Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 35: Sát tỷ tỷ

496 0 1 0

Từ đầu chí cuối, Thanh Dương trưởng lão và Thanh Phong trưởng lão luôn cảm thấy Hoa Thiên Cốt không tài nào có thể đảm nhận chức vị Chưởng môn, hai người bước lên phía trước, Thanh Dương trưởng lão đẩy Vân Ẩn ra, còn  Thanh Phong trưởng lão quan sát trên dưới Hoa Thiên Cốt một lượt rồi bảo, "Tuổi Chưởng môn còn nhỏ mà đã phải gánh vác trọng trách nặng nề, thật khiến kẻ khác bội phục."

Thanh Dương trưởng lão đứng một bên phụ họa, "Chưởng môn tên gì vậy, ta đã sớm nghe tin nên mới sáng sớm đã đến đây đón chưởng môn về Thục Sơn, đang không biết liệu có thể thưởng thức một chút kiếm pháp Thục Sơn của chưởng môn hay không?"

Hoa Thiên Cốt nhìn Vân Ẩn, Vân Ẩn gật đầu với nàng, Đường Bảo cũng ở bên tai nàng nói, "Nếu người ta đã ngỏ ý thì mẹ biểu diễn cho họ xem đi, đỡ để bọn họ không phục."

Hoa Thiên Cốt lộ vẻ trấn định, "Được, vậy ta xin được phép." Sau đó rút Thanh Tuyền kiếm, rút kiếm xong truyền pháp lực, chỉ nghe tách một tiếng, Hoa Thiên Cốt bắt đầu biểu diễn kiếm pháp Thục Sơn, chiêu nào cũng oai phong lẫm liệt, vô cùng uy lực, ngay cả Vân Ẩn cũng giật mình. Thanh Dương trưởng lão và Thanh Phong trưởng lão cùng gật đầu hài lòng, xem ra vị Chưởng môn trẻ tuổi kia không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài, vẫn có ít thực lực, nếu đã vậy thì bọn họ cũng không gây khó dễ nữa.

Hoa Thiên Cốt quỳ xuống trước bài vị của Thanh Hư đạo trưởng, "Thanh Hư đạo trưởng, Tiểu Cốt quay về thăm ngài đây, Tiểu Cốt đã không phụ lòng tin của đạo trưởng, nhất mực cai quản tín vật của Chưởng môn, bây giờ trở lại Thục Sơn là để cho ngài một lời báo cáo." Dứt lời bèn gõ ba lần.

Vân Ẩn tiến đến đỡ Hoa Thiên Cốt, xoay người nói. "Các vị đồng môn, bây giờ Chưởng môn đã quay trở về Thục Sơn, đại điển lập vị sẽ được cử hành theo đúng kỳ hạn ba ngày sau."

Tuy sắc mặt Thanh Phong, Thanh Dương hơi khó coi, thế nhưng quả thật Hoa Thiên Cốt đến Thục Sơn chuyến này không hề xuất hiện bất kì vấn đề nào, bọn họ mà cưỡng ép phát biểu dị nghị thì e rằng đám đệ tử sẽ cảm thấy bọn họ tâm sâu khó lường, bọn họ chỉ đành chấp nhận thuận theo. Bấy giờ Vân Ế ở Thất Sát điện, Sát Thiên Mạch đã chữa hết những vết thương trên khuôn mặt hắn, khôi phục lại hình dạng ban đầu, hắn nhìn vào gương, khó tin vuốt ve mặt mình, song dung mạo này lại giống y chang Vân Ẩn. Thiện Xuân Thu chờ hắn bên ngoài Thất Sát điện, sau khi thấy Vân Ế đi ra, Thiện Xuân Thu nói, "Ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, tiếp theo nên làm gì, không cần ta phải bảo chứ?"

Vân Ế vội vàng hành lễ, "Thiền hộ pháp xin hãy yên tâm, sau này chuyện ngài phân phó, Vân Ế nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"

Thiên Xuân Thu chờ những lời này của hắn, y mỉm cười âm hiểm, "Được, vậy ta ra lệnh cho ngươi, lập tức quay về Thục Sơn, trộm lại thi thể Thanh Hư đạo trưởng cho ta."

Vân Ế kinh ngạc, "Cái gì, ngài muốn thi thể Thanh Hư đạo trưởng ư?" Thiền Xuân Thu quay đầu nhìn hắn.

Vân Ế do dự một lát rồi thốt lên, "Ta... vậy thì ta đi ngay." Dứt lời bèn rời khỏi Thất Sát.

Đêm trước ngày tổ chức đại điển kế nhiệm, Vân Ế diện đạo bào của đệ tử Thục Sơn, dễ dàng đi tới linh đường của Thanh Hư, hắn tới trước linh cữu Thanh Hư đạo trưởng, vẻ mặt không cam tâm nhìn bộ quan tài chứa thi thể, sau đó bước đến định nhấc thi thể lên.

Trùng hợp bấy giờ Hoa Thiên Cốt cũng bước vào, nàng thấy Vân Ế, cho rằng đó là Vân Ẩn bèn bảo, "Vân Ẩn sư huynh, huynh cũng đang ở đây à?"

Vân Ế khẩn trương tới nỗi không dám nói lời nào, Hoa Thiên Cốt hỏi hắn, "Huynh tới thăm đạo trưởng ư?" Vân Ế gật đầu một cái, Hoa Thiên Cốt tiếp tục nói. "Cuối cùng Thục Sơn cũng yên ổn trở lại, sáng sớm ngày mai đạo trưởng chính thức bị đưa vào quan, ta cũng muốn ghé qua nhìn ông ấy lần cuối."

Vân Ế nhìn Hoa Thiên Cốt đến trước quan tài, hắn hơi lui về đằng sau, Hoa Thiên Cốt không nhận ra, nàng ngồi bên quan quách, nhìn thi thể Thanh Hư đạo trưởng, vẻ mặt đầy bi thương. "Khi còn bé, nếu không nhờ đạo trưởng đặt kết giới bảo về thì có lẽ ta sẽ không thể bình yên vô sự mà khôn lớn, sau đó người trông thôn phát hiện ra ta khác với người bình thường, rối rít tránh né ta như sợ hãi bệnh dịch vậy, ngoại trừ người nhà, cũng chỉ có Thanh Hư đạo trưởng không hề ngần ngại ta, còn dặn ta chờ qua tuổi cập kê thì lên Thục Sơn tìm ngài bái sư học nghệ. Đại ân đại đức của Thanh Hư đạo trưởng với Tiểu Cốt, cả đời Tiểu Cốt cũng không quên, nhất định Tiểu Cốt sẽ tận tâm tận lực hoàn thành chuyện ngài giao phó...."

Vân Ế thấy Hoa Thiên Cốt không hề có chút phòng vệ với mình thì chuẩn bị tranh thủ cơ hội, hắn lộ vẻ mặt độc ác, chậm rãi đến phía sau Hoa Thiên Cốt, tay phải giơ lên, chuẩn bị một chưởng bổ về phía nàng.

Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm Vân Ẩn, "Ai ở bên trong?" Vân Ế mải mốt chạy trốn, Hoa Thiên Cốt vội thốt, "Là ta!" Sau đó xoay người lại, "Vân Ẩn..." thế nhưng trong chớp mắt đã chẳng còn bóng dáng ai, nàng tránh không khỏi cảm thấy kì quái.

Vân Ẩn đi tới, nhìn thấy Hoa Thiên Cốt bèn tiến lên phía trước, "À, Chưởng môn!"

Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn lại, Vân Ẩn đang từ cửa đi tới, nàng kinh ngạc, "Vân Ẩn à?"

"Chưởng môn, đã trễ thế này sao người còn ở linh đường thế?"

Hoa Thiên Cốt chỉ hắn, sau đó lại chỉ về phía đằng sau, "Huynh... huynh vừa mới, không phải huynh vừa mới đứng đây sao?"

"Hả?" Vân Ẩn khó hiểu, Hoa Thiên Cốt lại bảo, "Huynh vừa mới từ cửa bên kia bước vào à?"

Vân Ẩn đáp, "Chưởng môn, đệ tử ban nãy nhất mực đứng ở ngoài cửa, chưa hề vào lần nào, hẳn là người nhận nhầm người rồi."

Hoa Thiên Cốt gãi đầu, "Ta nhìn nhầm ư?" Vân Ẩn gật đầu một cái, "Không có?" nàng nhìn Vân Ẩn, trăm mối không thể lí giải.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Thiên Cốt đang chuẩn bị ở trong phòng, đại điển kế nhiệm sắp sửa bắt đầu, trong lòng nàng có chút gấp gáp. Bấy giờ Vân Ế trực tiếp mở cửa phòng, Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn Vân Ẩn, thở phào nhẹ nhõm, "Vân Ẩn, sao huynh không gõ cửa thế? Làm ta giật cả mình." Vân Ế vội vàng hành lễ, "Chưởng môn, đệ tử có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Chưởng môn, mời Chưởng môn theo đệ tử một lát."

Hoa Thiên Cốt đứng dậy, thắc mắc, "Không phải sắp tham gia yến hội ư? Sao thế?"

Vân Ế mải mốt lấy các vị trưởng lão ra làm bia đỡ đạn, "Hai vị trưởng lão bảo có chuyện muốn cùng người thương nghị, ngài nên mau chóng đi xem một chút đi."

"Hả?" Hoa Thiên Cốt hết cách, nàng cũng có thể cảm nhận được hai vị trưởng lão không hề hài lòng đối với nàng, cho nên chỉ đành đi một chuyến, gian kế của Vân Ế được như ý, hắn tranh thủ dẫn Hoa Thiên Cốt cách đại điện Thục Sơn càng xa càng tốt.

Ngoài cửa đại điện, Vân Ẩn hỏi Đông Phương Úc Khanh, "Yến hội sắp sửa bắt đầu mà sao Chưởng môn vẫn chưa tới vậy?"

Đông Phương Úc Khanh cũng có chút bận tâm, tối qua hắn cố ý chạy đến đây để tham dự đại điển kế nhiệm, Vân Ẩn lo lắng nói, "Thanh Phong, Thanh Dương sư bá ghét nhất là người trễ giờ, làm sao đây, không được, ta phải đi kiểm tra xem."

Đông Phương Úc Khanh vội bảo, "Ta đi cùng huynh." Hắn cũng rất lo cho Cốt Đầu, hai người cùng rời khỏi đại điện.

Vân Ế dẫn Hoa Thiên Cốt vào trong rừng, Hoa Thiên Cốt quan sát xung quanh, thắc mắc, "Vân Ẩn, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Vân Ế suy nghĩ một chút, vội đáp, "Các vị trưởng lão chờ chúng ta trong hang động bí mật trên núi."

"Tại sao cứ phải ở trong hang động bí mật trên núi chứ?"

"À... thì, hang động bí mật trên núi là đất bảo vật của Thục Sơn, có thể các vị trưởng lão muốn truyền lại bảo vật cho người trước lễ kế nhiệm." Vân Ế úp úp mở mở.

Trong lòng Hoa Thiên Cốt nảy sinh cảm giác dị thường, Vân Ẩn trước mặt không giống Vân Ẩn mà nàng biết, Vân Ẩn sẽ không nói những lời như vậy. Nàng nghi ngờ giơ tay sờ mặt Vân Ế, lộ ra hai con mắt của hắn, ánh mắt hung ác ấy, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ quên, là kẻ đã sát hại Thanh Hư đạo trưởng tại Thục Sơn, cũng định giết chết nàng - Vân Ế!

Hoa Thiên Cốt lùi lại, "Ngươi không phải Vân Ẩn, ngươi là kẻ đeo mặt nạ lần trước, ngươi là Vân Ế!"

Vân Ế thấy nàng đoán trúng thì không tiếp tục giả bộ nữa, hắn từng bước ép sát, "Sao ngươi biết?"

"Chẳng lẽ ngươi cải trang thành Vân Ẩn?"

"Chưởng môn, người chỉ nói đúng có một nửa thôi, ta không có cải trang!" Vân Ế hung dữ đáp.

"Vậy sao dáng vẻ ngươi lại giống Vân Ẩn như đúc?" Hoa Thiên Cốt không thể hiểu nổi.

"Hừ! Bây giờ mới biết thì quá muộn rồi." Vân Ế tiếp tục ép sát, Hoa Thiên Cốt vội rút Thanh Tuyền, chém một nhát, Vân Ế chuyển mình tránh né, những chiêu của Hoa Thiên Cốt không làm khó được hắn, chợt nhớ Thanh Tuyền kiếm có thể dùng pháp lực, lòng nàng thầm mặc niệm, Kiếm Tôn, hình như bây giờ là tình huống đặc biệt phải không. Sau đó nàng rót pháp lực vào kiếm, Thanh Tuyền kiếm phát ra tiếng tí tách, mang theo cả gió đến, Vân Ế nheo mắt, hắn cảm giác thanh kiếm kia không giống kiếm thường, không thể cứng đối cứng. Thời điểm hắn suy nghĩ như vậy, kiếm của Hoa Thiên Cốt đã phóng tới trước mắt, hắn mải lật người, thế mà vẫn bị kiếm khí của Thanh Tuyền cắt một vết thương ở tay.

Vân Ế hung dữ nhìn Hoa Thiên Cốt, sau đó giả bộ tiến lên tấn công, Hoa Thiên Cốt nâng kiếm phòng ngự, song bấy giờ hắn bỗng bắn ra dây đỏ trong tay, quấn chặt lấy Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt tránh không thoát, hô, "Buông ta ra!"

"Buông ngươi không khó, mau giao ra Lục giới toàn thư đi!"

Hoa Thiên Cốt ngừng cử động, Vân Ế cười gian, "Không giao phải không, vậy thì ta cho ngươi ngũ mã phân thây!" Sau đó kéo chặt dây đỏ về phía mình, dân càng xiết, nàng càng cảm giác hít thở không thông. Đột nhiên nàng hô lên, buông kiếm trên tay, dùng ý niệm để vận kiếm chặt đứt dây đỏ trên người. Vân Ế thấy vậy, một tay dùng dây đỏ giành lấy kiếm Hoa Thiên Cốt, lần này Hoa Thiên Cốt hết cách rồi, nàng nghĩ mình sắp chết, mà chiếc túi gấm ở ngực nàng bắt đầu lóe lên ánh sáng bạc nho nhỏ, đúng lúc chuẩn bị bộc phát thì từ không trung vang vọng tiếng chim phượng hoàng, lá rơi giữa gió cắt đứt dây đỏ của Vân Ế, bị một áp lực đánh vào mặt, Vân Ế ngã xuống đất, còn dây đỏ trên người Hoa Thiên Cốt cũng đứt phựt, đồng thời nàng bị một chiếc lá cắt bên cổ, để lại vết thương, thời điểm dây đỏ bị đứt, Hoa Thiên Cốt ngã nhào.

Sát Thiên Mạch diện hoàng sam kiều diễm hạ xuống từ không trung, Vân Ế thấy Sát Thiên Mạch bèn vội vàng hoảng hốt chạy trốn, Hoa Thiên Cốt tỉnh lại, ngồi dậy, Sát Thiên Mạch nhìn nàng xong đi tới, Hoa Thiên Cốt nhanh chóng đứng dậy, nghi hoặc, "Tỷ tỷ, tỷ là ai?"

"Muội gọi ta là tỷ tỷ?" Đã lâu Sát Thiên Mạch chưa nghe được cái danh xưng này, trước khi Lưu Hạ mất, nàng vẫn luôn gọi hắn như thế, ánh mắt Sát Thiên Mạch nhìn Hoa Thiên Cốt dần trở nên dịu dàng.

Hoa Thiên Cốt nhìn hắn đầy ngờ vực, nàng có thấy mình gọi sai đâu nhỉ. Sát Thiên Mạch quan sát nàng từ trên xuống dưới, "Bé con nhà ngươi đã đảm nhiệm được chức vị Chưởng môn Thục Sơn?"

Hoa Thiên Cốt gật đầu, Sát Thiên Mạch an ủi, "Không cần lo lắng, người xấu đã bị ta đuổi rồi, hắn sẽ không trở lại."

Hoa Thiên Cốt nhìn Sát Thiên Mạch, thở dài, "Tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp quá!" Sau đấy chỉ ngực hắn, "Chỉ tiếc ngực hơi bé chút."

Sát Thiên Mạch bật cười, dang rộng hai tay, "Ta thật sự rất đẹp ư? Đẹp như thế nào?"

Hoa Thiên Cốt gãi đầu suy nghĩ, "À... tỷ tỷ là người đẹp nhất ta từng thấy, không đúng, tỷ tỷ là người đẹp thứ nhì!"

"Đẹp nhì?" Sát Thiên Mạch không ngờ còn có người đẹp hơn hắn, còn có hơi tức giận, "Thế kẻ đẹp nhất là ai?"

Hoa Thiên Cốt nghĩ đến Thiều Nguyệt, khuôn mặt mỉm cười, "Nàng là người đẹp không tỳ vết nhất mà ta từng thấy, vẻ đẹp của nàng thần thánh bất khả xâm phạm, căn bản không thể dùng lời lẽ để hình dung, tóm lại,  nàng vẫn là người đẹp nhất trong lòng ta."

"Nàng là ai?" Sát Thiên Mạch cố nén giận.

"Nàng là Kiếm Tôn của Trường Lưu sơn, Thiều Nguyệt!" Hoa Thiên Cốt cao hứng đáp, bấy giờ nàng mới nhận ra Sát Thiên Mạch đang giận dữ bèn bất an hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ bực ư? Ta đâu có ý là tỷ không đẹp, chỉ là trong mắt ta, Kiếm Tôn là người đẹp nhất." Hoa Thiên Cốt xua tay, "Không đúng, không đúng, ý ta là tỷ tỷ đẹp nhất, nhưng mà Kiếm Tôn cũng đẹp nhất."

"Không phải, không phải, ai da, ta cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa." Hoa Thiên Cốt ảo não.

Sát Thiên Mạch nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hoa Thiên Cốt thì lại nhớ tới Lưu Hạ, hắn từ từ tiêu tan giận dữ, "Được rồi, ta cũng không muốn so đo với một bé con, nếu người kia là Thiều Nguyệt thì ta cũng không muốn tức tối."

"Hả? Tỷ tỷ biết Kiếm Tôn sao?" Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu.

"Tất nhiên là biết, chúng ta còn là bằng hữu, nhắc mới nhớ, đã lâu chúng ta chưa gặp nhau, nàng xuống núi lịch luyện đã lâu, không biết quay về Trường Lưu chưa?"

"Vâng, bây giờ Kiếm Tôn đang bế quan tu luyện." Hoa Thiên Cốt đột nhiên nghĩ ra, "Đa tạ ân cứu mạng của tỷ tỷ! Không biết tôn tính đại danh của tỷ tỷ là gì?"

Sát Thiên Mạch khẽ mỉm cười, thấy vết thương trên cổ Hoa Thiên Cốt, Sát Thiên Mạch duỗi tay sờ, thương tiếc hỏi. "Đau không?"

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Không đau!"

Sát Thiên Mạch sử dụng pháp lực, xoa một cái trên cổ Hoa Thiên Cốt, vết thương lập tức biến mất, Hoa Thiên Cốt đưa tay kiểm tra, thật thần kì.

Sát Thiên Mạch hỏi, "Trên người muội còn vết thương nào khác không?"

Hoa Thiên Cốt nhìn trên dưới một chút, "Không còn, cám ơn tỷ tỷ nha." Sau đó nàng thấy Thanh Tuyền kiếm vẫn còn cắm đất bèn đi tới.

Sát Thiên Mạch có chút khó chịu, "Thanh Tuyền kiếm ư?"

Hoa Thiên Cốt nhìn kiếm, thắc mắc, "Tỷ tỷ, tỷ biết thanh kiếm này sao?"

"Đương nhiên là biết, thanh bảo kiếm thông linh trên thế gian, ta còn vì nó mà giao đấu với Bạch Tử Họa một trận, thế mà vẫn bị Bạch Tử Họa cầm kiếm mang đi, bé con, tại sao muội lại có thanh kiếm ấy?"

