Tại đại điện Trường Lưu, Doãn Thượng Phiêu che ngực quỳ xuống, tuy một chưởng ban nãy của Thiều Nguyệt không lấy đi tính mạng gã, thế nhưng lại khiến y nhận thương tổn nặng nề, hơi thở của gã dồn dập, trong lòng liên tục suy tính con đường để thoát khỏi hiềm nghi. Thiều Nguyệt và Bạch Tử Họa, Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc ngồi ở trên cao, mặt Bạch Tử Họa không cảm xúc, Sênh Tiêu Mặc lại phe phẩy quạt xếp, điệu bộ chẳng khác gì đang xem kịch vui, còn Ma Nghiêm nhăn nhó, lớn tiếng quát, "Doãn Thượng Phiêu to gan, dám hạ độc thủ đồ của Chưởng môn tương lai, mau nói! Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?"
Doãn Thượng Phiêu mải mốt nhận lỗi, "Thế tôn bớt giận, hết thảy mọi việc đều là do Nghê Mạn Thiên xúi giục con."
Thiều Nguyệt vô cùng hứng thú quan sát Doãn Thượng Phiêu, ánh mắt Bạch Tử Họa chợt lạnh giá, Sênh Tiêu Mặc cũng ngừng động tác, hắn khép lại quạt xếp, nghiêng người theo dõi diến biến.
"Cái gì? Nghê Mạn Thiên ư?" Ma Nghiêm không tin, y vỗ xuống tay vịn ghế, đứng dậy, giận dữ, "Chớ nói bừa, Nghê Mạn Thiên sao có thể bày ra loại thủ đoạn này!"
Doãn Thượng Phiêu bật cười khinh thường, "Thế tôn vậy là không biết rồi, bởi vì bại dưới tay Hoa Thiên Cốt mà Nghê Mạn Thiên ghi hận trong lòng, ả ta ghen tị với Hoa Thiên Cốt, cho nên mới tính kế ép con phải diệt trừ nàng, để cho ả... Nghê Mạn Thiên có thể danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử của Kiếm tôn."
Phía trước đại điện, Hoa Thiên Cốt lo lắng đi tới đi lui, Nghê Mạn Thiên khí thế ngời ngời hung hăng bước đến, Sóc Phong trầm mặc bám theo sau, Hoa Thiên Cốt trông thấy bọn họ bèn tiến lại gần, "Mạn Thiên à, sao cô lại tới đây? Sư tôn đang ở bên trong thẩm vấn Doãn Thượng Phiêu đấy."
Nghê Mạn Thiên dừng bước, hai mắt nhìn phía trước, không nhìn nàng, "Hoa Thiên Cốt, cô cũng cho rằng thủ phạm là ta ư?"
Hoa Thiên Cốt im lặng chốc lát rồi lắc đầu lia lịa, "Ta không nghĩ thế, Mạn Thiên à, hơn nữa Sư tôn cũng đã bắt giữ Doãn Thượng Phiêu rồi, sao có thể là cô chứ?"
"A," Nghê Mạn Thiên quay sang nhìn nàng, "Nếu Kiếm tôn không dẫn Doãn Thượng Phiêu đi thì sao?"
"Ta..." Hoa Thiên Cốt do dự, thật ra nàng đã từng cho rằng chính là Mạn Thiên bắn châm độc, Nghê Mạn Thiên quan sát phản ứng của Hoa Thiên Cốt cũng đủ hiểu đáp án, cô nàng hít một hơi thật sâu, bình ổn lại lửa giận trong lòng, "Hoa Thiên Cốt, Sóc Phong, ta muốn cho các người sáng mắt, rằng ta - Nghê Mạn Thiên - vốn dĩ khinh thường những chiêu trò như vậy." Dứt lời, cô nàng tiên phong đi vào trong đại điện, Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong nhìn nhau, sau đó đi theo.
Trùng hợp thay cả ba cũng nghe thấy lời tố cáo của Doãn Thượng Phiêu, không chờ Thế tôn lên tiếng, Nghê Mạn Thiên tự ý bước đến, quỳ xuống hành lễ, "Đệ tử Nghê Mạn Thiên bái kiến Tôn thượng!"
Ma Nghiêm thấy Nghê Mạn Thiên bèn hỏi, "Nghê Mạn Thiên, những gì Doãn Thượng Phiêu vừa nói, con cũng nghe rồi đấy, con có ý kiến gì không?"
"Dạ bẩm Thế tôn, đệ tử không hề xúi giục Doãn Thượng Phiêu." Nghê Mạn Thiên nghiêm mặt đáp, nói xong cũng không thèm nhìn Doãn Thượng Phiêu.
Doãn Thượng Phiêu vội nói, "Nghê Mạn Thiên, cây châm độc này là do cô đưa ta."
Nghê Mạn Thiên liếc nhìn gã, "Doãn Thượng Phiêu à, ngươi chớ có quên, đầu tiên là ngươi đưa ta cây độc châm ấy."
"Đúng thế, trước đại hội Tiên Kiếm, là ta đưa cô, ta đã nhắc cô rằng dùng hay không là do cô quyết, cô vẫn có thể lựa chọn không dùng mà? Nhờ nó mà cô mới đánh bại Sóc Phong, không phải sao?" Doãn Thượng Phiêu mỉm cười âm hiểm, mọi người đều nghĩ Nghê Mạn Thiên chỉ dùng mỗi thanh kiếm Bích Lạc mới chiến thắng không đường hoàng, nào ngờ cô nàng còn sử dụng cả châm độc hòng ngấm ngầm hại Sóc Phong, từ đó mới tới được trận chung kết.
Nghê Mạn Thiên rũ mi mắt, đây quả thực là lỗi của nàng, nàng đã không giữ lời hứa với Thiều Nguyệt, thế nên lần này, Nghê Mạn Thiên ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, nhận tội, "Đệ tử biết sai rồi, xin Kiếm tôn trừng phạt!"
"Cái gì?" Ma Nghiêm kinh ngạc nhìn Nghê Mạn Thiên, sau đó nổi cơn thịnh nộ, "Nghê Mạn Thiên, ngươi dám..." Y chỉ biết chỉ tay về phía Nghê Mạn Thiên, không biết nói gì cho phải lẽ.
Hoa Thiên Cốt cũng cực kỳ ngạc nhiên, nàng quay sang nhìn Sóc Phong, nhỏ giọng hỏi, "Sóc Phong à, có thật vậy không?"
Sóc Phong không trả lời, hắn chỉ nhìn Nghê Mạn Thiên đang quỳ gối trước mặt, bấy giờ Thiều Nguyệt đứng lên, đi tới chỗ Nghê Mạn Thiên, đỡ nàng dậy. "Ta đã biết rồi."
"Kiếm tôn?" Nghê Mạn Thiên kinh ngạc, nàng chưa từng thú tội qua mà, Thiều Nguyệt chỉ gật đầu với nàng, "Doãn Thượng Phiêu, hãy mau khai ra đi, Thiện Xuân Thu phái ngươi tới đây là có mục đích gì?"
Doãn Thượng Phiêu cả kinh, "Đệ tử không hiểu ý của Kiếm tôn, tất cả là do Nghê Mạn Thiên xúi giục con mà."
Thiều Nguyệt lại đi lên phía trên, xoay người nhìn gã, "Ngươi còn muốn cãi ư, Mạn Thiên không làm hại Tiểu Cốt, toàn bộ sự tức tối và ganh ghét con bé thể hiện trước mặt ngươi đều là ngụy trang, chờ đợi ngươi lộ ra chân tướng."
"Cái gì?" Doãn Thượng Phiêu khó tin ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, "Chẳng lẽ..."
"Không sai, là ta bảo Mạn Thiên làm như vậy." Thiều Nguyệt gật đầu.
Doãn Thượng Phiêu quay sang nhìn Nghê Mạn Thiên, Nghê Mạn Thiên đầy khinh thường bảo, "Hừ, ta mới ra khỏi tiên lao, ngươi đã xông tới xúi giục đủ điều, ta mãi chẳng hiểu nổi sao ngươi cứ cố chấp đi giựt dây xui khiến ta hãm hại Hoa Thiên Cốt, cho nên ta đã tìm đến Kiếm tôn để bàn bạc, Kiếm tôn nói với ta, tương kế tựu kế cho ta, mà ngươi thì vẫn nghĩ ta oán hận Hoa Thiên Cốt." Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn Nghê Mạn Thiên, sau đó vui vẻ thầm nhủ, Mạn Thiên à, cô không hận ta ư?
"Cô... ngươi luôn gạt ta sao?" Doãn Thượng Phiêu hồi tưởng lại, gã vẫn cho rằng gã hiểu Nghê Mạn Thiên, không ngờ chính gã lại từng bước rơi vào bẫy rập của bọn họ, nếu nhiệm vụ Đan hộ pháp giao mà thất bại, thì về cũng chỉ còn đường chết, Doãn Thượng Phiêu phẫn uất nhìn Nghê Mạn Thiên, đột nhiên gã hét to, đứng dậy tập kích nàng. Sóc Phong nhanh tay lẹ mắt, phi thân đứng chắn trước người Nghê Mạn Thiên, một kiếm chặn lại thế công của Doãn Thượng Phiêu, sau đó đâm về phía gã. Doãn Thượng Phiêu bị dồn vào cây cột trong đại điện, ngã quỵ xuống đất, máu đổ chứa chan.
Ma Nghiêm nhìn Doãn Thượng Phiêu hấp hối bèn hô, "Người đâu, Doãn Thượng Phiêu là gian tế của Thất Sát, mau đuổi hắn ra khỏi Trường Lưu, nhốt vào tiên lao!"
"Dạ!" Hai đệ tử Trường Lưu đưa Doãn Thượng Phiêu đi.
Sóc Phong thu hồi kiếm, Nghê Mạn Thiên bất mãn, "Ta không cần huynh cứu, tự ta có thể ứng phó được." Sóc Phong không để ý nàng, Nghê Mạn Thiên thấy vậy thì im re, cuối cùng quay mặt đi không nhìn Sóc Phong nữa.
"Sư muội, rốt cuộc thì chuyện này là thế nào?" Ma Nghiêm hỏi.
"Nghiêm sư huynh à, trước đại hội Tiên Kiếm, ta từng nói là Trường Lưu rất có khả năng sẽ có gian tế của Thất Sát trà trộn, cho nên chi tiết đột nhiên thực lực của Doãn Thượng Phiêu trong đại hội thăng tiến đã khiến ta hoài nghi, ta nghĩ sư huynh cũng cảm giác giống ta, phải không?" Thiều Nguyệt nhìn về phía Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa gật đầu, Sênh Tiêu Mặc vội vàng tiến đến, tán thưởng, "Tiểu sư muội thật là thông minh hơn người, lại còn có thể bày kế cho Nghê Mạn Thiên, khiến cho Doãn Thượng Phiêu để lộ sơ hở, đẹp lắm, đẹp cực kỳ!"
"Sênh sư huynh à," Thiều Nguyệt không nhìn Sênh Tiêu Mặc, Sênh Tiêu
Mặc cũng chỉ cười cười, sau đó Thiều Nguyệt nói với Ma Nghiêm, "Nghiêm sư huynh, trong vụ việc lần này, công lao của Mạn Thiên là lớn nhất, cho nên phải ban thưởng chứ, chuyện con bé dùng châm độc làm Sóc
Phong bị thương coi như bỏ qua đi. Ma Nghiêm gật đầu đồng ý, Thiều Nguyệt nhìn Sóc Phong, "Sóc Phong, con cảm thấy ổn không?"
"Đệ tử không có dị nghị." Sóc Phong nghiêm mặt đáp.
Rời khỏi đại điện, Sóc Phong đi đằng trước, Nghê Mạn Thiên nhìn bóng lưng của hắn, bước nhanh hơn để đuổi kịp, tới lúc hai người đi ngang hàng với nhau, nàng nhỏ giọng nói, "Cảm ơn!" Rồi mải mốt bỏ chạy. Sóc Phong dừng bước, kinh ngạc dõi theo nàng, sau đó khẽ nhếch môi.
Hoa Thiên Cốt theo Thiều Nguyệt về điện Tuyệt Tình, trong lúc đó nàng suy nghĩ, mới vừa rồi vốn dĩ mình muốn đuổi theo Nghê Mạn Thiên, làm hòa với cô ấy, nhưng Nghê Mạn Thiên lại không cho nàng cơ hội này, vừa nhìn thấy nàng đã xoay người bỏ đi, nàng hết sức không hiểu, hơn nữa kế hoạch giữa sư tôn với Mạn Thiên, sư tôn cũng không thèm kể với mình, thật khiến cho lòng có chút tủi thân. Thiều Nguyệt nhận ra Hoa Thiên Cốt là lạ bèn quay người đột ngột, Hoa Thiên Cốt nhất thời không kịp phản ứng nên ngã vào lòng của Thiều Nguyệt, bỗng dưng lại cảm thấy cảm giác thật quen thuộc, khiến cho nàng không nỡ dời xa.
Thiều Nguyệt đỡ bả vai Hoa Thiên Cốt, kéo giãn khoảng cách, "Tiểu Cốt, con làm sao thế, dọc đường mà cứ rầu rĩ không vui?"
"Sư tôn à..." Hoa Thiên Cốt phục hồi lại tinh thần, "Gần đây người vẫn không thường xuyên ở lại điện Tuyệt Tình chính là bởi phải điều tra vụ việc về Doãn Thượng Phiêu sao?"
"Ừ, Doãn Thượng Phiêu muốn hại con, ta sao có thể không phòng bị trước được?"
Lời của Thiều Nguyệt sưởi ấm trái tim Hoa Thiên Cốt, nàng nén lại nghẹn ngào, "Vậy sao sư tôn không nói cho con biết?"
"Nói cho con, con sẽ đề phòng hắn, giúp Doãn Thượng Phiêu phát hiện ra đầu mối, lúc ấy, Tiểu Cốt sẽ gặp nguy hiểm, cho nên..." Thiều Nguyệt còn đang giải thích thì Hoa Thiên Cốt chợt nhào vào lồng ngực cô, Thiều Nguyệt thắc mắc, "Tiểu Cốt, con làm sao thế?"
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, nàng ôm Thiều Nguyệt thật chặt, nàng không muốn Thiều Nguyệt thấy đôi mắt đỏ ửng của mình, sư tôn lo nghĩ vì mình, che chắn cho nàng khỏi mọi tổn thương, nàng thì thầm, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn..."
Thiều Nguyệt vẫn đang ngơ ngác, nghe thấy Hoa Thiên Cốt lặp đi lặp lại danh xưng của bản thân thì chẳng thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ trấn an nàng, "Tiểu Cốt à, ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây."
Hoa Thiên Cốt lại trầm mặc, Nguyệt tỷ tỷ, quả nhiên là người mà, giọng nói ấy, ngôn từ ấy, cái ôm ấy, ấm áp ấy, sao muội lại có thể quên mất dáng vẻ của tỷ chứ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà ta không hề hay biết?
Bạch Tử Họa trở về điện Tuyệt Tình thì lập tức đi tìm Thiều Nguyệt, kết quả là vừa mới bước vào viện đã trông thấy cảnh tượng Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt đang ôm nhau, đây đáng lẽ ra vốn là hình ảnh sư đồ tình thâm, chẳng hiểu sao Bạch Tử Họa cứ thấy hơi khác thường, là do chàng nghĩ nhiều quá sao?
Nghê Mạn Thiên tĩnh tọa tu hành trong phòng mình, mặc niệm bùa chú thanh tâm, đây là việc nàng phải làm mỗi ngày, bao giờ đọc xong cũng để cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, thế là nàng xách kiếm ra sân tu luyện, chuyên tâm dồn trí luyện kiếm. Sóc Phong vừa tới đã thấy Nghê Mạn Thiên đang tập luyện, hắn dừng chân đứng ngắm nàng hồi lâu, phát hiện ra kiếm pháp của Nghê Mạn Thiên đã tiến bộ hơn rất nhiều, không biết rốt cuộc thì Kiếm tôn đã nói gì với nàng để khiến cho tu hành của nàng đột nhiên thăng tiến như vậy.
Nghê Mạn Thiên luyện xong một bộ kiếm pháp, xoay người lập tức thấy Sóc Phong, thốt lên, "Này, sao huynh lại ở đây?"
"Ta tới đây luyện kiếm, đây cũng không phải sân tập của mình cô." Sóc Phong lạnh lùng đáp.
"Huynh...." Nghê Mạn Thiên bị tức nghẹt thở bởi lời của Sóc Phong, nàng quyết tâm không để ý đến hắn nữa, tự ý rời đi.
Chợt Sóc Phong gọi Nghê Mạn Thiên lại, "Mạn Thiên..."
"Cái gì?" Nghê Mạn Thiên tức giận trả lời.
"Chuyện lần trước đã hoài nghi cô, ta muốn xin lỗi." Sóc Phong nghiêm trang nói.
Nghê Mạn Thiên trợn mắt nhìn Sóc Phong, sau đó đi mấy vòng quanh hắn, "Huynh là Sóc Phong đấy à?"
Sóc Phong cau mày, ánh mắt sắc nhọn nhìn Nghê Mạn Thiên, Nghê Mạn Thiên thở phào, Sóc Phong quen thuộc quay trở lại rồi kìa, "Thật đúng là huynh, tự dưng huynh lại xin lỗi ta, làm ta giật cả mình."
Sóc Phong liếc nhìn nàng, xoay bước bỏ đi, Nghê Mạn Thiên vội nói, "Được rồi, dù gì thì huynh cũng đã tới, hay là huynh luyện kiếm với ta nhé."
Sóc Phong nhấc kiếm trên tay lên, "Sẵn sàng tiếp chiêu!" Nghê Mạn Thiên bật cười, rút kiếm ra tỷ thí với Sóc Phong. Lạc Thập Nhất đi ra, thấy hai người đang so tài, cùng nhau tiến bộ thì hài lòng gật đầu một cái.
Dạo gần đây Bạch Tử Họa ủ hai chuyện mà nghĩ mãi chưa ra, thứ nhất là ánh sáng vàng từ đá Nghiệm sinh của mình đang truyền sang đá Nghiệm sinh của Tiểu Nguyệt, rốt cuộc thì đó là sự thật hay là do chàng nhìn nhầm? Hai là chàng cứ ám ảnh không dứt về cảnh tượng Tiểu Nguyệt và Hoa Thiên Cốt ôm nhau, chàng luôn thấy quái dị, nhưng lại không thể chỉ ra được chỗ nào bất thường. Bạch Tử Họa lấy hộp gấm, lôi đá Nghiệm sinh ra, chúng vẫn như cũ, không hề có gì thay đổi, chàng cau mày quan sát đá Nghiệm sinh của Thiều Nguyệt, suy ngẫm.
Có một ngày, Thiều Nguyệt kiểm tra thành quả luyện tập của Hoa Thiên Cốt dưới tàng hoa đào, Đường Bảo thì loi choi trên bàn đá, hô hào, "Mẹ ơi, cố lên nào, cố lên!" Vừa kêu còn vừa nhồm nhoàm đống trái cây.
Hoa Thiên Cốt thể hiện từng kiếm pháp mà nàng học được từ phổ Thất Tuyệt, có vài động tác không được liền mạch lắm, nhưng chiêu thức thì đúng, tuy nhiên lại chẳng tạo uy lực, ngay cả Đường Bảo cũng nhận ra, nó không khỏi lo sợ Kiếm tôn sẽ lại phạt mẹ mình phải luyện thêm vài trăm lần nữa. Hoa Thiên Cốt xong xuôi, Thiều Nguyệt mới hỏi nàng, "Tiểu Cốt, chính con cảm giác như thế nào?"
Hoa Thiên Cốt biết rõ thực lực của mình, nàng thấp giọng đáp, "Sư tôn, là do con luyện chưa tốt."
Thiều Nguyệt dựa lưng vào thân cây, "Tiểu Cốt à, chiêu thức của con không thành vấn đề, chỉ là pháp lực trong cơ thể con vẫn chưa thể thuần thục vận dụng lên thân kiếm, thế nơi mới dẫn đến việc kiếm pháp con thi triển không tạo nổi uy lực lớn hơn."
"Sư tôn, là do Tiểu Cốt ngốc nghếch, Mạn Thiên đã tiến bộ rất nhanh rồi mà con vẫn còn dậm chân tại chỗ." Hoa Thiên Cốt uể oải nói.
Thiều Nguyệt lấy ngọc tiêu ra, "Tiểu Cốt, con luyện thêm một lần nữa đi."
"Dạ vâng, sư tôn." Hoa Thiên Cốt nghe lời, lúc nàng bắt đầu luyện, Thiều Nguyệt nhấc ngọc tiêu lên thôi, từ từ hướng dẫn nàng, vẻ mặt Hoa Thiên Cốt rạng rỡ, cảm giác giống hệt như thuở bé vậy, khi đó mình cũng vừa luyện kiếm, vừa nghe Nguyệt tỷ tỷ thổi tiêu.
Bấy giờ, từng chiêu kiếm của Hoa Thiên Cốt mới mang theo gió lớn, tốt hơn nhiều so với trước, Hoa Thiên Cốt cao hứng chạy tới bên Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, sư tôn, người nhìn xem, kiếm pháp của con tốt hơn trước nhiều rồi."
"Đúng rồi, Tiểu Cốt thật lợi hại." Thiều Nguyệt buông ngọc tiêu xuống, khích lệ.
Hoa Thiên Cốt ngại ngùng bật cười, sau đó nằm gối lên đùi Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, con có thể nghỉ ngơi một lát không?"
Thiều Nguyệt cạn lời, "Con cũng đã nghỉ ngơi luôn rồi, còn hỏi ta sao?"
"Bởi vì sư tôn lúc nào cũng chiều chuộng Tiểu Cốt, cho nên Tiểu Cốt mới dám tiền trảm hậu tấu." Bởi vì Hoa Thiên Cốt nhớ lại những hình ảnh thuở thơ ấu nên đột nhiên muốn gần gũi Thiều Nguyệt, gần gũi cô xong lại có chút hối hận, nàng rất sợ Thiều Nguyệt sẽ tức giận, nàng sợ Thiều Nguyệt không thích mình chạm vào người, song nằm xuống rồi, Hoa Thiên Cốt mới nhận ra Thiều Nguyệt nhìn nàng vô cùng cưng chiều, cũng không hề có chút ý tứ trách phạt, ánh mắt thương yêu ấy của Thiều Nguyệt, cả đời này nàng vĩnh viễn không thể quên.
Thiều Nguyệt vừa khẽ vuốt tóc Hoa Thiên Cốt, vừa nói, "Tiểu Cốt à, có còn nhớ trước đại hội Tiên Kiếm, ta đã từng bảo với con rằng thể chất của con rất đặc thù, cần phải có một sư tôn đả thông kinh mạch cho con không."
"Nhớ, tất nhiên là con nhớ, những lời sư tôn nói, sao con có thể quên." Hoa Thiên Cốt ngước mắt lên nhìn Thiều Nguyệt, sau đó kinh ngạc, "Sư tôn, chẳng lẽ..."
Thiều Nguyệt gật đầu, "Không sai, trước kia chưa làm, cũng là bởi ta muốn cho con nắm thật vững chắc nền móng, bây giờ thì xem ra đã tới lúc rồi."
"Có thật không ạ? Sư tôn ơi?" Hoa Thiên Cốt vui vẻ bật dậy, suýt chút nữa nàng đã đụng trán Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt gần sát mắt đối mắt với Thiều Nguyệt, nàng chợt thấy toàn thân nóng lên, ngay cả má cũng như lửa đốt, thậm chí còn chẳng dám nhìn cô nữa.
Thiều Nguyệt không để ý, cô lấy tay nhẹ cốc trán Hoa Thiên Cốt, "Tất nhiên rồi, vi sư đã bao giờ lừa gạt con đâu."
Mặt Hoa Thiên Cốt càng đỏ hơn, nàng mải mốt nằm xuống lại, xoay mình nằm nghiêng, đưa lưng về phía Thiều Nguyệt, hai tay bụm mặt, lòng không ngừng thầm nhủ, chuyện gì vừa xảy ra vậy, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, sao mình lại không dám nhìn mặt sư tôn chứ? Và tại sao tim mình lại đập nhanh đến vậy?
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt đưa lưng về phía mình thì cho rằng Tiểu Cốt vui vẻ quá đỗi nên giờ thẹn thùng. Cô lắc đầu bật cười, Tiểu Cốt thật tình, vẫn dễ thỏa mãn như vậy, luôn vừa lòng với những gì mình đang có, thế cũng tốt, cô mong Tiểu Cốt sẽ mãi mãi vui vẻ như thế. Sau đó, Thiều Nguyệt nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời yên tĩnh giữa buổi trưa mát.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)