Các môn phái lớn cũng lần lượt tới Trường Lưu, Bạch Tử Họa và Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc ngồi tại đại điện, cùng thảo luận về hiện tượng dị thường trên bầu trời, trước khi nghĩ ra biện pháp đối phó thì Chưởng môn các phái đành phải ở lại Trường Lưu.
Nghê Mạn Thiên vừa mới về phòng, Đường Bảo đã vội xông đến, "Nha đầu hung ác, sao rồi, Tôn thượng có bảo gì không?"
Nghê Mạn Thiên nhìn Đường Bảo một lát rồi đột nhiên lấy tay bóp bóp vai, giọng điệu ảo não, "Ai da, gần đây lúc nào cũng phải bàn bạc với Chưởng môn các phái, mệt muốn chết!"
Đường Bảo hiểu ý bèn tiến tới kéo Nghê Mạn Thiên ngồi xuống, đấm bóp cho nàng, "Sao rồi, có thoải mái hơn không?"
Nghê Mạn Thiên gật gù hài lòng, hâm mộ nói, "Thiên Cốt thật là có phúc quá, nuôi một con linh trùng có thể làm nha hoàn cho mình."
Đường Bảo đơ một lát mới phản bác, "Ta không phải nha hoàn của Cốt Đầu, tới bây giờ Cốt Đầu cũng chưa từng coi ta là nha hoàn! Cốt Đầu là mẹ ta mà!"
"Được rồi, được rồi, được rồi mà, ta chỉ trêu ngươi thôi, chẳng lẽ ta lại không hiểu tính cách của Thiên Cốt sao?" Nghê Mạn Thiên thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Bảo thì cũng không định chọc con bé nữa, còn Tử Trúc và Tử Mạch đang ngồi một bên thấy một màn này thì cười trộm không ngớt.
Đường Bảo ngồi xuống, vắt chéo chân, ánh mắt nhìn Nghê Mạn Thiên đầy mong đợi, "Vậy có tin về Cốt Đầu không?"
Nghê Mạn Thiên thở dài, lắc đầu, "Tôn thượng chẳng hề nhắc gì tới Kiếm tôn chứ đừng nói là Thiên Cốt." Nhất thời, cả căn phòng rơi vào yên lặng.
Đông Phương Úc Khanh vẫn luôn ở trong động băng chờ Đông Hoa tỉnh dậy, anh chàng nhìn ra bầu trời bên ngoài, cảm giác có một loại ứ đọng kỳ quái, anh chàng hơi nhíu mày, bấm tay nhẩm tính rồi thầm cả kinh, sao lại như vậy?
Đông Hoa nằm trên giường chậm rãi mở mắt, Đông Phương Úc Khanh nhận ra sau lưng có động tĩnh bèn mải mốt chạy đến, kêu lên, "Đông Hoa! Đông Hoa!"
Đông Hoa mở cả hai mắt ra, nhìn thấy gương mặt vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc của Đông Phương Úc Khanh, "Úc Khanh..."
"Đông Hoa, cuối cùng thì ông cũng tỉnh rồi!" Đông Phương Úc Khanh cao hứng nắm lấy tay y.
Đông Hoa ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, thì ra đây là động băng của Trường Lưu, y hỏi, "Ta đang ở Trường Lưu sao?"
"Ừ, Bạch Tử Họa đã dùng ngọc Viêm Thủy để cứu ông." Lúc Đông Phương Úc Khanh nhắc tới Bạch Tử Họa vẫn còn chút không thoải mái.
"Vậy con... còn muốn báo thù không?"
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "Ta đã thề rằng chỉ cần ông tỉnh lại, ta sẽ buông xuôi tất cả hận thù."
Đông Hoa vui vẻ mỉm cười an tâm, "Vậy mới phải, con nên sống một cuộc sống mà mình mong muốn, đừng chìm đắm trong thù hận để rồi suốt đời phải thống khổ."
Đông Phương Úc Khanh nhìn chằm chằm Đông Hoa, sau đó anh chàng bật đứng dậy, "Đông Hoa này, ông đã ở lầu Dị Hủ được bao lâu rồi?"
"Hình như... cũng đã hai mươi năm." Đông Hoa suy nghĩ một lát.