"Kiếm Tôn cho muội, nàng bảo đây là Tôn Thượng tìm giúp nàng." Hoa Thiên Cốt nhớ lại lời Thiều Nguyệt.

"Hả? Bạch Tử Họa lại còn tìm bảo kiếm cho Thiều Nguyệt ư? Hừ, nao phải chấp huynh muội bọn họ một trận nên người. Đúng rồi, bé con, quan hệ giữa muội và Thiều Nguyệt là sao thế? Sao nàng phải tặng muội Thanh Tuyền kiếm?" Sát Thiên Mạch nhìn nàng.

"Muội là đệ tử Trường Lưu, lần này tới Thục Sơn, Kiếm Tôn sợ muội gặp nguy hiểm, cố ý đưa ta để phòng thân, tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ là..."

"Thì ra là thế, Thiều Nguyệt suy nghĩ thật chu đáo, nhưng mà, Vân Ẩn cũng quá ngu ngốc, dễ dàng để cho Vân Ế xâm nhập."

"Việc này đâu thể trách Vân Ẩn, chỉ tại muội không tốt, hơn nữa dáng vẻ Vân Ế và Vân Ế hoàn toàn giống nhau." Hoa Thiên Cốt vẫn chưa hiểu sao bọn họ lại giống nhau đến thế.

Sát Thiên Mạch cũng kinh ngạc, "Hả? Mặc dù đã chữa trị cho khuôn mặt của Vân Ế, thế nhưng chi tiết này ta cũng chưa phát hiện ra." Hắn uốn tóc mình, khinh thường, "Hừ! Tâm tư Vân Ế cũng quá thâm hiểm, nếu không phải lần này ta kịp thời nhận ra thì chỉ sợ..."

"Tỷ tỷ?" Hoa Thiên Cốt không rõ Sát Thiên Mạch đang tự lẩm bẩm cái gì.

Bấy giờ tiếng Vân Ẩn cùng Đông Phương Úc Khanh vọng lại, "Chưởng môn..." "Cốt Đầu...."

Lúc Hoa Thiên Cốt định đáp lại, Sát Thiên Mạch ngăn cản nàng, "Tỷ tỷ không muốn gặp người lạ, tỷ tỷ đi trước nhé." Hoa Thiên Cốt gật đầu, Sát Thiên Mạch bước hai bước lại xoay người bảo, "Đúng rồi, bé con, lần đầu gặp mặt, tỷ tỷ tặng muội lễ vật ra mắt." Sau đó đột nhiên rút ngón út của mình ra, đưa cho nàng.

Hoa Thiên Cốt bị dọa sợ tới nỗi hét toáng lên, nàng run rẩy nhận lấy ngón út nọ, ngón út lập tức biến thành xương, nàng lo lắng hỏi, "Tỷ tỷ.... tỷ có đau không?"

Sát Thiên Mạch chỉ cười, trong chốc lát ngón út của hắn lại liền lại, hơn nữa trông cũng chẳng có vẻ xây xước gì, Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên nhìn một tí, lại sờ sờ ngón út của hắn một tí, hắn đáp, "Không đau, giữ nó, vô luận bé con có ở đâu, tỷ tỷ cũng sẽ biết, nếu muội gặp nguy hiểm thì nhất định phải thổi nó, tỷ tỷ sẽ mau chóng tới cứu muội, biết chưa?"

Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng."

Sát Thiên Mạch thấy vậy bèn xoay lưng rời đi, dọc đường cưỡi Phượng hoàng lửa, hắn thì thầm, "Nếu Thiều Nguyệt đã quay trở lại, ta cũng nên ghé qua Trường Lưu thăm nàng một lát." Như chợt nhớ ban nãy Hoa Thiên Cốt có nói Thiều Nguyệt đang bế quan tu luyện, hắn khinh thường cười một tiếng, "Hừ, dám chắc đám sư huynh kia lại ép nàng bế quan, ta mặc kệ nàng bế quan hay tu luyện cái gì đó, dù sao Bạch Tử Họa cũng chẳng cản nổi ta."

--- ------ -------

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16