Thiện Xuân Thu nhìn kết giới đang dần khép lại, bật cười mãn nguyện, gã vừa mới quay người lại thì một luồng ánh sáng bạc thoáng qua, Thiều Nguyệt đột nhiên đứng trước mặt gã, gã hơi giật mình, không khỏi lùi về phía sau một bước.
Thiều Nguyệt vội vã chạy tới, song lại chỉ thấy Thiện Xuân Thu mà không thấy Hoa Thiên Cốt đâu, cô hoài nghi nhìn gã, "Sao ngươi lại ở đây?" Sau đó như nghĩ ra cái gì đó, "Ngươi đã làm gì Tiểu Cốt?"
Trong lòng Thiện Xuân Thu vẫn có chút sợ hãi đối với Thiều Nguyệt, ánh mắt của gã hơi tránh né, "Hoa Thiên Cốt hả? Hừ, con nhãi đó sẽ mãi mãi không xuất hiện lại nữa đâu, ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ trông thấy nó nữa, ha ha ha..."
Thiều Nguyệt nhướng mày, lòng thầm bất an, cô dứt khoát đánh một chưởng về phía Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu giơ tay lên ngăn cản nhưng không địch lại nổi Thiều Nguyệt, gã bị đánh bay đi, chạm vào kết giới đỉnh Man Hoang rồi ngã xuống.
Thiều Nguyệt kinh ngạc, lẩm bẩm, "Lại có một kết giới?" Cô đi tới, đưa tay chạm vào kết giới, chẳng lẽ Tiểu Cốt đang ở trong đó? Nghĩ vậy, Thiều Nguyệt bắt đầu định mở kết giới ra, nhưng mặc cho cô có vận công thế nào, ngay cả khi đã lấy cả Kinh Lôi ra, kết giới cũng không hề có dấu hiệu suy chuyển.
Thiện Xuân Thu gạt đi vết máu ở khóe miệng, gã thấy dáng vẻ sốt ruột của Thiều Nguyệt thì sung sướng không thôi, gã ngửa mặt cười vang, "Ha ha ha, Thiều Nguyệt ơi, người đừng uổng phí khí lực nữa, kết giới Man Hoang đâu phải thứ gì có thể để cho ngươi thích thì mở đâu?"
"Man Hoang?" Thiều Nguyệt trầm mặc chốc lát, "Tiểu Cốt vào Man Hoang rồi?"
"Man Hoang là đại lục nằm ngoài lục giới, là nơi dành riêng cho phạm nhân mang tội án cực kỳ nặng, chỉ cần bước vào, là mãi mãi không thể bước ra, Hoa Thiên Cốt con nhãi ấy, chết là cái chắc!" Thiện Xuân Thu che ngực đứng dậy, hung hăng nói.
Thiều Nguyệt xoay người nhìn chằm chằm Thiện Xuân Thu, "Là ngươi bắt Tiểu Cốt đi..."
"Không sai! Ngươi và Hoa Thiên Cốt luôn phá hỏng kế hoạch của ta, hiếm khi lại thấy Hoa Thiên Cốt bị lạc đàn, sao ta lại có thể bỏ qua cơ hội lần này chứ?"
Sấm sét bỗng bùng quanh thân thể Thiều Nguyệt, tóc đen tung bay, tâm trạng của cô bây giờ vô cùng không tốt, Thiện Xuân Thu thấy thế bèn thầm gọi, "Khoáng Dã Thiên!"
Khoáng Dã Thiên tuân lệnh, một làn sương dày đặc tản ra từ tay phải của Thiện Xuân Thu, gây cản trở cho tầm mắt của Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt bất động không nhúc nhích, cô đã không thể quen thuộc hơn làn sương ảo kia, nó từng suýt chút nữa chôn vùi cô trong trận pháp của Khoáng Dã Thiên.
Thiều Nguyệt xiết chặt Kinh Lôi, "Hóa ra ngươi vẫn chưa chết?" Cô ném Kinh Lôi lên không trung, sau đó dùng hai tay điều khiển kiếm, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu cô xuất hiện hàng ngàn thanh kiếm, Thiều Nguyệt một tay chỉ trời, sau đó thẳng tay vung xuống, "Vạn Kiếm Quy Tông!"
Mấy nghìn thanh kiếm kia đồng loạt xông tới, mặc cho Thiện Xuân Thu trốn ở đâu trong đám sương đen đặc của gã, vẫn sẽ có một thanh chém trúng gã. Chỉ một chốc sau, chợt có tiếng thét thảm thiết vang lên, Thiều Nguyệt chạy tới nơi phát ra âm thanh, Thiện Xuân Thu che tay phải ngã xuống đất, làn sương cũng tiêu tan.
"Hóa ra tay phải của ngươi chính là oan hồn của Khoáng Dã Thiên, chẳng trách rõ ràng đã chém đứt tay phải của ngươi rồi mà nó vẫn khôi phục lại được?" Thiều Nguyệt cầm Kinh Lôi chỉ về phía Thiện Xuân Thu.
Thiện Xuân Thu nhìn Thiều Nguyệt từng bước, từng bước tiến lại gần, hai tay gã chống đất lùi dần về đằng sau, đột nhiên gã cảm thấy một luồng sát khí vô cùng mãnh liệt bèn vội vàng lảo đảo đứng dậy, chưa chạy được mấy bước, Kinh Lôi của Thiều Nguyệt đã bay tới, lại một lần nữa, chém đứt cánh tay phải của gã. Thiện Xuân Thu hét to, quỳ sụp xuống, cánh tay phải nằm dưới đất bỗng biến thành một bọc khí đen, xông về phía Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt phất tay, bọc khí bị cản ở ngoài, sau đó cô chỉ huy Kinh Lôi đâm cái bọc đó. Cái bọc bị Kinh Lôi đâm trúng chợt kêu một tiếng rõ thảm thiết, Khoáng Dã Thiên mải mốt né tránh Kinh Lôi, song xung quanh còn có nhiều Kinh Lôi hơn nữa, dù y có chạy đi đâu, cũng không thể thoát khỏi phạm vi của mấy nghìn thanh kiếm.
Thiều Nguyệt dõi theo Khoáng Dã Thiên bị bao vậy bởi tầng tầng lớp lớp Kinh Lôi liền đưa tay chỉ một cái, vạn kiếm cùng quy tụ, khiến cho bọc khí kia trông như một con nhím, giọng nói yếu ớt của Khoáng Dã Thiên vang lên, "Hộ pháp, cứu... ta..."
Thiều Nguyệt không cho y có cơ hội, "Thiên Lôi Địa Cổn!" Mấy nghìn thanh kiếm đồng thời nổ sét, cả một vùng bị chấn động, khiến cho Khoáng Dã Thiên hồn phi phách tán.
Trán Thiện Xuân Thu đổ một giọt mồ hôi, gã thấy Thiều Nguyệt cầm Kinh Lôi đi tới thì vội xoay người bò dậy rồi bỏ chạy, ánh mắt Thiều Nguyệt thoáng rét buốt, một kiếm chém đi, chân Thiện Xuân Thu bị thương, gã ngã xuống đất. Thiều Nguyệt làm phép nâng Thiện Xuân Thu lơ lửng giữa khong trung, sau đó tụ tiên lực lại, đánh một chưởng về phía gã.
Thiện Xuân Thu nôn ra một miệng máu tươi, chảy xuống nền đất, Thiều Nguyệt tới trước mặt gã, lấy kiếm chỉ gã, "Vì Sát Thiên Mạch, tạm thời ta sẽ không giết ngươi, nhưng tu vi của ngươi thì không được phép tồn tại nữa!" Dứt lời, cả cô và Thiện Xuân Thu đều biến mất khỏi nơi đây.
Trong điện Thất Sát, Sát Thiên Mạch biếng nhác ngồi ở trên cao, bấy giờ một đồ đệ mau mau mải mải chạy vào, vẻ mặt kinh hoảng, "Thánh quân, không xong rồi, Thượng tiên Trường Lưu Kiếm tôn tấn công rồi!"
"Hả?" Sát Thiên Mạch đứng dậy, nghi hoặc, "Thiều Nguyệt?" Sau đó ra lệnh, "Tất cả đệ tử Thất Sát không ai được xuất thủ với Thiều Nguyệt, cho nàng vào."
Đệ tử kia cả kinh, không ngờ Sát Thiên Mạch lại ra cái lệnh như vậy, cậu chàng ngẩng đầu nhìn Sát Thiên Mạch đầy thắc mắc, Sát Thiên Mạch thấy đối phương chậm chạp mãi chưa phản ứng bèn trợn mắt nhìn cậu dữ tợn.
Đệ tử Thất Sát cảm thấy đến cả không khí xung quanh cũng nóng phát bỏng bèn vội gật đầu lia lịa, "Dạ vâng, thưa Thánh quân!" Rồi cuống quít rời khỏi đại điện.
Thiều Nguyệt vào trong đại điện, Sát Thiên Mạch cao hứng tiến tới, "Thiều Nguyệt, người đến à!"
Mặt Thiều Nguyệt không cảm xúc, cô vung tay lên, Thiện Xuân Thu rơi xuống đất, Sát Thiên Mạch nhìn gã một thân dính toàn máu thì kinh ngạc, "Thiện Xuân Thu?" Hắn phát hiện ra Thiều Nguyệt đang tức giận, thế là cũng quay sang nổi cơn thịnh nộ, "Thiện Xuân Thu, ngươi lại lén lút làm gì sau lưng ta hả?"
"Thánh... Thánh quân... cứu ta..." Thiện Xuân Thu ngửa mặt, yếu ớt nói.
Sát Thiên Mạch nhận ra tu vi của Thiện Xuân Thu đã bị phế bỏ, hắn biết chuyện này rất nghiêm trọng bèn tới trước mặt Thiều Nguyệt, "Thiều Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Sát Thiên Mạch," Thiều Nguyệt vô cùng nghiêm túc, "Không phải ngươi có thuật Nhiếp Hồn hay sao?"
Sát Thiên Mạch gật đầu, Thiều Nguyệt đi về phía Thiện Xuân Thu, "Vậy ngươi hãy nhìn xem, rốt cuộc thuộc hạ giỏi giang của ngươi đã làm gì với Tiểu Cốt đi?!"
"Cái gì?" Sát Thiên Mạch đến trước mặt Thiện Xuân Thu, "Ngươi đã làm gì bé con hả?"
"Thánh quân, ta..." Thiện Xuân Thu khẽ nâng thân mình, cuối cùng lại ngã xuống.
Sát Thiên Mạch không quan tâm lời biện hộ của gã, hắn trực tiếp dùng thuật Nhiếp Hồn, tay chạm vào giữa mi của Thiện Xuân Thu, sau đó ép gã thuật lại toàn bộ những chuyện đã phát sinh.
Thiều Nguyệt phất ống tay áo, đánh tiên lực về phía Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu lăn lộn nhiều vòng, nằm bẹp dưới nền đất, khóe miệng không ngừng ứa máu, vẻ mặt đau khổ.
Sát Thiên Mạch tức giận nhìn Thiện Xuân Thu, "Thiện Xuân Thu! Ngươi lại dám làm thế với bé con..." Rồi hắn đột nhiên xoay người không thèm nhìn Thiện Xuân Thu nữa, lạnh lùng nói, "Thiện Xuân Thu, từ nay về sau, ngươi không còn là người điện Thất Sát của ta nữa!"
"Tại... tại sao... Thánh quân..." Thiện Xuân Thu bò lại gần, nắm lấy vạt áo Sát Thiên Mạch, "Thánh quân, tất cả những gì ta làm, đều là vì Thánh quân mà!"
Sát Thiên Mạch giật vạt áo lại, "Từ nay trở đi, điện Thất Sát không còn Thiện hộ pháp, ngươi cũng mãi mãi không được phép bước vào Thất Sát một lần nữa, nếu không, đừng trách ta không nể nang gì tình nghĩa năm xưa!"
"Thánh quân..." Thiện Xuân Thu hét to, gã dõi theo bóng lưng dần xa của Sát Thiên Mạch, không cam tâm đấm một đấm xuống đất.
"Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt, ngươi định đi đâu vậy?" Sát Thiên Mạch vội tiến đến ngăn Thiều Nguyệt lại.
"Ta phải đến kết giới Man Hoang, bằng mọi cách ta phải mở lại nó, đi vào trong tìm Tiểu Cốt!" Thiều Nguyệt quyết tâm.
"Chỉ có cung vũ của Chưởng môn mới có thể mở ra kết giới Man Hoang..."
"Vậy ta đi tìm sư huynh, nhờ huynh ấy mở hộ." Khuôn mặt Thiều Nguyệt lộ vẻ vui mừng.
"Thiều Nguyệt à, Bạch Tử Họa là kẻ luôn khăng khăng tuân thủ theo môn quy, hắn sẽ dễ dàng giúp ngươi vào trong Man Hoang ư? Mặc dù giới yêu ma chúng ta cũng có phương pháp riêng để mở ra kết giới, nhưng lúc trước đã để Thiện Xuân Thu đi lưu đầy một gã phạm nhân rồi, e rằng sắp tới khó có thể mở kết giới thêm một lần nữa." Sát Thiên Mạch lắc đầu thở dài.
"Ta đi cầu xin sư huynh, ép huynh ấy phải đưa ta tới Man Hoang, ta bắt buộc phải đi!" Thiều Nguyệt nói xong bèn bay đi, Sát Thiên Mạch thấy không thể ngăn nổi cũng bám theo.
Thiện Xuân Thu ở xa nghe được cuộc trò chuyện của hai người, gã bò lổm ngổm tiến về phía trước, tức giận nói, "Thiều Nguyệt, ta nhất định sẽ không cho ngươi được sống an ổn!"
Hoa Thiên Cốt bị một cước của Thiện Xuân Thu đá vào Man Hoang, cổng kết giới vừa khép lại, nàng vội vàng tiến đến, song lại bị kết giới đẩy ra, nàng che trán, thắc mắc, "Kết giới ư? Đây là đâu vậy?" Nàng mờ mịt nhìn bốn phía, trước mắt là một khoảng hoang mạc bao la rộng lớn, thỉnh thoảng lại có một luồng gió ập tới, khắp trời lộng cát bay, Hoa Thiên Cốt đưa tay che mắt mũi lại phòng ngừa cát bay vào, khó nhọc bước từng bước.
Sau khi lớp gió cát đã qua đi, một đám người quần áo rách rưới vây quanh Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt cảnh giác nhìn bọn họ, "Các ông là ai? Muốn làm gì?"
Một gã đàn ông mặt mày dơ bẩn trong đó rung đùi đắc ý nói với đồng đạo ở bên, bật cười gian tà, "Hà hà, lại còn có đàn bà kìa, vậy thì vị thịt cũng ngon hơn, hà hà hà..."
Đám người chung quanh cũng cười như điên, Hoa Thiên Cốt nhíu mày, hét to, "Đây là đâu, rốt cuộc các ông là ai?"
"Đây là Man Hoang đấy, chẳng lẽ ngươi không biết hả? Ngươi nói xem, phạm phải tội lớn thế nào mới bị lưu đày tới đây thế?"
"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt từ từ lùi về đằng sau, nàng thấy bọn người kia ngày càng ép sát bèn vội sử dụng pháp lực, nhưng song lại phát hiện ra căn bản là nàng không thể dùng được, nàng cả kinh, thử thêm vài lần song vẫn không được.
"Ha ha ha, ngươi đừng phí phạm khí lực nữa, ở Man Hoang thì không được sử dụng pháp lực đâu." Đám người này vừa nói xong đã đưa tay bắt lấy Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt chỉ đành tay không liều mạng, mặc dù nàng đánh ngã được mấy người, nhưng bọn họ vẫn rất đông, thi thoảng sẽ có vài gã đánh Hoa Thiên Cốt, cứ thế này mãi thì thật không phải cách, Hoa Thiên Cốt vừa đánh vừa nghĩ đường chuồn. Nào ngờ phía đằng sau nàng lại là một bờ dốc khá cao, nàng vừa trách vừa công kích, lùi một bước, ai ngờ lại bước hụt vào hư không, Hoa Thiên Cốt đứng không vững, té ngã.
Đám người nọ vội tiến đến bên bờ, một gã đưa tay đánh một trong số những kẻ vừa tấn công Hoa Thiên Cốt chỉ trích, "Ngươi làm gì thế hả? Đánh con nhãi đó thì sao chúng ta còn ăn nó được nữa?"
Kẻ kia bảo sao nghe vậy, "Thế... chúng ta xuống bắt nó lên..."
"Ngu à?" Một gã lại hận không thể rèn sắt thành thép, "Dưới đấy là địa bàn của thú Trừng Mắt, ngươi muốn đi vào cõi chết à?"
"Hả?" Kẻ kia cúi đầu xin lỗi, "Ta, ta không biết..."
"Ôi, kệ, kệ đi, chúng ta mau đi!" Thế là đám người kia xoay lưng bỏ đi.
Quay về Trường Lưu, Thiều Nguyệt trực tiếp đi tìm Bạch Tử Họa, ai ngờ Bạch Tử Họa lại không có ở điện Tuyệt Tình, cô vội vàng đi kiểm tra khắp Trường Lưu, hóa ra Bạch Tử Họa đang ở đại điện Trường Lưu bàn bạc cùng các sư huynh, Thiều Nguyệt bèn đi về phía đại điện.
"Sư huynh!" Giọng Thiều Nguyệt đột nhiên vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của Bạch Tử Họa, Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc, họ cùng thắc mắc nhìn về phía cô.
Thiều Nguyệt đi thẳng tới trước mặt Bạch Tử Họa, "Sư huynh, có phải cung vũ Chưởng môn có thể mở ra kết giới Man Hoang hay không?" "Không sai." Bạch Tử Họa gật đầu.
"Vậy mau lên, ta muốn muốn vào Man Hoang, Tiểu Cốt bị Thiện Xuân Thu đẩy vào Man Hoang rồi!" Thiều Nguyệt lo lắng nói.
"Cái gì?" Sênh Tiêu mặc tiến đến, "Tiểu sư muội, muội nói rõ hơn xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Không còn nhiều thời gian để giải thích đâu, Man Hoang là một nơi cực kỳ nguy hiểm, lại không thể dùng pháp lực, ta lo cho Tiểu Cốt lắm." Thiều Nguyệt nắm lấy ống tay áo của Bạch Tử Họa, nhìn chàng đầy kỳ vọng, "Sư huynh!"
Bạch Tử Họa hơi trầm mặc, Ma Nghiêm lại vô cùng kiên quyết bác bỏ, "Không được! Man Hoang chỉ dành cho tội nhân phạm tội bị lưu đày, nếu không thì tuyệt đối không được tùy ý mở ra, đó là quy định của lục giới!"
Thiều Nguyệt rũ mi mắt, "Vậy hãy lưu đày ta tới Man Hoang đi." Thiều Nguyệt xòe bàn tay phải ra, trên đó một có một vết thương màu đỏ.
"Tiểu sư muội!"
"Sư muội!"
Đương nhiên ba người đám Bạch Tử Họa hiểu vết thương đó từ đâu mà ra, họ giật mình nhìn Thiều Nguyệt, Ma Nghiêm tiến tới hỏi, "Sư muội, muội rung động rồi ư? Người kia là ai?"
"Có quan trọng hay không?" Thiều Nguyệt quay sang nhìn Bạch Tử Họa, "Sư huynh, ta đã yêu rồi, đã đi ngược lại với môn quy của Trường Lưu, hãy lưu đày ta tới Man Hoang đi." Vừa nói, Thiều Nguyệt vừa quỳ xuống.
"Tiểu sư muội ơi?"
"Sư muội?"
Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, cho tới bây giờ, Thiều Nguyệt chưa từng quỳ gối, bởi vì cô đến từ thế giới khác, cho nên ngay cả thói quen cũng bất đồng, sư phụ đã dặn, rằng Thiều Nguyệt không cần câu nệ, miễn cho cô khỏi phải quỳ hành lễ, không ngờ ngày hôm nay Thiều Nguyệt lại quỳ xuống, cũng chỉ vì muốn đến Man Hoang cứu Hoa Thiên Cốt?
Bạch Tử Họa cũng vô cùng khiếp sợ khi chàng nhìn Thiều Nguyệt, đây là lần đầu tiên con bé quỳ xuống cầu xin mình, trái tim Bạch Tử Họa hơi dao động, Tiểu Nguyệt lại yêu Hoa Thiên cốt, chàng không khỏi siết chặt bàn tay.
"Sư huynh," Thiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, "Ta biết huynh vẫn luôn muốn ta thừa kế chức vị Chưởng môn của Trường Lưu, nhưng giờ ta đã không còn đủ tư cách nữa rồi, sư huynh hãy thu nhận một vị đồ đệ nào đó đi, như vậy, điện Tuyệt Tình cũng sẽ không quá giá lạnh." "Tiểu Nguyệt, muội đã quyết rồi?" Bạch Tử Họa mím môi lại.
Thiều Nguyệt gật đầu, cô chắp tay vô cùng trịnh trọng hành lễ, "Xin sư huynh, hãy lưu đày ta tới Man Hoang!"
"Được!" Bạch Tử Họa khẽ thở dài, cảm tình của Tiểu Nguyệt và Hoa Thiên Cốt là điều mà cả thế gian này sẽ chẳng bao giờ cho phép, ở lại Man Hoang cũng được, đỡ phải trở thành đối tượng bị đả kích.
"Tử Họa à!" Ma Nghiêm lo lắng nói, "Sư muội tùy hứng còn hiểu được, sao cả đệ cũng như vậy!"
"Tiểu sư muội, muội thật sự quyết định như vậy ư? Lưu đày tới Man Hoang là mãi mãi sẽ không thể thoát ra được đâu." Sênh Tiêu Mặc ngồi xổm xuống, nắm lấy bả vai của Thiều Nguyệt.
"Nghiêm sư huynh, Sênh sư huynh, ý ta đã quyết, ta chưa từng làm gì cho Trường Lưu, nhưng ta sẽ luôn nhớ rằng, ta là đệ tử Trường Lưu." Thiều Nguyệt kiên định.
Ma Nghiêm bất đắc dĩ phất ống tay áo, xoay người không nỡ nhìn Thiều Nguyệt, Sênh Tiêu Mặc thở dài rồi đứng dậy, đi đến đằng sau Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa nghiêm mặt lại, "Đệ tử Thiều Nguyệt của Trường Lưu không tuân theo môn quy, hành động mù quáng vì tình yêu, lập tức lưu đầy Thiều Nguyệt tới Man Hoang, trừng phạt và uốn nắn."
"Cảm ơn sư huynh đã tác thành!" Thiều Nguyệt khom người thật thấp, dập đầu lạy chàng, trong lòng thầm nhủ, Tiểu Cốt à, ngàn vạn lần xin con đừng xảy ra chuyện gì, vi sư đến cứu con ngay đây!
--- ------ ------ ---
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)