Hôm nay là một ngày khá thản thơi đối với Dụ Ngôn, sau khi PD Khôn công bố kế hoạch mục tiêu kế tiếp cho các thực tập sinh, thì Dụ Ngôn em như bao đồng học khác, mượn lớp để tập luyện. Trong khi đa số các đồng học là lo lắng, nôn nao luyện tập... thì với em khá bình thản. Dụ Ngôn trước đó đã chuẩn bị kỹ phần trình bày của mình rồi, bài vũ đạo đã thuộc từ lâu, chỉ còn đợi thời gian mà thôi.
Rời sân khấu từ rất rất lâu rồi, sau khi nhóm cũ tan rã, hầu như Dụ Ngôn trở về cuộc sống ẩn thân. Làm một người bình thường, lâu lâu vui thì quay đăng vài cái vlog cập nhật cuộc sống hàng ngày. Chính em cũng không ngờ có ngày mình sẽ quay trở lại sân khấu. Tất cả là nhờ động lực của các bạn Dụ Lận Quân. Vâng, là fan hâm mộ của em, trong một lần trò chuyện vui đùa, một vài lời đề nghị của các bạn ấy đã thôi thúc niềm nhiệt huyết dâng trào đối với sân khấu trong em. Dụ Ngôn đã suy nghĩ rất nhiều, em cũng có chút ngần ngại vì đã quá lâu không đứng trên sân khấu. Nhưng vì những lời động viên, cổ vũ.. một lần nữa dám thử thách chính bản thân mình. Tự bản thân đi đăng ký, phỏng vấn, cho đến lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, Dụ Ngôn vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Điều may mắn thật đã đến với em, và nó may mắn hơn nữa, em đã gặp lại được vài người bạn cũ. Người ta nói, trái đất thật rất tròn...đi cả một vòng rồi cũng vẫn gặp lại, ý ở đây là em đã gặp được Tạ Khả Dần, thành viên nhóm cũ cùng chung vai sát cánh trước kia.
Đêm nay trời khá mát mẻ, Dụ Ngôn quyết định ôm cây đàn của em lên sân thượng đánh vài bài, sẵn dịp luyện thanh. Trong lúc tham quan, Dụ Ngôn đã tìm được chỗ lý tưởng kín đáo, đó là sân thượng trường Long, thường thì buổi sáng các đồng học sẽ hay tụ tập ở đây tập thể dục hay ngắm mặt trời mọc, giờ này khuya vắng có lẽ sẽ không ai ngốc mà mò lên đây vào lúc này, thật thích hợp cho việc riêng tư mà.
Lựa cho bản thân một góc nhỏ kế lan can, Dụ Ngôn ngồi gác chân kê cây đàn vào vị trí thích hợp, em bắt đầu đánh những tiết tấu của bài...
Hứa Giai Kỳ bước những bước chân nhẹ nhàng của cô lên từng bậc thang, còn hai bậc nữa, bỗng cô nghe dường như có âm thanh phát ra từ góc sân thượng. "Không phải là....ma chứ?". Khuya thế này rồi ai còn mò lên đây. Linh tính mách bảo Hứa Giai Kỳ phải rời khỏi nơi đây, nhưng bước chân cứ vô thức dẫm lên bậc cầu thang. Càng đến gần tiếng đàn ghi-ta càng rõ hơn, kèm theo đó là một giọng hát vang lên trong đêm tĩnh mịch. Tiếng hát thật hay, trầm bổng ngân vang cả một góc sân thượng, không gian như lắng đọng lại khi Hứa Giai Kỳ nhìn thấy Dụ Ngôn đang ngồi ôm đàn hát. Người kia quay lưng lại nên vẫn mãi mê ca hát, không hề biết sự có mặt của Hứa Giai Kỳ cô. Hứa Giai Kỳ vẫn cứ đứng như thế, cô không muốn đánh động Dụ Ngôn. Có lẽ lên đây là một điều may mắn đối với Hứa Giai Kỳ , chỉ mỗi riêng cô được nghe em đàn hát, mặc dù chỉ là vô tình nghe lén, nhưng đối với Hứa Giai Kỳ, đó là một điều khó có thể quên được.
Chợt tiếng hát ngừng lại, Dụ Ngôn cảm giác như có ai đó nhìn mình, có thể nói giác quan của em khá nhạy cảm, Dụ Ngôn quay lại bắt gặp hình ảnh người con gái ấy, mặc dù không nhớ tên nhưng Dụ Ngôn có thể chắn chắn đó là vị học tỷ đã nhìn trộm em lúc sáng. Có ai đi nhìn lén người khác mà lộ liễu như Hứa Giai Kỳ không, nhìn lén đã đành, còn lại nhìn bằng ánh mắt say mê đến khi người ta phát hiện lại có tật giật mình. Điều đó đã để lại ấn tượng kha khá đối với Dụ Ngôn.
"Vị học tỷ kia, nghe lén người khác hát có phải rất không đúng không hả?"- Dụ Ngôn bất ngờ phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Hứa Giai Kỳ bị giọng nói Dụ Ngôn làm cho giật mình. "Em ấy phát hiện ra cô rồi sao, em ấy là mèo sao, rõ ràng cô không gây ra tiếng động nào mà, cô rất ngoan ngoãn đứng im thưởng thức em hát nha". Hứa Giai Kỳ tiếc nuối, đành nở nụ cười gượng gạo với Dụ Ngôn.
"Thật xin lỗi, chị chỉ vô tình lên đây hóng mát thôi, không ngờ lại gặp em tên đây. chị không biết em ở đây hát, làm phiền em rồi Dụ Ngôn".
"Chị biết tên tôi sao?"- Dụ Ngôn hơi bất ngờ sao vị học tỷ này lại biết tên em. Phải nói trên lớp Dụ Ngôn khá mờ nhạt trong mắt mọi người. Em chỉ thích yên tĩnh trốn một góc không thích phiền ai mà.
"Ấy chết, Hứa Giai Kỳ cô đây là tự vạch áo cho người xem lưng sao, mày ngốc quá rồi Kỳ Kỳ à". Hứa Giai Kỳ nhanh chống lấp liếm lý do:
"Chị biết tên em khi PD Khôn điểm danh nên nhớ thôi, chị là người có trí nhớ siêu phàm lắm nha. Làm quen lại nha, chị tự giới thiệu với em, chị là Hứa Giai Kỳ, có thể gọi chị là Kiki, đến từ SNH48 truyền thông Tiba". Hứa Giai Kỳ nở nụ cười chân thật, vương tay hướng Dụ Ngôn chào hỏi. Mặc dù hôm qua làm quen với em rồi, chắc em không nhớ cô đâu, lần này mặt dày giới thiệu bản thân lại lần nữa, hy vọng gây được sự chú ý từ em. Dụ Ngôn ngẩng nhìn Hứa Giai Kỳ hồi lâu, dưới bầu trời đêm đầy sao, ánh đèn vàng hắt lên hình dáng mái tóc ngắn bay nhè nhẹ trong gió, cô gái trước mặt em nở nụ cười rạng rỡ, vương bàn tay trắng nõn hướng về phía em làm quen. Dụ Ngôn nghe tim mình có gì đó rung rinh một chút, trong vô thức, em cũng hướng tay mình nắm lấy bàn tay người ấy.
"Dụ Ngôn, rất vui được làm quen". Dụ Ngôn không biết sao mình mở miệng ra lại có hơi cục súc như thế. Biết sao được, tính em không phải như vậy đâu. Nhưng với người lần đầu gặp, tự dưng sẽ có khoảng cách, nếu quen em lâu, sẽ thấy Dụ Ngôn em là một con người ấm áp, ngoài lạnh trong nóng.
Nội tâm Hứa Giai Kỳ vui mừng, em ấy cuối cùng cũng chịu làm quen với cô, còn chịu bắt tay nữa chứ, tay Dụ Ngôn thật mềm nha. Đừng hỏi vì sao Hứa Giai Kỳ lại mất liêm sỉ đến như thế, đơn giản vì cô rất thích mỹ nữ nha.
"Hôm nay bầu trời thật đẹp ha, Dụ Ngôn. Em nhìn xem có rất nhiều sao trên trời, lâu lắm rồi chị mới có dịp được ngắm cảnh đêm ấy". Hứa Giai Kỳ nhìn lên bầu trời đêm, cảm thán. Đúng vậy, rất lâu rồi cô không được ngắm cảnh đêm yên bình như thế, lịch trình thật ra rất bận rộn, chạy đi chạy về, hầu như vắt kiệt tất cả sức lực. Kết thúc một ngày tất bật, là chỉ muốn đắm chìm trên chiếc giường thân yêu.
Dụ Ngôn nhìn theo tầm mắt Hứa Giai Kỳ, quả thực hôm nay trời đêm rất đẹp. Bình thường em cũng hay lên sân thượng ở nhà ngắm sao. Nhưng cảm giác không giống như bây giờ, một mình rất đơn độc, rất nhạt nhẽo. Hôm nay vô tình có thêm người, Dụ Ngôn thấy khá thú vị. Bất chợt khóe môi nhếch lên, rất tiếc Hứa Giai Kỳ lo mải mê ngắm trời không nhìn thấy được nụ cười này.
"Tôi lên đây một phần vì cảnh đẹp, một phần vì muốn luyện thanh thôi. Hôm nay cũng không tệ, có chị bầu bạn cùng". Dụ Ngôn nói với Hứa Giai Kỳ.
"Dụ Ngôn, em có nghĩ chúng ta sẽ giống như những ngôi sao này chứ? Ý chị là sẽ tỏa sáng trên bầu trời đêm này ấy. Dù biết phần trăm tốt nghiệp là không cao, nhưng dù sao cũng phải phấn đấu hết sức mình mới được". Hứa Giai Kỳ nói ra suy nghĩ của mình.
"Tôi cũng không biết nữa, nhưng đã đến được đây thì càng phải nỗ lực, đây như chiến trường vậy, không thể chịu thua trước bất kỳ ai".Dụ Ngôn là vậy, em đã đến đây, tất nhiên là sẽ không thể cam lòng chịu lùi bước, em không muốn phụ lòng gia đình, fan hâm mộ của mình. Quan trọng em muốn được một lần nữa tỏa sáng trên sân khấu lớn.
"Em không thể xưng em- chị với chị à?"
"Cứ chị chị - tôi tôi riết thế ?"- Hứa Giai Kỳ bỉu môi không cam lòng với cách xưng hô của Dụ Ngôn tí nào.
"Tôi thích vậy, chị không muốn thì thôi nhé! Trời khuya rồi, tôi xuống đây, chị không xuống thì cứ ngồi đó tới sáng đi". Dụ Ngôn thấy cách xưng hô này cũng lạ, nhưng em muốn trêu vị học tỷ này, ở chị ấy có gì đó khiến em thấy thú vị. Nói rồi em vờ bỏ đi xuống.
" Ế.... chờ chị, Dụ Ngôn"
"Chờ chị, chậm chậm xíu.... đừng bỏ chị một mình chứ"- Hứa Giai Kỳ thấy Dụ Ngôn bước đi cũng vội vàng đuổi theo em ấy, có ngốc mới ở lại một mình.
Hứa Giai Kỳ lại một lần nữa nở nụ cười tươi, đêm nay thật không ngoài kỳ vọng, không bỏ công cô lên sân thượng, có thể gặp Dụ Ngôn, tối nay Hứa Giai Kỳ ngủ ngon rồi. Cứ thế, người đi trước người đuổi theo sau cùng sánh vai về ký túc xá.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)