Hoa Thiên Cốt, Tử Mạch và Sóc Phong tới điện Thất Sát, song họ nhận ra bên trong chẳng có ai. Hoa Thiên Cốt gọi to, "Sát tỷ tỷ ơi, là muội đây, muội có việc gấp muốn tìm tỷ, Sát tỷ tỷ, Sát tỷ tỷ..."
Tử Mạch dùng lực cảm để cảm nhận xung quanh, sau đó nàng mở mắt, "Thiên Cốt à, Sát Thiên Mạch hiện không ở trong điện Thất Sát."
Hoa Thiên Cốt có vẻ cũng đã đoán được, nàng thắc mắc, "Sát tỷ tỷ có thể đi đâu nhỉ?"
"Rất kỳ lạ, dù Sát Thiên Mạch không ở đây thì cũng không thể chẳng có một bóng người tại điện Thất Sát như thế chứ, chúng ta vào trực tiếp mà cũng chẳng thấy dù chỉ một tay lính gác." Sóc Phong cau mày trầm tư.
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Đúng đấy, rốt cuộc thì đám người của Sát tỷ tỷ đang ở đâu?"
Tử Mạch vội đưa tay xuỵt một tiếng, Hoa Thiên Cốt với Sóc Phong cũng nhận ra có người tới, họ nhìn nhau một cái rồi vội tìm chỗ ẩn náu.
Bấy giờ, hai môn đồ Thất Sát tiến đến, một trong hai tỏ vẻ tiếc nuối, "Ôi, Thánh quân dẫn toàn thể Thất Sát đi công chiến Trường Lưu, chỉ còn mỗi mấy đứa mình phải ở lại trông cửa, ôi trời...."
Một môn đồ khác vỗ bả vai hắn, "Thôi mà, không phải xung phong xông trận không tốt sao? Ít nhất chúng ta còn có thể sống, nếu mà đi thì chẳng biết có còn có thể quay về được nữa hay không, ngươi đừng quên Trường Lưu là đệ nhất tiên phái tại tiên giới, đám tiểu tốt tầm thường như chúng ta, đi chẳng khác nào tự sát."
Môn đồ kia cảm thấy có lý, "Cũng đúng," Sau đó hắn nhìn xung quanh một vòng, đảm bảo không có gì bất thường, "Ở đây không có gì hé, chúng ta đi tuần chỗ khác thôi."
Môn đồ còn lại gật đầu, theo chân hắn rời khỏi điện Thất Sát. Hoa Thiên Cốt lập tức lại xuất hiện ở đại điện, nàng trở nên lo lắng, "Hóa ra Sát tỷ tỷ đi tấn công Trường Lưu, chúng ta phải mau về Trường Lưu thôi!"
Tử Mạch và Sóc Phong gật đầu đồng ý, Hoa Thiên Cốt lấy nghiên Bất Quy ra, cả ba biến mất khỏi điện Thất Sát.
Bạch Tử Họa nghe tin truyền từ đệ tử phái Thiên Sơn thì chẳng thể tiếp tục ngồi yên, chàng muốn đích thân đưa Hoa Thiên Cốt quay về, thế là chàng lập tức ngự phi kiếm hạ sơn. Song Bạch Tử Họa vừa mới xuống chân núi thì đột nhiên cảm nhận được một luồng ma khí, chàng hướng về phía phát ra ma khí ấy, thấy Sát Thiên Mạch cùng Thiện Xuân Thu đang dẫn dắt môn đồ Thất Sát tụ họp cách núi Trường Lưu mấy dặm.
Bạch Tử Họa thầm cả kinh, Thất Sát định khai chiến với Trường Lưu ư? Bây giờ quay về Trường Lưu để thông báo hẳn không kịp nữa, Bạch Tử Họa vội ném bùa truyền âm đi.
"Bạch Tử Họa!" Sát Thiên Mạch đứng trên lưng Phượng hoàng lửa, hắn ta khoái chí phe phẩy quạt lông vũ.
Bạch Tử Họa hơi cau mày, "Sát Thiên Mạch, ngươi định làm gì?"
"Ha ha..." Sát Thiên Mạch che miệng cười, "Không có gì, chỉ là đã lâu chưa gặp ngươi nên muốn đánh với ngươi một trận thôi."
"Ngươi có từng thử nghĩ đến lập trường của Tiểu Nguyệt hay chưa?" Bạch Tử Họa lạnh lùng nói.
"Tiểu Nguyệt?" Sát Thiên Mạch nhíu mày thắc mắc, hắn cảm thấy thật quen thuộc, song lại không thể nào nhớ nổi, đầu hắn hơi nhói đau, khiến Sát Thiên Mạch phải đưa tay lên xoa bóp huyệt thái dương.
Bạch Tử Họa cũng không hiểu phản ứng của Sát Thiên Mạch, chàng còn đang định hỏi thì đột nhiên Thiện Xuân Thu lao ra từ sau lưng Sát Thiên Mạch, đánh một chưởng về phía Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa nâng tay ngăn cản, sau đó dùng lực đẩy một cái, đánh lùi Thiện Xuân Thu đi mấy mét.
Sát Thiên Mạch khá giận dữ liếc nhìn về phía Thiện Xuân Thu ở đằng sau, "Thiện Xuân Thu, ai cho ngươi xuất thủ, ta đang muốn đấu riêng với Bạch Tử Họa mà."
Thiện Xuân Thu vội tiến đến, tỏ vẻ cung kính thưa, "Thuộc hạ đã biết sai, xin Thánh quân trách phạt."
"Tốt lắm," Sát Thiên Mạch phất tay, ý bảo gã lui đi, "Ngươi đi đi."
"Dạ!" Thiện Xuân Thu giương mắt tức tối nhìn Bạch Tử Họa một cái rồi cẩn thận dò hỏi, "Vậy... Thánh quân à, chúng ta có còn tấn công nữa hay không?"
Sát Thiên Mạch nhẹ vuốt ve mái tóc dài của mình, "Ta đến là để đấu với Bạch Tử Họa, mà hắn hiện đang ở đây rồi, ta còn lên núi làm gì nữa?"
Thiện Xuân Thu lo lắng, "Nhưng mà Thánh quân ơi, đây là cơ hội tốt ngàn năm mới có một, cứ thế thì...."
"Thiện Xuân Thu!" Sát Thiên Mạch hô, hắn tức trợn mắt nhìn gã, "Có phải ngay cả lời của ta, ngươi cũng không thèm nghe nữa rồi hay không?"
Thiện Xuân Thu vội cúi đầu, "Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ cáo lui."
Sát Thiên Mạch thấy không còn ai quấy rầy bèn khẽ nâng cằm, ý bảo Bạch Tử Họa đã có thể ra tay, mặt Bạch Tử Họa vẫn lạnh lùng, chàng chỉ đứng nhìn Sát Thiên Mạch, đợi hắn xuất thủ. Sát Thiên Mạch nhẹ mỉm cười, hắn bay khỏi Phượng hoàng lửa, tấn công về phía Bạch Tử Họa, hai người đánh đến khó phân thắng bại trên không trung, nhất thời khó phân cao thấp.
Tại đại điện Trường Lưu, Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc và Chưởng môn các phái đều đang họp, ngoại trừ Chưởng môn Bồng Lai mới nhậm chức Nghê Mạn Thiên. Mọi người đều biết cái chết của Nghê Thiên Trượng ảnh hưởng vô cùng lớn đối với Bồng Lai cho nên cũng không tiện quấy rầy. Còn Nghê Mạn Thiên hiện đang ở trong phòng của mình, đọc sách truy tìm những thông tin liên quan tới Thần Khí.
Trên đại điện, Chưởng môn Thiên Sơn - Doãn Hồng Uyên tức giận nói, "Con nhãi Hoa Thiên Cốt kia thật sự quá to gan, lại dám cướp đoạt thước Huyền Trấn từ trong tháp Cửu Tiêu, không biết những món Thần Khí trong tay Tôn thượng còn không? Nếu để con nhãi đó thu thập đủ Thần Khí thì thiên hạ này đại loạn rồi!"
