Thiện Xuân Thu?" Bạch Linh kinh ngạc, bấy giờ tin Thiện Xuân Thu bị trục xuất khỏi điện Thất Sát vẫn chưa được lan truyền, thành ra người trong giới yêu ma không hề hay biết.
"Tộc trưởng Hồng Cơ à, giờ thì không còn gì băn khoăn nữa rồi chứ?" Thiện Xuân Thu mỉm cười gian ác.
Hồng Cơ thở dài đầy bất đắc dĩ, "Đã là lệnh của Thánh quân, thế thì Hồng Cơ buộc phải tuân theo."
Thiện Xuân Thu nhếch môi sau đó hất lại cái mũ trùm đầu lên, chắp tay về sau lưng chậm rãi rời khỏi đại điện.
Bạch Linh nhìn Hồng Cơ, vẻ mặt nàng lo lắng, "Mẫu thân ơi..."
Hồng Cơ đứng dậy, tiến đến trước mắt Bạch Linh, vỗ vai nàng, "Linh Nhi an tâm, đến Trường Lưu chúng ta sẽ hành động dựa theo tình thế, tuyệt đối không làm tổn thương đến người của Kiếm tôn."
"Vâng!" Bạch Linh gật đầu ảo não, có những lời này của mẫu thân mình, nàng yên lòng hơn nhiều.
Đông Phương Úc Khanh vừa tỉnh lại, mê man nhìn bốn phía, sau đó như nhớ lại chuyện trước đó, anh chàng giật mình bật dậy, đột nhiên một vậy nào đấy bay tới, anh chàng vội tiếp lấy, mở ra lại thấy phương pháp gỡ bỏ kết giới Man Hoang.
Đông Phương Úc Khanh ngẩng đầu, cau mày lại, "Sao ông có nó?" Anh chàng sải bước đến trước mặt Đông Hoa, giơ cuốn trục trên tay lên, "Đông Hoa! Ông đã trả cái giá gì vậy?"
Đông Hoa thấy Đông Phương Úc Khanh sốt sắng bắt cánh tay mình bèn bật cười thư thái, "Con yên tâm, ta đã sống mấy trăm năm rồi, chỉ là đánh mất vài chục năm tuổi thọ thì có đáng là bao."
"Nhưng..." Đông Phương Úc Khanh vẫn chưa an tâm, anh chàng nhìn y đầy lo âu.
Đông Hoa mải mốt nói sang chuyện khác, y nhìn cuốn trục, "Phương pháp mở ra kết giới Man Hoang không thể chịu dựa vào sức của ta và con, mà cần phải tập hợp cả lực của tiên, ma, yêu, của tất cả mọi người, từ đó tạo ra một lỗ hổng, con định làm như thế nào đây?"
Đông Phương Úc Khanh xoay người đi qua Đông Hoa, anh chàng nhìn ra ngoài cửa, đáp, "Ta tự có đối sách," Sau đó lại đưa lưng về phía Đông Hoa, khẽ thì thầm, "Đông Hoa, giờ ông đã là người tự do rồi, không cần phải..."
"Cho tới tận bây giờ, ta vẫn đang làm chuyện mà ta muốn làm, trước kia như vậy, bây giờ vẫn thế." Đông Hoa biết Đông Phương Úc Khanh cho rằng mình đến lầu Dị Hủ là vì áy náy, dần dà y quan sát thấy Đông Phương từ từ rời xa khỏi chính đạo vì báo thù nên đã tự hình thành cảm giác có trách nhiệm phải thay vị cố các chủ, dạy dỗ thằng bé thật tốt.
Đông Phương Úc Khanh nhìn Đông Hoa bước đi về phía trước, khóe miệng hơi cong lên.
Tại Man Hoang, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt nhìn những đệ tử Man Hoang đang quỳ, trong lòng dậy lên hoài nghi, Thiều Nguyệt tiến thêm một bước, "Sao các người biết Hồng Hoang có thể phá hủy kết giới Man Hoang?"
"Bẩm Tiên tôn, là do một vị cao nhân đã nói cho chúng ta biết." Một đệ tử cung kính đáp.
"Cao nhân ư?" Thiều Nguyệt suy ngẫm một lúc, "Người đó biết ta là người của Trường Lưu?"
"Dạ?" Đệ tử kia không biết sao, chỉ gật đầu.
"Đó là ai?" Thiều Nguyệt cảm thấy đối phương hoàn toàn không đơn giản, tựa hồ như đang muốn lợi dụng Tiểu Cốt.
Đệ tử nọ lắc đầu, không chịu nói, những người khác cùng đồng loạt cúi thấp, vô cùng ăn ý, không ai muốn nói ra tên của người này. Hoa Thiên Cốt thầm nhủ, chẳng lẽ là Trúc Nhiễm? Toàn bộ Man Hoang này, cũng chỉ có mình y nắm rõ về Hồng Hoang.
Xem ra kẻ ấy không muốn để lộ thân phận, chẳng lẽ là người mà mình quen? Thiều Nguyệt suy đoán trong lòng.
"Làm thế nào để mở ra kết giới của Man Hoang?" Hoa Thiên Cốt hỏi, nàng và sư tôn cũng không thể ở lại Man Hoang mãi được, sư tôn là Thượng tiên Trường Lưu, nàng không thể ích kỉ níu giữ sư tôn ở lại một nơi mà ngay cả cọng cỏ khô cũng không có này được.
"Chỉ cần Thần tôn dẫn chúng ta đến nơi kết giới yếu ớt nhất, tụ tập tất cả mọi người cùng Hồng Hoang là có thể phá hủy kết giới Man Hoang."
"Ồ?" Hoa Thiên Cốt liếc nhìn đệ tử vừa nói, đệ tử kia mải mốt run rẩy cúi gằm đầu, sau đó Hoa Thiên Cốt lại xoay người nắm lấy tay Thiều Nguyệt, bay khỏi nơi đây, "Chuyện này đợi mai nói sau!"
Thiều Nguyệt không hiểu nhìn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt chỉ ôm chặt lấy eo Thiều Nguyệt, đưa cô phi hành, hưởng thụ thế giới riêng của hai người, nàng sợ một khi đã rời khỏi Man Hoang thì sẽ xuất hiện rất nhiều trở ngại, sự yên bình của nàng với sư tôn cũng sẽ bị phá vỡ. Thú Ngâm Nga chạy ở phía dưới, Thiều Nguyệt không hỏi gì, cô hiểu nhất định Tiểu Cốt có ý định của nàng.
Đông Phương Úc Khanh tới điện Thất Sát, Sát Thiên Mạch kỳ quái nhìn anh chàng, "Các chủ của lầu Dị Hủ thì đến điện Thất Sát của ta làm gì?" "Ta biết cách mở kết giới Man Hoang." Đông Phương Úc Khanh nói.
Sát Thiên Mạch im lặng chốc lát, sau đó thoáng cái hắn đã xuất hiện trước mặt Đông Phương Úc Khanh, "Ngươi nói gì?"
"Ta đã tìm được cách thức để mở ra kết giới Man Hoang, nhưng ta cần sự trợ giúp của Thánh quân." Đông Phương Úc Khanh chăm chú nhìn Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch nở nụ cười gian ác mê hoặc lòng người, gật đầu đồng ý.
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt cùng ngồi trên đỉnh núi, Thiều Nguyệt nhận ra Hoa Thiên Cốt đang có tâm sự bèn quay sang, ân cần hỏi, "Tiểu Cốt, nàng làm sao thế?"
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, sau đó ngồi sát bên Thiều Nguyệt, dựa đầu lên vai cô, "Sư tôn ơi, người nói xem, đợi đến khi chúng ta có thể rời khỏi Man Hoang, liệu chúng ta còn có thể bình yên bên nhau hay không?"
Thiều Nguyệt vỡ lẽ, cô nhìn về phía hoang mạc bao la, "Tiểu Cốt à, ta biết nàng đang lo lắng điều gì, chúng ta không sai, không cần phải quan tâm xem người khác sẽ nói gì."
"Nhưng..."
"Được rồi," Thiều Nguyệt cầm lấy tay Hoa Thiên Cốt, "Nàng cũng đã là Thần tôn, uy nghiêm ban nãy trước mặt đệ tử Man Hoang đâu hết rồi?"
Hoa Thiên Cốt phì cười, "Sư tôn thật tình, chẳng thay đổi chút nào, đệ tử Man Hoang kính trọng ta cũng là vì ta đã trở thành Yêu thân, bọn họ cần đến sức mạnh của ta; nếu đã rời khỏi Man Hoang, các phái nhất định sẽ coi ta như yêu ma, chỉ muốn trừ khử cho gọn nhẹ. Sư tôn lại là Thượng tiên Trường Lưu, vậy mà vẫn đối xử với Tiểu Cốt như thế, thậm chí còn đáp lại..." Vừa nói, Hoa Thiên Cốt vừa nghẹn ngào.
Thiều Nguyệt cúi đầu, khẽ xoa khóe mắt cho nàng, không để giọt nước mắt nào được chảy ra, "Nàng vẫn là nàng thôi, dù cho nàng có trở thành gì đi chăng nữa, trong mắt ta, nàng vẫn là Tiểu Cốt của ta mà."
"Sư tôn..." Sâu thẳm trong trái tim Hoa Thiên Cốt rung động, nàng hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, ép nước mắt đang tụ trong hốc mắt xuống, không khỏi cong môi lên.
Thiều Nguyệt xoa tay Hoa Thiên Cốt, "Yên tâm, mọi chuyện đã có ta rồi..."
Hoa Thiên Cốt vội ngồi thẳng lưng, luống cuống nói, "Tiểu Cốt muốn sánh vai với sư tôn cơ, cùng sư tôn đối mặt với tất cả!"
Thiều Nguyệt ngẩn người, sau đó bật cười dịu dàng, "Tiểu Cốt trưởng thành rồi nhỉ... đã có thể tự mình gánh vác được rồi." Xong lại đưa tay xoa đầu Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt hưởng thụ cái vuốt ve của Thiều Nguyệt rồi kéo tay Thiều Nguyệt xuống, ôm lấy thật chặt, trịnh trọng tuyên bố, "Chỉ cần sư tôn không rời bỏ Tiểu Cốt, vậy thì dù cho có là chân trời góc biển, địa lão thiên hoang, Tiểu Cốt vẫn sẽ luôn ở bên sư tôn, sư tôn ở đâu, Tiểu Cốt ở đó."
Thiều Nguyệt cười nhìn đi chỗ khác, "Giờ mới nhận ra miệng Tiểu Cốt cũng ngọt như vậy đấy?"
Hoa Thiên Cốt ngắm một bên mặt Thiều Nguyệt, đột nhiên nàng kéo cô ngã xuống, chăm chăm nhìn Thiều Nguyệt, mặt Thiều Nguyệt lại đầy dấu hỏi nhìn Hoa Thiên Cốt.
"Tiểu Cốt, nàng..." Thiều Nguyệt thấy ánh mắt của Hoa Thiên Cốt cũng biết nàng định làm gì, trong lòng bỗng cũng gấp rút theo.
Ánh mắt Hoa Thiên Cốt quyến rũ như tơ, đôi môi hụ hoặc đóng mở, một thanh âm hút hồn người vang lên, "Vậy... sư tôn có muốn đích thân nếm thử hay không?" Rồi nàng cúi người, tóc của cả hai cùng hòa vào làm một, thú Ngâm Nga nằm cách đó không xa vừa ngẩng lên ngáp, sau đó lại vùi đầu vào trong tay, tiếp tục ngủ say.
Ngày hôm sau, Thiều Nguyệt chậm rãi mở mắt, nhìn Hoa Thiên Cốt đang nằm trong ngực mình, cô lại nghĩ tới tối hôm qua, giữa lúc đang tình nồng ý mặn với Tiểu Cốt thì đột nhiên sấm sét trong người cô bùng nổ, suýt chút nữa đã khiến Tiểu Cốt bị thương. Mặc dù Tiểu Cốt không để ý, sau đấy hai người cũng chỉ ôm nhau ngủ, song Thiều Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng việc sẽ có ngày mình khiến Tiểu Cốt bị thương.
Thiều Nguyệt xòe bàn tay phải, đưa mắt nhìn chốc lát, mục tiêu của Kinh Lôi là Hồng Hoang, chỉ cần ở bên Tiểu Cốt, thật sự sẽ có một ngày cô không thể khống chế nổi Kinh Lôi, trừ phi trên người Tiểu Cốt không còn Hồng Hoang, hoặc cô không còn sấm sét. Nhưng... nhờ Kinh Lôi mà cô mới có thể đến được thế giới này, nếu không còn Kinh Lôi nữa, liệu cô có... quay về thế giới của mình hay không?
Hoa Thiên Cốt đột nhiên giật giật trong ngực Thiều Nguyệt, nỉ non, "Sư tôn ơi, sư tôn..."
Thiều Nguyệt thả tay xuống, nhẹ vuốt tóc Hoa Thiên Cốt, lẩm bẩm, "Sao ta có thể rời xa nàng được chứ, Tiểu Cốt à, một khi tim đã bị ràng buộc, thì dù có quay về thế giới của mình, ta cũng sẽ chỉ giống một cái xác biết đi mà thôi."
Hoa Thiên Cốt vô thức bọc lại cô bằng cả hai tay, Thiều Nguyệt thuận thế cũng ôm chặt lấy nàng, xong dịu dàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, cõi lòng thầm kiên định, ta nhất định sẽ tìm ra cách để chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau!
Tại đại điện Trường Lưu, Bạch Tử Họa, Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc ngồi ở phía trên, hai bên trái phải là Chưởng môn các phái, Chưởng môn đỉnh Ngọc Trọc - Ôn Phong Dư chắp tay, nói, "Không biết Tôn thượng thấy thế nào về dị tượng trên bầu trời mấy hôm về trước?"
"Hồng Hoang tái thế." Bạch Tử Họa đáp.
"Không phải Yêu Thần Niết đã bị nhốt vào tiên lao ư?" Chưởng môn Thiên Sơn - Doãn Hồng Uyên thắc mắc, những chưởng môn khác cũng không hiểu quay sang nhìn Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa nói tiếp, "Hồng Hoang hiện tại đã ở trên người của một người khác, hiện tại nó đã phá bỏ phong ấn, lại một lần nữa khiến Yêu Thần xuất thế."
"Cái gì?!" Mọi người kinh ngạc đứng bật dậy.
Bấy giờ, một đệ tử Trường Lưu vội vã chạy vào, "Không xong rồi, Tôn thượng ơi!"
Ma Nghiêm lập tức đứng dậy trách móc, "Chuyện gì mà phải hoảng hoảng hốt hốt như vậy? Còn ra thể thống gì nữa!"
Đệ tử Trường Lưu kia vội cúi đầu, "Đệ tử biết sai, bẩm báo Tam tôn, người của giới yêu ma tấn công tới đây rồi!"
"Cái gì?" Ma Nghiêm mau chóng hỏi, "Có Sát Thiên Mạch không?"
Đệ tử kia lắc đầu, "Là Ma quân của Ma giới và tộc trưởng tộc cáo Hồng Cơ, họ dẫn theo người của Ma giới và yêu giới công chiến tới, không hề thấy người của điện Thất Sát."
Bạch Tử Họa hơi cau mày, Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt xếp, trầm tư, "Giới yêu ma vẫn do điện Thất Sát thống lĩnh mà, nếu không có lệnh của Sát Thiên Mạch, họ sẽ không tự tiện hành động đâu."
"Hừ! Sát Thiên Mạch này luôn ngông cuồng kiêu ngạo, ai biết hắn đang muốn bày ra trò gì chứ?" Ma Nghiêm tỏ ra khinh thường.
Bạch Tử Họa dẫn mọi người rời khỏi đại điện, vừa mới tới quảng trường Trường Lưu, Ma Quân diện một thân trường bào màu đen phi thân tiếp đất, đi phía sau là người của giới yêu ma, họ tiến đến giằng co với càng phái.
Giữa bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây của song phương, Bạch Tử Họa chậm rãi bước lên, "Không biết các vị tới Trường Lưu của ta để làm gì?"
Trường kích trong tay Ma Nghiêm mạnh mẽ cắm xuống đất, Hồng Cơ thấy thế bèn lo lắng tình hình sẽ trở nên ác liệt nên vội vàng bước đến, tỏ ra điềm đạm đáp, "Tôn thượng, lần này chúng ta tới chỉ vì muốn..."
Bạch Tử Họa nhìn Hồng Cơ, duỗi tay ý bảo bà nói tiếp, Hồng Cơ liền hỏi, "Xin hỏi Tôn thượng, chuyện Kiếm tôn bị lưu đày tới Man Hoang có phải là thật hay không?"
Bạch Tử Họa gật đầu, "Không sai, Tiểu Nguyệt vi phạm môn quy của Trường Lưu, ta đã đày ải con bé tới Man Hoang."
Hồng Cơ cả kinh, hiển nhiên là bà khó lòng tin nổi, "Vì sao chứ? Man Hoang là nơi chỉ dành cho các tội phạm vô cùng hung ác, thứ hỏi Kiếm tôn đã phạm phải lỗi gì để khiến Tôn thượng phải trừng phạt người nặng nề như vậy?"
Bạch Linh đứng sau lưng Hồng Cơ tức giận tiến đến, "Còn Thiên Cốt thì sao? Nàng đã bị các ông đuổi ra khỏi Trường Lưu rồi, sao lại còn lưu đày nàng tới Man Hoang hả?"
Mọi người giật mình, Nghê Mạn Thiên hỏi, "Cô nói gì, Thiên Cốt đang ở Man Hoang ư?" Lạc Thập Nhất đứng bên cạnh Ma Nghiêm cũng vô cùng kinh ngạc.
"Tôn thượng, lời cô ta nói là thật sao?" Nghê Mạn Thiên tới bên Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa không đáp, nhưng thế lại như minh chứng cho lời của Bạch Linh, Nghê Mạn Thiên giật lùi về đằng sau, đảo mắt, "Chẳng trách mãi vẫn không tìm thấy Thiên Cốt, còn Kiếm tôn tự dưng lại bị lưu đày tới Man Hoang?"
"Hừ!" Ma Quân mất kiên nhẫn, hắn nâng trường kích chỉ Bạch Tử Họa, "Bạch Tử Họa, hôm nay ngươi có muốn mở kết giới Man Hoang hay không?"
Bạch Tử Họa lạnh lùng nói, "Tuyệt đối không!"
Ma Quân bật cười gian tà, đây cũng là câu trả lời mà hắn mong muốn, hắn lập tức vung trường kích trên tay lên, bật nhảy đâm về phía Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa giơ tay ngăn cản, lật tay một cái hóa giải từng chiêu thức của Ma Quân, chỉ sau mười mấy hiệp, Ma Quân bị đánh lui lại bởi một chưởng của Bạch Tử Họa. Hắn nâng trường kích bằng hai tay đặt trước ngực, liên tục lùi lại, cho đến khi đứng vững, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đã quá coi thường thực lực của Thượng tiên rồi.
Bấy giờ một luồng gió mạnh ập tới, Bạch Tử Họa phát giác bèn phất ống tay áo bay lên không trung, sau đó đánh ra hai đường pháp lực, Sát Thiên Mạch lập tức xuất hiện. Sát Thiên Mạch nhẹ nhàng cuốn những lọn tóc trước ngực mình, bật cười tà mị rồi trực tiếp triệu hồi thanh Phi Dạ, xông tới. Bạch Tử Họa cũng triệu hồi Đoạn Niệm, phi thân, giao chiến với Sát Thiên Mạch.
Ma Quân ở dưới thấy thế vội giơ cao trường kích trên tay, hô to, "Xông lên!" Người ma giới cùng giơ binh khí chen nhau tấn công.
Hồng Cơ thấy vậy đành phải dặn dò thủ hạ ở bên, "Truyền lệnh của ta, không được làm tổn thương đến tính mạng của ai."
"Dạ vâng!" Đệ tử tuân lệnh.
Trong nháy mắt, quảng trường Trường Lưu trở thành chiến trường hỗn loạn giữa tiên, yêu và ma, mà giữa trận chiến kịch liệt ấy, một bóng người đội mũ trùm rộng vành vội vã bỏ trốn, Thiện Xuân Thu không ngờ Sát Thiên Mạch cũng tới, bây giờ gã không thể để người của điện Thất Sát trông thấy mình, huống chi gã đã đánh mất tu vi, xem ra chỉ có thể chờ đợi cho đến khi kết thúc.
--- ------ --------
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)