"Hai mươi năm à..." Đông Phương Úc Khanh xoay người lại, rồi lại bật cười bất đắc dĩ, "Ông lại bị ta nhốt ở lầu Dị Hủ những hai mươi năm, ha..."
Anh chàng lập tức lấy ra một lọ thuốc từ trong ống tay áo, quay lại đưa Đông Hoa, "Đây là thuốc giải của thuật Nhiếp Tâm, từ giờ trở đi, ông không còn chịu sự khống chế của lầu Dị Hủ nữa, ông... được tự do..."
Đông Hoa đứng dậy nhận lấy lọ thuốc, y không hiểu nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Con... tha thứ cho ta?"
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, bật cười, "Đã buông xuôi tất cả thù hận, còn gì để mà tha thứ nữa chứ."
Đông Hoa nắm lấy lọ thuốc, nở nụ cười từ tận thâm tâm, cõi lòng vô cùng thư thái, Đông Phương Úc Khanh đảo mắt hỏi, "Vậy tiếp theo, ông có tính toán gì hay không?" Thật ra trong lòng, anh chàng rất không nỡ rời xa Đông Hoa, từ ngày cha mất, Đông Hoa vẫn luôn ở bên chăm sóc anh chàng, dù rất hay quản lí, dù rất hay lấy danh nghĩa phụ thân để giáo huấn; nói thật thì, khi còn nhỏ, anh chàng cảm thấy Đông Hoa rất phiền, song bây giờ, anh chàng lại thấy thật may mắn vì đã có Đông Hoa ở bên, nếu không, có lẽ anh ta đã làm bao chuyện không tài nào tưởng tượng nổi chỉ vì báo thù.
Đông Hoa suy ngẫm một lát, "Ta cũng chưa biết, có lẽ sẽ đi thăm Vô Cấu và Đàn Phàm trước."
"Chuyện của bọn họ, cho ta xin lỗi..." Đông Phương Úc Khanh áy náy.
Đông Hoa lắc đầu, "Vô Cấu là vì kiếp sinh tử, còn Đàn Phàm... là vì tình yêu."
"Đàn Phàm còn sống!" Bấy giờ Bạch Tử Họa bước vào, giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng.
Đông Hoa và Đông Phương Úc Khanh cả kinh, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, Đông Hoa kinh ngạc bảo, "Nhưng rõ ràng ta đã chính mắt trông thấy Đàn Phàm... tan thành mây khói..."
"Một mảnh hồn phách của Đàn Phàm đã được Tử Huân mang đi, chôn dưới một gốc cây hòe, giờ chỉ cần chờ một ngày huynh ấy tu luyện thành người thôi." Bạch Tử Họa đáp.
Đông Phương Úc Khanh cau mày, "Sao Đàn Phàm lại còn một mảnh hồn phách vậy?" Lúc ấy, phương pháp anh chàng nói cho Đàn Phàm để cứu Tử Huân rõ ràng là lấy mạng đổi mạng, căn bản là không thể còn sống tiếp.
"Tiểu Nguyệt bảo ta, Tử Huân sẽ gặp nguy hiểm, cho nên ta mang theo ngọc Viêm Thủy chạy tới." Bạch Tử Họa nói.
"Thiều Nguyệt..." Càng ngày Đông Phương Úc Khanh càng cảm thấy nghi ngờ xen lẫn tò mò về thân phận của Thiều Nguyệt, "Sao cô ta lại biết?"
Bạch Tử Họa im lặng không đáp, chàng luôn cảm thấy như Thiều Nguyệt biết rất nhiều chuyện, sư phụ từng bảo con bé là người đến từ một thế giới khác, cho nên nó cũng khiến Bạch Tử Họa nghĩ mãi không ra.
Đông Phương Úc Khanh thấy Đông Hoa đã tỉnh thì cũng không còn lo ngại nữa, mà Bạch Tử Họa tựa hồ không muốn trả lời câu hỏi của anh chàng, cho nên anh chàng bước chậm về phía trước, chuẩn bị rời đi, Đông Hoa lại vội gọi lại, "Con muốn đi đâu?"
"Đi làm chuyện ta nên làm." Đông Phương Úc Khanh nói với giọng kiên định, sau đó rời khỏi động băng mà không hề quay đầu, Cốt Đầu à, nàng chờ ta nhé, ta nhất định sẽ đến cứu nàng ra. Đông Hoa lại dõi theo bóng lưng của Đông Phương Úc Khanh, hơi cau mày.
Tại Man Hoang, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt đang chậm rãi tản bộ, Thiều Nguyệt hỏi, "Tiểu Cốt, nàng có muốn ra bên ngoài không?"
Hoa Thiên Cốt nhìn Man Hoang ngập tràn cát vàng, gật đầu, "Có muốn, nhưng mà ta biết rằng không dễ gì phá bỏ kết giới Man Hoang, nhưng chỉ cần có thể ở bên sư tôn thì ở đâu Tiểu Cốt cũng nguyện ý."
Thiều Nguyệt bật cười dịu dàng, "Được rồi, chỉ cần Tiểu Cốt nguyện ý thì chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, không nên cưỡng cầu việc có hay không thể rời khỏi Man Hoang nữa."
"Vâng!" Hoa Thiên Cốt gật đầu, nắm lấy tay Thiều Nguyệt, nở nụ cười vui vẻ.
Thú Ngâm Nga đang đi ở phía trước bỗng dưng rống lên giận dữ, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt nhìn sang, thấy những đệ tử Man Hoang kia đang hoảng sợ lùi lại đằng sau, thậm chí có kẻ còn ngã xuống đất, miệng nuốt phải một đống cát, cho dù vậy, bọn họ cũng không dám rời đi, chỉ giữ khoảng cách với thú Ngâm Nga.
Thiều Nguyệt nhớ tới lần trước, khi những đệ tử này đến gặp Tiểu Cốt, vừa nhìn một cái đã nhận ra cô là người của Trường Lưu, bây giờ nghĩ lại thấy kỳ quái, cô chưa từng trông thấy người ở Man Hoang, sao bọn họ lại biết cô chứ?
Hoa Thiên Cốt thấy bọn họ chưa chịu rời đi thì có hơi tức giận, nàng ngăn ở trước người Thiều Nguyệt, chất vấn, "Rốt cuộc các ngươi muốn gì?"
Đệ tử Man Hoang hoảng hốt quỳ gối, cúi đầu vái lạy, "Tham kiến Thần tôn!"
"Thần tôn cái gì?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
"Ngài đã chiếm được Hồng Hoang, trở thành Yêu Thần, vậy thì ngài chính là Thần tôn của bọn ta." Một đệ tử ngẩng đầu giải thích.
"Đúng vậy, Thần tôn ơi, giờ chỉ có ngài mới có thể cứu được bọn ta." Một đệ tử khác khẩn cầu.
"Là sao?" Thiều Nguyệt tiến đến hỏi, Hoa Thiên Cốt lại vội vã bảo vệ cô, nàng sợ những đệ tử kia lại nói lời cay độc với Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt thấy động tác của Hoa Thiên Cốt thì cõi lòng ấm áp, bây giờ Tiểu Cốt đã có thể ngăn ở trước người mình, bảo vệ mình rồi.
Tên đệ tử kia lập tức cúi đầu, "Xin Tiên tôn hãy bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này, tha thứ vì lần trước đã mạo phạm đến người." Hắn vừa dứt lời, tất cả đệ tử cùng nhau dập đầu.
"Tiên tôn ư?" Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt trố mắt nhìn nhau.
"Người là sư phụ của Thần tôn, tất nhiên sẽ là Tiên tôn rồi."
Hoa Thiên Cốt thấy bọn họ không dám bất kính với Thiều Nguyệt nữa, chẳng những vậy còn tỏ ra vô cùng kính trọng thì gật đầu hài lòng, nhưng Thiều Nguyệt lại cảm thấy bất thường, sao họ lại thay đổi nhanh như thế, chỉ vì mình là sư tôn của Tiểu Cốt sao? Không phải bọn họ hận Trường Lưu tới thấu xương ư?
"Ngươi vừa nói, chỉ ta mới có thể cứu các ngươi, ý là gì?" Hoa Thiên Cốt nhìn đệ tử trước mặt.
"Chỉ có Hồng Hoang của Yêu Thần mới có thể mở kết giới Man Hoang, xin Thần tôn hãy dẫn chúng ta cùng rời khỏi Man Hoang đi ạ!" Đệ tử kia lớn tiếng nói.
"Xin Thần tôn đưa chúng ta rời khỏi Man Hoang!" Những đệ tử khác cũng đồng thanh, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt nghi ngờ nhìn nhau, Hồng Hoang có thể mở kết giới Man Hoang?
Bấy giờ, tại ma giới có một vị khách không mời đã đến ma đô, toàn thân hắn diện áo khoác màu đen che kín dáng vẻ, hắn chậm rãi rời khỏi đại điện ma đô, ngẩng đầu bật cười một cách thỏa mãn.
Còn ở yêu giới, thiếu chủ của tộc cáo - Bạch Linh vội vội vàng vàng chạy vào đại điện, nói với Hồng Cơ đang ngồi ở bên trên, "Mẫu thân, mẫu thân, không xong rồi, cả Kiếm tôn và Thiên Cốt đã bị lưu đày tới Man Hoang!"
"Cái gì?" Hồng Cơ cả kinh bật dậy, "Linh Nhi, con nghe tin này từ đâu vậy, sao Tôn thượng lại lưu đày Kiếm tôn tới Man Hoang chứ?"
Bạch Linh khổ não lắc đầu, "Con cũng không biết, bây giờ ngoài kia nơi nào cũng lưu truyền cái tin này, ai cũng bảo Tôn thượng không thèm để ý đến tình hữu nghị đồng môn mà đuổi Kiếm tôn đến Man Hoang."
Hồng Cơ mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, "Không thể nào, để bị lưu đày tới Man Hoang thì phải là một người mắc phải một trong mười tội ác không thể dung thứ, Tôn thượng chẳng có lý do nào để đối xử với Kiếm tôn như vậy, nhất định trong vụ việc này có hiểu lầm gì đó!"
"Báo cáo!" Một đồ đệ tiến vào, "Bẩm báo tộc trưởng, người của Ma quân tới cầu kiến ạ!"
"Ma quân ư?" Hồng Cơ hơi cau mày, sau đó xoay người trở lại ghế ngồi bên trên, "Mời vào!"
"Dạ!"
Có người từ bên ngoài bước vào, Bạch Linh nhanh nhẹn tới bên cạnh Hồng Cơ, cùng chờ đợi kẻ hầu cận của Ma quân. Hai người diện đồ đen đi tới, nhưng một trong số đó có mũ trùm rộng vành che kín khuôn mặt, thoạt trông vô cùng khả nghi, Bạch Linh nhìn hắn chằm chằm, tựa như chỉ muốn xông tới lột mũ trùm ra.
Họ chắm tay hành lễ, "Bái kiến tộc trưởng!"
"Không cần đa lễ, không biết Ma quân phái các người tới đây là có chuyện gì quan trọng?" Hồng Cơ biếng nhác chống cằm.
"Không biết tộc trưởng đã nghe tin Kiếm tôn bị lưu đày đến Man Hoang hay chưa?"
Hồng Cơ trầm mặc chốc lát, liếc nhìn Bạch Linh ngồi bên cạnh, "Cũng có nghe đồn."
"Uy danh của Kiếm tôn tại giới yêu ma chúng ta, chắc hẳn tộc trưởng còn rõ hơn cả bọn ta, mặc dù người trừ ác hướng thiện, nhưng chưa bao giờ phân biệt con người, yêu, ma, vẫn luôn đối xử với chúng ta như những kẻ ngang hàng, còn giúp chúng ta bỏ ác theo thiện, hóa giải không ít mối hiềm khích giữa yêu ma và con người, thậm chí còn cả với tiên giới..." Gã đàn ông cố ý dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hồng Cơ.
"Cho nên... ý của Ma quân là gì?" Hồng Cơ nhướng mày.
"Ma quân hy vọng có thể liên hiệp yêu giới, cùng tấn công Trường Lưu để đòi một lời giải thích cho Kiếm tôn!"
"Ồ?" Hồng Cơ nảy sinh loại dự cảm chẳng lành, "Ma quân chưa quên Kiếm tôn là người Trường Lưu đấy chứ?"
"Tộc trưởng, chúng ta chỉ muốn đòi Trường Lưu một lời giải thích, chứ không hề muốn nhắm vào Trường Lưu."
"Nhưng giới yêu mà chúng ta vẫn luôn được thống lĩnh bởi điện Thất Sát, chưa có lệnh của Thánh quân, chúng ta không thể tự tiện tấn công Trường Lưu." Hồng Cơ cau mày, bà cảm thấy nhất định sau lưng Ma Quân có một âm mưu gì đó, tự bao giờ hắn lại quan tâm tới Kiếm tôn, lại còn muốn thay Kiếm tôn đòi một lời giải thích, nghe cũng đã thấy điêu.
Gã đàn ông kia bật cười đắc ý, né người nhường đường cho vị nam tử mặc áo trùm ở đằng sau, hắn đưa tay từ từ cởi mũ trùm xuống, để lộ ra gương mặt thật khiến cho cả Hồng Cơ và Bạch Linh đồng thời hoảng hốt.
Đông Phương Úc Khanh quay về lầu Dị Hủ, đi thẳng tới cấm địa, anh chàng ngước đầu lên nhìn, chắp tay nói, "Xin các các chủ của lầu dị hủ qua các thời đại ở trên cao, ngày hôm nay, ta - Đông Phương Úc Khanh, nguyện đón nhận bất kỳ cái giá nào để đổi lấy cách cứu giúp Hoa Thiên Cốt ra khỏi Man Hoang."
Một giọng nói già nua bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, "Ngươi thật sự nguyện sẽ đánh đổi bằng bất cứ giá nào ư?"
"Đúng vậy!" Đông Phương Úc Khanh kiên định.
"Vì một cô gái như vậy, đáng không? Cô ta căn bản còn không yêu ngươi."
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười, "Nàng yêu ta cũng được, hận ta cũng được, ta chỉ biết, tình cảnh nàng lâm vào ngày hôm nay, phần lớn là do một tay ta tạo nên, chỉ cần người nói cho ta biết, làm thế nào để có thể cứu nàng ra?"
"Ngươi muốn biết trước cái giá không?"
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "Không cần!"
"Được, vậy ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự nguyện ý?"
"Ta..." Đông Phương Úc Khanh vừa định gật đầu đáp thì đột nhiên ngừng lại, bởi vì có ai đó đã chế trụ anh chàng, Đông Phương Úc Khanh trợn tròn mắt, không thể tin nổi sẽ có kẻ dễ dàng đi vào khu cấm địa của lầu Dị Hủ như vậy?
Đông Hoa toàn thân diện trường sam màu trắng xám đi tới, Đông Phương Úc Khanh kinh ngạc nhìn y, không hiểu sao y lại làm như vậy. Đông Hoa tới trước mặt Đông Phương Úc Khanh, đưa tay thoáng qua mắt anh chàng, Đông Phương Úc Khanh lập tức ngất xỉu.
Đông Hoa nhẹ thả Đông Phương Úc Khanh lên ghế, sau đó xoay người nói, "Ta mong rằng nguyện vọng của thằng bé có thể trở thành hiện thực." "Ngươi có biết cái giá phải trả cho nguyện vọng của nó rất lớn không."
Đông Hoa quay đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Dù là giá gì đi chăng nữa, ta cũng nguyện ý."
"Giờ đây ngươi đã là người tự do rồi, sao ngươi còn quay lại giúp nó?"
Đông Hoa mỉm cười đáp, "Ta đã nhìn thằng bé lớn lên, từ một đứa trẻ nho nhỏ cho đến khi trưởng thành làm một vị các chủ như ngày hôm nay, ta đã sớm coi nó như con trai của mình, hỏi trên thiên hạ này, có bậc cha mẹ nào lại không yêu quý đứa con của mình không kia chứ?"
"Ngươi đã nghĩ xong? Muốn biết trước giá không?"
Đông Hoa gật đầu, "Ta đã quyết, giá thế nào thì ta cũng chấp nhận!"
Bầu không khí chợt trở nên yên lặng, xong một trục cuốn gỗ bỗng nhiên rơi xuống, Đông Hoa đưa tay bắt lấy.
"Phương pháp mở ra kết giới Man Hoang ở trong quyển cổ tịch đó, còn cái giá nằm ở phần cuối cùng."
Đông Hoa chậm rãi mở trục cuốn ra, phía trên ghi cặn kẽ lại phương pháp mở kết giới man hoang, cho đến phần cuối cùng, y nhìn thấy bốn chữ "Ngũ quan tiêu thất" hiển hiện. Đông Hoa chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay xóa bốn chữ đó đi rồi đóng cuốn trục lại.
--- ---------
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)