Ma Nghiêm xụ mặt, y bực bội đi qua đi lại, bấy giờ Lạc Thập Nhất chạy vào, "Sư phụ!"
"Làm sao?" Ma Nghiêm hỏi.
"Không thấy Tôn thượng đâu ạ."
"Cái gì?" Ma Nghiêm cả kinh, sau đó y chắp hai tay sau lưng, tức giận bảo, "Lạc Thập Nhất nghe lệnh!"
"Dạ!" Lạc Thập Nhất khom người hành lễ.
"Dẫn đệ tử toàn lực tập trung truy nã Hoa Thiên Cốt!"
"Dạ!" Lạc Thập Nhất vừa xoay người thì một lá bùa truyền âm bay vào, anh chàng lập tức dừng lại.
"Sư huynh, huynh nhìn kìa!" Sênh Tiêu Mặc lấy quạt xếp chỉ chỉ tấm bùa truyền tin, sau đó hắn duỗi tay ra, lá bùa lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn, "Là của Chưởng môn sư huynh."
Vẻ mặt Ma Nghiêm thoáng bình ổn lại, "Mau xem xem sư đệ nói gì đi."
Sênh Tiêu Mặc gật đầu, hắn làm phép thả lá bùa lên không trung, nghe được nội dung của nó xong, đại điện chìm vào tĩnh lặng, Ma Nghiêm phất ống tay nói, "Hừ! Sát Thiên Mạch lại dám tới tận cửa, ta cũng muốn xem hắn có thể làm gì được Trường Lưu của ta đấy! Đệ tử nghe lệnh!"
"Dạ!"
"Theo ta xuống núi, chống cự Thất Sát, bảo vệ Trường Lưu!" Ma Nghiêm phẫn nộ.
"Chống cự Thất Sát, bảo vệ Trường Lưu...." Đám đệ tử nâng tay lên.
Hoa Thiên Cốt dùng nghiên Bất Quy để quay về chân núi Trường Lưu, trùng hợp lại gặp đám người Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu nghiêng đầu hứng thú nhìn nàng, "Hoa Thiên Cốt đấy à?"
Hoa Thiên Cốt nhớ ra vụ lư Bốc Nguyên vẫn còn ở trong tay Thiện Xuân Thu, nàng nâng kiếm xông tới, "Thiện Xuân Thu, mau giao lư Bốc Nguyên cho ta!"
Tử Mạch và Sóc Phong cũng bám theo, Bàn Nhược Hoa đứng sau Thiện Xuân Thu phi thân, chặn Tử Mạch lại, Hoa Thiên Cốt với Sóc Phong cùng đối phó Thiện Xuân Thu, song phương cứ thế đánh nhau.
Bỗng nhiên trên phương trời xa xăm truyền tới từng đợt linh lực mãnh liệt, một luồng tiên khí xen lẫn ma khí tản ra, Hoa Thiên Cốt nhìn lên, "Là Tôn thượng và Sát tỷ tỷ!"
"Cô đi mau lên, để lại nơi này cho ta." Sóc Phong đẩy Hoa Thiên Cốt đi, còn hắn thì ngăn cản lại đợt công kích của Thiện Xuân Thu. Hoa Thiên Cốt thấy thế bèn bảo, "Sóc Phong, huynh cẩn thận đấy!" rồi mải mốt phi thân.
Sát Thiên Mạch và Bạch Tử Họa song phương nhìn nhau, Sát Thiên Mạch chỉnh lại cổ áo của mình, "Bạch Tử Họa à, xem ra ngươi dù có lên làm Chưởng môn cũng không lười biếng việc tu hành nhỉ."
Bạch Tử Họa nhìn hắn với vẻ lạnh lùng, Sát Thiên Mạch phất ống tay áo, phi thân tiến tới, tiếp tục giao thủ với Bạch Tử Họa. Đúng lúc này, một giọng điệu lo lắng truyền đến, "Sát tỷ tỷ ơi!"
Sát Thiên Mạch khựng lại, hắn thu hồi thế tấn công, đứng vững lại giữa không trung, nhìn về hướng thanh âm kia phát ra, một cô gái mặc đạo bào Trường Lưu đang tiến về phía hắn, lúc nhìn thấy hắn, vẻ mặt nàng còn lộ rõ sự vui mừng khiến cho trái tim Sát Thiên Mạch khẽ rung động, hình như từ cách đây rất lâu rồi, cũng có một người như nàng vậy, một người gọi hắn là Sát tỷ tỷ.
Hoa Thiên Cốt trông thấy Sát Thiên Mạch bèn vui vẻ gọi, "Sát tỷ tỷ à!" Sau đó nàng tới bên người hắn, "Sát tỷ tỷ, muội có chuyện gấp muốn tìm tỷ nhờ tỷ giúp đây..."
Sát Thiên Mạch chẳng biết vì sao mình lại không đành lòng chối từ nàng, song hắn cũng hiểu bọn họ chẳng hề quen biết, Sát Thiên Mạch lấy tay che đầu, lùi về đằng sau một bước, "Ngươi... ngươi là ai?"
"Sát tỷ tỷ?" Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, "Sát tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Là muội đây, muội là Tiểu Cốt mà." Bạch Tử Họa sau lưng nàng cũng ngạc nhiên nhìn Sát Thiên Mạch, sao hắn lại không nhận ra Thiên Cốt chứ, chợt nhớ lại ban nãy khi chàng nhắc tới Tiểu Nguyệt, phản ứng của Sát Thiên Mạch cũng khiến Bạch Tử Họa bất ngờ, chẳng lẽ ngay cả Tiểu Nguyệt, hắn cũng không còn nhớ nữa ư?
Đầu Sát Thiên Mạch đau như sắp nứt, hắn liên tục lùi về đằng sau, Hoa Thiên Cốt lo lắng tiến tới, lại bị Sát Thiên Mạch vô tình đánh một chưởng vào ngực, Hoa Thiên Cốt bị đánh trúng vào thời điểm nàng không hề phòng bị, may mà lá bùa hộ mệnh của Thiều Nguyệt nàng vẫn luôn mang theo bên mình phát ra một luồng lực sấm sét, triệt tiêu một chưởng kia của Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch tê dại bởi luồng điện, hắn nhìn tay mình, cảm giác quen thuộc như thế, một chút kí ức vỡ vụn từ từ thâm nhập vào tâm trí hắn, từ lúc Lưu Hạ bỏ đi cho tới khi gặp gỡ Thiều Nguyệt, rồi lại quen biết Hoa Thiên Cốt, những hồi ức hỗn loạn khiến hắn sắp không thể tiếp tục chống chịu được nữa.
Sát Thiên Mạch hét lên, "Aaaaa....."
Hoa Thiên Cốt sợ hãi, "Sát tỷ tỷ, tỷ làm sao thế?" Hoa Thiên Cốt muốn tiến đến đỡ Sát Thiên Mạch, nhưng Sát Thiên Mạch lại né tránh, hắn che đầu, dáng vẻ thoạt trông vô cùng thống khổ.
"Thánh quân!" Thiện Xuân Thu lo lắng chạy lên trên, gã trông thấy bộ dạng này của Sát Thiên Mạch thì hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Thiên Cốt, "Ngươi đã làm gì với Thánh quân hả?"
Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Ta cũng không biết, đột nhiên Sát tỷ tỷ bị như vậy."
Thiện Xuân Thu phẫn nộ xông tới, Bạch Tử Họa vung tay, gạt Thiện Xuân Thu lùi về sau mấy mét, trong đầu gã đột nhiên vang lên tiếng của Khoáng Dã Thiên, "Hộ pháp, để thuộc hạ thử trận pháp này đi."
Thiện Xuân Thu nâng cánh tay phải, một lớp sương dày đặc cuốn quanh người gã, sau đó tất cả chìm vào bóng đen, chỉ một lát sau khuôn mặt của Khoáng Dã Thiên lộ diện, Bạch Tử Họa nhướng mày, Hoa Thiên Cốt cả kinh, "Khoáng Dã Thiên ư? Không phải ngươi đã...."
"Ha ha ha..." Khoáng Dã Thiên cười vang, "Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thử thưởng thức trận pháp Đêm Nuốt Trăng vốn dĩ chỉ dành riêng cho mình Thiều Nguyệt nhé."
Bạch Tử Họa đẩy Hoa Thiên Cốt ra ngoài pháp trận, hai tay chàng vận pháp lực ngăn cản luồng khí đen đang bao quanh hòng ăn mòn bản thân, sau đó chàng dần chìm vào trong bóng tối.
Hoa Thiên Cốt lảo đảo một lát rồi xoay người lại, "Tôn thượng!" Nàng không hề để ý rằng đằng sau đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Tử Mạch bám sát Bàn Nhược Hoa, thấy ả bỏ mình đi đánh lén Hoa Thiên Cốt bèn vội bay lên ngăn sau lưng Hoa Thiên Cốt, chống lại được một nhát roi của Bàn Nhược Hoa, song lại không thể phòng được lưỡi dài của ả, lập tức nàng cảm thấy toàn thân vô lực, nàng cắn lưỡi cốt để đau đớn kích thích nàng tỉnh táo, gắng gượng đứng dậy.
Hoa Thiên Cốt nhận ra sau lưng có động tĩnh, nàng đỡ Tử Mạch lên, "Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Sóc Phong giờ mới chạy tới đánh với Bàn Nhược Hoa, Thiện Xuân Thu ôm Sát Thiên Mạch, không ngừng gọi hắn, "Thánh quân, Thánh quân, Thánh quân..."
Sát Thiên Mạch đau đớn rên rỉ, cuối cùng ngất lịm đi trong lồng ngực Thiện Xuân Thu, gã ôm lấy Sát Thiên Mạch, không cam tâm hô lên, "Rút lui!"
Mũi kiếm Sóc Phong lạnh thấu xương, đánh được phân nửa với Bàn Nhược Hoa, Bàn Nhược Hoa lại nghe thấy mệnh lệnh của Thiện Xuân Thu, ả vội quất lưỡi độc về phía Sóc Phong, Sóc Phong đã sớm đề phòng, hắn xoay mình tránh né, lúc quay lại thì đã không thấy bóng dáng Bàn Nhược Hoa đâu nữa.
Tử Mạch trúng độc của Bàn Nhược Hoa, Hoa Thiên Cốt đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi, "Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ sao rồi, có sao không?"
Tử Mạch lắc đầu, Sóc Phong tiến lại gần, quan sát sắc mặt của Tử Mạch, "Cô ấy trúng độc rồi."
"Trúng độc ư?" Hoa Thiên Cốt giật mình, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể đi tìm ả đàn bà kia thì mới có thể lấy được thuốc giải." Sóc Phong đáp.
Bấy giờ Bạch Tử Họa nâng thanh Đoạn Niệm phóng lên cao, phá tan trận pháp Nuốt Trăng, may mà Tiểu Nguyệt từng thảo luận qua với chàng về pháp trận này rồi, thế nên Bạch Tử Họa mới ung dung đối phó, Bạch Tử Họa nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, lạnh lùng bảo, "Hoa Thiên Cốt, quay về Trường Lưu với ta."
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Giờ con vẫn chưa thể quay về, hãy chờ con..." Đột nhiên Hoa Thiên Cốt dừng lại, đây là chuyện không thể tiết lộ.
Ba người bọn họ nhìn Bạch Tử Họa chậm rãi bước đến, Tử Mạch đứng dậy, nàng đẩy Hoa Thiên Cốt ra, "Thiên Cốt, muội đi đi!"
"Tử Mạch tỷ tỷ..."
"Muội yên tâm, ta là linh hoa của chủ nhân, bọn họ không thể làm gì ta được, muội hay đi làm những việc mà muội nên làm đi!" Tử Mạch lảo đảo tiến lên phía trước, ngăn trước người Bạch Tử Họa.
Sóc Phong thúc giục, "Thiên Cốt, đi mau thôi!"
Hoa Thiên Cốt cắn răng gật đầu, nàng xoay người đuổi theo Thiện Xuân Thu cùng Sóc Phong. Bạch Tử Họa nâng kiếm lên, cau mày, "Tử Mạch, tránh ra!"
Tử Mạch ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa với vẻ chăm chú, "Ta sẽ không để cho ngài đuổi theo bọn họ."
"Tính mạng Tiểu Nguyệt vẫn còn đang nguy kịch mà ngươi lại giúp Hoa Thiên Cốt ăn trộm Thần Khí, vì sao chứ?"
"Thiên Cốt là đồ đệ duy nhất của chủ nhân, ta biết muội ấy quan trọng nhường nào đối với chủ nhân, cho nên ta nhất định phải bảo vệ Thiên Cốt." Tử Mạch kiên định.
"Đây là lý do của ngươi?"
"Không sai," Tử Mạch tiến lại gần thanh Đoạn Niệm, "Muốn bắt Thiên Cốt, thì phải qua được xác của ta." Tử Mạch nắm lấy thân kiếm Đoạn Niệm bằng tay không, máu ứa ra chảy theo cổ tay.
Bạch Tử Họa ngẩn người, chàng không ngờ Tử mạch sẽ che chở Hoa Thiên Cốt đến thế, giống như Tiểu Nguyệt ngày xưa vậy, Bạch Tử Họa rũ mi, Hoa Thiên Cốt, con bất chấp toàn thiên hạ như vậy để làm gì cơ chứ?
Đột nhiên độc tính trong người Tử Mạch phát tác, nàng không thể tiếp tục nhẫn nhịn, cánh tay đang nắm lấy thân kiếm bỗng buông ra, sau đó nàng rơi xuống từ trên cao, Bạch Tử Họa cả kinh, chàng thu hồi lại Đoạn Niệm rồi lao xuống định đỡ lấy nàng. Song lại có người nhanh hơn chàng một bước, đỡ lấy thân hình của Tử Mạch.
Tử Mạch ngã vào một vòng tay vô cùng ấm áp, nàng yếu ớt mở mắt ra, khuôn mặt ngày đêm nàng tơ tưởng lại đang hiển hiện trước mắt nàng, nàng duỗi tay dịu dàng vuốt ve gương mặt đối phương, "Tử Trúc à..."
Tử Trúc thân là đệ tử Trường Lưu, nàng nghe theo lệnh của Thế tôn Ma Nghiêm hạ sơn chống lại Thất Sát, nhưng nàng vừa xuống thì đã để ý thấy Tôn thượng đang giằng co với Tử Mạch ở trên không, nàng rất sợ Tử Mạch sẽ xảy ra chuyện nên bay tới xem chút, ai ngờ Tử mạch tự dưng lại ngã xuống, nàng lập tức quýnh lên chạy đến tiếp lấy Tử Mạch, ôm cô ấy thật chặt vào trong lòng.
Nhìn Tử Mạch có vẻ đang tức giận, hốc mắt nàng không khỏi ươn ướt, vốn dĩ luôn thấy Tử Mạch làm mặt lạnh với nàng, song bây giờ nàng đã hiểu vì sao cõi lòng lại thấy đau đớn.
Tử Mạch lau nước mắt cho Tử trúc, nàng vui vẻ bảo, "Nàng có thể rơi lệ vì ta, thật tốt..." Dứt lời thì hôn mê.
"Tử Mạch, Tử Mạch à..." Tử Trúc tiếp đất, ôm thật chặt nàng mà gọi liên hồi.
Bạch Tử Họa tiến lại gần, "Con bé trúng độc rồi, mau đưa về!"
Tử Trúc cung kính thưa, "Dạ vâng, Tôn thượng!" xong bế Tử Mạch quay về núi Trường Lưu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)