Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13: Lưu Hạ chết

475 0 1 0

 

Trúc Nhiễm cùng Lưu Hạ đến điện Tuyệt Tình hòng lấy trộm cầm Lưu Quang, lúc bọn họ đến sân sau, phát hiện Thiều Nguyệt không ở đó, lúc ấy Thiều Nguyệt đang giao chiến với Sát Thiên Mạch, Trúc Nhiễm thầm vui mừng, ông trời cũng đang giúp hắn. Hắn để Lưu Hạ dẫn đi nơi giấu cầm Lưu Quang, ban đầu Lưu Hạ hơi do dự, Trúc Nhiễm khuyên, "Lưu Hạ, hết thảy những điều là vì chúng ta, ta tin tiểu sư thúc sẽ hiểu cho chúng ta, hơn nữa sau khi thu thập xong Thập đại Thần Khí, chúng cũng được mang về canh giữ ở Trường Lưu mà, khi đấy chúng ta sẽ mang trả cầm Lưu Quang cho tiểu sư thúc."

"Ừ… Được rồi." Cuối cùng Lưu Hạ cũng nghe theo lời Trúc Nhiễm, "Cầm Lưu Quang trong phòng Tôn thượng, đi với ta." Lưu Hạ xoay người dẫn đường, lại chẳng thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Trúc Nhiễm. 

Lưu Hạ dựa vào kí ức hồi trước, nàng bắt chước Thiều Nguyệt mở phong ấn, quả nhiên Lưu Quang cầm ở đây, nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy áy náy vì sự tín nhiệm của Thiều Nguyệt. Lưu Hạ đặt tay lên cầm Lưu Quang, hỏi Trúc Nhiễm thêm một lần nữa, "Sẽ còn trở lại thật chứ?"

Trúc Nhiễm nghiêm túc nhìn nàng, "Chắc chắn sẽ trả, ta đã bao giờ gạt nàng chưa?"

Lưu Hạ gật đầu một cái, "Được rồi! Đây, cầm Lưu Quang!"

Trúc Nhiễm nhìn Lưu Quang cầm đặt trước mặt, lộ ra ánh mắt tham lam, hắn đưa tay muốn nhận lấy nó, song đúng lúc này lại nghe thấy thanh âm của Sênh Tiêu Mặc, Trúc Nhiễm cả kinh, vội vàng thu tay về, kéo Lưu Hạ chạy trốn. 

"Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!" Sênh Tiêu Mặc đi qua cửa phòng Bạch Tử Hoạ, bởi quá lo lắng cho an nguy của Thiều Nguyệt nên không chú ý đến xung quanh, phát hiện tiểu sư muội không có ở đây, hắn càng sốt ruột, sau đó vội vàng xoay người rời đi, hướng thẳng đến phòng chứa đá Nghiệm Sinh. 

Trúc Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, mải mốt kéo Lưu Hạ. “Lưu Hạ, chúng ta đi mau, không nên ở đây lâu.”

“Trúc Nhiễm, nghe giọng điệu Nho tôn hình như đang tìm tiểu sư thúc, có phải tiểu sư thúc đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Lưu Hạ nảy sinh dự cảm xấu.

“Sẽ không đâu, tiểu sư thúc không gặp chuyện gì hết, chắc chắn Nho tôn lại muốn tìm tiểu sư thúc để chơi cùng người” Trúc Nhiễm không quay đầu lại.

“Nhưng mà...” Nhìn qua dáng vẻ Nho tôn rất khẩn trương, Lưu Hạ còn chưa nói dứt lời thì đã bị cắt ngang.

“Được rồi, Lưu Hạ, bây giờ chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức!” Trúc Nhiễm mất kiên nhẫn nói.

Lưu Hạ chẳng thể làm gì ngoài mang cầm Lưu Quang ngoan ngoãn bám theo Trúc Nhiễm, vô tình đánh rơi ngọc thạch trên người trên đường, do Trúc Nhiễm vội vã kéo nàng rời đi nên Lưu Hạ không nhận ra.

Sát Thiên Mạch ngồi trên Phượng hoàng lửa phi hành giữa không trung, trong lòng còn hồi tưởng lại trận chiến của hắn và Thiều Nguyệt, hắn tà mị cười một tiếng, “Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt, hay lắm, không ngờ Trường Lưu còn người thú vị như vậy, a a… Bạch Tử Hoạ, sư muội ngươi thú vị hơn nhiều so với ngươi.” Sát Thiên Mạch hất tay áo, nhìn thấy tay áo bị rách, hắn khẽ mỉm cười, nâng tay trái phẩy một cái, cánh tay áo bên phải lại trỏ về nguyên vẹn, không còn chút hư hại nào. Sát Thiên Mạch vuốt ve mái tóc dài, vui vẻ chuẩn vị quay về điện Thất Sát.

Lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng đàn, linh lực xung quanh cũng nổi lên, Sát Thiên Mạch phát hiện nhạc cụ kia mang theo tiên lực, hắn không khỏi nghi ngờ, “Chẳng lẽ là Thần khí?” Vì vậy, Sát Thiên Mạch đổi lại hướng bay, thẳng đến chỗ tiếng đàn phát ra.

Đến chân núi Trường Lưu, Trúc Nhiễm thấy không có ai theo bọn họ, bèn xoay người nói với Lưu Hạ, “Lưu Hạ, mau lên, đưa Lưu Quang cầm cho ta!”

“Ừ, được.” Lưu Hạ không nghi ngờ, giao Lưu Quang cầm cho Trúc Nhiễm, ai ngờ Trúc Nhiễm vừa nhận cầm Lưu Quang bỗng bật cười ha hả, rốt cuộc Lưu Hạ cũng cảm thấy sai sai, lo lắng hỏi, “Trúc Nhiễm, huynh sao thế?”

Trúc Nhiễm không để ý tới nàng, hắn dịu dàng vuốt ve cầm Lưu Quang, gảy lên một khúc nhạc bất quy tắc, hắn hướng đàn về ngọn núi trước mặt, dùng sức gảy một cái, tiên lực của cầm Lưu Quang đánh về phía ngọn núi, khiến nó lập tức vang lên một tiếng, thế mới thấy uy lực của cầm Lưu Quang vô cùng to lớn.

“Ha ha… Cầm Lưu Quang, ta đã có được cầm Lưu Quang!” Trúc Nhiễm một tay nâng cầm Lưu Quang, hưng phấn hét lên. Lưu Hạ đứng một bên nhìn Trúc Nhiễm bằng ánh mắt xa lạ, nàng cảm giác Trúc Nhiễm đã thay đổi, hay chỉ là nàng chưa từng hiểu hắn?

Đúng lúc Trúc Nhiễm đắm chìm trong sự hưng phấn, một chưởng lộng gió tấn công đến, hạ trúng Trúc Nhiễm, cầm Lưu Quang trong tay hắn cũng rơi vào tay Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch vuốt ve hai cái, cũng không thèm liếc nhìn Trúc Nhiễm, “Cầm Lưu Quang ư? Ngươi không xứng có được nó.”

Lưu Hạ thấy Trúc Nhiễm ngã xuống đất bèn vội vàng tiến lên đỡ hắn, tự dưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nàng ngẩng đầu, kinh ngạc, “Ca?”

“Lưu Hạ?” Sát Thiên Mạch nhìn sang, thấy Lưu Hạ đang ở bên một nam tử xa lạ, hắn không khỏi nhíu mày, “Lưu Hạ, mau qua đây, chúng ta trở về!”

“Ca, muội...” Lưu Hạ không an tâm nhìn Trúc Nhiễm, có chút do dự.

Trúc Nhiễm nhìn cả hai người họ, biết kẻ cao cao tại thượng kia chính là anh trai của Lưu Hạ - Sát Thiên Mạch, Ma Quân của điện Thất Sát, hắn đảo tròn mắt, rút kiếm trong tay, dí sát cổ Lưu Hạ, uy hiếp Sát Thiên Mạch, “Sát Thiên Mạch, đưa ta cầm Lưu Quang.”

Sát Thiên Mạch thấy Lưu Hạ bị người khống chế thì mải mốt nhảy khỏi lưng Phượng Hoàng Lửa, ánh mắt lạnh lùng, cả giận nói, “Ngươi, buông Lưu Hạ ra!”

Tuy Trúc Nhiễm kinh hãi trước ánh mắt của Sát Thiên Mạch, song hắn nhanh chóng bị cừu hận bao trùm, hắn bắt buộc phải chiếm được Thập Phương Thần Khí, “Sát Thiên Mạch! Ngươi mà không đưa ta Lưu Quang cầm, ta sẽ giết em gái ngươi!”

“Ngươi...” Sát Thiên Mạch hung tợn nhìn chằm chằm Trúc Nhiễm, “Ngươi mau buông Lưu Hạ ra!”

Hai người nhất thời giằng co không ngừng, Lưu Hạ nhìn người mình thương nhất và người mình thân nhất, cả hai chỉ vì Thần khí mà bỏ rơi nàng, lòng bỗng lạnh lẽo, nàng chảy nước mắt, nói, “Ca, Trúc Nhiễm, hai người đều vì Thần khí mà không cần ta, ta hận các người! Hận các người!” Dứt lời, nàng dí thanh kiếm trong tay Trúc Nhiễm vào cổ mình, đổ máu ngay tại chỗ.

Trong điện Tuyệt Tình, Thiều Nguyệt vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy thanh âm giận dữ của Ma Nghiêm cùng cả thanh âm khuyên nhủ của Sênh Tiêu Mặc.

“Tên Sát Thiên Mạch dám đến Trường Lưu đả thương sư muội, thật không thể tha thứ!”

“Sư huynh, trước cứ chờ tiểu sư muội dậy đã, vạn nhất sự thật không phải như thế thì phải làm sao?”

“Sao lại không thể xác định được chứ, vết thương trên người sư muội rõ ràng có ma khí, mà trùng hợp Sát Thiên Mạch cũng ở đó, không phải hắn thì là ai?”

“Sư huynh, huynh nhỏ giọng giùm đi, cẩn thận đánh thức tiểu sư muội.”

Thiều Nguyệt ngồi dậy, “Muội đã tỉnh, sư huynh, các huynh đang nói gì vậy?”

“ Tiểu sư muội! Muội không sao chứ?” Sênh Tiêu Mặc vội vã tới ngồi bên mép giường, quan tâm hỏi han.

“Muội không sao.” Thiều Nguyệt lắc đầu.

Động tác của Ma Nghiêm không mau chóng như Sênh Tiêu Mặc, y chỉ có thể đứng bên giường, “Sư muội, muội nói xem, có phải Sát Thiên Mạch đả thương muội không?”

Vốn dĩ Thiều Nguyệt không định nói ra chuyện Sát Thiên Mạch, lại không ngờ các sư huynh đã biết, cô chỉ có thể đáp theo đúng sự thật, “Vâng, quả thực Sát Thiên Mạch đã đả thương muội.”

“Đệ xem, ta đã bảo chính là Sát Thiên Mạch mà, hắn còn muốn mang sư muội đi!” Ma Nghiêm nói với Sênh Tiêu Mặc.

 Thiều Nguyệt nghe xong vội giải thích, “Nghiêm sư huynh, đúng là Sát Thiên Mạch khiến muội bị thương, nhưng cũng vì vậy muội mới đột phá Phi Thăng, tiến vào cảnh giới Tiên Nhân, hơn nữa, hắn cũng không tranh thủ lúc muội gặp nạn khi trải qua lôi kiếp, có thể thấy hắn hành sử rất quang minh lỗi lạc.”

“Cơ mà… hắn bế muội rời khỏi Trường Lưu, đây rõ ràng chính là dã tâm thâm hiểm!” Ma Nghiêm không tin.

“ Muội nghĩ Sát Thiên Mạch thấy muội hôn mê nên muốn tìm chỗ nào đấy cho muội nằm nghỉ.” Thiều Nguyệt suy nghĩ một lát.

“Được rồi, sư huynh, tiểu sư muội vừa mới tỉnh dậy, huynh để nó nghỉ ngơi chốc đi.” Sênh Tiêu Mặc ngăn Ma Nghiêm tiếp tục, quay đầu nói với Thiều Nguyệt, “Muội mới nhập Tiên, cần phải củng cố tu vi thật tốt, nhưng trước hết nên dưỡng thương xong mới có thể tu luyện”

“Vâng, yên tâm đi Sênh sư huynh, muội sẽ không làm loạn đâu.” Thiều Nguyệt nhớ lúc Lưu Hạ rời khỏi Trường Lưu, hỏi Ma Nghiêm, “Nghiêm sư huynh, Trúc Nhiễm vẫn còn trong Tiên lao sao?”

“Trúc Nhiễm? Đã sớm thả nó ra rồi, nhìn thấy nó thành khẩn nhận sai, cũng đáp ứng không gặp lại Lưu Hạ nữa nên ta cho nó ra.” Giọng Ma Nghiêm không vui lắm.

“Thả rồi sao? Vậy còn Lưu Hạ?” Thiều Nguyệt luôn cảm thấy không ổn, cô nhắm mắt lại cảm nhận điện Tuyệt Tình, chợt phát hiện cầm Lưu Quang không còn, cô cả kinh bật đứng dậy, bay vào trong phòng Bạch Tử Hoạ, mở ám các quả nhiên bên trong trống rỗng.

Sênh Tiêu Mặc đuổi theo, “Tiểu sư muội, muội còn chưa khoẻ, chạy đi đâu vậy?”

Ma Nghiêm cũng thở hổn hển. “Sư muội...”

"Không thấy Lưu Quang cầm." Thiều Nguyệt nhìn ám các, bất an nói.

"Cái gì?! Không thấy Lưu Quang cầm sao?" Ma Nghiêm và Sênh Tiêu

Mặc đồng thời thốt lên, Sênh Tiêu Mặc suy nghĩ một lát. "Vị trí giấu Lưu Quang cầm trong Tuyệt Tình điện chỉ có muội với sư huynh biết, sao lại bị đánh cắp?"

"Chẳng lẽ là Sát Thiên Mạch? Chỉ có hắn mới có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào Trường Lưu." Ma Nghiêm khẳng định.

Thiều Nguyệt lắc đầu, cô không cho là Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch rõ ràng ban nãy còn chuẩn bị lên núi, cũng chưa có đi vào, hơn nữa cô đoán được kẻ trộm, có điều vẫn chưa dám tin, rõ ràng nàng ta đã đồng ý với mình. Thiều Nguyệt nghĩ không ra, cô xoay người bỏ đi nhưng lại đá phải một vật cứng, nhặt lên xem, đó chính là ngọc thạch cô cho Lưu Hạ, dùng để lưu lại tiếng Lưu Quang cầm. Thiều Nguyệt nắm chặt ngọc thạch trong tay, lẩm bẩm. "Lưu Hạ, Trúc Nhiễm, Sát Thiên Mạch.... Chẳng lẽ..."

Thiều Nguyệt cả kinh, sao cô có thể quên nguyên nhân cái chết của Lưu Hạ chứ, bây giờ ba người bọn họ đều đang ở Trường Lưu, tất cả đều báo trước bi kịch sắp xảy ra.

Sênh Tiêu Mặc thấy Thiều Nguyệt ngồi chồm hỗm dưới đất bèn cho rằng cô đã phát hiện ra cái gì, đi tới hỏi. "Tiểu sư muội, muội thấy cái gì thế?"

Thiều Nguyệt không trả lời hắn, trực tiếp triệu hồi Kinh Lôi, biến mất ngay trước mắt hai người Sênh Tiêu Mặc. Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm nhận ra có hơi sai sai liền nhìn nhau rồi mải mốt đuổi theo.

Thiều Nguyệt ngự phi kiếm trên không trung, suốt dọc đường nhiều lần lảo đảo lắc lư, may mà Kinh Lôi giảm tốc độ nên Thiều Nguyệt mới đứng vững, cô che ngực, nói với Kinh Lôi. "Kinh Lôi, xin mày, mau lên đi, nếu không sẽ không kịp mất." Kinh Lôi phát ra tiếng rè rè, nghe lời đẩy nhanh tốc độ.

Chờ đến lúc Thiều Nguyệt xuống chân núi Trường Lưu, còn đang nghĩ xem nên tìm từ đâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu tê tâm phế liệt. "Lưu Hạ!"

"Nguy rồi," Lòng Thiều Nguyệt trầm xuống, vội vàng chạy lại chỗ phát ra âm thanh, khi nhìn cảnh tượng trước mắt, cô bi thương nói. "Vẫn là... tới trễ...."

Lưu Hạ nằm trong ngực Sát Thiên Mạch, trên cổ nàng có một vết máu, Sát Thiên Mạch ôm Lưu Hạ, liên tục gọi tên nàng, lệ đã sớm thấm ướt hốc mắt. Trúc Nhiễm đứng nhìn thanh kiếm trên tay mình, trên nó toàn là máu của Lưu Hạ, hắn đã giết Lưu Hạ ư? Hắn vốn đâu có tính toán như thế, hắn chỉ muốn uy hiếp Sát Thiên Mạch giao Lưu Quang cầm thôi, hắn không muốn gây thương tổn cho Lưu Hạ, không hề muốn!

"Trúc Nhiễm! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối không!" Sát Thiên Mạch hung ác nhìn Trúc Nhiễm.

Trúc Nhiễm nghe xong, vội vã trốn khỏi hiện trường, ném kiếm trong tay đi. Thiều Nguyệt hạ xuống, không rảnh để quan tâm tới Trúc Nhiễm, dù sao Ma Nghiêm cũng sẽ nghiêm trị hắn. Thiều Nguyệt đến ngồi bên Sát Thiên Mạch, xoa gò má Lưu Hạ, cô gái thường xuyên ghé thăm Tuyệt Tình điện, cười hì hì cùng nàng thảo luận về âm nhạc nay đã không còn.

Đôi mắt Sát Thiên Mạch vô hồn hỏi. "Ngươi quen biết Lưu Hạ?"

Thiều Nguyệt đưa ngọc thạch cho hắn. "Đây là của Lưu Hạ, nàng một lòng muốn được đàn Lưu Quang cầm cho người nghe."

Bây giờ Sát Thiên Mạch mới nhìn Thiều Nguyệt, rồi lại nhìn ngọc thạch trên tay cô, chậm rãi nhận lấy nó, chỉ chốc lát sau ngọc thạch phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, từ đó truyền tới âm thanh của Lưu Hạ cùng hình ảnh của nàng. "Cảm ơn, tiểu sư thúc." Nhìn nụ cười cùng nét mặt cao hứng của Lưu Hạ, Sát Thiên Mạch không nhịn nổi mà cười khổ, tiếp tục ngắm dáng vẻ không lo âu, không buồn tủi của Lưu Hạ, tiếng đàn của Lưu Hạ và tiếng tiêu của Thiều Nguyệt cùng vang lên, giúp nội tâm Sát Thiên Mạch thoáng bình tĩnh hơn.

"Thiều Nguyệt, ngươi nói xem có phải ta đã làm sai rồi hay không? Ta luôn muốn đoạt lấy Thần Khí, xưng bá thiên hạ, lại không ở bên chăm sóc Lưu Hạ thật tốt, mới ban nãy ta không nên do dự, lúc Trúc Nhiễm giữ Lưu Hạ để uy hiếp ta, đáng lẽ ta phải đưa Lưu Quang cầm cho hắn, ta không nên do dự, không nên!" Sát Thiên Mạch hối hận vô cùng.

Thiều Nguyệt không biết nên an ủi Sát Thiên Mạch thế nào, chỉ đành lẳng lặng phụng bồi hắn, để hắn phát tiết hết thống khổ trong lòng. Con người ta thường phải mất đi mới biết quý trọng, Sát Thiên Mạch như vậy, Bạch Tử Họa cũng vậy, ở đoạn kết câu chuyện, nếu không phải Hoa Thiên Cốt đã chết đi, hắn sẽ không thống khổ tìm lại hồn phách cho nàng, để rồi giúp Hoa Thiên Cốt sống lại, giữ nàng mãi mãi ở bên cạnh mình.

--- ------ ------ -----

A, cứ nhắc đến cái kết Hoa Thiên Cốt là nước mắt lại tuôn trào TT A TT Thật sự thích bộ đồng nhân này hơn  rất nhiều á, mọi người ai cũng hạnh phúc TT A TT

... và còn sống ╯△╰

+

Sát tỷ và Lưu Hạ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16