Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Hạc giấy

326 0 1 0

Trên hành lang vắng lặng, chiếc bóng đơn độc của Hứa Giai Kỳ trải dài trên tường trắng. "Tối nay mọi người trở về ktx nghỉ ngơi sớm hay sao ấy nhỉ?. Các phòng tập đều đóng cửa hết rồi" .Hứa Giai Kỳ có chút nghĩ ngợi, cô quên mất bây giờ cũng đã khuya rồi. Đoạn đường đến phòng tập của Đới Manh cũng không xa, cách chừng hơn chục mét thôi. Càng đi đến gần, có thể nghe tiếng nhạc vang lên từ phòng tập vọng ra. Hứa Giai Kỳ đứng trước cửa nhìn vào, cô thấy mọi người trong phòng vẫn còn đang luyện thanh với nhau. 

"Có nên vào hay không đây?". Hứa Giai Kỳ phân vân, họ đang tập mà cô xông vào có lẽ không phải phép cho lắm, sẽ làm phiền đến mọi người. Bỗng có bạn đồng học trông thấy Hứa Giai Kỳ thập thò ngoài cửa bèn gọi to:

"Ế, Kiki... cậu đi đâu vậy?" Người gọi cô không ai khác là Vương Thanh, một bạn học trong nhóm. 

Theo tiếng gọi của Vương Thanh, mọi người trong phòng đều nhìn ra phía cửa, Hứa Giai Kỳ bị phát hiện, đành đẩy cửa đi vào. Cô nhìn mọi người cười:

"Haha, mình vừa tan lớp, vô tình đi ngang nghe phòng các cậu còn mở nhạc nên ghé xem thử. Mọi người tập khuya thế, vẫn chưa nghỉ ngơi à?" Hứa Giai Kỳ hỏi thăm các bạn trong phòng, không quên nhìn tổng thể một lượt, tìm kiếm hình bóng Dụ Ngôn. Nhưng cô không thấy em ấy đâu cả. Tả Trác nhận thấy Hứa Giai Kỳ vừa nói vừa nhìn quanh quẩn như tìm kiếm ai thì hỏi cô:

"Kiki, cậu tìm Đới Manh à?. Đới Manh cùng Dụ Ngôn đi mua nước cho mọi người rồi, cậu ở đây chơi đi, lát họ về đến bây giờ đó". Tả Trác nghĩ Đới Manh là chị em cùng phòng với Hứa Giai Kỳ, chắc Kiki qua đây tìm Đới Manh. "Ra là 2 người họ đi mua nước rồi, nên không có mặt trong phòng". Hứa Giai Kỳ đành ngồi xuống cùng mọi người trò chuyện.

Một lúc sau, Dụ Ngôn cùng Đới Manh cũng trở về. Đới Manh trên tay cầm túi nước của mọi người, vừa đi vừa cười đùa cùng Dụ Ngôn. Mà Dụ Ngôn em ấy hình như cởi mở hơn, nói chuyện pha trò lại Đới Manh. Khi 2 người họ vào tới cửa, tiếng cười nói vẫn còn rộn ràng, Hứa Giai Kỳ ở góc phòng cùng với Tả Trác, cô đã nhìn thấy hết. Đâu đó trong tim Hứa Giai Kỳ chợt dâng lên cảm cảm xúc khó chịu, cô không biết gọi tên cảm giác đó làm gì. Hứa Giai Kỳ đè nén tâm trạng kỳ lạ đó, cô buộc bản thân nên suy nghĩ thoáng hơn, có lẽ Dụ Ngôn tiếp xúc với Đới Manh thường xuyên, nên thân thiết như chị em thôi.

"Hửm... kiki, sao em xuất hiện ở đây vậy, tập luyện xong rồi à?"

"Tới thăm chị sao ?". Đới Manh phát hiện ra Hứa Giai Kỳ có mặt trong phòng nên ngạc nhiên hỏi cô. Đới Manh vừa hỏi xong, thì tầm mắt của Dụ Ngôn cũng nhìn về phía cô.

"Chào học tỷ, chị qua đây chơi hả?" Dụ Ngôn mở lời chào Hứa Giai Kỳ.

" Em vừa tập xong định về ktx, đi ngang qua đây thì thấy mọi người còn trong phòng nên vào chơi xíu. ai mà thèm thăm chị cơ chứ". Hứa Giai Kỳ đáp lời Đới Manh      

"Chào em, Dụ Ngôn.... lâu rồi không gặp em. Gọi chị là Kiki được rồi, các bạn học đều gọi chị như thế. Đừng gọi học tỷ nghe thật không quen". Hứa Giai Kỳ góp ý Dụ Ngôn, cô không thích Dụ Ngôn gọi cô là học tỷ đâu, nghe già muốn chết đi được. 

Dụ Ngôn cười ngại ngùng, "chị ấy muốn gọi là Kiki, thì gọi Kiki vậy, cô gái không thích bị lão hóa nha, haha"

Đới Manh đem nước phát ra cho mọi người. 

"Nước của các cậu nè, mau đến đây lấy đi.... Ai order gì thì nhận đó nha". 

Số nước mua vừa đủ, vì không biết có Hứa Giai Kỳ qua chơi nên nước không mua dư, Dụ Ngôn thấy thế liền đưa chai nước ép đào của em cho Hứa Giai Kỳ, đồng thời Đới Manh cũng đưa chai nước ép ổi của mình cho Kiki. 

"Kiki, chị uống tạm nước của em đi"

"Kiki, lấy nước chị uống đi nè"

Hai chai nước đều đưa ra trước mặt Hứa Giai Kỳ, tình cảnh này, sao giống cái bùng binh thế này. Hứa Giai Kỳ thấy mình như công chúa được sủng nha, tâm trạng vừa khóc vừa cười mà.

"Đới Manh, chị uống chai của chị đi, để Kiki uống chung với em được rồi". Dụ Ngôn đẩy chai nước Đới Manh trở về. Em ra phía cuối phòng, đổ chai nước ra 2 cái ly, đưa một ly cho Hứa Giai, một ly cho mình. Hứa Giai Kỳ cầm ly nước Dụ Ngôn đưa... tâm tình nở hoa. Dụ Ngôn chia sẻ nước với cô nha, từ đây về sau, Hứa Giai Kỳ thấy nước ép đào thật là ngon ơi là ngon. 

Mọi người cũng ngừng luyện tập, cùng nhau uống nước nói chuyện, bày trò sau một ngày mệt mỏi, sau đó dắt díu nhau ra về. Hứa Giai Kỳ cùng Dụ Ngôn đứng ngoài hành lang chờ Đới Manh kiểm tra một vòng đèn đóm trong phòng. Dụ Ngôn đứng dựa tường, mắt nhìn mông lung xuống sàn, một con hạc giấy xuất hiện cản trước tầm mắt.

"Tặng em, ngày mai cố lên nhé, Dụ Ngôn " Hứa Giai Kỳ cầm hạc giấy đưa cho Dụ Ngôn . Hạc giấy này là lúc nãy ngồi chờ Dụ Ngôn cùng Đới Manh trở về, bỗng nghĩ ra sáng kiến nên ngồi gấp tặng em ấy.

Dụ Ngôn cầm hạc giấy trên tay, bé bé nhỏ nhỏ, xinh xinh... 

" Kiki, chị rất thích tặng người khác quà vặt nhỉ?. Lần trước là kẹo, giờ là hạc giấy... lần sau sẽ là món gì đây? Dụ Ngôn thích thú tò mò hỏi Hứa Giai Kỳ.

Bị em ấy phát hiện rồi, Hứa Giai Kỳ gãi đầu cười ngốc:

"Haha, chị tặng em món quà may mắn đấy, chắc chắn ngày mai em sẽ hoàn thành tốt bài diễn cho xem. Hừm... lần sau hả? Chị không nói em biết đâu, đó là bí mật á nha... hahaha" 

"Rồi bí mật, là bí mật... em trông ngóng món quà lần tới chị đưa đấy" Dụ Ngôn cười lắc đầu bó tay với Hứa Giai Kỳ. Em cất hạc giấy vào trong túi cẩn thận, Kiki chị ấy thật tinh nghịch mà, luôn làm em cảm thấy vui vẻ thoải mái. 

"Hai đứa nói chuyện gì mà vui vẻ dữ vậy" Đới Manh thình lình xuất hiện phía sau làm cả hai một phen giật mình.

"Áh.. Đới Manh, chị hù chết em rồi" Hứa Giai Kỳ la oai oái, cô là bị Đới Manh làm giật mình, trái tim nhỏ bé suýt chịu không nổi rồi.

"Là em có tật giật mình thôi, chị làm gì đâu mà la om sòm thế kia" Đới Manh không chịu thua cãi lại.

"Thôi, 2 người đừng cãi nhau nữa, về nghỉ ngơi thôi, mai sẽ là ngày quan trọng của chúng ta rồi" Dụ Ngôn mau chóng dập tắt cuộc cải vã của 2 người trẻ con kia, không thì có khi 2 người họ đứng đây tới sáng mất, em thật sự buồn ngủ rồi. 

"Không cãi với em nữa, về thôi nào" Đới Manh đứng giữa khoác vai Hứa Giai Kỳ và Dụ Ngôn cả 3 người cùng cười lớn đi về về ktx.

 Tới ktx phòng 18, Đới Manh cùng Hứa Giai Kỳ chào tạm biệt Dụ Ngôn, sau đó mình em trở về phòng mình. Dụ Ngôn về phòng, đem hạc giấy trong túi ra, em để nó vào cái lọ thủy tinh cùng chung với viên kẹo hôm trước. Đặt chiếc lọ ở một góc đầu giường ngắm nhìn. "Hứa Giai Kỳ, chị là người đầu tiên tặng em nhiều thứ bất ngờ đến vậy. Tuy rất trẻ con, ngộ nghĩnh, nhưng lại đem đến cảm giác vui vẻ,chân thành". Dụ Ngôn chưa thể xác định cảm xúc của mình đối với Hứa Giai Kỳ là như thế nào, gọi là thích nhưng chưa phải là yêu. Trái tim em đã đóng lại từ 4 năm trước rồi, nó đã bị tổn thương sâu sắc, sau sự phải bội của người cũ. Từ đó đến nay em vẫn chưa thể mở lòng với một ai. Em nhìn thấy được Hứa Giai Kỳ là thích em, nhưng em vẫn chưa thật sự can đảm để hồi đáp...em rất sợ. 

Thật là , nghĩ đến thôi cũng thấy đau đầu...cứ để thời gian trả lời vậy. Dụ Ngôn miên man suy nghĩ rồi ngủ lúc nào chẳng hay.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: