Thiều Nguyệt cảm thấy mình lạc lõng giữa một thế giới không có thực, hồn phách tha hương phiêu lãng, quay về một quãng thời gian không thuộc miền kí ức của cô. Thời thượng cổ, rồi thần tiên nơi thần giới, huynh đệ cùng xuống nhân gian để lịch luyện, người anh tên là Mẫn Nhiên, người em tên là Lôi Hạo, hai người đều là Thần tiên thượng cổ. Bọn họ ngao du thiên hạ, trừ gian diệt ác, bảo vệ chúng sinh, cho tới một ngày, bọn họ cứu sống một người con trai đang hấp hối, tên anh chàng này là Niết, sau này ba người trở thành bạn tốt, luôn so tài với nhau, tu vi tiến bộ, cuộc sống rất thích chí. Song đột nhiên khung cảnh thay đổi, chuyển đến cảnh tượng ba người đang đứng ở hai đầu chiến tuyến đối lập, Lôi Hạo nâng kiếm, giọng y nhuốm đầy bi thương, "Hóa ra đệ là Yêu Thần..."
Niết rũ mi mắt, "Hạo à, ta chưa từng cố tình lừa gạt huynh."
Mẫn Nhiên cau mày, chàng nói, "Yêu Thần xuất thể sẽ hủy diệt lục giới, Lôi Hạo, chúng ta thân là thần tiên, mỗi ngày đều phải sống vì chúng sinh, phải diệt trừ mầm họa." Dứt lời, Mẫn Nhiên đâm kiếm tới, Lôi Hạo hơi do dự, sau đó y cũng xông đến.
Khung cảnh lại thay đổi bất thình lình, sấm sét quấn quanh người Lôi Hạo, y nâng kiếm cố gắng chém một nhát, song hai tay Niết đã nâng hai tay vận công hòng ngăn cản, song cậu không thể chống lại nổi đòn sấm sét của Lôi Hạo, hai tay cậu tê dại, Niết lùi về đằng sau một bước, lớp phòng vệ tan tành, Lôi Hạo thuận thế tiến lên, Niết nhìn mũi kiếm của Lôi Hạo nhắm thẳng vào tim mình, khóe môi cậu khẽ cong, Lôi Hạo cả kinh, tay khẽ chậm lại khiến mũi kiếm đâm lệch.
Tuy mũi kiếm của Lôi Hạo đã lệch hướng không trúng vào chỗ hiểm của Niết, thế nhưng cũng đủ để Niết trọng thương, Lôi Hạo nhìn dòng máu tuôn không ngớt trên người Niết, y không tài nào có thể hiểu, "Vì sao ngươi không né tránh? Rõ ràng ngươi đã có thể...."
Niết run rẩy đưa tay chạm đến bên tay Lôi Hạo, "Vậy còn huynh? Mới vừa rồi rõ ràng huynh cũng có thể một kiếm kết liễu ta, vậy tại sao huynh lại đâm lệch thế?"
"Ta, ta..." Hàng nước mắt ứa từ khóe mắt Lôi Hạo, "Tại sao ngươi lại là Yêu Thần chứ?"
Niết bật cười đầy mỏi mệt, "Vì sao à..." Máu chảy từ khóe miệng cậu, "Vậy vì sao huynh lại là thần tiên nhỉ?"
"Niết ơi...." Bóng người Lôi Hạo chợt trở nên mờ nhòa, môi y nhấp nháy, song Thiều Nguyệt không nghe rõ y nói gì, sau đó y lập tức tan thành mây khói, Niết tuyệt vọng nhìn nơi mà Lôi Hạo vừa đứng, cậu hét một tiếng vô cùng sầu thảm, bầu không khí bi thương nơi ấy đã nuốt chửng lấy Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt sợ hãi, cô bừng tỉnh, mở mắt nhìn xung quanh, cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường chứ không còn trong giấc mộng nữa, Thiều Nguyệt ngồi dậy, nước mắt còn chạy dọc gò má, Thiều Nguyệt đưa tay lau đi, nhìn giọt lệ đọng trên ngón tay, tâm trí cô dâng lên bao nghi vấn, giấc mơ ban nãy là sao vậy? Rốt cuộc thì Niết, Lôi Hạo và Mẫn Nhiên là ai chứ? Sấm sét trên người Lôi Hạo sao lại giống Kinh Lôi đến thế?
Hoa Thiên Cốt bưng trà bước vào, nàng thấy Thiều Nguyệt đã tỉnh bèn vội vàng đặt khay trà lên bàn xong sau đó chạy tới ôm chầm lấy Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, sư tôn, cuối cùng người cũng đã tỉnh..." Dứt lời, nàng òa khóc.
Thiều Nguyệt nhìn xuống Hoa Thiên Cốt đang trong lòng mình, cô tạm gác lại những thắc mắc, mỉm cười vỗ lưng nàng, an ủi, "Tiểu Cốt à, vi sư không sao hết, không sao hết..."
Sát Thiên Mạch đi vào, hắn thở dài, "Thiều Nguyệt, may mà ngươi đã tỉnh, không thì ngươi chẳng biết bé con đã sợ hãi đến nỗi nào đâu."
Thiều Nguyệt giãn khoảng cách giữa mình và Hoa Thiên Cốt, lau nước mắt trên mặt cho nàng, "Ta không sao, hai người hãy an tâm."
Hoa Thiên Cốt gật đầu, Sát Thiên Mạch bật cười sảng khoái, "Thiều Nguyệt đã tỉnh thì bé con đi nghỉ đi, bé đã chăm sóc Thiều Nguyệt bao ngày rồi."
"Muội không sao..." Hoa Thiên Cốt lắc đầu.
Thiều Nguyệt kéo Hoa Thiên Cốt lên giường, ép không cho nàng ngồi dậy, "Tiểu Cốt à, con hãy cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, giờ đến lượt vi sư chăm sóc cho con."
"Sư tôn ơi..." Hoa Thiên Cốt muốn ngồi dậy nhưng Thiều Nguyệt đè lại nàng, ánh mắt vô cùng kiên định, Hoa Thiên Cốt đành ngoan ngoãn nằm yên, nàng nắm lấy tay Thiều Nguyệt, "Sư tôn sẽ ở lại chăm sóc cho Tiểu Cốt ư?"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Ừ, ta sẽ ở lại đây." Bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới an tâm nhắm mắt lại, Sát Thiên Mạch thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng bé con cũng có thể nghỉ ngơi, ta thấy con bé ngày đêm trông coi ngươi mà đau lòng."
Thiều Nguyệt giữ chặt tay Hoa Thiên Cốt, trái tim như ủ trong một dòng nước ấm, nàng nhẹ nhàng nói, "Sát Thiên Mạch, ta đang ở điện Thất Sát sao?"
Sát Thiên Mạch phe phẩy quạt lông vũ, ngồi lên một băng ghế, "Đúng, không sai, Dứt Tình Si của Tử Huân khiến ngươi bị thương nặng, chỉ có khí chỉ âm của ta mới có thể cứu ngươi thôi, thế nên ta đưa ngươi đến điện Thất Sát."
Thiều Nguyệt quay đầu nhìn hắn, "Sư huynh đồng ý ư?"
"Hừ," Sát Thiên Mạch trở nên ngạo mạn, "Bạch Tử Họa ấy à, không muốn đồng ý thì cũng phải đồng ý thôi."
Thiều Nguyệt cười cười, "Sao ta thấy ngươi thích nổi giận với sư huynh thế nhỉ?"
"Đệ nhất mỹ nam của Trường Lưu," Sát Thiên Mạch vuốt tóc, "Dĩ nhiên là sẽ khiến Sát Thiên Mạch ta đây muốn so tài, nhưng mà ta vẫn luôn cảm thấy Bạch Tử Họa không đẹp bằng ta, ngươi nhận xét thử xem, Thiều Nguyệt?"
"Ôi?" Thiều Nguyệt thật đau đầu với Sát Thiên Mạch, thấy dáng vẻ hắn dường như không định bỏ qua dễ dàng, nàng đành trả lời, "Phong cách của sư huynh khác ngươi, nếu nói về đẹp thì Sát Thiên Mạch đứng thứ nhì, ai dám đứng thứ nhất chứ?"
Sát Thiên Mạch vui vẻ phe phẩy cây quạt lông vũ, "Ta thích nghe những lời này của ngươi nhé, chờ nao ngươi với bé con nghỉ ngơi khỏe rồi, ba người chúng ta cùng đi du lịch một chuyến, ngươi có bằng lòng không?"
"Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ à." Thiều Nguyệt hồi tưởng, lúc trước Sát Thiên Mạch từng tới điện Tuyệt Tình, tâm sự với cô rằng hắn thật sự muốn được ngao du thiên hạ, tự do tự tại.
"Trí nhớ của ta không hề kém đâu." Sát Thiên Mạch kiêu ngạo.
"Ta và ngươi mà đi chơi thì điện Thất Sát phải tính sao?" Thiều Nguyệt hỏi.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ sắp xếp hết thảy."
Ánh mắt Thiều Nguyệt vô cùng thiếu niềm tin vào Sát Thiên Mạch, "Vậy mấy lần trước...."
Sát Thiên Mạch vội đứng dậy, "Đó là do ta nhất thời sai sót thôi, lần này ta sẽ an bài thật tốt."
"Được rồi." Thiều Nguyệt đành đáp ứng, dù sao đến lúc Thiện Xuân Thu định giở trò quỷ dị thì cô đi ngăn cản lại là được.
Nào ngờ Thiện Xuân Thu đứng bên ngoài nghe lén được hết cuộc đối thoại, giọng Khoáng Dã Thiên vang vọng trong đầu gã, "Hộ pháp ơi, Thánh quân cứ thế thì bao giờ chúng ta mới có thể báo thù được?"
Vẻ mặt Thiện Xuân Thu đầy căm phẫn, "Ta cũng hết cách, sao ta có thể đối phó lại Thánh quân chứ?"
Khoáng Dã Thiên bật cười gian xảo, "Hộ pháp, ta có kế này, không biết có được không?"
"Nói mau!" Thiện Xuân Thu không thể nhịn nổi.
"Năm đó quỷ Xích Viêm có một cái hầm độc, bên trong toàn các loại cực độc mà nó đích thân luyện chế, có một loại gọi là đan Hành Thi, ăn vào một viên thì chỉ một nén nhang sau, đối phương sẽ hoàn toàn phục tùng ngài, chúng ta chỉ cần xác định được vị trí của hầm độc thì đan Hành Thi sẽ nằm chắc trên tay."
Thiện Xuân Thu chợt bật cười, "Đây quả là kế hay, nhưng làm sao để tìm ra vị trí của hầm độc ấy?"
"Chỉ cần Lục giới toàn thư thôi."
"Lục giới toàn thư?" Thiện Xuân Thu nói, "Nó ở trong tay Hoa Thiên Cốt, nhưng Thiều Nguyệt lúc nào cũng ở bên cạnh con nhãi đấy, chúng ta đâu thể xuống tay được."
Khoáng Dã Thiên trầm mặc một hồi rồi đột nhiên đáp, "Hộ pháp, chúng ta cứ theo dõi bọn họ trước đã, chắc chắn dọc đường sẽ có cơ hội hạ thủ."
Thiện Xuân Thu nghe xong gật đầu hài lòng, nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.
Nghỉ ngơi ở điện Thất Sát vài ngày, Thiều Nguyệt gửi tin về Trường Lưu, báo cho Bạch Tử Họa biết mình đã tai qua nạn khỏi, cũng đang có ý định trên đường về Trường Lưu thì tranh thủ dẫn Tiểu Cốt đi lịch luyện. Tại đại điện Trường Lưu, Bạch Tử Họa đưa thư của Thiều Nguyệt cho Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đọc, Sênh Tiêu Mặc an tâm đóng lại quạt xếp, "Tiểu sư muội không sao là được rồi."
"Sư muội còn không mau trở về, lại muốn đi lịch luyện ư?" Ma Nghiêm cau mày thắc mắc.
"Chỉ là tiểu sư muội muốn dẫn đệ tử đi lịch luyện, tiện thể rèn luyện Hoa Thiên Cốt thôi mà." Sênh Tiêu Mặc giải thích cho Ma Nghiêm.
"Haizzz, thì ta cũng biết, nhưng vết thương của sư muội chắc gì đã lành hẳn, thế mà nó cứ dẫn Hoa Thiên Cốt đi khắp nơi, nhỡ đâu..." Ma Nghiêm lo lắng.
"Được rồi mà, sư huynh ơi, huynh chỉ việc tin vào tiểu sư muội thôi, lần nào con bé cũng có thể biến dữ thành lành mà." Sênh Tiêu Mặc thở dài, "Đệ cũng thèm được đi du ngoạn một chuyện."
"Sư đệ..." Ma Nghiêm hết cách.
Chợt Bạch Tử Họa lên tiếng, "Tiểu Nguyệt đã không sao thì ta hạ sơn tìm ngọc Viêm Thủy đây."
"Tử Họa..." Ma Nghiêm tiến lên phía trước, "Hãy cẩn thận."
"Đúng đấy, Chưởng môn sư huynh à, đừng giống như tiểu sư muội, vác một cái thân đầy thương tích quay về nhé." Sênh Tiêu Mặc chọc ghẹo. Bạch Tử Họa gật đầu, phi thân rời khỏi đại điện.
Hoa Thiên Cốt vui vẻ, tràn đầy sức sống, Thiều Nguyệt thấy nàng mừng rỡ như thế cũng không kìm lòng nở nụ cười, Sát Thiên Mạch phe phẩy cây quạt lông vũ, cười bảo, "Nhìn bé con cao hứng thật, nếu như Lưu Hạ ở đây, nhất định là nó cũng sẽ như bé con.."
"Sát Thiên Mạch à..." Thiều Nguyệt im lặng một lát, cô không biết phải an ủi hắn thế nào.
Sát Thiên Mạch mỉm cười, "Được rồi, Thiều Nguyệt à, ta biết ngươi ăn nói vụng về, thế nên ngươi cũng không cần phải lên tiếng."
"Ngươi...." Thiều Nguyệt nhìn Sát Thiên mạch, Sát Thiên Mạch nhìn Hoa Thiên Cốt đang ngồi ngắm con bướm đậu trên bông hoa một chốc xong lại nhảy múa trong biển hoa một chốc, hắn bật cười đầy thư thái, "Ta hiểu hết mà...."
Thiều Nguyệt yên lòng, cô thi triển phép thuật lên cánh đồng hoa, rất nhiều cánh hoa hồng bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống, tựa như một cơn mưa hoa hồng vậy, Hoa Thiên Cốt vừa mừng vừa sợ quay một vòng, thích thủ thốt lên, "Sư tôn ơi, Sát tỷ tỷ ơi, hai người mau nhìn này, thật nhiều hoa quá, ha ha ha...."
Sát Thiên Mạch lôi dù Trích Tiên ra, để nó lơ lửng trên đầu mình, Thiều Nguyệt nhìn thấy bèn bất đắc dĩ lắc đầu, Sát Thiên Mạch này thật tình, đến tận đây rồi mà vẫn không quên giữ mình thật đẹp.
Ba người đi đến rất nhiều nơi ngắm cảnh, cũng thưởng thức qua rất nhiều món ngon, giấc mơ kia không còn xuất hiện nữa, Thiều Nguyệt cũng từ từ quên nó đi, song cô cảm thấy luôn có ai đó bám theo bọn họ, Sát Thiên Mạch cũng phát giác, hai người nhìn nhau, hiểu rõ ý của đối phương. Sau đó bọn họ đột ngột đi vào một khu rừng rồi biến mất, Thiện Xuân Thu vội vàng tiến đến tìm kiếm, quả nhiên là đi rồi, gã nghĩ thế xong thầm nhủ, "Thôi xong!"
"Hóa ra là ngươi à, Thiện-Xuân-Thu...." Thiều Nguyệt vắt vẻo trên cây nhìn xuống dưới, Hoa Thiên Cốt giữ chặt lấy tay Thiều Nguyệt đề phòng mình bị ngã.
Sát Thiên Mạch tiếp đất, vẻ mặt giận dữ nhìn gã, "Thiện Xuân Thu, ngươi định làm gì?"
Thiện Xuân Thu mải mốt chắp tay hành lễ, "Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ lo cho Thánh quân thôi."
Thiều Nguyệt nhướng mày, tại sao cánh tay phải của Thiện Xuân Thu lại.... cô không hiểu nổi, song cũng đồng thời cảm thấy một luồng oán khí mạnh mẽ xuất phát từ cánh tay của Thiện Xuân Thu, càng ngày, cô càng cảm thấy nhất định phải loại trừ đi cái người tên Thiện Xuân Thu này, càng sớm càng tốt. Thiều Nguyệt đưa Hoa Thiên Cốt nhảy xuống, "Sát Thiên Mạch, Thiện Xuân Thu...."
"Thiều Nguyệt à, ta sẽ đưa Thiện Xuân Thu quay trở về Thất Sát, không ngờ quãng thời gian vui thích của chúng ta lại ngắn như vậy, ngươi và bé con đi đường cẩn thận!" Dứt lời, Sát Thiên Mạch lôi Thiện Xuân Thu rời khỏi nơi này.
Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Sát tỷ tỷ sao phải vội vàng như vậy nhỉ?"
Thiều Nguyệt dõi theo hướng đi của Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch à, anh vẫn chưa nỡ để tôi giết Thiện Xuân Thu sao?
Trở về điện Thất Sát, Sát Thiên Mạch nổi giận đùng đùng, Thiện Xuân Thu hoảng sợ quỳ xuống, "Thánh quân bớt giận!"
Sát Thiên Mạch ngồi xuống, hắn nhìn Thiện Xuân Thu phía dưới, nổi cơn thịnh nộ, "Thiện Xuân Thu, ngươi thật to gan, lại dám theo dõi bọn ta, ngươi có biết vừa nãy Thiều Nguyệt đã có ý định giết ngươi hay không, nếu không phải nhờ ta kịp thời đưa ngươi về thì liệu mạng ngươi có còn hay không hả?"
Thiện Xuân Thu cả kinh, sau đó gã kinh ngạc xen lẫn vui mừng ngẩng đầu nhìn Sát Thiên Mạch, "Đa tạ Thánh quân!"
"Hừ," Sát Thiên Mạch đứng dậy, "Sắp tới ngươi an phận ở lại điện Thất Sát cho ta, nếu coi lời ta như gió thoảng bên tai thì ngươi biết hậu quả rồi đấy!" Dứt lời, Sát Thiên Mạch bỏ đi.
Thiện Xuân Thu cung kính tiễn hắn, "Dạ!" Sát Thiên Mạch đi rồi, gã ngẩng đầu, ánh mắt đầy hiểm độc, "Thiều Nguyệt à...."
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt đang đi trong rừng thì đột nhiên trông thấy có một người nằm trong bụi cỏ, cả hai vội vàng tiến lại gần, là một người đàn ông, Thiều Nguyệt ngồi xuống kiểm tra mọi triệu chứng của đối phương, cô khẽ cau mày, "Là do rắn hổ mang, độc đã lan tận bụng rồi."
"Vậy chỉ cần bắt lại con rắn đấy, lấy nó hút máu cho người bị thương là có thể giải độc." Hoa Thiên Cốt định thi triển pháp lực để tìm rắn.
Thiều Nguyệt bắt lấy tay Hoa Thiên Cốt, nhẹ lắc đầu, "Tiểu Cốt à, đừng quên, bây giờ chúng ta đang lịch luyện, không thể sử dụng pháp lực."
"Vậy, trước đó chúng ta với Sát tỷ tỷ.." Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
"Đó không phải là lịch luyện, mà là du lịch, lúc ấy chúng ta thăm núi ngắm biển, tất nhiên là có thể thoải mái, nhưng bây giờ Sát Thiên Mạch đi rồi. Tiểu Cốt à, đừng dựa dẫm vào pháp lực để giải quyết vấn đề, cũng sẽ có lúc còn cần đến kiến thức phổ thông đấy." Thiều Nguyệt hết lòng giải đáp. Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, sư tôn, thế làm sao bây giờ ạ?"
Dù sao Thiều Nguyệt cũng đã từng hành nghề chữa bệnh ở nhân gian bao nhiêu năm, những tình huống này vẫn chưa làm khó được cô, "Chúng ta chia nhau ra hành động, trước hãy cứ hái thảo dược để giải độc đi."
"Vâng." Hoa Thiên Cốt xoay người tìm thảo dược, cuối cũng cũng hái xong, Thiều Nguyệt căn cứ theo loại độc của rắn hổ mang để chế thuốc, sau đó thoa lên vết thương của người kia, chỉ chốc lát sau, người đàn ông tỉnh dậy, cảm ơn hai người, "Đạ tạ các vị, đa tạ..."
Hoa Thiên Cốt vội vã đỡ ông dậy, "Đại bá à, nhà bá ở đâu, bọn ta sẽ dẫn bá về."
"Nhà ta ở thôn Hoa Liên," Người đàn ông chỉ hướng đằng sau lưng, "Ở ngay kia thôi."
Hoa Thiên Cốt trầm mặc nhìn về phía thôn Hoa Liên, Thiều Nguyệt thấy vậy thì chỉ có thể nắm lấy tay Hoa Thiên Cốt thật chặt, cố gắng dành cho nàng chút ấm áp. Hoa Thiên Cốt cảm nhận được hơi ấm trên tay, đột nhiên nàng thấy thả lỏng hơn rất nhiều, phải rồi, Nguyệt tỷ tỷ vẫn còn ở bên mình mà, mình còn lo lắng nỗi gì chứ?
--- ------ -------
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)