Khi Dụ Ngôn dắt Hứa Giai Kỳ đến phòng y tế của trường, vừa đẩy cửa vào thì có ai đó trong phòng lao ra, suýt chút nữa thì đụng trúng Hứa Giai Kỳ. Dụ Ngôn choàng vai Hứa Giai Kỳ đưa ra phía sau bảo vệ. Người xém đụng trúng cô không ai khác là Tạ Khả Dần, là người quen.
"Tạ Khả Dần, cậu chạy đi đâu mà như ma đuổi thế hả? Suýt thì đụng trúng mình rồi." Dụ Ngôn nhíu mày hỏi Tạ Khả Dần.
"Hờ hờ... Dụ Ngôn đó hả, mình không cố ý mà. Mình có việc rồi, mình đi đây, gặp lại cậu sau nha...bái bai." Tạ Khả Dần lấm la lấm lét đánh bài chuồn trước sự ngỡ ngàng của Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ.
"Tiểu Khả làm sao vậy Dụ Ngôn? Em ấy đi đâu mà vội vàng thế." Hứa Giai Kỳ thắc mắc hỏi Dụ Ngôn.
"Em không biết nữa, kệ cậu ấy đi chúng ta vào thôi" Dụ Ngôn cùng Hứa Giai Kỳ bước vào trong thì gặp Lục Kha Nhiên đang thẩn thờ ngồi bên cửa sổ.
"Kha Kha, thì ra cậu ở đây lúc nãy mình đi tìm cậu khắp nơi. Lúc tập thấy cậu ngã trước mình, mình còn muốn tìm cậu dắt cậu đi khám xem có sao không đây." Trong lúc tập không chỉ Hứa Giai Kỳ bị ngã, còn có Lục Kha Nhiên. Cú ngã của Kha Nhiên tất nhiên nặng hơn cô nhiều, tuy miệng Kha Nhiên nói không sao, nhưng cô không an tâm khi diễn xong thì lập tức tìm cậu ấy nhưng không thấy. Thật may lại gặp ở đây.
"Kiki, cậu yên tâm vừa diễn xong là Khả Dần một hai bảo mình đến đây, mới vừa xoa bóp chân xong, đỡ hơn nhiều rồi. Cậu cũng trượt ngã như mình mà, nè dùng loại này xoa bóp một chút sẽ đỡ hơn. Thôi mình đi ăn trước đây, hai người ở lại nha." Lục Kha Nhiên đứng lên, nói với Hứa Giai Kỳ tay đưa cho cô chai dầu, ý bảo dùng đi.
"Cám ơn chị, Lục học tỷ" Dụ Ngôn tiếp lấy chai dầu trước sự ngạc nhiên của Lục Kha Nhiên. Em là nhận đồ dùm Kiki nha, cứ để hai người nhìn nhau mãi như thế, em thấy mình như cái bóng đèn phát sáng vậy.
Sau khi Lục Kha Nhiên đi rồi, Dụ Ngôn ra hiệu cho Hứa Giai Kỳ ngồi xuống. Chính em cũng ngồi kế bên cô.
"Đưa tay chị đây, tay nào đau thì đưa ra" Dụ Ngôn ra lệnh cho Hứa Giai Kỳ. Cô đưa cánh tay trái ra, Dụ Ngôn đổ dầu vào lòng bàn tay bắt đầu xoa bóp.
"Nếu em làm đau chị thì la lên có biết chưa? Không được im lặng." Dụ Ngôn tập trung bóp tay cho Hứa Giai Kỳ, em cẩn thận từng chút một, rất sợ làm cô đau".
Hứa Giai Kỳ nhìn Dụ Ngôn chuyên tâm bóp tay cho cô, ánh mắt em ấy chăm chú cẩn thận nâng niu bàn tay như bảo vật. Trước đây Hứa Giai Kỳ cũng từng nhận nhiều sự quan tâm từ các chị em nhà Sông. Nhưng cảm giác Dụ Ngôn mang đến lại là duy nhất, rất đặc biệt. Phải chăng khi yêu một ai đó, sự chăm sóc mà họ đem đến luôn là thứ xoa dịu mọi đau đớn. Dụ Ngôn thấy Hứa Giai Kỳ đột nhiên trở nên im lặng thì ngẩng lên nhìn cô.
Mắt đối mắt, ánh mắt Hứa Giai Kỳ có ma lực biết nói, em đọc được câu "Chị Yêu Em" từ sâu thẳm trong ánh mắt chị ấy. Đôi mắt nhu tình sâu đậm nhìn em, Dụ Ngôn bị thu hút vào đôi mắt Hứa Giai Kỳ. Từ ánh mắt, lực chú ý của Dụ Ngôn dần chuyển xuống đôi môi hồng đang hé mở, hai người dần kéo gần khoảng cách... Chạm rồi! Môi chạm rồi, một cái chạm khẽ thật nhẹ nhàng, và người chủ động lại là chính Dụ Ngôn, một cái chạm môi đầy ngọt ngào.
Dụ Ngôn như bừng tỉnh. "Em vừa làm ra chuyện gì vậy, em đã hôn Kiki?" Dụ Ngôn bị điên rồi, trước khi chưa làm rõ lòng mình thì lại tự mình rước phiền phức. Thấy Dụ Ngôn hôn mình xong thì đờ ra như pho tượng,Hứa Giai Kỳ tưởng em bị gì liền lay người em:
"Dụ Ngôn, em sao vậy? Em có bị gì không nói chị nghe "
"Em....em không sao. Kiki xin lỗi, em đột nhiên nhớ ra mình còn có việc, em đi trước." Dụ Ngôn trong lòng rối bời, em không biết phải đối diện giải thích thế nào trước Hứa Giai Kỳ, em tự bịa cho mình một lý do để rời khỏi chỗ này, em muốn ở một mình.
Sau khi Dụ Ngôn đi khỏi, Hứa Giai Kỳ lấy tay chạm nhẹ lên bờ môi của mình. Cái chạm môi khi nãy vẫn còn lắng đọng trong cô. "Dụ Ngôn hôn cô nhưng sao cô lại không thấy vui, em ấy hôn xong lại viện cớ bỏ trốn là sao? Có phải Dụ Ngôn chỉ là nhất thời say nắng cô thôi phải không? Em ấy không thích cô." Dòng nước ấm nóng từ khóe mắt lăn dài xuống má, Hứa Giai Kỳ cứ ngồi đó với hàng ngàn câu hỏi không lời hồi đáp.
......
Hứa Giai Kỳ về đến phòng đã là trời tối, Hứa Dương Ngọc Trác đã đi tìm Tôn Nhuế xin đồ, Trương Ngữ Cách thì qua phòng Tả Trác xem phim. Trong phòng chỉ còn mỗi Đới Manh và cô. Đới Manh vừa tắm ra đã thấy bộ dạng thất thiểu của Hứa Giai Kỳ.
"Kiki, từ trưa đến giờ em đi đâu vậy? Chị tìm em khắp nơi không gặp, em ăn gì chưa ?" Đới Manh hỏi dồn dập Hứa Giai Kỳ.
"Em đến phòng tập luyện, sau đó đi dạo cùng nhóm Kha Nhiên bọn họ, tụi em ăn tối đến giờ mới về đây" Hứa Giai Kỳ nói dối Đới Manh. Trước giờ, cô luôn thành thật trước chị ấy, nhưng việc giữa cô và Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ không muốn làm phiền đến Đới Manh. Hứa Giai Kỳ mau chóng lấy đồ đi tắm rồi ngủ, cô muốn ngày hôm nay trôi qua thật mau. Đới Manh nhìn ra cô nói dối nhưng không vạch trần, chị nhận ra cô hình như có điều gì muốn giấu, nhưng không nói cho chị biết.
Hứa Giai Kỳ tắm ra, cô leo lên giường đắp chăn định ngủ, thì giật mình khi nhận ra đã có người nằm kế bên.
"Đới Manh, chị mau rời khỏi giường em, giường của chị ở đối diện kìa." Hứa Giai Kỳ lấy chân đá Đới Manh. Nhưng con người to lớn kia lại không phản khán, còn vươn dài tay ôm trọn cô vào lòng.
" Tiểu hồ ly nhỏ bé, tối nay để chị ôm em ngủ." Đới Manh thủ thỉ bên tai Hứa Giai Kỳ.
"Ai nhỏ bé với chị, mau mau về giường trả chỗ cho e ngủ." Hứa Giai Kỳ ban ngày đã đủ muộn phiền rồi, bây giờ còn gặp tên sói Manh bám dai này nữa, nay ăn nhầm gì mà gọi cô nghe nổi da gà đến thế... cô muốn đánh người.
"Hồ ly ngốc, chị biết em giấu chị có chuyện không vui. Em không tiện nói chị cũng không ép. Chị chỉ muốn nói một điều, Đới Manh này chỉ với em là chân thật, với người khác là bác ái. Kiki lúc nào đối với chị như một phần trong cuộc sống, em buồn chị cũng sẽ không vui. Đừng quên chúng ta đã nói với nhau gì nào? Hãy là sọt rác tâm sự của nhau, có gì cùng san sẻ giải quyết. Chị không giỏi an ủi dỗ dành người khác, nên dùng chút não tàn này nghĩ ra cách này. Tối nay, chị ôm em ngủ được không? Ngày mai, Hứa Giai Kỳ vui tươi mạnh mẽ sẽ trở lại."
Đới Manh ôm Hứa Giai Kỳ, bày tỏ tình cảm bên tai cô. Hứa Giai Kỳ thật sự khóc rồi, người luôn yêu thương nuông chiều cô luôn là Đới Manh. Chị ấy như người thân mà cô may mắn có được. Bao năm xa nhà, Hứa Giai Kỳ từ lâu đã quên mất hơi ấm gia đình, Đới Manh chính là chỗ dựa tinh thần mỗi khi cô nhớ người thân không thể về nhà do lịch trình công tác bận rộn. Hứa Giai Kỳ vỡ òa tròng lòng Đới Manh, cô ôm chị ấy khóc cho đến khi ngủ thiếp đi. Đới Manh vỗ về Kiki, hai người ôm nhau ngủ sau một ngày dài.... đêm vẫn trôi qua.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)