Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 37: Thục Sơn gặp nạn

353 0 1 0

Hoa Thiên Cốt nhìn cây còi bằng xương trên tay, bật cười, nàng nghe thấy tiếng gọi của Vân Ẩn và Đông Phương Úc Khanh thì chạy ra, “Đông Phương, Vân Ẩn, ta ở đây”

Đông Phương Úc Khanh vội vàng đi tới, bắt lấy vai Hoa Thiên Cốt, xem xét nàng từ trên xuống dưới một vòng, lo lắng hỏi, “Cốt Đầu, muội không sao chứ, có bị thương hay gì không?”

“Đông Phương, ta không bị sao hết, ban nãy Vân Ế lừa dẫn ta ra đây, may mà ta phát hiện kịp thời.”

“Sau này không cho phép nàng rời ta nửa bước, nghe chưa?” Đông Phương Úc Khanh bất an nói, anh cũng không hiểu sao trong lòng lại khẩn trương như vậy.

Hoa Thiên Cốt gật đầu, nàng biết Đông Phương Úc Khanh chỉ là quá lo lắng cho nàng, Vân Ẩn đứng bên áy náy lên tiếng, "Chưởng môn, đều là do đệ tử không tốt."

Hoa Thiên Cốt vội lắc đầu :"Là bởi ta quá ngu ngốc, không hiểu rõ hiện trạng, dù sao thì nói qua cũng phải nói lại, kẻ tên Vân Ế kia thực sự trông rất giống huynh, căn bản ta không thể phân biệt được."

Vân Ẩn khó hiểu," Cái gì? Người nói Vân Ế giống đệ tử?"

" Thật sự là giống nhau như đúc, ta đã cẩn thận xác nhận, hắn không hề sử dụng pháp thuật, cũng không hề cải trang giả mạo." Hoa Thiên Cốt khẳng định. 

"Sao lại có thể xảy ra chuyện này, đệ tử với sư đệ đâu có quan hệ máu mủ ruột già? Hơn nữa phải sau khi đệ tử đến Thục Sơn bái sư mới quen biết sư đệ." Vân Ẩn thắc mắc vô cùng. 

"Vậy huynh hẳn từng trông qua dáng vẻ của y rồi phải không?"

"Chưa hề," Vân Ẩn lắc đầu, "Thời điểm bọn đệ tử làm quen, dung mạo sư đệ đã bị phá hủy, ngày ngày đều phải đeo một chiếc mặt nạ để che giấu."

"Vân Ẩn, ta nghĩ huynh nên quay về điều tra kĩ hơn một chút, nếu không giả như Vân Ế dùng gương mặt đó để bày mưu tính kế lần thứ hai thì chúng ta thật sự khó lòng phòng vệ." Hoa Thiên Cốt khuyên nhủ. 

"Sao được, Thanh Châu Mộc Gia truyền tụ mấy đời của chúng ta, làm sao có thể… " Vân Ẩn thực không thể tin nổi, song hắn thấy ánh mắt lo âu khi nhìn mình của Hoa Thiên Cốt bèn gật đầu đáp ứng, "Chưởng môn, đệ tử đã rõ."

Bấy giờ tiếng chuông Thục Sơn vang lên, Vân Ẩn quay mặt lại, “Chưởng môn, hình như có biến, chúng ta mau chóng trở lại đi”

Hoa Thiên Cốt gật đầu, nhìn Đông Phương Úc Khanh, “Đi!” Bọn họ cùng nhau hướng về phía đại điện Thục Sơn.

Trước đại điện Thục Sơn, đệ tử Thục Sơn cùng đệ tử Thất Sát đang hai bên giằng co, Thanh Dương và Thanh Phong dẫn đầu, Thanh Dương tiến một bước, “Ngươi đã dám tàn sát đệ tử Thục Sơn của ta, nay còn dám xông tới tận cửa giữa thanh thiên bạch nhật, ngày hôm nay chắc chắn là ngày giỗ của ngươi.” Lão cầm kiếm chỉ về phía Thiện Xuân Thu và Khoáng Dã Thiên.

Thiện Xuân Thu khinh thường đáp, “Thanh Hư lão đạo à, ta còn chẳng thèm đặt vào mắt, huống chi là các ngươi?”

Thanh Phong trưởng lão cả giận, “Thiện Xuân Thu to gan, không được phép vô lễ!”

Đám Hoa Thiên Cốt  đến nơi, nàng vội vàng chạy tới, Thanh Dương và Thanh Phong trưởng lão thấy Hoa Thiên Cốt thì mải mốt hành lễ, “Bái kiến Chưởng môn!”

Thiện Xuân Thu châm chọc, “Chưởng môn mới đảm nhiệm của Thục Sơn chỉ là một con nha đầu xấu xí miệng còn hôi sữa ư, chẳng trách các người bị Thất Sát chúng ta bắt nạt.” Dứt lời nhìn Khoáng Dã Thiên rồi cười to.

Hoa Thiên Cốt cắn môi dưới, tiến lên phía trước, “Thiện Xuân Thu, người bớt nói nhảm đi, lần này ngươi tới đây, rốt cuộc là muốn gì.” Nàng nhấc Thanh Tuyền kiếm chỉ về phía địch.

Khoáng Dã Thiên hô lớn, “Các ngươi hãy nghe rõ đây, bọn ta cho các ngươi một ngày, hãy ngoan ngoãn giao nộp cung vũ của Thục Sơn đi, Thiền đại hộ pháp của chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, để các ngươi cút xéo khỏi Thục Sơn, nếu không…”

Vân Ẩn giận dữ, “Càn rỡ, cung vũ của Chưởng môn Thục Sơn bọn ta đâu phải thứ ngươi thích thì có thể mang đi.”

Thiện Xuân Thu nhìn Vân Ẩn, dù cách xa nhưng y vừa đánh một chưởng, Vân Ẩn đã lập tức ngã ngửa về đằng sau, Thanh Dương trưởng lão vội đỡ Vân Ẩn dậy, Thiện Xuân Thu mất kiên nhẫn, “Lần này coi như để dạy dỗ bọn ngươi, hạn là hôm nay phải giao nộp cung vũ, nếu không, ta sẽ cho Thục Sơn máu chảy thành sông, chúng ta đi!” Nói xong, Thiện Xuân Thu lệnh đệ tử Thất Sát canh gác ngoài Thục Sơn

Đông Phương Úc Khanh quay về phòng, nhanh chóng thu dọn hành lý, Đường Bảo quen thói nhảy tới nhảy lui, cười vang. Hoa Thiên Cốt bước vào, hỏi, “Hai người tính làm gì vậy?”

Đông Phương Úc Khanh cầm túi, lo lắng bảo, “Cốt Đầu, bên ngoài đông nghịt, những kẻ xấu kia chắc chắn sẽ tuỳ hứng tấn công, chúng ta mau trốn thôi.”

Đường Bảo cũng phụ hoạ, “Đúng thế, mẹ ơi, những gã bên ngoài trông đã đáng sợ lắm rồi, chúng ta khẳng định là không thể đánh bại.”

Hoa Thiên Cốt xoay người lại, “Ta không đi!”

“Hả?” Đông Phương Úc Khanh vội đến đứng đối diện nàng, “Cốt Đầu, muội chớ có nổi tính tình trẻ con mê đùa giỡn, đây là chuyện liên quan đến tính mạng đấy.”

“Đúng thế, mẹ ơi mẹ à, ngoan nào…” Đường Bảo khuyên.

“ Hiện tại ta đang làm Chưởng môn Thục Sơn, sao có thể bỏ rơi Thục Sơn, không thèm đoái hoài.” Hoa Thiên Cốt đáp.

“Thì cứ coi như muội không đi đi, Thục Sơn vẫn chưa đủ loạn sao, nhiều người như vậy, thiếu đi muội cũng chẳng sao, phải không?”

“Dẫu cho ta không thể giúp Thục Sơn chuyển nguy thành an, thế nhưng ta vẫn sẽ chịu chung kiếp hoạn nạn với Thục Sơn!” Hoa Thiên Cốt kiên quyết.

“Ôi…Cốt Đầu…”  Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Cốt rời khỏi  phòng, không thể khuyên can nàng thì đành phải ở lại cùng thôi, Đường Bảo ỉu xìu rũ hai cái râu xuống.

Đông Phương Úc Khanh thấy vậy bèn an ủi, “Đường Bảo, thế thì chúng ta ở lại đây đi, chịu chung nạn với mẹ Cốt Đầu nhé?”

Đường Bảo lập tức ngẩng đầu lên, “ Được nha, được nha, cha và mẹ, còn có cả Đường Bảo cùng chịu chung hoạn nạn.” Một người một trùng nhìn nhau mỉm cười.

Trong đại điện Thục Sơn, Thanh Dương trưởng lão có ý định thoả hiệp, lão nói với các đệ tử đứng phía dưới, “ Nếu Thiện Xuân Thu đã nói thế, thì chúng ta cứ thức thời đi, dù sao cũng không thể để cho Thục Sơn  lại một lần nữa nhuộm bởi máu.”

Thanh Phong trưởng lão đồng ý, “Giao ra Cung vũ, rút khỏi Thục Sơn, cũng là vì muốn chu toàn cho mọi người, chỉ cần đệ tử Thục Sơn vẫn giữ được tính mạng thì chắc chắn sẽ có ngày xây dựng lại cơ nghiệp.”

Vân Ẩn phản đối, hắn tiến lên hỏi, “Không rõ hai vị sư thúc đang thật lòng nghĩ cho Thục Sơn hay chỉ đang lo cho mạng của mình vậy.”

Thanh Dương trả lời, “Ý của ngươi là gì?” Lão chỉ Vân Ẩn, tức giận, “Ngươi dám cam đoan nếu như tất cả chết hết thì có thể giữ được Thục Sơn ư? Ngươi có dám không?”

Vân Ẩn không thể phản bác, Thanh Phong vội vàng lên tiếng “Mỗi một đệ tử là một sinh thể có máu thịt và linh hồn, liệu có ai không sợ hi sinh vì Thục Sơn? Nói!” Đại điện nhất thời trầm mặc, mọi người không ai lại đi tự nguyện hy sinh tính mạng của bản thân.

Bấy giờ  Hoa Thiên Cốt bước vào, ngang nhiên lẫm liệt hô, " Ta nguyện ý!" Đám đệ tử quay người nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt từ từ tiến lên, "Trước lúc lâm chung, Thanh Hư đạo trưởng đã giao lại cung vũ cho ta, ngài muốn ta gánh vác trách nhiệm nặng nề, đó là bảo vệ Thục Sơn, Thục Sơn bình, ta an, Thục Sơn gặp nạn, ta tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ ai hết! Dù ta có phải vét cạn khí lực, ta cũng phải bảo vệ Thục Sơn, mất đi tính mạng cũng không hề hối tiếc!" Thanh Dương và Thanh Phong nhất thời lúng túng không nói nên lời, nghiêng đầu tránh nhìn Hoa Thiên Cốt. 

Hoa Thiên Cốt xoay lại, đối diện với các đệ tử, "Cũng hy vọng chư vị đồng môn, hãy nhấc thanh kiếm trên tay lên, cùng ta, cùng mọi người bảo vệ Thục Sơn, bảo vệ ngôi nhà đã bao nhiêu năm bao bọc mọi người, hãy tưởng niệm về những vị đồng môn đã ngã xuống trên mảnh đất Thục Sơn, nhớ về Thanh Hư đạo trưởng, thay vì tham sống sợ chết, chẳng thà chúng ta thống khoái đánh một trận ra trò, dù cho có phải nhuốm máu vạn cung, cũng coi như chưa từng phụ lòng kỳ vọng của các vị tổ sư muôn đời Thục Sơn."

Vân Ẩn vội vàng quỳ gối, " Đệ tử nguyện đi theo Chưởng môn, núi còn người ở, núi mất người vong."

Đám đệ tử đồng loạt quỳ gối, đồng thanh, "Núi còn người ở, núi mất người vong!"

Thanh Dương và Thanh Phong đứng sau Hoa Thiên Cốt cũng vội vã tiến tới quỳ gối, "Núi còn người ở, núi mất người vong!" Bọn họ xấu hổ không thôi, ở Thục Sơn nhiều năm trời như vậy, bọn họ vẫn thua kém một con nhóc chỉ vừa mới lên núi ít lâu. 

Trong phòng, Vân Ẩn mải mốt đi tới, báo với Hoa Thiên Cốt, " Chưởng môn, đệ tử đã truyền thư nhờ các phái khác giúp đỡ, tin cũng đã phát, chỉ e rằng không kịp rồi."

Hoa Thiên Cốt đi đi lại lại, "Lần này Thiện Xuân Thu quá hung hăng, mà thế lực của chúng ta quá đơn bạc, nên làm thế nào cho phải chứ?"

Vân Ẩn an ủi, " Thiên Cốt, người bình tâm lại chút, xin trước tiên hãy dẫn một nhóm đệ tử Thục Sơn xuống núi, đảm bảo nền móng cho Thục Sơn."

"Không được, có đi cũng phải cùng đi, ta đâu thể đi trước." Hoa Thiên Cốt từ chối ngay tức khắc, nàng thấy Vân Ẩn còn chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ thì đưa tay ngăn lại, " Vân Ẩn, ta là Chưởng môn Thục Sơn, lại đã nói với các đệ tử tại đại điện rằng hãy cùng nhau bảo vệ nơi này, ta không thể đi được."

Vân Ẩn thấy Hoa Thiên Cốt kiên quyết, cũng không khuyên nữa, " Vậy đệ tử sẽ cùng Chưởng môn bảo vệ Thục Sơn, Chưởng môn, ta đi đốc thúc mọi người xây dựng tuyến phòng thủ đây."

"Ừ " Hoa Thiên Cốt gật đầu, lại nhớ ra Đông Phương Úc Khanh với Đường Bảo vẫn còn ở Thục Sơn, nàng vội chạy tới phòng Đông Phương Úc Khanh. " Đông Phương, huynh mau đưa Đường Bảo xuống núi đi."

"Bây giờ xuống núi á? Không phải muội bảo không muốn xuống núi sao?" Đông Phương Úc Khanh thắc mắc. 

"Lần này Thất Sát với Thục Sơn nhất định sẽ có một trận đại chiến, huynh mau đưa Đường Bảo rời khỏi đây đi, tìm một chỗ trốn thật an toàn."

" Còn muội thì sao?" Đông Phương Úc Khanh vội hỏi, " Không đi cùng bọn huynh ư?"

" Ta là Chưởng môn Thục Sơn, ta không thể đi."

" Hả? Đừng nói muội muốn tuẫn táng cùng môn phái đấy chứ?"

" Nào có nghiêm trọng như vậy, huynh mau đưa Đường Bảo rời đi đi, ta không muốn hai người gặp nguy hiểm." Hoa Thiên Cốt kéo tay Đông Phương Úc Khanh, cuống cuồng nói. 

" Muội gặp nạn, huống chi ta và Đường Bảo đã hứa với nhau là phải chịu chung hoạn nạn với muội rồi, muội đừng nói nữa." Đông Phương Úc Khanh lập tức cự tuyệt. 

" Nhưng mà… " Hoa Thiên Cốt do dự, nàng vẫn cảm thấy bọn họ nên tránh đi. 

" Được rồi, Cốt Đầu, muội yên tâm đi, từ nhỏ ta đã nghiên cứu kỳ môn độn pháp, chắc chắn có thể giúp muội, muội cho ta ở lại đây đi." Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Cốt. 

" Hả? Nhưng... "

" Dù sao muốn đi cũng phải cùng đi, muốn ở cùng ở, muội chọn một thôi!" Đông Phương Úc Khanh đưa ra hai lựa chọn, trong lòng Hoa Thiên Cốt xúc động, người bạn này, nàng vẫn luôn thấy vô cùng cảm kích. 

Đông Phương Úc Khanh đứng trước đại điện Thục Sơn bày trận pháp, đệ tử Thục Sơn giúp anh chàng khuân vác dịch chuyển những bức tượng quân binh dũng mãnh to hơn bọn họ gấp mấy lần, Hoa Thiên Cốt bưng trà, đưa cho từng đệ tử một, đám đệ tử cảm kích, " Tạ ơn Chưởng môn!"

 

Hoa Thiên Cốt tới bên Đông Phương Úc Khanh, đưa anh một tách, " Sao rồi?"

" Ừ." Đông Phương Úc Khanh uống một hớp, " Cũng sắp xong."

Dưới chân núi, Thiện Xuân Thu đang chờ xem kịch vui, thấy thuộc hạ tới báo cáo, gã châm chọc hỏi " Thế nào, đám đệ tử Thục Sơn kia đã chuồn hết sạch chưa?"

Đệ tử kia đáp, " Bẩm hộ pháp, trên dưới Thục Sơn không một ai rời đi, thậm chí bọn chúng còn đang gia tăng tuyến phòng thủ."

" Vậy ư?" Thiện Xuân Thu phất tay, đệ tử kia lui đi, Khoáng Dã Thiên cẩn thận nói, " Hộ pháp, bọn chúng đang chuẩn bị tinh thần chịu chết đấy, hay là chúng ta đi dạy dỗ đám tàn binh bại tướng đó một phen?"

Thiện Xuân Thu vỗ vỗ bả vai Khoáng Dã Thiên, thân thể Khoáng Dã Thiên bị sợ hãi làm cho căng cứng, Thiện Xuân Thu bảo, "Hừ! Không biết tự lượng sức mình, truyền lệnh của ta, mau tấn công Thục Sơn, nếu bọn chúng dám chống cự, giết không tha."

Khoáng Dã Thiên lặp lại, "Vâng, giết không tha."

Thiều Nguyệt cùng Sát Thiên Mạch vừa tới Thục Sơn, Thiều Nguyệt đã nhận ra có gì đó sai sai, "Sát Thiên Mạch, ngươi có cảm thấy Thục Sơn kỳ quái hay không, chúng ta tiến nhập Thục Sơn đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy một đệ tử Thục Sơn nào."

"Hả?" Sát Thiên Mạch quan sát kĩ lưỡng, quả nhiên đúng như lời Thiều Nguyệt, song hắn chẳng để tâm suy nghĩ nhiều, "Quản làm gì, tìm bé con vẫn là quan trọng nhất, ai thèm biết Thục Sơn đang xảy ra vụ gì chứ."

Bất an trong lòng Thiều Nguyệt càng thêm lớn, cô nhớ là Thục Sơn vẫn còn một lần bị Thất Sát tập kích, chẳng lẽ chính là thời điểm này? Đúng như dự đoán, Thiều Nguyệt trông thấy đồ đệ Thất Sát, cô nghiêm khắc bảo, "Sát Thiên Mạch, ngươi nên quản thuộc hạ của mình cho tốt vào."

Sát Thiên Mạch không hiểu, hắn nhìn theo tầm mắt của Thiều Nguyệt, nhất thời giận dữ, "Hừ! Không có lệnh của ta, sao chúng dám tấn công Thục Sơn?" Sau đó như nhớ ra điều gì đấy, "Thiện Xuân Thu, cái tên không bao giờ chịu an phận!"

"Sát Thiên Mạch, ta đi tìm Tiểu Cốt trước, ngươi mau đi dạy lại thuộc hạ của ngươi đi." Dứt lời, Thiều Nguyệt rời khỏi Phượng hoàng lửa, tự mình ngự kiếm phi hành bay đi.

Sát Thiên Mạch không ngăn cản, hắn cảm thấy mình nên trông coi đám đệ tử Thất Sát cho thật tốt, rồi vội vàng hạ xuống. 

Thiện Xuân Thu với Khoáng Dã Thiên dẫn đám đồ đệ Thất Sát lên Thục Sơn, hai bên giao chiến, để khích lệ đệ tử, Hoa Thiên Cốt tiến lên phía trước, xoay người nói, "Các vị, ta Hoa Thiên Cốt không có đạo lý cao cả gì, ta chỉ biết, ngày hôm nay, hoặc là bảo vệ Thục Sơn, hoặc chôn vùi cùng môn phái, tóm lại núi còn người ở, núi mất người vong!"

Đệ tử Thục Sơn đồng loạt hô, "Núi còn người ở, núi mất người vong!"

Thiện Xuân Thu khinh thường, "Hừ! Tinh thần Thục Sơn cũng không tệ, nhưng có thể giữ được bao lâu đây?"

 

Khoáng Dã Thiên mải mốt phụ hoạ, "Ai da, hộ pháp, ngài lo lắng quá rồi, tinh thần này chỉ đủ cho cái rắm thôi, huống chi, dưới sự chỉ dẫn của hộ pháp, Thục Sơn cùng lắm cũng chỉ như giọt nước giữa biển, động nhẹ là tan."

"Được, ngày hôm nay cho ngươi cơ hội luyện chút tay nghề." Thiện Xuân Thu nghiêng đầu. 

Khoáng Dã Thiên hiểu ý, "Da." Hắn vung tay lên, "Giết cho ta!" Đồ đệ Thất Sát đồng loạt giơ đao xông tới. 

"Xem ta đây." Đông Phương Úc Khanh tiến lên, ngồi bên bàn cờ điều khiển đám quân binh dũng mãnh, đám đồ đệ Thất Sát tiên phong bị những binh tướng to lớn tiêu diệt toàn bộ. 

Thiện Xuân Thu tức giận, "Đánh tiếp cho ta!" Lại một nhóm đệ tử Thất Sát, kết quả cũng y như lần trước, đều bị binh tướng đánh chết. 

Đường Bảo nhảy lên vai Hoa Thiên Cốt, cao hứng, "Ha ha, kẻ xấu bị đánh, thắng, thắng…"

Những đệ tử khác cũng huơ kiếm "Thắng, thắng, thắng…"

Thanh Dương và Thanh Phong mừng ra mặt, Hoa Thiên Cốt với Vân Ẩn nhìn nhau cười, Đường Bảo ở bên nhảy lên kêu, "Cha thật lợi hại!"

Đông Phương Úc Khanh không dám lơ là, "Đừng mừng vội, kia là đội tiên phong của Thất Sát, những tên sau đó chắc chắn lợi hại hơn."

Thiện Xuân Thu mặt đầy thịnh nộ, "Khoáng Dã Thiên!"

Khoáng Dã Thiên nhận lệnh, hắn bay vọt về phía trận pháp binh dũng, đánh bại từng bức tượng một, binh dũng ngày càng ít, đến bức cuối cùng, Khoáng Dã Thiên một chưởng đánh nát, Đông Phương Úc Khanh ngã nhào xuống đất. 

Hoa Thiên Cốt vội tới đỡ anh, nói với các đệ tử đằng sau, "Chúng ta mau lui về đại điện phòng thủ!"

Khoáng Dã Thiên đánh bại trận pháp của Đông Phương Úc Khanh xong, đám đệ tử Thất Sát hào hứng hô lớn, cuối cùng Thiện Xuân Thu cũng đổi giận thành vui. Bấy giờ một đệ tử đi tới quỳ xuống, "Bao! Tin của Dị Hủ quân đưa tới, nói thi thể Thanh Hư đạo trưởng đã nằm ở trong tay chúng ta, bảo chúng ta mau rút quân."

Thiện Xuân Thu u ám hỏi, "Rút quân? Thủ hạ của ta chết nhiều như vậy, hắn lại bảo ta rút quân!"

Vân Ế đứng bên gã vẫn đeo mặt nạ lo lắng bảo, "Hộ pháp, đó dù sao cũng là Dị Hủ Quân."

"Ta mà phải dè chừng gã Dị Hủ Quân đó à," Thiện Xuân Thu nổi cơn thịnh nộ, "Hôm nay ai cản ta, ta sẽ giết kẻ đấy!" Dứt lời, hắn một chưởng đánh gục tên đệ tử truyền tin, "Không tiêu diệt được Thục Sơn, ta-Thiện Xuân Thu thề sẽ không dừng lại! Ha ha ha…" Thiện Xuân Thu dẫn đệ tử Thất Sát tiến công, đi tới trước cửa cung Vạn Phúc, song xung quanh cung Vạn Phúc lại được bao bọc bởi một lớp trận pháp bảo vệ, đám đệ tử Thất Sát mới xông lên lại bị bắn ngược trở về. 

Thiện Xuân Thu ra lệnh cho Khoáng Dã Thiên, Khoáng Dã Thiên hưng phấn bẻ cổ, "Đã lâu chưa gặp đối thủ xứng tầm." Rồi tấn công. 

Trong cung Vạn Phúc, đám người Hoa Thiên Cốt đều lo lắng nhìn ra cửa, mấy đệ tử cùng nhau tiến lên phía trước để lập trận pháp, bỗng dưng bị đánh ngã hàng loạt, Đông Phương Úc Khanh quay đầu bảo Hoa Thiên Cốt, "Cốt Đầu, đấu pháp kim tinh của ta không còn chống đỡ được bao lâu nữa."

"Hả? Vậy…" Hoa Thiên Cốt nhất thời cũng không biết nên làm gì. 

Thiện Xuân Thu thấy Khoáng Dã Thiên vẫn chưa phá xong trận pháp bèn mất kiên nhẫn đi đến, hai tay dùng lực vung lên, trận pháp quanh cung Vạn Phúc lập tức bị phá vỡ. 

Hoa Thiên Cốt thấy vậy, quyết định bước lên phía trước, xoay người gọi, "Vân Ẩn nghe lệnh!"

Vân Ẩn quỳ xuống hành lễ, "Đệ tử xin nghe!"

"Từ nay trở đi, Thục Sơn là do ngươi cai quản."

"Cái gì? Chưởng môn, người..."

Hoa Thiên Cốt không trả lời Vân Ẩn, nàng nhìn sang phía đệ tử Thục Sơn, "Đệ tử Thục Sơn nghe lệnh!"

"Dạ!" Đám đệ tử đồng loạt quỳ gối hô.

"Mọi người mau chóng rời khỏi Thục Sơn, đừng cố gắng tiếp tục chống cự để rồi tránh không khỏi hy sinh."

Đám đệ tử không thể hiểu nổi, Đông Phương Úc Khanh bất an nói, "Cốt Đầu, muội định làm gì?"

"Ta phải đi ứng chiến, kéo dài thời gian, mọi người nhanh chóng rời đi đi."

"Mẹ à, không thể như vậy đâu!" Đường Bảo chui ra khỏi tai nàng, Hoa Thiên Cốt duỗi tay giữ chặt Đường Bảo, không cho nó nói tiếp.

"Cốt Đầu..." Đông Phương Úc Khanh còn muốn khuyên ngăn, song anh chàng lại bị Hoa Thiên Cốt làm bất tỉnh bằng pháp thuật, Vân Ẩn vội tiến tới đỡ lấy, "Đông Phương tiên sinh!" Hắn nhìn Hoa Thiên Cốt, "Chưởng môn...."

Hoa Thiên Cốt bắt lấy Đường Bảo ở trên vai, đưa Vân Ẩn, dặn dò, "Vân Ẩn, giúp ta chăm sóc hai người bọn họ."

Ngay sau đó, Hoa Thiên Cốt dứt khoát bước ra khỏi cung Vạn Phúc, Thiện  Xuân Thu thấy nàng chỉ đi một thân một mình bèn cười bảo, "Con nhãi ranh, cuối cùng mày cũng chịu hiện thân, nếu bây giờ mày ngoan ngoãn quỳ xuống, cầu ta tha thứ thì ta sẽ đại phát từ bi, không giết mày."

Hoa Thiên Cốt không hề sợ hãi, nàng lấy ra cung vũ, "Thiện  Xuân Thu, cung vũ Thục Sơn ở đây, không phải ông muốn nó sao? Tới đây dùng bản lĩnh để mà lấy đi?"

