Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 85: Sóc Phong

453 0 0 0

Đêm đến, Nghê Mạn Thiên vừa mở cửa phòng đã trông thấy Nghê Thiên Trượng đang đứng ngoài, Nghê Mạn Thiên giật mình, "Cha? Sao cha lại tới đây?"

Nghê Thiên Trượng lập tức trở nên ủ rũ, "Sao vậy, chẳng lẽ ta không thể đến để thăm con gái ta ư?"

Nghê Mạn Thiên bật cười vui vẻ, nàng tiến tới ôm lấy Nghê Thiên Trường, nũng nịu, "Đâu có đâu, cha đến thăm con còn làm con mừng chẳng kịp nữa là."

Bấy giờ Nghê Thiên Trượng cũng bật cười sảng khoái, "Ha ha ha, Thiên Nhi à, lại đây nào, để ta ngắm con một lượt xem nào," Sau đó ông nhìn trên dưới Nghê Mạn Thiên, gật gù liên hồi, "Ừ, xem ra Thiên Nhi sống rất tốt ở Trường Lưu nhỉ."

Nghê Mạn Thiên kéo Nghê Thiên Trượng ngồi xuống, "Đương nhiên rồi!" Xong nàng rót một tách trà đưa Nghê Thiên Trượng.

Nghê Thiên Trượng uống một ngụm mới do dự hỏi, "Thiên Nhi à, Thiều Nguyệt thế nào rồi?"

Nói đến đây, Nghê Mạn Thiên lại buồn bã cúi đầu, "Ai da, Kiếm tôn vẫn ngủ mãi chưa chịu tỉnh, còn độc của lư Bốc Nguyên tới giờ vẫn chưa tìm ra cách chữa trị."

"Ồ?" Nghê Thiên Trượng vuốt cằm, "Xem ra vị trí Kiếm tôn của Trường Lưu sắp biến mất rồi, Thiên Nhi à, nếu Thiều Nguyệt không còn thì Hoa Thiên Cốt cũng chẳng phải đệ tử của Chưởng môn tương lai tại Trường Lưu nữa, chỉ cần Thiên Nhi nhân dịp này tranh thủ trở thành đồ đệ của Bạch Tử Họa, thế thì...."

Nghê Mạn Thiên khó có thể tin nổi Nghê Thiên Trượng lại nói những lời này, nàng còn đang cho rằng cha thật sự muốn ghé thăm nàng, ai ngờ.... Nghê Thiên Trượng quay đầu nhìn sang, lại trông thấy vẻ mặt tràn trề thất vọng của Nghê Mạn Thiên, ông thắc mắc, "Thiên Nhi à, con sao thế?"

Nghê Mạn Thiên gạt bàn tay định chạm vào mình của Nghê Thiên Trượng, nàng bật nức nở, "Cha, con quá thất vọng về cha!" Dứt lời bèn bỏ chạy.

"Thiên Nhi, Thiên Nhi ơi..." Nghê Thiên Trượng dõi theo bóng lưng của Nghê Mạn Thiên, ông cau mày tự nhủ, "Thiên Nhi à, ta cũng chỉ suy nghĩ cho Bồng Lai của chúng ta mà thôi, chẳng lẽ con đã thật sự coi mình là đệ tử Trường Lưu để rồi chẳng đoái hoài gì tới Bồng Lai nữa hay sao?"

Hoa Thiên Cốt quay về điện Tuyệt Tình, thời điểm đêm khuya thanh vắng, nàng lén mở cái hộp Dị Hủ Quân đưa nàng, bên trong chính là cách thức gỡ bỏ phong ấn, nàng đọc một lát, song dạng chữ kia lại quá xa lạ đối với nàng, nàng khổ tâm suy nghĩ, ngay sau đó nàng chợt nhớ ra là Đông Phương Úc Khanh cũng đang ở Trường Lưu, nàng bèn đứng dậy đi tìm anh chàng.

"Ai thế?" Đông Phương Úc Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa liền đứng dậy hỏi.

"Đông Phương ơi, là ta đây." Giọng Hoa Thiên Cốt vang lên.

Đông Phương Úc Khanh vội ra mở cửa, "Cốt Đầu à, đã trễ vậy rồi, nàng mau vào đi."

Hoa Thiên Cốt bước vào, đặt cổ thư lên mặt bàn, "Đông Phương ơi, huynh mau đọc giúp ta cái này đi,

ột hồi xong tỏ ra kinh ngạc, "Cốt Đầu, đây là... phương pháp gỡ bỏ Thần Khí mà, nàng định làm gì thế?"

Hoa Thiên Cốt cúi đầu, "Ta đã đến lầu Dị Hủ rồi, Dị Hủ Quân bảo, khắp thiên hạ chỉ có ngọc Viêm Thủy mới có thể giải được độc cho sư tôn.

Nhưng bao nhiêu năm qua không ai hay biết tung tích của ngọc Viêm Thủy, cũng chưa từng có ai trông thấy nó, sao biết nó đang ở đâu kia chứ? Ngay cả Tôn thượng xuống núi còn chẳng tìm được, cho nên chỉ còn cách thu thập chín Thần Khí còn lại, đồng thời gỡ bỏ phong ấn thì ngọc Viêm Thủy mới tự động trở về chỗ cũ."

"Cốt Đầu à, nàng có thể gỡ bỏ được phong ấn ư?" Đông Phương Úc Khanh lo lắng.

"Ta không biết nữa," Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Nhưng để cứu sư tôn, ta không quản nhiều được."

"Ta biết hai người sư đồ tình thâm, nhưng nàng phải biết đây là một hướng đi không có đường lùi, nàng biết làm như thế sẽ để lại những hậu quả vô cùng nghiêm trọng mà?" Đông Phương Úc Khanh khuyên nhủ.

"Huynh nghĩ ta còn có lựa chọn khác sao?" Hoa Thiên Cốt hỏi ngược lại, Đông Phương Úc Khanh trầm mặc chốc lát, Hoa Thiên Cốt bèn đứng dậy,

"Đông Phương, ta biết, ta biết huynh lo chuyện ta sẽ tìm được chín món Thần Khí kia, để cho ngọc Viêm Thủy quay trở về, nhưng đấy là vì sư tôn, dù cho khác nhau về mục đích, song bên Thiện Xuân Thu cũng đang ấp ủ khát vọng như thế, nên xét về bản chất thì lại giống hệ nhau. Vốn dĩ việc thu thập Thần Khí là một việc cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ xảy thôi là sẽ để cho Yêu Thần xuất thế, làm loạn thiên hạ, chúng sinh lầm than."

Đông Phương Úc Khanh đi đến trước mặt Hoa Thiên Cốt, "Nàng vẫn biết Bạch Tử Họa luôn đặt chúng sinh lên trên hết mà, nếu ngài ấy phát hiện ra nàng định thu thập Thần Khí, chẳng lẽ ngài lại không ngăn cản ư?"

"Chỉ cần ngọc Viêm Thủy quay về, giải xong độc cho sư tôn, ta sẽ lập tức dùng nghiên Bất Quy để đưa từng món Thần Khí trở lại chỗ cũ, tuyệt đối sẽ không để Yêu Thần xuất thế đâu." Hoa Thiên Cốt đáp với vẻ kiên định.

"Có thể nàng không biết, Thiều Nguyệt là do một tay Bạch Tử Họa đích thân dạy dỗ, không ai có thể cam đoan rằng cô ta sẽ không giống Bạch Tử Họa, cô ta cũng sẽ không tha thứ cho nàng đâu, thậm chí còn có thể giết nàng."

"Không, sư tôn chắc chắn sẽ không..." Hoa Thiên Cốt càng ngày càng thấy mông lung, "Mà dù cho sư tôn có muốn giết ta thì ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần sinh mạng của sư tôn có một tia hy vọng, dù có phải làm gì đi chăng nữa, dù có phải trả nào đi chăng nữa, ta cũng nguyện ý!"

"Nàng thà làm ngọc vỡ, cũng không chịu để ngói lành, Cốt Đầu à, nàng không thể nghe ta khuyên dù cho một lần hay sao?" Nội tâm Đông Phương Úc Khanh hiện đang vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng đây là cái bẫy mà anh chàng dẫn Hoa Thiên Cốt giẫm vào, nhưng bây giờ anh chàng lại không muốn Hoa Thiên Cốt tiếp tục tiến bước, tâm trí trở nên rối rắm đến cực điểm.

"Huynh đừng nói gì nữa, ta không định thay đổi đâu."

"Cốt Đầu à," Đông Phương Úc Khanh không tài nào hiểu nổi, "Có lúc ta thật nghĩ không ra, chẳng lẽ tình cảm nàng dành cho Thiều Nguyệt sâu đậm đến thế chỉ vì cô ta là sư tôn của nàng ư? Nhưng nàng lại sẵn sàng làm hết tất cả chỉ vì cô ta, nó đã vượt qua cả tình sư đồ giữa các người rồi." Hoa Thiên Cốt hốt hoảng, "Ta, ta..."

Nhìn vẻ mặt của Hoa Thiên Cốt, đột nhiên trong đầu Đông Phương Úc Khanh lóe lên một ý nghĩ vô cùng dọa người, một ý nghĩ mà anh chàng chưa bao giờ dám nghĩ, anh chàng lộ rõ nét kinh ngạc, "Cốt, Cốt Đầu, chả lẽ nàng... với Thiều Nguyệt... không phải tình cảm sư đồ?"

"Ta, ta..." Hoa Thiên Cốt vội giữ lấy cánh tay Đông Phương Úc Khanh, nàng khẩn cầu, "Đông Phương à, đó là do ta không tốt, ta không nên có suy nghĩ không an phận với sư tôn, ta chỉ xin huynh đừng để lộ ra bên ngoài, nếu không ta sẽ không được ở bên cạnh sư tôn nữa mất."

Đông Phương Úc Khanh lùi về đằng sau một bước, anh chàng không thể tin nổi, "Hóa ra lại là Thiều Nguyệt ư? Thì ra là vậy, thì ra lại là như vậy..." Bây giờ anh chàng mới bừng hiểu, tại sao rõ ràng đã đưa kiếp sinh tử của Bạch Tử Họa đến bên người hắn rồi mà vẫn không theo kế hoạch mình đề sẵn, thì ra là bởi vì người mà Cốt Đầu rung động không phải Bạch Tử Họa, mà là Thiều Nguyệt.

"Đông Phương ơi..." Hoa Thiên Cốt bất an gọi.

Đông Phương Úc Khanh thở dài, anh chàng đang cố gắng bình tâm, "Cốt Đầu, nàng yên tâm, ta sẽ không kể ra," xong quay người ngồi xuống, "Ta sẽ giúp nàng dịch quyển cổ thư này."

Hoa Thiên Cốt cùng ngồi theo, nàng thành tâm nói, "Cảm ơn huynh, Đông Phương ạ."

Nghê Mạn Thiên rời khỏi phòng mình, xong lại vô thức chạy đến trước cửa phòng Sóc Phong, nàng ngẩn người, lẩm bẩm, "Sao mình lại tới đây nhỉ?" Rồi quay người định bỏ đi.

Bấy giờ Sóc Phong mở cửa phòng, trông thấy Nghê Mạn Thiên, hắn mới thắc mắc, "Mạn Thiên à? Sao nàng tới đây?"

Nghê Mạn Thiên đưa tay gạt nước mắt còn đọng lại, nàng ngoảnh mặt cười bảo, "Không có gì, ta đang đi lại lung tung thôi."

Sóc Phong nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng, hắn biết nàng nói dối bèn lùi về đằng sau một bước, "Vào đi."

Nghê Mạn Thiên gật đầu, "Ừ..."

Ngồi trong phòng Sóc Phong, Sóc Phong chẳng nói năng gì, hắn chỉ lẳng lặng ngồi bên nàng, đợi đến khi tâm trạng Nghê Mạn Thiên tốt hơn rồi, nàng mới nhìn Sóc Phong ngồi như một khúc gỗ ở đằng kia, tức giận nói, "Ai da, sao huynh không biết dỗ dành, an ủi ta gì thế?"

Sóc Phong lúng túng, "Ta, ta không biết." Rồi khuôn mặt hiếm khi lại ửng đỏ.

Nghê Mạn Thiên ngắm hắn đầy hứng thú, xong nàng đột nhiên bật cười, "Sóc Phong à, hóa ra huynh cũng biết ngượng? Ha ha.."

Sóc Phong khó xử quá đỗi, hắn thấy Nghê Mạn Thiên vẫn còn cười ha hả bèn nghiêng người tới hòng chặn lại miệng nàng. Tiếng cười của Nghê Mạn Thiên tắt phụt, đồng thời nàng cũng trợn tròn mắt không thể tin nổi, lòng thầm nhủ, Sóc Phong đang hôn mình à? Sóc Phong mà lại hôn mình ư?!

Ngày hôm sau, Hoa Thiên Cốt lén tu luyện một mình phương thức ghi trong cổ thư, nàng đặt cổ thư trước mặt, sau đó ngưng tụ pháp lực, bắt đầu lầm rầm đọc thần chú, "Người theo đất, đất theo trời, trời theo đạo, đạo theo tự nhiên, vì nghĩa lớn, hướng thiên hạ, tránh tàn sát, thái bình thịnh trị..."

Trong phòng Thiều Nguyệt, Tử Mạch hết lòng chăm sóc cô, Đường Bảo bước vào lại thắc mắc, "Không biết Cốt Đầu đâu rồi? Không phải lúc nào mẹ cũng ở bên Kiếm tôn ư?"

Tử Mạch lắc đầu, "Chắc Thiên Cốt đang bận tìm cách giải độc đấy."

Đường Bảo lắc lư đầu, sau đó con bé cũng đến bên giúp đỡ Tử Mạch.

Nghê Mạn Thiên đi đi lại lại tại Trường Lưu, trong đầu còn tái hiện tới lui cảnh tượng Sóc Phong hôn nàng tối hôm qua, song nàng lại lập tức lắc đầu lia lịa, "Ai da, đều tại Sóc Phong hết, bây giờ đáng lẽ ra bọn mình phải lo lắng cho Kiếm tôn mới đúng, thế mà hết lần này đến lần khác lại cứ thích quấy nhiễu, hừ! Sóc Phong đáng chết, Sóc Phong thối tha...."

Sóc Phong vừa tới bên Nghê Mạn Thiên đã nghe thấy nàng mắng mình, hắn bèn xoay người định bỏ đi thì Nghê Mạn Thiên vội vã gọi lại, "Ai da, Sóc Phong, huynh định đi đâu thế?"

Sóc Phong ngoảnh mặt lại đáp, "Không phải nàng đang chửi ta à? Ta đi để nàng khỏi phiền lòng."

"Huynh, Sóc Phong, ai bảo huynh chọc ta phiền lòng chứ?" Nghê Mạn Thiên tức thì đỏ bừng mặt, "Ta, chỉ là.... đều tại huynh, hôm qua lại..."

Sóc Phong nghiêm mặt nói, "Ta nghiêm túc đấy!"

"Huynh...." Nghê Mạn Thiên càng thẹn thùng hơn, nàng mải mốt đánh sang chuyện khác, "Bây giờ không phải lúc nói mấy cái này, chờ Kiếm tôn tai qua nạn khỏi, ta sẽ suy nghĩ tiếp." Dứt lời, Nghê Mạn Thiên bỏ chạy.

Sóc Phong dõi theo bóng lưng của Nghê Mạn Thiên, hắn mỉm cười dịu dàng, Nghê Mạn Thiên được như hiện tại, tất cả may mà nhờ có Kiếm tôn, Mạn Thiên đã không còn hay ganh ghét, cũng không còn tham luyến danh lợi, không ngạo mạn, không còn chẳng coi ai ra gì nữa, hắn hết sức cảm tạ Kiếm tôn, người có thể giúp Nghê Mạn Thiên nhận ra quay đầu là bờ, nếu đến một thời điểm nào đó hắn có thể trợ giúp người thì chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ không chối từ.

Khóe môi Sóc Phong cong lên, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn lại trông thấy Hoa Thiên Cốt đang vội vàng bước tới. Sóc Phong không khỏi thắc mắc, "Thiên Cốt? Sao lại phải gấp gáp như vậy?" Hoa Thiên Cốt đi xa, Sóc Phong lại nhìn về phía Hoa Thiên Cốt vừa chạy lại, mối nghi hoặc trong lòng lại càng rõ rệt, nơi đó thường rất ít đệ tử ghé qua, Thiên Cốt tới đấy làm gì?

Hoa Thiên Cốt luyện xong cổ thư bèn lập tức quay về điện Tuyệt Tình, Tử Mạch đang ngồi bên mép giường trông nom Thiều Nguyệt, nàng vừa vào đã bảo, "Tử Mạch tỷ tỷ, để ta làm đi!"

Tử Mạch biết ngăn Hoa Thiên Cốt cũng vô ích thì đành gật đầu, "Thiên Cốt à, muội đừng cố quá nhé, ta đến chỗ Tử Trúc xem đã tìm được manh mối nào hay chưa đây."

Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, muội biết rồi," Hoa Thiên Cốt quay sang nhìn Thiều Nguyệt, nàng đưa tay nhẹ vuốt ve gò má cô, "Sư tôn à, con đã tìm thấy cách có thể cứu được người rồi, người đã chịu mọi thương tổn thay cho Tiểu Cốt, lần này đến lượt Tiểu Cốt, hy vọng sư tôn sẽ không trách con." Hoa Thiên Cốt dựa đầu lên người Thiều Nguyệt, lắng nghe nhịp tim yếu ớt của cô, nàng nhắm mắt lại, "Sư tôn à, sư tôn..."

Mấy ngày sau, Hoa Thiên Cốt vẫn luôn âm thầm đi luyện cổ thư, một hôm, khi nàng cuối cùng cũng luyện thành, Hoa Thiên Cốt vui vẻ nhìn bàn tay mình, "Tốt quá, quả nhiên Dị Hủ Quân không hề lừa mình."

"Cô đang làm gì vậy?" Chợt Sóc Phong xuất hiện, hắn có thể dám chắc pháp thuật Hoa Thiên Cốt mới luyện không phải là pháp thuật của Trường Lưu, "Cô đang lén luyện pháp thuật ư?"

Hoa Thiên Cốt vội nhặt quyển cổ thư dưới đất lên, Sóc Phong lại phất tay một cái, quyển cổ thư bay về phía hắn, hắn mở ra xem, bên trong lại là loại chữ viết hắn không thể hiểu, "Thiên Cốt, tốt nhất là cô nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng."

"Ta, ta..." Hoa Thiên Cốt không biết phải làm gì, nàng định xông tới đoạt lại cổ thư thì Sóc Phong đột nhiên lùi lại, tránh xa đợt tập kích của Hoa Thiên Cốt, sau đó hắn đẩy tay trở lại khiến Hoa Thiên Cốt phải lui mấy bước.

"Sóc Phong, trả lại cho ta!"

"Thế cô hãy cho ta biết nó là gì?" Sóc Phong nâng quyển cổ thư lên, "Rồi ta sẽ trả lại cho cô."

Hoa Thiên Cốt do dự, đây là chuyện tuyệt mật, sao có thể nói đây?

Sóc Phong thấy phản ứng của Hoa Thiên Cốt bèn hỏi, "Có liên quan tới Kiếm tôn ư?"

Hoa Thiên Cốt giật mình nhìn Sóc Phong, Sóc Phong nói tiếp, "Pháp thuật này có thể giải được độc của lư Bốc Nguyên trên người Kiếm tôn à?" Hắn thấy Hoa Thiên Cốt vẫn không chịu mở miệng, "Nếu như cô không nói với ta thì ta sẽ đi giao nộp nó đấy."

Hoa Thiên Cốt tự dưng bật cười, "Từ lúc bắt đầu vào Trường Lưu đến nay, đây là lần đầu tiên ta được nghe huynh nói nhiều như vậy, thật hiếm thấy." Hoa Thiên Cốt xoay người lại, vừa đi vừa nói, "Quyển cổ thư này ghi chép lại phương thức gỡ bỏ phong ấn của Thần Khí."

"Gỡ bỏ phong ấn của Thần Khí?" Sóc Phong cả kinh, "Cô muốn thu thập Thần Khí ư?"

Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Chỉ có ngọc Viêm Thủy mới có thể cứu được sư tôn."

Ngọc Viêm Thủy? Lòng của Sóc Phong như nổi lên sóng to gió lớn, cuối cùng hắn cũng hiểu nguyên nhân vì sao hắn lại tồn tại, hắn biết mình sinh ra từ một viên đá, hắn cũng từng không thể hiểu nổi lí do để sống trên đời này, lại càng không biết tại sao mình lại phải lên Trường Lưu, đến giờ phút này, hắn lại như bừng tỉnh, hóa ra sinh mạng cho hắn, lại là để hiến dâng cho một người khác nữa.

--- ------ ------ ---

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16