Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 93: Động hoang phế

401 0 1 0

Bạch Tử Họa vừa trông thấy cảnh Hoa Thiên Cốt hôn Thiều Nguyệt thì những lời Tử Huân từng nói lập tức văng vẳng bên tai, Thiều Nguyệt ấy thế mà lại dạy dỗ nên một đứa đồ đệ yêu mình... Chàng cho rằng Hoa Thiên Cốt thật sự rung động trước Đông Phương Úc Khanh ư? Tử Huân không ngừng đặt câu hỏi để kích thích chàng, Bạch Tử Họa nhíu chặt mày, vẻ mặt lộ băng giá, bước vào trong.

Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa từng bước, từng bước tiến lại gần, mỗi bước của chàng lại như nhịp tim đập của nàng vậy, khiến cho nàng sợ hãi, bất an, ngay lúc Bạch Tử Họa đến bên người nàng, Hoa Thiên Cốt lại nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi một hình phạt. Song Bạch Tử Họa không dừng lại bên người Hoa Thiên Cốt, chàng tiến thẳng về phía chiếc giường băng, Hoa Thiên Cốt thắc mắc ngoảnh mặt lại.

Bạch Tử Họa đứng yên bên giường, đưa tay làm phép lấy viên ngọc Viêm Thủy từ trong miệng Thiều Nguyệt ra, "Ngọc Viêm Thủy ư?" Chàng nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt.

"Tôn thượng, con...." Hoa Thiên Cốt cúi đầu.

Chả trách dù có phải liều mạng thì Tử Mạch vẫn kiên quyết muốn giúp đỡ Hoa Thiên Cốt, hóa ra là vì Tiểu Nguyệt. Bạch Tử Họa vung tay, đặt ngọc Viêm Thủy lên mi tâm của Thiều Nguyệt, tiếp tục giải độc trị thương cho cô. Sau đó chàng không thèm liếc nhìn Hoa Thiên Cốt, đi đến cửa hang, thanh âm lạnh như băng, "Đi theo ta."

Hoa Thiên Cốt quay lại lưu luyến nhìn Thiều Nguyệt xong bám theo Bạch Tử Họa.

Nghê Mạn Thiên vừa về tới Trường Lưu thì lập tức đến nơi nàng thường xuyên luyện kiếm cùng Sóc Phong trước kia, bàn tay run rẩy lấy ra tấm bùa truyền âm, tấm bùa bay lên không, một ánh sáng vàng lóe lên, bóng hình Sóc Phong hiển hiện.

Hốc mắt Nghê Mạn Thiên ửng đỏ, nàng tiến thêm một bước, "Sóc Phong à...."

Sóc Phong trong hình đã thay đổi vẻ mặt lạnh lùng thường trực, giờ đây hắn đã mỉm cười nhẹ nhàng, ánh nhìn cũng trở nên mềm mại khi chăm chú hướng về phía Nghê Mạn Thiên, trái tim Nghê Mạn Thiên khẽ động, nước mắt đã không thể kiềm chế mà ứa ra qua khóe mắt.

Giọng của Sóc Phong vang lên, "Mạn Thiên à, khi nàng nhìn thấy ta, thì có lẽ ta đã quay lại ta của ngày trước, không biết ấm áp là gì, không biết yêu là gì, cũng không biết đau lòng, không biết mừng vui. Không ngờ đến cùng, ta lại hối hận nhiều như thế, ta hối hận ta vẫn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt với nàng. Thật ra, ta chỉ muốn dùng vẻ ngoài lạnh lùng để ngụy trang mà thôi, bởi vì ta sợ, ta sợ khi ta rời đi, ta sẽ không đành lòng, sẽ đau. Nhưng ta không, đến cùng... ta vẫn không nỡ xa nàng. Thật xin lỗi, vì Kiếm tôn, vì sứ mệnh của ta, ta phải nói lời từ biệt với nàng. Mạn Thiên ơi, là nàng, nàng cho ta biết yêu là gì, tương tư là gì."

"Sóc Phong, huynh may về đây nói cho rõ ràng đi, ta chỉ cần huynh quay về thôi!" Nghê Mạn Thiên nức nở.