"Hoa Thiên Cốt! Chỉ mỗi mày mà cần đến Thiện  hộ pháp xuất thủ ?" Khoáng Dã Thiên gào lên.

"Sao vậy, chẳng lẽ các ông sợ? Thế thì ta nhận của các ông ba chưởng, nếu sau ba chưởng các ông đánh ngã được ta, ta sẽ dâng cung vũ và cả Thục Sơn bằng cả hai tay, ta đảm bảo, tất cả đệ tử Thục Sơn khi ấy, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không bước vào Thục Sơn nửa bước! Nhưng nếu sau ba chưởng này, ta vẫn còn có thể đứng dậy, thì các ông phải cút khỏi Thục Sơn cho ta, tuyệt đối không đượcbước vào Thục Sơn nửa bước!"

Thiện  Xuân Thu vô cùng hứng thu nhìn Hoa Thiên Cốt, cười lớn, sau đó bất ngờ đánh một chưởng về phía nàng. Hoa Thiên Cốt đưa tay ngăn cũng không địch lại, lùi sau vài bước, Thiện  Xuân Thu nói, "Chưởng đầu tiên, ta mới chỉ dùng đến ba phần công lực mà thôi."

"Phải không thế, ta mới chỉ dùng một phần mà thôi." Hoa Thiên Cốt thở mạnh, giận dữ.

"Được, vậy thì tiếp chưởng thứ hai đi." Thiện  Xuân Thu càng dùng sức đánh về phía Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt cố gắng ngăn cản, xong cuối cùng cũng không địch nổi, ngã bay xuống nền đất, song nàng lại phát hiện ra bản thân không hề có chút thương tích nào. Thiện  Xuân Thu giật mình nhìn Hoa Thiên Cốt, toàn thân nàng hiện đang được bao bọc trong một lớp hào quang màu bạc, gã chưa biết nó là thứ sức mạnh gì, nhưng gã sẽ chẳng thèm quan tâm nó như thế nào.

"Chưởng thứ ba, chuẩn bị tiếp nhận." Thiện  Xuân Thu dồn lực vào hai tay, Hoa Thiên Cốt cũng lấy hai tay để đỡ, sấm sét quanh thân nàng từ từ tụ ở hai tay, Thiện  Xuân Thu thấy Hoa Thiên Cốt dựa dẫm vào thứ năng lực kỳ quái thì ánh mắt chợt lạnh, gã vận toàn bộ pháp lực đánh về phía nàng.

Một ánh sáng bạc thoáng lướt qua, Hoa Thiên Cốt bị đánh bay, máu tươi chảy qua khóe miệng, còn Thiện  Xuân Thu cũng bị ánh sáng bàng bạc kia đánh ngược trở về, trên tay còn có cảm giác tê tê rần rần, gã nhìn Hoa Thiên Cốt đầy hung ác, đánh tiếp một chưởng về phía nàng.

Bấy giờ đột nhiên xuất hiện một tia tiên lực từ trên không trung, đánh tan pháp lực của Thiện  Xuân Thu, còn Hoa Thiên Cốt đang từ không trung rơi xuống cũng ngã vào một vòng tay ấm áp, nàng yếu ớt mở mắt ra, trông thấy gò má trong trẻo mà lạnh lùng của Thiều Nguyệt, "Kiếm Tôn..."

Thiều Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, "Tiểu Cốt, có chị ở đây, em hãy yên tâm đi." Dứt lời bèn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ánh mắt Hoa Thiên Cốt để nàng nghỉ ngơi. Hoa Thiên Cốt cảm giác một  bàn tay ấm áp đang đặt trên mắt mình, nàng không biết tại sao bỗng nhiên nàng cảm thấy thật an tâm, chậm rãi rơi vào cơn mê.

Thiện  Xuân Thu hung tợn gọi, "Thiều Nguyệt!"

Thiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thiện  Xuân Thu, mặt không biến sắc, "Xem ra, hôm nay nơi này sẽ là chỗ chết của ngươi."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16