Sau khi ăn đồ nướng no nê, bốn người lại kéo nhau đến cửa hàng tiện lợi gần trường. Họ không thể đi xa hơn được, thời gian đi ra ngoài có hạn, chỉ có thể đi gần gần trường may ra bắt kịp khung giờ để trở về. Vào cửa hàng, cả bốn người tản ra lựa chọn món hàng mà mình cần mua. Đới Manh và Hứa Giai Kỳ vì ở chung phòng nên họ mua thêm vài vật dụng sinh hoạt cần thiết. Tôn Nhuế thì mua khá nhiều thực phẩm dự trữ, cậu ấy không quên mua vài chai cocacola thức uống không thể thiếu đới với cậu ấy. Vì trong trường ngoài sữa chua Chân Quả Lạp và nước khoáng tinh khiết ra, các thực tập sinh hạn chế được uống các món nước khác, mà Tôn Nhuế thì yêu chuộng nhất là cocacola, cậu ấy yêu thích nó đến nỗi lấy vỏ chai sữa chua Chân Quả Lạp đựng cocacola để uống, như vậy sẽ không bị các Staff phát hiện. Một người nghiện nước có ga, nếu để Tôn Nhuế đi quảng cáo thức uống đó, cậu ấy có thể làm mẫu cả ngày cũng không chán.
Dụ Ngôn em không mua gì cả, em chỉ đi lòng vòng ngắm đồ thôi. À không, cũng có thứ khiến em để tâm đến đó chứ. Chuyện là Dụ Ngôn đi ngang quầy thực phẩm rau củ, em bị hấp dẫn bởi những quả ngô vàng tươi óng ánh. Đúng vậy, Dụ Ngôn thích ăn ngô món ăn đơn giản mộc mạc lại tốt cho sức khỏe. Khi mọi người đến quầy tính tiền, ai cũng xách vài thứ, duy chỉ Dụ Ngôn em chỉ ôm 2 phần ngô trên tay.
"Dụ Ngôn! Em không mua gì ngoài ngô à?" Đới Manh nhìn thấy Dụ Ngôn chỉ cầm mỗi ngô trên tay nên quay sang thắc mắc. Hiếm khi được ra ngoài mua sắm tự do, em ấy chỉ mua mỗi ngô thôi, như vậy có phải là quá lãng phí cơ hội hay không.
"Em thấy không có gì đáng mua cả, phòng em đủ đồ dùng rồi. Chỉ thấy ngô có sự hấp dẫn nên tiện tay lấy 2 phần ăn thôi." Dụ Ngôn xem việc không mua gì là bình thường, phòng em không thiếu gì cả nên không cần sắm thêm. Đới Manh nghe Dụ Ngôn nói vậy cũng nhúng vai quay lại thanh toán phần đồ của mình.
Tính tiền xong, họ đi trở lại con đường cũ. Quay về bức tường mà trước đó đã trốn ra, Đới Manh lần này là người đi qua trước, chị ấy lấy đà chạy thật nhanh bậc lên, chân đạp lên tường, hai tay bám lên thành tường dồn lực nâng cả cơ thể để leo qua. Sau đó đến Tôn Nhuế cũng làm tương tự Đới Manh, cuối cùng còn lại Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ.
"Kiki! Em ở đây đỡ chị, chị đạp lên tay em nhảy lên qua trước đi." Dụ Ngôn đan hai tay lại thành bệ đỡ, em nói với Hứa Giai Kỳ trong khi đã đứng tư thế thủ sẵn.
"Dụ Ngôn, như vậy không hay đâu... Chị đạp lên không cẩn thận sẽ làm bị thương em, để chị thử lấy đà từ xa nhảy qua được rồi." Hứa Giai Kỳ lắc đầu tỏ ý không muốn. bức tường bên ngoài này có phần cao hơn bên trong, Tôn Nhuế và Đới Manh nhảy qua dễ dàng một phần nhờ lực của họ mạnh hơn Hứa Giai Kỳ cô một chút. Nếu cô thử sức lấy đà từ xa chắc sẽ qua ổn, Hứa Giai Kỳ không muốn Dụ Ngôn vì cô mà bị thương, như vậy lòng cô sẽ rất đau sót nha.
"Kiki, chị không tin tưởng em sao? Đừng lo, em dự tính rồi, làm theo em lời em đi. Đừng sợ, nhiêu đây không làm em bị thương đâu hồ ly ngốc. Mau lên nè, Đới Manh và Tôn Nhuế hai người bọn họ đang canh bảo an dùm chúng ta bên kia kìa." Dụ Ngôn nhận ra sự lo sợ dè chừng từ Hứa Giai Kỳ, em nói ra suy nghĩ của cô và trấn an nó. "Hứa Giai Kỳ, chị ấy là đang sợ sẽ làm em bị thương."
"Kiki, Dụ Ngôn, mau lên a. Bảo an sắp đến rồi, tụi này không canh được lâu đâu." tiếng Tôn Nhuế bên kia nhắc nhở cả hai.
Hứa Giai Kỳ chần chừ rồi cũng quyết định, cô lùi lại ba bước lấy đà chạy tới phía Dụ Ngôn đang thủ thế sẵn, đạp lên tay em làm bệ đỡ nhảy lên bám vào thành tường, leo lên được một nửa cô không nhảy xuống qua kia mà quay người lại, vươn tay về phía Dụ Ngôn.
"Dụ Ngôn! Em nhảy đi, chị trên đây phụ kéo e lên." Hứa Giai Kỳ nhìn về phía Dụ Ngôn nở nụ cười, cô đưa tay về phía em, thầm ý sẽ chờ em, Hứa Giai Kỳ này chắc chắn sẽ không buông tay em, cùng chờ em đi chung.
Dụ Ngôn nhìn Hứa Giai Kỳ, em cũng cười với cô. Lầu đầu tiên có người chịu chờ đợi em, không bỏ rơi em một mình.Dụ Ngôn thấy khối băng trong mình lại tan chảy thêm một chút, em lấy đà nhấc chân phóng lên, một tay vịnh thành tường, một tay nắm lấy tay Hứa Giai Kỳ, cô kéo em cả hai lên được đầu tường.
Hứa Giai Kỳ nhìn Dụ Ngôn, nụ cười cô như gió xuân mang lại cảm giác chân thực đối với Dụ Ngôn. Cả hai nhìn nhau như hiểu ý, bàn tay em nắm chặt tay Hứa Giai Kỳ cả hai cùng nhảy xuống bên trong trường. Họ đoàn tụ với bọn Tôn Nhuế và Đới Manh đang đứng ở dưới gốc cây gần đó... bốn người rón rén xách đồ vừa đi vừa quan sát xung quanh, trông họ bây giờ chả khác gì đi ăn trộm đêm khuya cả.
............
"Này em kia đứng lại đó, đi đâu giờ này ở đây..." Tiếng bảo an vang lên trong đêm thanh vắng. Khiến bốn người đang đi rón rén giật mình, họ đứng hình bất động... Không lẽ bị bảo an bắt quả tang rồi sao, họ đi rất khẽ cơ mà, ai cũng nín thở nhắm mắt để số phận định đoạt.
"Ahihi, chú bảo an à! Em chỉ đi dạo vòng quanh thôi mà." Một giọng nữ vang lên đáp trả bảo an ký túc xá.
"Đêm khuya còn đi dạo? Em lừa tôi à. Hửm, em giấu gì phía sau lưng đấy mau đưa ra cho tôi kiểm tra." Bảo an phát hiện bạn học nữ giấu gì đó lén lút ở sau lưng.
Khoan đã, giọng người con gái này có chút quen tai, đám Đới Manh nghe chất giọng này rất quen. Họ chưa kịp vui mừng vì cả đám chưa bị phát hiện, nhưng giọng nói này khiến họ không khỏi nhìn nhau cùng nghĩ đến một người.
"Là Tăng Khả Ny! Đúng vậy, người bị bảo an bắt trúng không ai khác chính là Tăng Khả Ny." Cả bốn không hẹn mà cùng nhau nói nhỏ.
"Bạn học nhỏ, em là lén trốn ra ngoài mua đồ ăn phải không? Mau đi theo tôi lên phòng quản lý." Nhìn thấy Tăng Khả Ny không thể giấu được nên đưa bọc đồ ăn trước mặt bảo an. Bảo an nhỏ nhẹ lên tiếng mời lên phòng quản lý.
"Haha không ngờ Tăng tiểu học lại có ngày này. Haha... đáng đời cậu lắm! Bình thường toàn trêu tôi ăn nhiều, giờ thì cậu bị bảo báo rồi nhé." Tôn Nhuế cười to hả hê khi thấy người bạn luôn khắc khẩu của mình bị nạn. Vì mãi lo hóng chuyện của Tăng Khả Ny, lo cười mà không lo đi theo ba người đồng đội của mình đã di chuyển đến chỗ khác cách mình khá xa.
"Này em đang đứng cười bên kia, có vẻ em cũng trốn ra ngoài mua đồ nhỉ? Trên tay còn tang chứng vật chứng kìa, cả hai mau theo tôi lên phòng quản lý làm việc." Trong lúc bảo an đang truy vấn Tăng Khả Ny thì Đoàn Nghệ Tuyền đã đứng bên góc khuất ở phía xa vẫy tay ra hiệu cho Đới Manh ý bảo đi qua phía mình sẽ an toàn. Ai ngờ Đới Manh, Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn nối tiếp nhau di chuyển sang phía Đoàn Nghệ Tuyền, còn mỗi Tôn Nhuế ở lại đứng nhiều chuyện. Tăng Khả Ny trong lúc bị tra hỏi lúng túng nhìn ngó xung quanh thì phát hiện ra Tôn Nhuế đang đứng nhìn về phía mình cười hả hê. "Hừ... Tôn chiêm chiếp cậu dám cười mình, người ta nói có phước cùng hưởng, có nạn cùng chịu, hôm nay cậu chịu nạn với mình vậy." Tăng Khả Ny thì thầm gì với bảo an... chỉ về phía Tôn Nhuế, thế là bảo an bắt luôn Toon anh chiêm chiếp.
"Tăng Khả Ny, cậu dám chỉ bảo an bắt tôi! Hừ, bọn tôi nhất định không để yên cho cậu đâu nhé! Ớ mọi người đâu rồi?" Tôn Nhuế bị phát hiện nói với Tăng Khả Ny, cô nhìn ra phía sau... một khoảng trống không một bóng người.
"Em đang nói chuyện với ai đấy, mau lại đây theo tôi lên phòng."Bảo an tưởng Tôn Nhuế giở trò lừa ông, nên lên tiếng hỏi.
Tôn Nhuế khóc không ra nước mắt... Rõ ràng cô đi chung với ba người kia cơ mà, thoắt cái sao còn có mình cô ở lại cơ chứ. "Đới Manh, Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn... ba người dám bỏ bạn chạy lấy người, Tôn Nhuế ta ghi sổ, à ghi thêm tên tiểu học họ Tăng này nữa."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)