Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 52

536 0 1 0

Thời gian thoi đưa thoáng chốc Sở Ngọc Bảo đã mười hai tuổi, xinh đẹp rực rỡ như một đoá mẫu đơn phô diễn toàn bộ vẻ đẹp chốn liễu phủ tường cung. Không thể nhớ nổi bao nhiêu vương tôn quý tộc đem lòng yêu mến nàng mang sính lễ đến tận phủ Tướng quân đề thân nhưng hết lần này đến lần khác bị nàng cự tuyệt. Kì thật đối với chuyện tình cảm Sở Ngọc Bảo vẫn còn non nớt chưa hiểu chuyện, nàng chỉ biết ngoài hoàng cữu mẫu ra ai cũng không đáng để nàng đặt vào mắt.

Chẳng biết từ lúc nào Sở Ngọc Bảo lại nảy sinh loại tình cảm bất chính với hoàng cữu mẫu, cứ cho rằng nàng tuổi nhỏ ngây thơ nhưng khó lòng phủ định cảm xúc bồi hồi trong lồng ngực. Bản thân Sở Ngọc Bảo hiểu con đường mình đi, một phần do từ nhỏ được hoàng cữu mẫu nuông chiều nên mới dám thổi phình lá gan suy nghĩ như thế, phần còn lại có lẽ kiếp trước các nàng thật sự còn nợ nhau một lời hứa.

Cảm giác kia thật sự rất hình dung, tựa hồ đã từng quen biết, mỗi lần chạm mặt đều kiềm không được tiếng tim đập vang dội trong lồng ngực. Sở Ngọc Bảo thường có một giấc mơ huyễn hoặc, nhìn thấy bản thân ngồi trong tân phòng, người giúp nàng vén lên hồng cân lại chính là hoàng cữu mẫu. Nếu thật sự như vậy nhất định kiếp trước các nàng từng là phu thê, vì không nỡ phân khai mới đầu thai chuyển thế tiếp tục quấn quít bên cạnh đối phương.

Sở Ngọc Bảo càng trưởng thành càng rực rỡ, mong muốn dáng vẻ ưu mỹ này chỉ mỗi hoàng cữu mẫu được chiêm ngưỡng, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp dành cho đối phương.

Nắng chiều ấm áp phủ lên tường đá màu lam, dây lan quấn quít phảng phất hương thơm nồng đậm tươi mát.

Sở Ngọc Bảo rón rén tiến đến gần thư phòng, nép người trộm nhìn vào trong, quả nhiên hoàng cữu mẫu đang ở đây phê tấu chương.

“Hoàng cữu mẫu!”

Kha Lãnh tuy bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian ngẩng đầu lên hướng nàng mỉm cười: “Đến thì vào đây.”

Sở Ngọc Bảo vui vẻ bước vào, theo sau còn có một tiểu cung nữ cẩn thận bưng thố canh. Tự tay đem thố canh đặt lên thư án, đồng thời phất tay cho tiểu cung nữ lui xuống.

“Bảo Bảo vừa đôn canh gà hoàng cữu mẫu mau uống cho nóng.”

Hiếm khi nha đầu này chịu xuống bếp, Kha Lãnh dĩ nhiên không cự tuyệt còn vui vẻ đón lấy chén canh gà từ tay nàng.

“Ngươi tự đôn sao?”

“Tất nhiên, Bảo Bảo phải thức từ sớm để đôn canh cho hoàng cữu mẫu, hoàng cữu mẫu có cảm động không?”

“Ha hả, cảm động, hảo cảm động!”

Kha Lãnh múc một thìa canh nếm thử, vị ngọt thanh mát kết hợp với thịt gà giòn dai làm tăng thêm hương vị, thật không ngờ nha đầu nghịch ngợm nhà nàng cũng biết đôn canh.

“Ngon lắm.”

Sở Ngọc Bảo vui mừng cười tít hai mắt, chủ động nắm lấy cánh tay Kha Lãnh ra sức lắc qua lắc lại: “Vậy hoàng cữu mẫu phải thưởng cho Bảo Bảo cái gì mới được chứ?”

Đem chén canh vơi bớt phân nửa đặt xuống bàn, Kha Lãnh chuẩn xác vươn tay kéo tiểu nha đầu ngồi lên đùi mình, ở trên gương mặt phấn nộn ra sức nhéo một cái.

“Bảo Bảo muốn được thưởng cái gì?”

“Bảo Bảo muốn gì hoàng cữu mẫu đều đáp ứng chứ?”

“Đều đáp ứng, chỉ cần ngươi muốn, quả nhân đều đáp ứng hết.”

Nhận được câu trả lời đúng ý nguyện Sở Bảo Ngọc đắc ý kéo khoé môi, không chút do dự chồm người đến đặt lên môi Kha Lãnh một nụ hôn nhanh như chuồn chuồn lướt nước. Trước khi đến đây nàng đã cố ý bôi chút mật ong lên môi, khi hôn trên môi hoàng cữu mẫu sẽ lưu lại vị ngọt.

Kha Lãnh kinh ngạc ngẩn người quan sát Sở Bảo Ngọc, nha đầu này cư nhiên dám hôn nàng?

Tiếng tim đập càng ngày càng lớn, còn sợ nha đầu ngồi trên đùi nàng nghe thấy, khẩn trương dời mắt nhìn sang hướng khác.

Sở Ngọc Bảo tinh ý nắm bắt nhất cửa nhất động, nghiêng người ngọt nị nị thì thầm vào tai nàng: “Hoàng cữu mẫu có thấy ngọt không?”

“S-Sau này đừng hôn quả nhân như thế.”

“Làm sao?” Sở Ngọc Bảo không vui bĩu môi: “Hôn như vậy tại sao không được?”

“Bảo Bảo không còn nhỏ nữa, việc này không thể tuỳ tiện làm với người khác.”

“Hoàng cữu mẫu không phải người khác, Bảo Bảo rất thích ngài, chỉ muốn hôn ngài như vậy thôi!”

Kha Lãnh không lý giải nổi ‘thích’ của Sở Ngọc Bảo nói đến là kiểu ‘thích’ gì, liệu có giống như nàng đang nghĩ hay lại tự huyễn hoặc bản thân. Đối diện với chuyện này Kha Lãnh có chút khiếp sợ, mặc dù hậu cung nàng nam nữ đều có nhưng việc tiếp nhận loại quan hệ thật sự không dễ dàng. Trong lòng nàng tuy không xem Sở Ngọc Bảo như điệt nhi đơn thuần nhưng cũng không muốn đối phương dấn thân vào vũng bùn.

“Hoàng cữu mẫu mau nhìn ta.” Sở Ngọc Bảo áp hai tay chế trụ gò má nàng, bất mãn trừng trừng mắt: “Hoàng cữu mẫu tại sao không dám nhìn ta?”

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, canh cũng sắp nguội rồi quả nhân trước…”

“Ngài đang nghĩ cái gì vậy? Thật sự không thể nhìn Bảo Bảo mà nói thẳng sao?”

Sắc mặt Kha Lãnh trở nên khó coi, thuỷ chung trầm mặc không trả lời.

Sở Ngọc Bảo không tức giận trái lại còn bình thản từ từ hạ thấp người xuống đối diện với Kha Lãnh, chóp mũi vô ý cố ý chạm vào nhau: “Hoàng cữu mẫu dám nói ngài không có bất kì ý nghĩ xấu xa nào với ta?”

“Ngươi còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, quả nhân gọi người đưa người về phủ Tướng quân nghỉ ngơi.”

“Đừng lảng tránh ta.” Sở Ngọc Bảo nói như thét lên, dùng sức túm chặt cổ áo Kha Lãnh kéo về phía mình: “Nhìn thẳng vào mắt ta Kha Lãnh!”

“Hồ náo!” Kha Lãnh khiếp đảm kéo Sở Ngọc Bảo qua một bên, hoảng thủ hoảng cước chỉnh trang y phục trên người: “Người đâu, đưa quận chúa hồi phủ.”

Vạn vạn không ngờ nhiệt tình của nàng lại bị hoàng cữu mẫu gạt đi, Sở Ngọc Bảo vừa thẹn vừa giận, hai mắt phiếm hồng dán chặt vào người đối phương.

Công công phát giác bầu không khí không ổn liền đè thấp giọng nhắc nhở: “Thái Bối quận chúa, thỉnh.”

“Ta không đi, dựa vào cái gì ngài muốn ta đi thì ta phải đi?”

“Quận chúa đừng như vậy, ngài mau trở về đừng chọc giận đại vương.”

“Chọc giận nàng? