Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 27

556 0 1 0

Mùa xuân tại Phù Lãng Sơn không đẹp bằng mùa xuân tại Hoa Sơn, nhưng cũng là nơi bách hoa tề phóng, xuân thu tươi mới như tranh thủy mặc. Tiếng chiêng trống nổi lên thúc giục từng hồi chấn động cả mặt đất, đàn chim nhạn bay về phương bắc đón ánh nắng mới mẻ của những ngày xuân.

Từng lớp y phục rơi xuống, gót chân nhỏ nhắn không xương chậm rãi nhấc lên bước vào trong một cái hồ lớn. Thị nữ đứng bên cạnh hồ chậm rãi đổ một thứ chất lỏng đỏ sẫm đặc sệt xuống hồ nước, mùi máu tanh nồng bao trùm cả dục phòng, không khí xung quanh như ngưng trọng lại. Thế nhưng người trong hồ vẫn ung dung như thể đã quen thuộc với loại tử khí này, bình thản đem thứ nước tanh nồng huyết vị trút lên cơ thể mình.

Những cánh thập tam tình được thả xuống hồ trôi lãng đãng, chẳng mấy chốc bị máu đỏ tươi vấy lên chuyển sang sắc đen u ám. Người trong hồ nâng lên một cánh hoa, đôi môi tô đỏ hơi nhếch lên, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mịn màng như tơ.

Từ đâu kéo đến đại mãng xà dài hơn ba xích, đầu to như quả bóng lớn, trên người tràn ngập những vệt xanh xám chồng chéo lên nhau. Mãng xà lắc lư bò đến bên cạnh người trong hồ, dùng thân thể thon dài lạnh lẽo quấn lấy cổ của nàng, thè chiếc lưỡi dài thở ra tiếng thở xì xì nặng nề.

“Nha Xích, dậy sớm thế?”

Nữ nhân môi đỏ quay đầu lại, nửa thân trên xích lõa, làn da xanh xao nhợt nhạt hiển lộ vết hằn của xương cốt bên trong.

Con rắn thở phì phì giống như đang trả lời nàng.

Ngón tay thon dài vuốt ve tấm lưng lạnh buốt của đại hắc xà mang trên người kịch độc đủ lấy mạng hàng vạn tinh binh: “Thời tiết ấm áp như vậy, ngươi vẫn nên sinh thêm con nữa đi. Ta cần mấy tiểu xà thân thể mềm mại chưa từng tiếp xúc qua thức ăn dơ bẩn, dùng máu làm hương liệu cho ta là tốt nhất.”

Đại mãng xà như nghe hiểu lời chủ nhân nói, hung dữ há cái miệng to lớn phát sinh tiếng phì phì. Bản thân tự giác được không thể đấu lại đối phương liền xoay người bỏ chạy.

“Bắt nó, nếu đã không sinh được nữa thì dùng nó làm hương liệu cho ta!”

Thị nữ hầu hạ bên cạnh chậm rãi rút trong tay áo một thanh chủy thủ đi đến phía sau con rắn, nhưng đại mãng xà sớm phát hiện bổ nhào đến cắn phập một phát đứt cổ ả. Trong cổ họng phát sinh âm thanh phì phì giận dữ, hoa văn trên thân bắt đầu co rút thành những hình thù khác biệt.

“Ngoan cố thật.” Nữ nhân lạnh lẽo đảo mắt nhìn đại hắc xà vẫn đang gầm gừ, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào thành hồ hai cái: “Các ngươi nhìn cái gì, còn không động thủ?”

Những thị nữ còn lại lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, sợ đến xanh mặt run rẩy làm theo. Kết quả không ngoài dự đoán, từng người từng người đều bị đại mãng xà cắn đứt cổ.

Bất động thanh sắc quét mắt nhìn thị nữ gục chết quanh hồ nước, chậm rãi đứng dậy để lộ thân thể tuyệt mỹ, da thịt như sương như tuyết. Đại mãng xà phòng bị lùi lại, phát ra âm thanh xì xì như cảnh cáo.

“Ngươi nghĩ thoát được sao?”

Nói đoạn, nữ nhân rút trâm cài trên búi tóc, lưu loát vung tay một cái, trâm cài thẳng tắp cắm thẳng vào đầu đại hắc xà. Đau đớn ré lên thứ âm thanh khản đặc rợn người, hai mắt đỏ ngầu giận dữ ra sức giãy dụa. Mãi rất lâu sau mới gục hẳn xuống, hai mắt mở to đăm đăm nhìn nàng

Chậm rãi đến bên cạnh đại hắc xà, ngón tay thon dài từ tốn sờ cái đầu nhọn hoắc của nó: “Nha Xích, ngươi được chết vì bản giáo chủ chính là vinh hạnh của ngươi.”

Sau bức rèm truyền đến tiếng bước chân, tiếng của Từ Âm vọng vào: “Giáo chủ, người đã xong chưa?”

“Vào đi.”

Từ Âm thuận tay vém rèm đi vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng giáo chủ toàn thân xích lõa đứng trước mặt, kinh hồn táng đảm quay mặt nhìn sang chỗ khác: “G-Giáo chủ sao lại không mặc y phục?”

Hà Trọng Anh bật đi đến ôm lấy thắt lưng nàng: “Từ Âm, ngươi không thích sao?”

“T-Ta…”

“Căng thẳng cái gì? Giúp ta thay y phục.”

“Ách, vâng.”

Thuận tay chỉ vào mấy cái xác xung quanh ra lệnh: “Mang đi xa một chút, bẩn mắt quá.”

Từ Âm bất đắc dĩ dời mắt nhìn ra ngoài: “Người đâu.”

Thị nữ canh gác bên ngoài lần lượt tiến vào, cùng nhau đưa xác những thị nữ xấu số rời khỏi dục phòng. Từ Âm đi đến bàn lấy y phục được chuẩn bị sẵn giúp Hà Trọng Anh thay đổi.

Một lớp sa y đỏ sẫm khoác lên, thắt lưng bên hông lỏng lẻo chỉ trực chờ rơi xuống. Vai áo hờ hững để lộ bờ vai trắng nõn thon gầy, vòng eo nhỏ nhắn sau lớp sa y dần hiện ra một cách rõ ràng.

Từ Âm khẽ nuốt nước bọt, giáo chủ càng trưởng thành càng quyến rũ. Càng ngày không có điểm dừng, từ từ thiêu đốt kiên định của nàng.

Hà Trọng Anh cũng chẳng để tâm mấy đến Từ Âm, đưa tay sờ nhẹ chiếc mặt nạ trên bàn. Chậm rãi đem diện cụ nâng lên quan sát, ngắm nghía một lúc liền đeo lên, chỉ để lộ ra duy nhất đôi môi đỏ thẫm cùng làn da mặt tái nhợt như xác chết.

Bên ngoài tiếng trống hối hả như đang thúc giục Hà Trọng Anh.

Hà Trọng Anh buông rũ làn mi dài: “Ra ngoài thôi.”

Sau cơn bạo bệnh Hà giáo chủ thay đổi nhiều đến đáng sợ, lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn nhưng cũng quyến rũ xinh đẹp hơn. Bao nhiêu kẻ khao khát muốn được ôm thân thể nhỏ nhắn ngọt ngào đó vào lòng, thưởng thức hương vị thiếu nữ tươi trẻ, đáng tiếc chẳng ai có đủ bản lĩnh lấy đi sự chú ý của nàng.

Ra ngoài chỉ để lộ duy nhất dáng vẻ lãnh đạm, Hạ Trọng Anh ngồi lên vị trí cao quý nhất Phù Lãng Giáo, đưa mắt nhìn xuống môn đệ bên dưới.

Hà Kính lúc này cũng đứng lên nói: “Mọi người, hôm nay Hà Kính ta muốn thông báo đến các ngươi một chuyện.”

Bên dưới lập tức xôn xao, dù đã đoán được điều tiền giáo chủ muốn nói nhưng vẫn chờ hắn mở lời. Hà Kính nắm lấy tay Hà Trọng Anh, đặt vào tay của Nhạc Uyên, đặc biệt hài lòng với mối nhân duyên này.

“Ta quyết định chọn đại đồ đệ Nhạc Uyên làm tiểu tế tương lai, tháng sau cử hành hôn lễ.”

Từ Âm đứng bên cạnh nghe như sét đánh giữa trời quang, nàng thật sự không nghe lầm chứ?

Hà Trọng Anh yên lặng hồi lâu vẫn gật đầu đáp ứng: “Phụ thân, nếu người đã quyết định như vậy thì tháng sau cử hành hôn lễ.”

“Tốt, đúng là nhi nữ ngoan của ta.”

Mặc dù là giáo chủ nhưng mọi chuyện trong giáo Hà Trọng Anh đều không động đến, tất cả đều giao cho Nhạc Uyên và lão phụ thân. Hai người dốc sức dốc lòng xây dựng Phù Lãng giáo nhưng nàng vốn chẳng cần địa vị giáo chủ này, mục đích lớn nhất của nàng là trả thù Bạch Vân Phi.

Lại như mọi ngày, họp nội bộ lại nhanh chóng kết thúc, Hà Trọng Anh lúc nào cũng là người rời khỏi phòng sớm nhất.

Nhạc Uyên đuổi theo phía sau gọi với: “Anh Anh.”

Tốc độ bước chân chậm lại: “Có việc gì?”

“Muội muốn đi đâu?”

Hà Trọng Anh nhìn lên trời, hôm nay thời tiết đặc biệt tốt: “Ta nghe nói Phiên Trung gặp hạn hán nặng, thái tử và Yên Thuyên quận chúa đều sẽ đến cứu tế, ta muốn đến Phiên Trung một chuyến.”

“Muộn đến Phiên Trung làm cái gì?”

“Chuyến đi này có cả Bạch Vân Phi, ả đi theo bảo vệ Yên Thuyên quận chúa.”

Lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó, Nhạc Uyên cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Muội muốn trả thù ả?”

Hà Trọng Anh điềm nhiên gật đầu.

“Chuyện đó cứ để ta là được, ta sẽ giúp muội trả thù.”

“Không cần.” Hà Trọng Anh lãnh đạm cắt ngang lời nàng: “Ta tự mình giải quyết chuyện này không cần sư tỷ lo lắng.”

Nói xong Hà Trọng Anh liền dùng khinh công nhảy lên mái nhà, rồi mất hút sau những tia nắng chói chang của mùa xuân. Phơi đỉnh đầu cả ngày trong tuyết có chút hoa mắt chóng mặt đành liền nhảy xuống đi dưới đường lớn.

Chợt phía xa xa truyền đến tiếng nói, Hà Trọng Anh nấp vào bức tường gần đó, lắng tai nghe ngóng.

“Vân Phi ta rất thích ngươi!”

Hà Trọng Anh chau mày, nàng vừa nghe ai đó gọi Vân Phi thì phải?

“Đừng quyết định vội như thế.”

“Vân Phi! Ta không muốn gả cho Mộ Dung!”

Lần này Hà Trọng Anh chắc chắn bản thân không nghe nhầm, rõ ràng tiểu cô nương kia vừa gọi Bạch Vân Phi, cảnh giác nghiêng đầu nhìn thử. Không phải ai khác, chính là người khiến Hà Trọng Anh vừa yêu vừa hận ― Bạch Vân Phi!

Tóc đen của Bạch Vân Phi bám đầy tuyết trắng, lạnh lẽo thê lương.

“Ngươi cùng ta trốn đi có được không?”

Hà Trọng Anh nghe xong liền nở nụ cười mỉa mai, bọn họ muốn cùng nhau bỏ trốn sao? Bất quá nếu đã yêu nhau như vậy thì nàng sẽ khiến cả hai người sống không bằng chết, phải trải qua thống khổ như nàng đã từng trải qua.

Xoay người nhảy lên mái nhà rồi đáp xuống một con lộ lớn. Trước mặt là một tửu lâu lớn, bức hoành viết hai chữ thật lớn [Thái Đông]. Hà Trọng Anh đi vào trong quán, lão bản vừa nhìn thấy nàng liền bị dọa cho ngây người.

“Ta bán thân, ngươi ra giá đi.”

“Cái gì?”

Lão gia tử còn tưởng bản thân nghe nhầm, cô nương xinh đẹp như vậy sao lại muốn bán thân?

“Không cần cầm cơ sao?”

“Cầm cơ tất nhiên là cần nhưng cô nương thật sự muốn bán thân sao?”

Hà Trọng Anh chắc nịch đáp: “Phải, giá bao nhiêu cũng bán.”

“Năm trăm vạn, thế nào?”

“Thành giao.”

Hà Trọng Anh nhìn quanh Thái Đông một lượt rồi nói: “An bài cho ta một căn phòng, ta sẽ bắt đầu làm việc từ hôm nay.”

“Hảo hảo!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: