Không khí trường quay hôm nay thật náo nhiệt, ai cũng tất bật công việc của mình. Tổ chương trình thì điều chỉnh sân khấu, hiệu ứng ánh sáng, camera đặt đúng vị trí, còn sắp xếp ghế ngồi cho 109 thực tập sinh nữa. Vì cuộc thi diễn ra ngay thời điểm thế giới đang có dịch bệnh nên sẽ không có khán giả trực tiếp. Các vòng thi đều sẽ diễn trên sân khấu, phát online, dựa vào sự tương tác qua mạng để bình chọn thí sinh yêu thích.
Trong phòng chuẩn bị, trước giờ diễn, các thực tập sinh đều mang tâm trạng hồi hộp, lo lắng. Có người chỉnh trang lại trang phục, có người tập lại các vũ đạo để không bị sót, có người lo dặm lại phấn để lên hình không bị đen nữa cơ.
Dụ Ngôn ngồi trước bàn trang điểm, chị chuyên viên vừa make up xong cho em. Nhìn em bây giờ thật khác thường ngày, nói sao nhỉ...trông có vẻ dữ hơn, rất ra dáng chị đại.
"Dụ Ngôn! Đi thôi, tới giờ chúng ta diễn rồi"
Tiếng Trần Giác gọi làm em quay lạI, đến lúc tỏa sáng rồi. Dụ Ngôn bừng bừng khí thế cùng các thành viên trong đội bước lên sâu khấu.
Hứa Giai Kỳ ngồi ở dãy ghế chờ, cô nhìn lên màn hình đang chiếu trực tiếp trong phòng. Tiếng nhạc dạo vang lên, mở đầu là Dụ Ngôn, với giọng hát ma mị cuốn hút...xoáy sâu vào tâm trí người xem. Tất cả đều im lặng, nín thở để có thể lắng nghe bài hát "Dễ cháy dễ phát nổ" như một mồi châm lửa, chỉ chực chờ bùng cháy lên dữ dội khi cả năm thành viên cùng hòa âm vào lời hát...chất tone đan xen hòa quyện vào nhau làm cho người nghe như bị thôi miên. Quá ma mị, quá mờ ảo... high tone lên cao quá tuyệt đỉnh. Có thể nói đây là đội có nhiều thành viên lên được high tone cao và tạo được chất giọng riêng biệt chiếm đa số. Dụ Ngôn là người mở bài, cũng là người kết bài.
"Woa... không ngờ Dụ Ngôn hát hay đến vậy."
"Ấy, tui đã bị say đắm bởi Dụ Ngôn rồi, từ nay tui sẽ là fan lớn của cậu ấy"
"Mọi người đừng giành Dụ Ngôn của tui, lát cậu ấy xuống sàn diễn, tui sẽ bắt cóc mang cậu ấy về phòng"
Tiếng các thực tập sinh tranh nhau thảo luận sau khi đội Dễ cháy dễ phát nổ kết thúc bài hát. Stage "Dễ cháy dễ phát nổ" làm sân khấu trở nên bùng nổ, tiếng vỗ tay reo hò của các bạn đồng học vang dội cả trường quay.
Dụ Ngôn thành công đánh cắp trái tim Hứa Giai Kỳ. Cô biết Dụ Ngôn sẽ rất nổi bật trên sân khấu, nhưng không ngờ em ấy còn tỏa sáng hơn cả mong đợi. Sau lần công diễn này, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người hâm mộ yêu mến em ấy. Dụ Ngôn như một viên ngọc thô vậy, một khi chịu sự tác động rèn giũa sẽ trở thành viên ngọc quý. Mà đã là món đồ quý hiếm sẽ có nhiều người mong muốn ao ước tranh giành, Hứa Giai Kỳ cô sao giữ được em đây. Đang nghĩ sâu xa về sau này, chợt Lục Kha Nhiên từ sau huých vai cô một cái nhẹ, quay lại với thực tại
"Kiki, đến lượt chúng ta rồi, đạo diễn vừa thông báo tên đội mình lên sàn kìa" Lục Kha Nhiên nói nhỏ với Hứa Giai Kỳ, cô bạn này thật là, sắp lên diễn mà cứ như người mất hồn thế.
"Cậu ổn không Kiki?"
"Đừng lo lắng quá, bên cạnh cậu còn có tụi mình mà, chúng ta là một đội." Lục Kha Nhiên không an tâm hỏi lại Hứa Giai Kỳ lần nữa, tưởng cô quá lo lắng mà trấn an cô.
"Mình ổn Kha Kha, chỉ là hơi hồi hộp xíu thôi. Đi thôi, khán giả đang mong chờ màn trình diễn của chúng ta ngoài kia, hôm nay nhất định phải công khí ngời ngời nha"Hứa Giai Kỳ mỉm cười với Kha Nhiên và cả đội.
"Ế... chờ mình xíu, mình xem lại đã dặm phấn đủ trắng hay chưa" Lưu Vũ Hân lôi hộp phấn trong túi áo ra nhưng chưa kịp mở thì Tôn Nhuế đã cướp lấy:
"Vũ Hân, cậu yên tâm mọi chuyện cứ để đạo diễn lo, sẽ chỉnh nền cho cậu trắng phát sáng luôn mau mau đi thôi"
Tôn Nhuế nói xong kéo Lưu Vũ Hân một đường đi lên sân khấu, Hứa Giai Kỳ cùng vài người khác cũng nối gót theo sau. Họ vừa được một tràng cười vỡ bụng từ 2 người đi trước.
Giai điệu sôi động của The Eve lại một lần nữa làm sân khấu sôi động. Tạo hình bức phá, khí thế ngút trời, cả đội ai cũng soái, những bước nhảy đầy mạnh mẽ, giàu nghị lực được dịp phô trương. Khi camera quay đến đoạn part của Hứa Giai Kỳ, cô nhanh bắt kịp ống kính chỉ một cái nhướng mày đã làm đảo điên bao người xem.
"Xem kìa, Kiki.. cậu ấy thật soái, tui quắn quéo hết cả rồi này"
" Ây da, công khí ngút ngàn, tui cũng muốn được như Hứa Giai Kỳ nha"
" Kiki, cậu làm lão công của mình đi "
Đâu đó một vài cô gái đã trót đánh rơi mất liêm sỉ hô to dưới khán đài. Bên cạnh đó phần uốn lượn sóng cơ eo của đội cũng gây hiệu ứng mạnh, các thành viên khác trong đội cũng làm rất tốt phần diễn của mình. Mỗi người đều tạo hiệu ứng riêng cho mình khi ống kính tia đến. The Eve thật sự thành công tốt đẹp.
Kế tiếp là phần diễn của các đội bạn khác, cứ thế các tiết mục cứ nối tiếp nhau. Công sức họ bỏ ra đã được đền đáp. Thời gian một bài diễn chỉ chừng 3 đến 4 phút để mọi người tận dụng phát huy bản thân trên sàn diễn, để làm được điều đó, cái giá họ trả thật sự rất đắt, ngày đêm tập luyện cực khổ, vất vả, mất ăn mất ngủ chỉ để ấp ủ giấc mơ theo đuổi thần tượng.
Xếp hạng vòng sau sẽ công bố, Hứa Giai Kỳ cùng các thành viên trong đội về lại phòng trang điểm. Sau khi thay lại trang phục đồ thường, cô không định đi ăn cùng mọi người. Hứa Giai Kỳ chưa thấy đói, nên định đi về phòng tập luyện thêm vũ đạo. Vừa bước ra cửa tay đã bị nắm lấy, Dụ Ngôn đã đứng đó từ khi nào, vừa trông thấy cô đã tiến đến lôi kéo cô đi về phía trước.
"Dụ Ngôn, em kéo chị đi đâu vậy? Chị không ăn đâu, chị chưa có đói" Hứa Giai Kỳ ngạc nhiên, cô ngỡ Dụ Ngôn muốn rủ cô đi ăn.
"Đi theo em đến phòng y tế, tay chị bị thương không thấy đau hả" Dụ Ngôn vừa nói vừa dắt Hứa Giai Kỳ đi. Chính em còn không hiểu hành động mình làm, chỉ là trong lòng em thấy khó chịu khi phải chứng kiến cảnh chị ấy bị té khi tập luyện.
"Hả? Em nói gì thế Dụ Ngôn"
"Lúc nãy em thấy chị bị té khi tập dợt, té chống tay như thế không đau sao Kiki?" Dụ Ngôn chất vấn hứa giai kỳ, em thấy bực khi Hứa Giai Kỳ cứ tỏ ra khó hiểu.
"Em ấy thấy mình té sao? Dụ Ngôn là đang xót cho mình, em ấy quan tâm mình đến thế, vậy em ấy có thích mình không?" Có thứ gì đó rất ngọt ngào len lỏi trong tâm Hứa Giai Kỳ, người cô yêu là đang quan tâm cô, xót cho cô.
"Dụ Ngôn, chị yêu em" Hứa Giai Kỳ buộc miệng nói ra lòng mình
"Chị nói gì đó Kiki, mau theo em đến phòng y tế"
"Ah, không có gì đi thôi...Từ từ, em đi nhanh quá Dụ Ngôn... chờ chị"
Dụ Ngôn em nghe Hứa Giai Kỳ nói đó chứ. Cô nói kế sát bên em, nghe rất rõ là đằng khác. Nhưng Dụ Ngôn vờ như em không nghe thấy. Em chưa dám đối mặt với cô về việc đó, em không chắc, em chọn lựa trốn tránh. Em cần có không gian riêng tư để sắp xếp lại mọi thứ.
"Hứa Giai Kỳ, chị cho em thêm chút thời gian, chờ em được không?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)