Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 88: Cướp đoạt Thần khí (phần 3)

389 0 1 0

Lạc Thập Nhất vừa dẫn nhóm đệ tử Trường Lưu về đến đại điện thì một đệ tử Bồng Lai chạy tới, Nghê Mạn Thiên nhận ra bèn thắc mắc, "Sao ngươi lại ở Trường Lưu?"

Đệ tử Bồng Lai đó trông thấy Nghê Mạn Thiên, lập tức quỳ xuống gào khóc, "Tiểu thư ơi, cô phải báo thù cho Chưởng môn!"

"Cái gì?" Nghê Mạn Thiên bị chấn động tâm lí, nàng khó có thể tin nổi, "Ngươi nói gì cơ, nói lại cho rõ ràng vào! Rốt cuộc thì cha ta làm sao?"

"Chưởng môn, Chưởng môn, ngài ấy... bị giết hại..." Đệ tử Bồng Lai kia cúi đầu nức nở.

Nghê Mạn Thiên lùi về đằng sau một bước, Đường Bảo lập tức đỡ lấy nàng, "Ê này, nha đầu hung dữ... ngươi không sao chứ?"

"Thập Nhất, để vị đệ tử Bồng Lai kia vào đi." Ma Nghiêm lên tiếng, hẳn là Tam Tôn đã nghe thấy những lời của cậu chàng nọ rồi.

"Dạ vâng, thưa sư phụ." Lạc Thập Nhất xoay người hành lễ, sau đó dẫn đệ tử Bồng Lai kia vào.

Những đệ tử Trường Lưu khác cũng vào theo, Nghê Mạn Thiên vẫn chưa tin nổi sự thật, nàng hoàn hồn xong thì lập tức chạy tới trước mặt người đệ tử Bồng Lai, túm chặt lấy cổ áo cậu chàng, "Nói đi, là ai, ai đã hại cha ta?"

Lạc Thập Nhất vội đến ngăn cản, "Mạn Thiên à, trước mặt Tam tôn sao con có thể càn rỡ như vậy chứ?"

Nghê Mạn Thiên nhắm mắt làm lơ, con ngươi nàng đỏ ửng nhìn chằm chằm về phía đệ tử Bồng Lai, cậu chàng kia nuốt nước miếng cái ực, "Là... là Hoa Thiên Cốt, trước khi qua đời, Chưởng môn có để lại huyết thư viết mỗi chữ "hoa", hơn nữa khi ấy cũng chỉ có mình Hoa Thiên Cốt tới bái kiến Chưởng môn, mà sau khi Chưởng môn bị hại thì ngọc Phù Trầm cũng biến mất."

Nghê Mạn Thiên ngẩn người, nàng buông ra, "Hoa Thiên Cốt ư? Sao lại biết là cô ấy?"

"Hừ," Ma Nghiêm tức giận, "Đồ nghiệt chướng ấy, nhất định nó đã cấu kết cùng Sát Thiên Mạch, chờ cơ hội để cướp đoạt ngọc Phù Trầm rồi, sư đệ, lập tức phát lệnh truy sát của Chưởng môn, lùng bắt Hoa Thiên Cốt ngay!"

"Đừng, Tôn thượng ơi, nhất định Cốt Đầu bị nghi oan rồi!" Đường Bảo mải mốt nói, đám Vũ Khinh La với Hỏa Tịch gật đầu lia lịa.

Bạch Tử Họa nhíu mày, "Sư huynh, Hoa Thiên Cốt là đồ đệ Thiều Nguyệt, con bé tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ như vậy đâu, hơn nữa lại còn đúng vào thời điểm Thiều Nguyệt đang hôn mê bất tỉnh vì trúng độc nữa, trong vụ này hẳn là có điểm bất thường."

"Còn bất thường cái gì nữa, Hoa Thiên Cốt cũng đã đánh cắp cả Thần Khí được canh giữ ở Trường Lưu rồi, mục đích của nó còn chưa đủ rõ ràng ư?" Ma Nghiêm nổi giận đùng đùng.

"Ai da, sư huynh à, huynh bình tĩnh hơn chút đi." Sênh Tiêu Mặc tiến lại gần, lấy quạt xếp trong tay quạt cho Ma Nghiêm, Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng người đi.

Bạch Tử Họa vừa nhắc đến Thiều Nguyệt thì Nghê Mạn Thiên tỉnh táo lại, nàng thầm mặc niệm thần chú thanh tâm để bình ổn tâm trạng, sau đó nàng nhìn về phía đệ tử Bồng Lai kia, "Ngoài Hoa Thiên Cốt ra thì còn có người khác đã tới đảo Bồng Lai nữa phải không?"

Đệ tử kia gật đầu, "Có, còn hai người nữa cũng đi với Hoa Thiên Cốt, một chàng trai mặt không cảm xúc và một cô gái diện một thân đồ tím."

"Sóc Phong?" Nghê Mạn Thiên thốt lên.

"Tử Mạch tỷ tỷ?" Đường Bảo giật mình, "Quả nhiên tỷ ấy đang ở chỗ Cốt Đầu."

"Chi tiết này quan trọng đấy, chúng ta không thể chỉ nghe theo một phía, phải lập tức đi tìm Hoa Thiên Cốt về đây, đưa con bé về Trường Lưu để đối chất." Bạch Tử Họa nói.

Đệ tử Bồng Lai có chút do dự, "Nhưng..." Cậu chàng nhìn về phía Nghê Mạn Thiên, những ai hiện có mặt tại đại điện cũng nhìn về phía nàng, cùng chờ đợi ý kiến của nàng.

Giờ phút này Nghê Mạn Thiên đã hoàn toàn tỉnh táo lại, "Có Sóc Phong ở đấy, huynh ấy tuyệt đối sẽ không để Hoa Thiên Cốt sát hại cha ta, hơn nữa Tử Mạch là linh hoa Kiếm tôn nuôi trồng, cô ta chỉ nghe theo lời Kiếm tôn, không có chuyện lại vô duyên vô cớ đi theo Hoa Thiên Cốt, lại còn giúp nàng hại cha ta, cho nên nhất định chuyện này ẩn giấu một âm mưu, song Thiên Cốt lại cướp lấy ngọc Phù Trầm..." Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa thầm cảm thấy vui vẻ và an tâm, quả nhiên Nghê Mạn Thiên đã trưởng thành hơn nhiều rồi, "Thập Nhất, con mau đến Thiên Sơn, báo cho Doãn Hồng Yên canh giữ Thần Khí cho thật tốt đi." Xong chàng nhìn về phía Nghê Mạn Thiên.

"Dạ vâng, thưa Tôn thượng!" Lạc Thập Nhất đáp.

Nghê Mạn Thiên chắp tay lại, "Tôn thượng, xin hãy cho con quay về Bồng Lai để xử lý hậu sự cho cha, rồi con sẽ đích thân điều tra ngọn ngành vụ việc này."

"Được." Bạch Tử Họa gật đầu.

"Con cũng đi, con cũng đi..." Đường Bảo vội giơ tay, Lạc Thập Nhất mải mốt giữ con bé lại, "Đường Bảo à, muội đừng làm loạn lên."

Đường Bảo tức giận nhìn Lạc Thập Nhất, sau đó con bé đẩy anh chàng đi, nghiêng đầu không thèm để ý đến Lạc Thập Nhất nữa, Lạc Thập Nhất thở dài đầy bất đắc dĩ.

"Mạn Thiên, con hãy về Bồng Lai đi, nhất định Trường Lưu sẽ dành cho con một lời giải thích." Bạch Tử Họa nói với vẻ trịnh trọng.

Nghê Mạn Thiên chắp tay cáo lui, sau đó mang theo tâm trạng vô cùng tồi tệ để rời khỏi Trường Lưu, vì sao chứ Sóc Phong, sao huynh lại cùng Hoa Thiên Cốt lấy cắp Thần Khí? Có thật là cái chết của cha không liên quan gì tới Hoa Thiên Cốt hay không?

Đợi mọi người đi hết, Ma Nghiêm mới quay sang nhìn Bạch Tử Họa, "Tử Họa à, ta biết vì Hoa Thiên Cốt là đồ đệ sư muội cho nên đệ mới nảy sinh chút tình cảm yêu mến với nó, nhưng là Chưởng môn của Trường lưu, đệ phải xử lý mọi chuyện thật công bằng, đừng nên thiên vị nếu không sẽ để lại tiếng xấu."

"Sư huynh," Bạch Tử Họa đáp, "Chỉ bằng lời của mỗi phía đệ tử Bồng Lai mà đã kết luận Hoa Thiên CỐt chính là hung thủ giết người thì không phải rất bất công sao. Mặc dù con bé là đồ đệ của Tiểu Nguyệt, nhưng một năm vừa qua ở tại điện Tuyệt Tình, ta đã hiểu rõ tính cách của nó, Tiểu Nguyệt cũng hết lòng dạy dỗ con bé, con bé sẽ không bao giờ phụ lòng Tiểu Nguyệt đâu, nhất định phải có nguyên do gì đó cho những chuyện này."

"Nó đã đánh cắp hết Thần Khí tại Trường Lưu rồi, còn có thể có nguyên do gì chứ?!" Ma Nghiêm càng nghĩ càng giận.

"Huống chi Thiên Cốt không có động cơ giết người, ta sẽ đích thân điều tra chuyện này, không một ai được nhúng tay vào." Bạch Tử Họa đứng dậy, rời khỏi đại điện.

"Đệ..." Ma Nghiêm chỉ tay theo bóng lưng của Bạch Tử Họa.

Vẻ mặt Sênh Tiêu Mặc cũng vô cùng nghiêm túc, "Trong vụ này có một đống điểm khả nghi, chúng ta không thể kết luận bừa, hãy cứ chờ Hoa Thiên Cốt quay lại, rồi trực tiếp hỏi con bé là được."

Ma Nghiêm thở dài, "Ôi, nghiệt chướng mà, nghiệt chướng...."

Tại đại điện Thiên Sơn, Doãn Hồng Yên đang đọc sách bên bàn thì một đệ tử Thiên Sơn dẫn Lạc Thập Nhất tiến tới, Lạc Thập Nhất khom người hành lễ, "Doãn Chưởng môn."

Doãn Hồng Yên đặt quyển sách xuống, "Ồ? Thập Nhất à, sao con lại đến đây, có chuyện gì sao?"

"Ngọc Phù Trầm ở Bồng Lai đã bị đánh cắp, Tôn thượng ra lệnh cho con tới đây để báo cho ngài biết, tốt nhất là nên canh giữ thước Huyền Trấn thật kĩ càng." Giọng điệu Lạc Thập Nhất nghiêm nghị.

Doãn Hồng Yên trầm mặc chốc lát mới đứng dậy, "Đa tạ quý phái đã nhắc nhở." Ông đi tới trước mặt Lạc Thập Nhất, "Thập Nhất à, thực ra ta đã sớm để thước Huyền Trấn ở một nơi vô cùng an toàn rồi, dù có là thần tiên đại la thì cũng khó có thể chạm vào nó đấy." Ông tự tin bật cười, Lạc Thập Nhất cũng hơi yên lòng.

Trong nhà trọ, Hoa Thiên Cốt, Tử Mạch, Sóc Phong và Đông Phương Úc Khanh vây quanh bàn nước, trông Đông Phương Úc Khanh khá là chăm chú, "Nghê Thiên Trượng vừa mất, mọi người trên thiên hạ đều đã biết nàng ăn trộm Thần Khí rồi, nhất định Doãn Hồng Yên kia sẽ đề phòng, cho nên nếu muốn đánh cắp thước Huyền Trấn từ tay lão thì tuyệt đối sẽ chẳng khác nào nhổ răng trong miệng cọp, đã khó nay lại càng khó hơn."

"Vậy phải làm sao bây giờ đây?" Hoa Thiên Cốt hỏi.

Đông Phương Úc Khanh thở dài, "Chỉ có thể đợi thôi."

Bấy giờ bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Hoa Thiên Cốt đứng dậy đi mở, nàng lập tức cả kinh, "Lục Sao tỷ tỷ ư, sao tỷ lại tới?"

Lục Sao bước vào, "Các chủ biết cô muốn lấy thước Huyền Trấn nên phái ta tới giúp."

Hoa Thiên Cốt đóng kín cửa lại, thắc mắc, "Các chủ của lầu Dị Hủ?"

Lục Sao gật đầu, Đông Phương Úc Khanh giải thích, "Là thế này, lần trước ta có từng ghé qua nhờ vả Dị Hủ Quân."

"Các chủ bảo, thước Huyền Trấn hiện không có trong khư đỉnh của Doãn Hồng Uyên mà ở tại tháp Cửu Tiêu ở trên Thiên Sơn," Lục Sao vạch ra kế hoạch, "Nhưng tháp Cửu Tiêu kia sở hữu tầng tầng lớp lớp cơ quan cạm bẫy, còn khó đối phó hơn cả Doãn Hồng Yên kia nữa."

Đông Phương Úc Khanh đáp, "Vậy cũng tốt, từ nhỏ ta đã nghiên cứu kỳ môn độn giáp, thuật đặt bẫy, chắc chắn bây giờ đã có đất dụng võ rồi." Đông Phương Úc Khanh bật cười với Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt gật đầu, xem ra muốn lấy được thước Huyền Trấn thì phải dựa vào Đông Phương.

Hoa Thiên Cốt dùng nghiên Bất Quy đưa cả năm vào trong tháp Cửu Tiêu, năm người quan sát xung quanh, trong đó chỉ có luồng ánh sáng yếu ớt từ bên trên chiếu xuống, còn lại toàn một màu đen đặc.

Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "sao chúng ta không thể lên luôn đỉnh tháp được nhỉ?"

"Có lẽ thước Huyền Trấn đã trấn áp pháp lực của nghiên Bất Quy rồi, chúng ta chỉ có thể tới được đây thôi." Đông Phương Úc Khanh suy đoán.

"Nhưng mà không phải đã phong ấn hết toàn bộ Thần Khí rồi ư?" Hoa Thiên Cốt vẫn chưa hiểu.

"Có lẽ phong ấn trên thước Huyền Trấn đã được gỡ bỏ." Đột nhiên Sóc Phong lên tiếng, Hoa Thiên Cốt quay lại nhìn hắn.

Lúc này Lục Sao mới mở miệng, "Muốn lấy được thước Huyền Trấn thì phải đi từng tầng một." Tử Mạch gật đầu đồng ý.

Đông Phương Úc Khanh sơ lược qua về tòa tháp, "Ta có hiểu sơ sơ về thuật cạm bẫy, để ta xử lý cho, theo ta nào."

Bốn người đám Hoa Thiên Cốt bám theo Đông Phương Úc Khanh vào trong tháp, vừa mới tới hành lang, hai bên vách tường đã bắn tua tủa một trận mưa tên, Đông Phương Úc Khanh vội né tránh, mấy người đám Hoa Thiên Cốt cũng mau chóng phi thân. Tiếp đất xong, Hoa Thiên Cốt lo rằng Đông Phương Úc Khanh không biết võ công, có điều Hoa Thiên Cốt mới định tới gần thì Đông Phương Úc Khanh đã bị một mũi tên bắn trúng, trong nháy mắt tan biến thành từng mảnh vụn, bấy giờ trận mưa tên cũng ngừng hẳn.

Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng lo lắng nhìn theo phương hướng kia, chỉ một lát sau, Đông Phương Úc Khanh lại chạy trở lại, Hoa Thiên Cốt vội nói, "Đông Phương đấy à?"

Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "Ta không sao hết, những thứ kia chỉ là ảo ảnh giấy của ta mà thôi, để chúng nó đi tiên phong bảo đảm sự an toàn cho chúng ta."

Hoa Thiên Cốt thở phào nhẹ nhõm, "Huynh không sao là tốt rồi."

"Trước mặt hiện tại chỉ toàn cạm bẫy vặt, ta vẫn ứng phó được." Đông Phương Úc Khanh tỏ vẻ tự tin.

"Vậy chúng ta đi thôi, tháp Cửu Tiêu được chia là ba cửa khâu, Bầu trời, Mặt đất và Con người, cứ ba tầng lại có một cửa khâu, tổng cộng là chín tầng, mỗi bước tiến là nguy hiểm lại tăng thêm, nhất định phải cẩn thận." Lục Sao nói.

"Vậy để ta đi đầu." Hoa Thiên Cốt đang lo cho sự an nguy của mọi người.

Đông Phương Úc Khanh lập tức phản đối, "Không được," Hoa Thiên Cốt quay sang nhìn anh chàng, "Trong tháp nàng đầu ắp cạm bẫy, mặc dù đã đóng xong một cái, nhưng vẫn còn tám tầng, nguy hiểm thực sự chỉ vừa mới bắt đầu, hơn nữa ta đã đánh trận đầu, mấy người cứ theo ta đi." Dứt lời, Đông Phương Úc Khanh bước lên cầu thang ở trước mặt, Hoa Thiên Cốt theo sau anh chàng, Tử Mạch, Sóc Phong và Lục Sao cũng bám theo bọn họ.

Lên tầng hai, đám người Đông Phương Úc Khanh cẩn thận tiến vào, đột nhiên mấy cái bóng đen từ đâu bay đến, công kích bọn họ, bọn họ vội tránh trái né phải, Đông Phương Úc Khanh vừa tránh thoát một cái bóng đen bèn bảo Hoa Thiên Cốt, "Cốt Đầu à, lấy ngọc Phù Trầm để đối phó với chúng đi!"

Sóc Phong rút kiếm, lập tức xông tới, cản trở một bóng đen đang hòng đánh lén Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt bay giữa không trung, nàng lấy ngọc Phù Trầm ra, ngọc Phú Trầm phát sáng, toàn bộ bóng tối đều bị hút vào bên trong viên ngọc, còn những bóng đen trong tòa tháp cũng từ từ biến mất.

Hoa Thiên Cốt tiếp đất, Đông Phương Úc Khanh, Sóc Phong, Tử Mạch và Lục Sao liền tới bên nàng, Đông Phương Úc Khanh bảo, "Không nên ở lại đây lâu, chúng ta đi mau!" Bọn họ lại tiến tới cầu thang, chạy lên tầng ba.

Bạch Tử Họa vào phòng Thiều Nguyệt, chàng nhìn cô, nói, "Tiểu Nguyệt, muội nói xem rốt cuộc vì lí do gì mà Thiên Cốt lại đánh cắp Thần Khí cơ chứ? Bây giờ Nghê Thiên Trượng cũng chết vì việc ấy rồi. Tiểu Nguyệt à, ta biết, ta biết muội nhất định sẽ che chở cho con bé, nhưng mà muội ơi, con bé là kiếp sinh tử của muội, ta phải làm thế nào đây?" Bạch Tử Họa ngồi bên mép giường, cau mày trầm tư.

Đột nhiên trên người Thiều Nguyệt phát sinh trạng thái bất thường, gương mặt cô dần trắng bệch, còn nhíu mày, hình như cô đang rất đau đớn thì phải, Bạch Tử Họa cả kinh, chàng vội bạch mạch cho Thiều Nguyệt.

Sau đó Bạch Tử họa cau mày ngẩng đầu lên, lẩm bẩm, "Độc của Tiểu Nguyệt đã khuếch tán rồi, mặc dù con bé đang say giấc, tạm thời trì hoãn độc tính, song bây giờ nó đã bộc phát, ngày càng nghiêm trọng." Bạch Tử Họa bèn bế Thiều Nguyệt lên, đưa nàng vào trong động băng, giường băng có khả năng trị liệu thương tổn, chàng hy vọng nó sẽ phát huy tác dụng.

Lên đến tầng thứ ba, đám người Hoa Thiên Cốt đến chính giữa, phía đối diện bỗng dưng cũng xuất hiện năm người, hơn nữa lại trông giống y hệt bọn họ, Hoa Thiên Cốt duỗi tay ra, còn kẻ đứng đối diện nàng cũng làm hành động tương tự, cứ như đang soi gương vậy, mình làm gì thì nó cũng làm y chang.

Sau đó đám Hoa Thiên Cốt xông đến, giao chiến với địch thủ, có điều dù cho ngươi có xuất chiêu nào đi chăng nữa, đối phương cũng sẽ ra chiêu thức giống hệt, cứ thế, năm người bên Hoa Thiên Cốt và năm người bên kia giằng co mãi chưa xong.

Đột nhiên Hoa Thiên Cốt nghĩ tới việc dùng Thần Khí, nàng lấy Mẫn Sinh từ trong khư đỉnh, sau đó đứng trên không trung, kẻ đối diện nàng cũng đứng theo nàng, Hoa Thiên Cốt cầm thanh Mẫn Sinh chém một nhát, đối phương cũng làm theo động tác ấy, song dù sao trong tay Hoa Thiên Cốt cũng là Thần Khí, ngay lập tức đối thủ của nàng tiêu tan.

Bốn người kia cũng đánh mãi chưa xong, Hoa Thiên Cốt phi thân tới trước mặt bọn họ, vung Mẫn Sinh lên, đánh tan bốn kẻ bên địch.

Đông Phương Úc Khanh tới chỗ Hoa Thiên Cốt, "Nếu như ta đoán không sai thì đây là trận địa Tuyệt Tình, muốn thực sự đoạn tuyệt với thế gian thì phải tự tay tiêu diệt bản thân trước nhất, thử hỏi xem trên đời có ai có thể tuyệt tình với chính mình cơ chứ?"

"Tự tay tiêu diệt mình trước nhất?" Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm.

"Thôi đừng nói nhiều về việc này, chúng ta đã không còn đường lùi nữa rồi, đi thôi." Đông Phương Úc Khanh nói.

Hoa Thiên Cốt gật đầu, nàng theo sau Đông Phương Úc Khanh, Tử Mạch, Sóc Phong và Lục Sao theo nàng.

Thiện Xuân Thu quay về Thất Sát, bấy giờ giọng Khoáng Dã Thiên vang lên, y nở nụ cười độc ác, "Hộ pháp anh minh thật, giết Nghê Thiên Trượng xong giá họa cho Hoa Thiên Cốt, bây giờ chẳng cần tới chúng ta động thủ, đám Trường Lưu kia thể nào chẳng thay chúng ta giải quyết Hoa Thiên Cốt."

Thiện Xuân Thu bật cười, "Hoa Thiên Cốt à, lần này ngươi bước lên con đường chết rồi, ta thực muốn xem xem Thiều Nguyệt còn bảo vệ ngươi thế nào nữa."

"Đúng đấy, người Thiều Nguyệt thương nhất chính là con bé đệ tử Hoa Thiên Cốt, đến lúc đó ả ta mà không cho các phái một câu trả lời thì, ha ha, dù cho ả có lựa chọn ra sao thì nhất định Thiều Nguyệt cũng sẽ phải đau lòng ôm đầu thôi, thuộc hạ thật muốn nhìn cảnh ấy, hả hê cõi lòng." Khoáng Dã Thiên vui vẻ nói.

"Hừ," Thiện Xuân Thu hừ lạnh một tiếng, "Thiều Nguyệt ơi, ta không hủy được ngươi, không có nghĩa là ta không hủy được Hoa Thiên Cốt. Hơn nữa ngươi đã trúng phải độc của lư Bốc Nguyên, chết cũng không đáng tiếc, dù sao để cho đồ đệ của ngươi bồi táng theo ngươi đi, ha ha ha ha..."

"Ha ha ha..." Khoáng Dã Thiên cũng cười theo, sau đó y bảo, "Đến lúc đó ấy, khi Hoa Thiên Cốt gom đủ Thần Khí Mười Phương, chúng ta chỉ cần ngồi đợi như ông lão đánh cá thôi, Thiện hộ pháp à, ngài thật cao minh!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16