff tịch thu hết. Ai may mắn lắm mới qua mặt staff được, chỉ có thể lén lút dùng xong rồi giấu đi. Biết như thế là phạm quy, nhưng ai trong bọn họ cũng muốn lưu giữ đôi chút về những năm tháng thanh xuân vui tươi này mà. 

"Nãi Vạn, cậu hay thật. Có thể giấu được đến tận bay giờ, không như Đới Yến Ny, đem cả 8,9 cái đều bị tịch thu hết... haizz." Lâm Phàm thở dài ngao ngán.

"Đới Yến Ni, cậu ta vốn dĩ không bị tịch thu đâu, là do Nhiễm Nhiễm tinh nghịch báo staff đó. Ấy vậy mà Yến Ni không hề tức giận nha, ai bảo Nhiễm Nhiễm là bảo bối cưng của cậu ấy. Haizz... Cô gái ngốc nghếch." Nãi Vạn lắc đầu vì sự cưng chiều của Đới Yến Ny đối với Tống Hân Nhiễm.

Trong Thanh 2, từ sau công diễn đầu tiên, ai cũng ngầm biết việc Đới Yến Ni có qua lại với Tống Hân Nhiễm. Tuy chưa có tin xác thực từ chính chủ, nhưng nói chung hành động đáng yêu mà họ làm với nhau dưới cặp mắt của người ngoài không khác gì một cặp gà bông. "Nếu Dụ Ngôn và cô cũng trở thành một cặp như Yến Ni và Hân Nhiễm thì tốt biết bao." Hứa Giai Kỳ thầm ganh tị với họ.

"Nào.... Mọi người nhìn về phía bên mình nè, cười lên.... Một, hai, ba.... chụp nha." Nãi Vạn thu hút sự chú ý của đám bạn về phía mình. Những tấm ảnh này được lưu giữ đến tận sau Thanh 2, mọi người mới có dịp up lên weibo của mình.

Một tiếng sau......

Sau khi ngắm bình minh xong, mọi người cùng nhau khởi động vài động tác giãn cơ. Đang tập thì Lục Kha Nhiên xuất hiện. Vốn dĩ cậu ấy lên rủ Lâm Phàm đi ăn sáng, nhưng nhìn đồng hồ vẫn còn khá sớm nên ở lại cùng với mọi người. Trong lúc rảnh rỗi, Lục Kha Nhiên nhìn Hứa Giai Kỳ đang ngồi một góc hóng gió, cậu ta liền đến rủ Hứa Giai Kỳ cùng đánh cờ. Nãi Vạn, Lâm Phàm, Lưu Lệnh Tư vận động nãy giờ, họ đứng lại nghỉ ngơi. Ba người nhìn sang chiếc bàn có hai con người đang ngồi trầm ngâm suy tư, bước đến thật gần

 Trên đầu 3 người bỗng có một, hai, ba con quạ bay ngang....

"Cái mà cậu nói vận động sức khỏe là ngồi đây đánh cờ như hai lão thế gia đó hả Kiki, Lục Kha Nhiên?" Lâm Phàm lên tiếng nhìn hai con người và một bàn cờ ca rô ở giữa.

"Lâm Phàm, cậu không thể trách mình, mình đây là đang rèn luyện trí lực nha. Rất tốt cho hệ thần kinh."Hứa Giai Kỳ nghiêm túc nhìn vào bàn cờ phản bác lại Lâm Phàm.

"Kiki, chị mau chặn Kha Kha, cậu ấy sắp thắng rồi kìa" Lưu Lệnh Tư  đứng ngoài cùng hùa theo cổ vũ Hứa Giai Kỳ, trong khi Nãi Vạn về phe Lục Kha Nhiên

" Kha Kha, cậu đánh ở bên tráI kìa, mau mau... Kiki sắp chặn chúng ta rồi" Nãi Vạn cũng gia nhập vào thú vui tao nhã này.

"Hừ, các cậu đúng là trẻ con mà. Ơ mà Tử Hàm em ấy đâu rồi nhỉ?" Lâm Phàm lắc đầu với bốn con người kia, ngó nghiêng tìm kiếm Kim Tử Hàm. Nhưng ai biết được, người bạn nhỏ Kim Tử Hàm sau khi ngắm bình minh xong đã lặng lẽ về phòng ngủ tiếp từ bao giờ. Đúng là sâu ngủ mà, quan niệm của Kim Tử Hàm đúng là không thể nghe theo được mà.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: