Hứa Giai Kỳ cùng Dụ Ngôn nói lời tạm biệt các bạn trong lớp rời bước ra phòng. Trên đường đi Hứa Giai Kỳ vô cùng thắc mắc, cô không biết Dụ Ngôn sẽ dắt mình đi đâu, em ấy nói sẽ dẫn cô ra ngoài ăn, mà ra bằng cách nào ? Hứa Giai Kỳ đi theo Dụ Ngôn mà trong tâm cứ suy nghĩ đủ kiểu. Khi cả hai cùng đi đến hành lang rẽ trái thì gặp Đới Manh.
"Ế... Kiki, Dụ Ngôn hai đứa đi đâu vậy?" Đới Manh đi đến vui vẻ chào hỏi cả hai.
"Tụi em định ra ngoài ăn, chị có muốn đi cùng không Đới Manh?" Dụ Ngôn ngỏ lời mời cả Đới Manh cùng đi.
"Hả? Ra ngoài, ý em là... đúng không?" Đới Manh hỏi lại Dụ Ngôn kèm theo ánh mắt có phần gian tà.
" Đúng vậy, y như chị đoán đó. Sao đi không nè, em muốn dắt Kiki ra ngoài vui chơi một chút, chị ấy cả ngày nay tập luyện cực khổ rồi." Dụ Ngôn vừa nói vừa nhìn sang Hứa Giai Kỳ.
"Hừ... hai đứa đi vui chơi sao có thể thiếu chị được chứ... chờ chút chị đi gọi Tôn anh chiêm chiếp, em ấy cũng vừa rủ chị đi ra mua đồ về dự trữ, sẵn có hai đứa ở đây đi chung cho vui."
"Được thôi, chị qua rủ Tôn Nhuế đi, em với Kiki đứng đây chờ hai người." Dụ Ngôn và Đới Manh hẹn nhau xong, Đới Manh nhanh thoăn thoắt chạy đi gọi Tôn Nhuế, để lại Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ ở lại đứng đợi. Hứa Giai Kỳ nãy giờ nghe Đới Manh và Dụ Ngôn nói chuyện, cô hoàn toàn không hiểu gì hết. Vừa nãy Đới Manh còn cười gian với Dụ Ngôn, rốt cuộc nơi mà họ muốn dắt cô đi là ở đâu.
"Dụ Ngôn, chúng ta ra ngoài bằng cách nào?" Hứa Giai Kỳ vô cùng tò mò cô tròn xoe mắt hỏi Dụ Ngôn
"Bí mật, lát nữa em sẽ nói cho chị biết nha." Dụ Ngôn cười hiền, em nháy mắt ra vẻ bí mật với Hứa Giai Kỳ. Hứa Giai Kỳ không hỏi nữa, Dụ Ngôn muốn dắt cô đi đâu cũng được, có em ấy cạnh bên thì cô còn sợ gì nữa.
Chờ một lúc, Tôn Nhuế và Đới Manh cũng xuất hiện, bốn người đi vòng ra cổng sau của ký túc xá trường. Hiện tại họ đang núp gần bờ tường quan sát, Đới Manh đứng đầu thăm dò quan sát.
"Hên quá vừa lúc không có ai, Tôn Nhuế em lên trước đi sau đó từng người qua." Đới Manh canh chừng lên tiếng gọi Tôn Nhuế đang đứng bên cạnh.
" Ok! Mình lên trước nhá, mọi người mau theo sau nhé, cẩn thận đó." Tôn Nhuế nói xong thì lao ra, cậu ấy chạy lấy đà nhảy lên, tay bám vào thành tường nhấc cao chân một phát đã vượt qua bên tường bên kia.
Thì ra cách mà họ âm thầm bí mật đi ra ngoài là leo rào vượt qua. Hứa Giai Kỳ nhìn theo hành động Tôn Nhuế âm thầm cảm thán, tình cảnh giờ đây thật dở khóc dở cười. Theo cách ba người này thành thạo hành động thì có thể đoán ra, đây là những gương mặt hay trốn ra ngoài đây mà. Kế tiếp đến Dụ Ngôn, em cũng hành động y như Tôn Nhuế, khi Dụ Ngôn nhảy sang được qua bên kia, em nói vọng vào đủ để Hứa Giai Kỳ nghe thấy:
"Kiki, chị cứ nhảy giống em và Tôn anh chiêm chiếp. Đừng sợ, em bên đây sẽ tiếp được chị. "
"Kiki nhảy đi, Dụ Ngôn với Tôn Nhuế bên kia sẽ tiếp được em, mau đi để bảo an thấy được chúng ta không được đi chơi mà còn bị phạt á." Đới Manh thì thầm với Hứa Giai Kỳ. Nếu họ bị phát hiện sẽ bị trường kỷ luật, điều đó không ai thích tí nào.
"Hảo, chị nhảy qua đây"
Hứa Giai Kỳ gật đầu với Đới Manh, cô xoay người trả lời Dụ Ngôn đồng thời lấy đà phóng qua bức tường trước mặt, với đôi chân dài miên man thì việc phóng qua bức tường là việc không khó, huống chi Hứa Giai Kỳ từng tham gia vận động thể thao môn nhảy cao khi còn ở nhà Sông. Khi nhảy xuống bên kia bức tường cô được Dụ Ngôn đỡ lấy. Khung cảnh ấy nếu quay hiệu ứng chậm chắc sẽ vô cùng lãng mạn nha. Dụ Ngôn thành công đỡ được Hứa Giai Kỳ, em nhìn cô với ánh mắt trìu mến, vô cùng dịu dàng khiến Hứa Giai Kỳ ngại ngùng đến đỏ mặt. Em dìu cô đứng vững, cả hai ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.
"Bịch" tiếng tiếp đất của Đới Manh đột ngột làm cả hai quay lại, bốn người thành công vượt rào cùng nhau đi đến của hàng tiện lợi gần ký túc xá mua đồ.
"Kiki, chị là lần đầu tiên trèo tường trốn ra ngoài đúng không? Dụ Ngôn đi kế sát Hứa Giai Kỳ thì thầm với cô.
"Sao... sao em biết?" Hứa Giai Kỳ lắp bắp trả lời. Vì giờ đây khuôn mặt Dụ Ngôn đang kề sát cô, Hứa Giai Kỳ bỗng thấy tim mình đập thật nhanh, Dụ Ngôn ở khoảng cách gần thật xinh, hơn nữa mùi hương trên người em lại rất thơm nha. Hứa Giai Kỳ ngại ngùng e thẹn như thiếu nữ mới lớn, Dụ Ngôn đây là đang cố ý tiếp cận cô sao.
"Haha... Kiki nhìn thái độ chị ngơ ngác ngạc nhiên là em biết rồi. Em nghĩ bình thường chị rất ngoan hiền, nghiêm túc chắc sẽ không thích những pha nghịch ngợm như thế này. Em với hai người họ hay thường đi ra ngoài chơi theo cách này. Chị biết không, Tôn Nhuế là người đầu tiên phát hiện ra con đường đào tẩu bí mật này đó, tuy hơi mạo hiểm nhưng rất thú vị." Dụ Ngôn cười to trả lời Hứa Giai Kỳ , em chỉ tay về phía Tôn Nhuế và Đới Manh đang đi đằng trước ám chỉ ba người họ rất hay trốn ra ngoài rủ nhau đi ăn uống.
"Dụ Ngôn, chị cứ ngỡ em chỉ thích trốn trong phòng, hôm nay chị thực sự được mở mang tầm mắt, thì ra em cũng có mặt tinh nghịch như thế này." Hứa Giai Kỳ cảm thấy mình vẫn chưa hiểu hết con người thật Dụ Ngôn, cô cứ nghĩ đã nhìn thấu được em, nhưng không... Em vẫn còn nhiều khía cạnh mà cô chưa biết tới, Hứa Giai Kỳ quyết âm thầm quyết tâm sẽ tìm hiểu về em nhiều hơn.
"Em á... haha, chị cứ từ từ tìm hiểu. Em có nhiều khía cạnh đáng để chị khám phá lắm nha." Dụ Ngôn nháy mắt với Hứa Giai Kỳ.
"Dụ Ngôn, Kiki đi lẹ lên nào, chúng ta ăn uống rồi còn đi mua đồ, canh giờ để về kịp nữa. Hai đứa làm gì chậm chạp ở sau thì thầm to nhỏ thế. Tôn Nhuế đói đến mắt nổ đom đóm rồi kìa." Giọng Đới Manh ở phía trước hối thúc cả hai.
" Đới Manh, chị nói ai mắt nổ đom đóm hả? Không phải là chị đói đến muốn ăn sập tiệm người ta hay sao?" Tiếng Tôn Nhuế phản kháng Đới Manh. Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ lắc đầu cười bất lực trước hai người kia, bước chân cả hai đồng bộ tiến về phía Đới Manh và Tôn Nhuế đang chờ phía trước.
Họ đi vào một quán ăn ven đường, cả bốn người ngồi xuống một bàn. Tôn Nhuế cầm menu quán gọi rất nhiều đồ ăn, trong trường vốn ăn theo thực đơn cơm bữa, ăn hoài những món quen thuộc cũng mau ngán. Lâu lắm mới có dịp ra ngoài ăn đồ nướng, nên cả bốn người ăn thả ga mặc dù biết rằng sau bữa ăn này họ sẽ phải tập luyện bù để giảm cân.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)