Sóc Phong trong hình cũng rơi lệ, hắn đưa tay lên lau, nhìn nước mắt đọng trên đầu ngón tay, hắn trở nên trầm mặc, đầu là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng hắn khóc, Sóc Phong nói tiếp, "Mạn Thiên, tha thứ cho ta vì đã không thể chào từ biệt nàng nhé, ta sợ mình sẽ không thể chịu đựng nổi, ta vốn chỉ là một mảnh vụn của ngọc Viêm Thủy, mệnh của ta chính là quay trở về với nó. Mạn Thiên, ta không muốn biến mất trước mặt nàng, không muốn nàng phải nhìn ta biến mất mà lực bất tòng tâm, Mạn Thiên ơi, nàng phải sống thật tốt đấy, hãy sống thay cả ta." Sóc Phong như chợt nhớ ra điều gì đó, "À, còn nữa, Mạn Thiên, đừng trách Hoa Thiên Cốt, Nghê Chưởng môn bị Thiện Xuân Thu giết hại, sau đó gã đã gài bẫy cho cô ấy, cô ấy cũng là một con người đáng thương."

Nghê Mạn Thiên lắc đầu, "Ta biết, không phải Hoa Thiên Cốt giết cha ta, nhưng ông ấy chết vì cô ta, ta không thể tha thứ cho cô ta được."

Hình ảnh Sóc Phong dần nhạt nhòa, "Mạn Thiên à, nếu có thể, ta hy vọng kiếp sau ta lại có thể gặp được nàng, lần kế, ta tuyệt đối sẽ không ra đi trước đâu."

"Sóc Phong, Sóc Phong..." Nghê Mạn Thiên chạy đến muốn ôm hắn, song nàng lại chỉ ôm được hư không, Nghê Mạn Thiên đau đớn đứng khóc tại chỗ, nàng nhớ lại thuở mới gặp gỡ Sóc phong, rồi từng chút, từng chút cho tới khi hai người thành tri kỉ.

Tại điện Tuyệt Tình, Tử Mạch mở mắt, Tử Trúc đang ngồi bên mép giường lập tức thẳng lưng lên, ân cần bảo, "Tử Mạch à, muội tỉnh rồi ư, sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

Tử Mạch nhìn dáng vẻ lo lắng đến nóng nảy của Tử Trúc vì nàng, trong lòng cũng thấy ấm áp, nhưng nhớ đến chuyện Hoa Thiên Cốt, nàng lại vội vàng ngồi dậy, "Thiên Cốt, Thiên Cốt cô ấy..."

Tử Trúc đỡ lấy Tử Mạch, "Muội yên tâm, Thiên Cốt đã về rồi, còn mang theo cả thuốc giải cho muội nữa, bây giờ muội ấy còn đang đi thăm Thiều Nguyệt."

"Thiên Cốt về rồi?" Tử Mạch yên tâm, vậy thì chắc Thiên Cốt đã thu thập xong Thần Khí Mười Phương, ngọc Viêm Thủy cũng đã quay lại, nàng trở mình đi xuống giường, "Ta muốn tới thăm chủ nhân."

Vốn định ngăn cản, song lúc nghe thấy nàng nói muốn thăm Thiều Nguyệt, Tử Trúc lại nuốt về, gật đầu, "Được, bây giờ Thiều Nguyệt đang ở động băng, ta dẫn muội đi." Dứt lời, Tử Trúc dìu Tử Mạch đi về phía động băng.

Nghê Mạn Thiên đến đại điện Trường Lưu, Dạ Vô Ngân vội vàng tiến tới, "Thiên Nhi à, con không sao chứ?"

Nghê Mạn Thiên lắc đầu, Dạ Vô Ngân nhận ra Nghê Mạn Thiên có tâm sự bèn lo lắng hỏi, "Thiên Nhi à, có phải con đã điều tra ra ai là người giết Nghê Chưởng môn rồi phải không?"

Vừa nhắc đến việc này, ánh mắt Nghê Mạn Thiên liền sục sôi căm hận, "Sư thúc, chính Thiện Xuân Thu giết cha ta!"

"Đáng ghét, lại là Thất Sát!" Dạ Vô Ngân nắm tay lại.

Bấy giờ Ma Nghiêm lên tiếng, "Thất Sát sát hại Nghê Chưởng môn, sau đó lại tấn công Trường Lưu, vì muốn cướp đoạt Thần Khí, bọn chúng cũng thật hao tổn tâm huyết, đúng rồi, Nghê Mạn Thiên, con có tìm thấy Hoa Thiên Cốt không? Không phải nó cấu kết với đám Thất Sát đấy chứ?"

Nghê Mạn Thiên tỏ ra khá là buồn bực, "Cô ấy trở về cùng con!"

"Cái gì?" Ma Nghiêm thở dài, "Nghiệt đồ này, Thập Nhất, mau, mau dẫn đệ tử lùng bắt Hoa Thiên Cốt cho ta!"

Lạc Thập Nhất đành nghe lệnh, "Dạ!" Đường Bảo bên cạnh anh chàng bất mãn nghiêng đầu, không thèm nhìn Thập Nhất.

"Không cần." Thanh âm Bạch Tử Họa truyền đến, chàng bước vào đại điện, Hoa Thiên Cốt theo sau, nhất thời đại điện chìm trong yên lặng.

Toàn thân Bạch Tử Họa tản ra luồng khí lạnh lẽo khiến cho chàng cứ đi qua ai là người đó khẽ run, chàng tới bên trên, xoay người lạnh lùng nhìn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt nhận lỗi, nàng mải mốt quỳ xuống trung tâm đại điện, Đường Bảo muốn tiến lại gần thì bị Lạc Thập Nhất giữ chặt, ánh mắt muốn nhắc con bé đừng hành động dại dột. Nghê Mạn Thiên vẫn giận Hoa Thiên Cốt, nàng nghiêng đầu ngó lơ.

Bạch Tử Họa hỏi, "Hoa Thiên Cốt, con biết tội chưa?"

Hoa Thiên Cốt mím môi, gật đầu, "Đệ tử... biết tội..."

"Hoa Thiên Cốt đánh cắp Thần Khí, nảy sinh lòng tham, phạm phải môn quy Trường Lưu, lập tức đuổi khỏi Trường Lưu." Mặt Bạch Tử Họa không hề thay đổi.

"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu cả kinh, nàng bị trục xuất ra khỏi Trường Lưu ư?

Đường Bảo vội vã đẩy Lạc Thập Nhất ra, tiến tới quỳ gối, "Tôn thượng ơi, Cốt Đầu thu thập Thần Khí nhất định là có nỗi khổ riêng, mong Tôn thượng truy xét anh minh."

Những đệ tử khác cũng nhao nhao quỳ gối cầu xin sự tha thứ, "Đúng đấy, Tôn thượng ơi, nhất định Thiên Cốt có nỗi khổ riêng..."

Lạc Thập Nhất cũng tiến tới nói với Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, muội có nỗi khổ gì thì mau nói đi, muội hãy nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?"

Ma Nghiêm chỉ tay về phía đám đệ tử Trường Lưu bên dưới, "Các người, cầu xin cái gì cho Hoa Thiên Cốt chứ, nó đã phạm phải môn quy, đáng bị trừng phạt!"

Hoa Thiên Cốt trầm mặc cúi đầu, dường như nàng đã chấp nhận lời của Ma Nghiêm rồi.

Sênh Tiêu Mặc cảm thấy sai sai, "Chưởng môn sư huynh à, dù sao Hoa Thiên Cốt cũng là đồ đệ của tiểu sư muội, sao không đợi đến khi tiểu sư muội tỉnh dậy hẵng quyết định, tự dưng thừa dịp tiểu sư muội hôn mê bất tỉnh để đuổi Hoa Thiên Cốt ra khỏi Trường Lưu thì e rằng cũng không ổn lắm?"

Bạch Tử Họa cau mày, chàng nhìn Hoa Thiên Cốt, hơi do dự, song lại nhớ đến chuyện kiếp sinh tử, chàng lập tức trở nên lạnh lùng, "Không cần chờ Tiểu Nguyệt tỉnh dậy, con bé là Chưởng môn kế tiếp, không thể để bất cứ tạp niệm nào gây nhiễu loạn cho nó được." Lúc nói hai chữ Chưởng môn, Bạch Tử Họa đã cố tình nhấn mạnh, ý muốn nhắc nhở Hoa Thiên Cốt không thể không tôn trọng sư tôn của mình.

Đương nhiên Hoa Thiên Cốt hiểu ý cảnh cáo của Bạch Tử Họa, lòng nàng hốt hoảng không thôi, hóa ra Tôn thượng đã nhìn thấy thật rồi, ngài đã biết ta yêu sư tôn ư?

Hoa Thiên Cốt ngổn ngang trăm mối, dập đầu xuống đất, nàng khẩn cầu, "Tôn thượng ơi, Tiểu Cốt xin ngài, xin ngài hãy cho con đợi đến khi sư tôn tỉnh dậy, có có được không ạ?"

Nghê Mạn Thiên thấy Bạch Tử họa đã quyết tâm bèn vội vàng tiến đến, "Tôn thượng, Hoa Thiên Cốt thu thập Thần Khí là để..."

"Hoa Thiên Cốt, giao hết Thần Khí con đã thu thập được ra đây." Đột nhiên Bạch Tử Họa cắt ngang lời Nghê Mạn Thiên, càng ít người biết chuyện này thì càng tốt, chờ Tiểu Nguyệt tỉnh dậy, nếu con bé mà biết nguyên do thì chắc chắn sẽ che chở cho Hoa Thiên Cốt, giữ nó bên người, nhưng... cả hai không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa.

"Tôn thượng..." Nghê Mạn Thiên vẫn muốn giải thích, song nàng lại bị Bạch Tử Họa cắt đứt, chàng đưa tay làm phép nhấc bổng Hoa Thiên Cốt lên, "Con muốn tự lấy hay để ta lấy?"

Hoa Thiên Cốt biết có nói thêm cũng vô ích, nàng đưa tay đặt vào trong khư đỉnh của mình, làm phép lấy Thần Khí ra, ai ngờ bấy giờ một con bọ nhỏ phi tới lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt, nó chỉ đậu lại chốc lát rồi bay đi.

Hoa Thiên Cốt cảm thấy có thứ gì đó đâm vào lòng bàn tay mình, nhưng nàng không để ý, bây giờ tâm trí nàng chỉ tràn ngập nỗi đau vì phải rời xa sư tôn, nàng không hề phát hiện đã có một giọt máu ứa ra. Nàng lấy lư Bốc Nguyên, lư Bốc Nguyên vừa chạm phải máu nàng thì đột nhiên phát sáng, sau đó bay lên trời.

Lập tức mây đen giăng kín, sấm sét cuồn cuộn, một vòng xoáy xuất hiện giữa nền trời, sau đó Hoa Thiên Cốt bị hút vào nó, từng Thần Khí cất trong khư đỉnh của nàng cũng tự động bay ra ngoài, đồng loạt bay về phía cái vòng xoáy, hiện tượng dị thường này khiến mọi người giật mình, Bạch Tử Họa còn vô cùng hoảng sợ.

Tử Trúc dìu Tử Mạch tới động băng, họ đến bên giường Thiều Nguyệt, Tử Trúc thắc mắc chỉ về phía mi tâm của cô, bảo, "Tử Mạch, muội nhìn kìa."

Tử Mạch nhìn sang, đáp, "Là ngọc Viêm Thủy, chủ nhân được cứu rồi." Quả nhiên Thiên Cốt đã thu thập đủ Thần Khí, giúp cho ngọc Viêm Thủy quay trở về."

"Ngọc Viêm Thủy ư?" Tử Trúc không hiểu, nàng đang chờ Tử Mạch giải thích thì đột nhiên bên ngoài phát sinh động tĩnh lạ thường.

Phong ấn của Thần Khí Mười Phương đã bị gỡ bỏ, ngọc Viêm Thủy bị hút đi, rời khỏi mi tâm của Thiều Nguyệt, Tử Mạch và Tử Trúc cùng cả kinh, họ muốn giữ lại ngọc Viêm Thủy, song chớp mắt, Ngọc Viêm Thủy đã bay vụt lên không, hai người vội vã đi ra ngoài, lại phát hoảng lên bởi cảnh tượng trước mắt.

Thần Khí Mười Phương bay vào trong vòng xoáy, bầu trời bỗng xuất hiện một lỗ hổng, Thiện Xuân Thu nhìn lên, bật cười vang, "Ha ha ha... Yêu Thần xuất thế, Yêu Thần xuất thế rồi!"

"Thiện Xuân Thu?" Hoa Thiên Cốt vừa tiếp đã đã cảm thấy bất thường, chợt nàng nghe thấy giọng của Thiện Xuân Thu, "Là ông..."

"Không sai," Thiện Xuân Thu lơ lửng giữa không trung, gã quan sát đám đệ tử đứng phía dưới, "May mà có ngươi, Hoa Thiên Cốt à, đa tạ ngươi đã giúp ta gỡ bỏ phong ấn, ha ha ha..."

Chưởng môn Thiên Sơn - Doãn Hồng Uyên chỉ tay về phía Hoa Thiên Cốt, giận dữ, "Hoa Thiên Cốt! Quả nhiên ngươi đã cấu kết với phái Thất Sát, bây giờ lại dám thả lực Hồng Hoang ra!"

Ôn Phong Dư cũng nổi cơn thịnh nộ, "Không sai, thật không ngờ Kiếm tôn Thiều Nguyệt lại dạy dỗ ra một đứa đồ đệ đại nghịch bất đạo như vậy!"

........

Hoa Thiên Cốt đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, nàng có thể chịu đựng được, nhưng riêng việc chê sư tôn của nàng, nàng lại không thể tha thứ, nàng lập tức phản bác, "Đây là lỗi của một mình Hoa Thiên Cốt ta, không liên quan gì tới sư tôn hết!"

Nhưng cũng chẳng có thời gian để cho bọn họ tranh luận, lỗ hổng trên trời ngày càng lớn, ngay cả đệ tử các môn phái đứng dưới mặt đất cũng bị hút vào, Chưởng môn các phái lập tức làm phép ngăn cản.

Bạch Tử Họa dẫn đầu, chàng đưa hai tay ngăn lại lực hấp dẫn của lỗ hổng, Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm đứng hai bên, cùng hợp lực với chàng, Chưởng môn các phái chung vai tác chiến, hợp lực chống cự lại sức mạnh của lỗ hổng, đồng thời cũng bảo hộ cho biết bao đệ tử đứng đằng sau.

Kinh Lôi của Thiều Nguyệt cảm nhận được lực Hồng Hoang, thân kiếm thoáng tia sét, sau đó bay vút lên trời, rời khỏi điện Tuyệt Tình, bay tới bên Thiều Nguyệt, truyền năng lượng sấm sét của mình cho cô, tựa như đang muốn đánh thức Thiều Nguyệt vậy, quả nhiên, tay Thiều Nguyệt cũng bắt đầu khẽ động.

Tại quảng trường Trường Lưu, lực hút từ lỗ hổng tạm thời ngưng lại, để cho mọi người có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, Ma Nghiêm lấy hơi, lớn tiếng nói, "Mọi người chú ý, bảo vệ Động Hoang Phế, phòng ngừa đệ tử các phái lại bị hút vào, cũng phải ngăn cản Thất Sát tiến đến để cướp đoạt lực Hồng Hoang!"

Nhưng vẻ mặt các Chưởng môn mỗi người một khác, Vân Ẩn phát hiện ra Ôn Phong Dư đứng bên khá bất thường, hắn hỏi, "Ôn Chưởng môn à, ngài làm sao thế?"

Chưởng môn đồi Ngọc Trọc - Ôn Phong Dư hưng phấn đáp, "Hồng Hoang lại xuất hiện rồi, ta phải lấy được nó, lấy được rồi, ta sẽ có thể xưng bá thiên hạ."

Chưởng môn Thiên Sơn - Doãn Hồng Uyên bỗng cảm thấy khó chịu, gã lắc đầu, lại nghe được lời này của Ôn Phong Dư, ông ta đột nhiên bật cười, sau đó bay lên trước, Ôn Phong Dư thấy thế bèn vội vã bám theo, Chưởng môn Thái Bạch - Phi Nhan cũng như bị mê hoặc mà đuổi theo bọn họ.

Bạch Tử Họa vội nói, "Ta đi ngăn bọn họ lại!" Rồi lập tức bay theo.

Mấy Chưởng môn một trước một sau bay về phía Động Hoang Phế, đệ tử các phái không có ai cáng đáng thì hoảng loạn hết lên, nhốn nháo giao chiến với các đệ tử môn phái khác.

Lạc Thập Nhất, Vân Ẩn, Nghê Mạn Thiên mải mốt ngăn cản họ, "Các người đừng đánh nữa, mau dừng tay..."

Căn bản là các đệ tử kia không ai nghe thấy, họ cầm kiếm chém loạn xạ, Sênh Tiêu Mặc vừa ngăn vừa nói, "Mọi người mau giữ vững tinh thần đi, đừng để bị mê hoặc!"

Hoa Thiên Cốt nhìn thấy cảnh tượng điên loạn như vậy thì tự trách không thôi, Đường Bảo vượt qua bao nhiêu con người để tới bên nàng, "Cốt Đầu, Cốt Đầu, mẹ không sao chứ?"

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Đường Bảo à, con nói xem, có phải ta chỉ biết gây họa thôi không, trước là hại sư tôn trúng độc, bây giờ Yêu Thần lại tái thế vì ta, các phái lại tàn sát lẫn nhau..."

"Không phải vậy đâu, Cốt Đầu à, đây không phải lỗi của mẹ." Đường Bảo ôm chầm lấy Hoa Thiên Cốt.

Thiện Xuân Thu chợt xuất hiện trước mặt bọn họ, "Ha ha ha, Hoa Thiên Cốt ơi, Yêu Thần sắp xuất thế, chi bằng sau này ngươi theo ta đi, dù sao ngươi cũng chẳng thể về Trường Lưu được nữa, chúng ta có thể cùng nhau thống nhất thiên hạ." Trong lòng gã lại thầm nhủ, hừ, Thiều Nguyệt à, nếu đứa đồ đệ mà ngươi thương yêu nhất quy thuận Thất Sát của ta thì không biết ngươi sẽ như thế nào đây?

Hoa Thiên Cốt đứng dậy, "Ta thà lấy mạng đổi mạng với ông, còn hơn là cùng ông làm những việc dơ bẩn, đây là sai lầm lớn nhất của ta, dù có phải chết, ta cũng sẽ ngăn cản được ông!"

Thiện Xuân Thu bật cười khinh thường, "Ngươi đúng là đồ đệ ngoan của Thiều Nguyệt, đến mức này rồi vẫn còn ảo tưởng, không biết tự lượng sức mình, Hồng Hoang xuất thế, ai có thể ngăn cản chứ!"

Hoa Thiên Cốt đánh một chưởng về phía Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu bị đánh lùi, lập tức biến mất trước mặt nàng. Đường Bảo vội tiến đến kéo Hoa Thiên Cốt lại, "Cốt Đầu, mẹ định làm gì thế?"

Hoa Thiên Cốt quay lại, nhẹ nhấc tay của Đường Bảo đang đặt lên tay của nàng ra, "Đường Bảo à, nếu tất cả những chuyện này là do ta gây nên, vậy thì đích thân ta phải sửa chữa toàn bộ"

"Cái gì?" Đường Bảo cả kinh, "Cốt Đầu ơi, mẹ muốn vào động Hoang Phế ư? Không được, nguy hiểm lắm." Đường Bảo định ngăn nàng lại, song con bé lại bị Hoa Thiên Cốt làm phép chế trụ.

"Đường Bảo à, con phải tự chăm sóc tốt bản thân, hãy thay ta... chăm sóc Kiếm tôn..." Hoa Thiên Cốt quyết tâm xoay người bay lên không.

"Cốt Đầu ơi..." Đường Bảo bật khóc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16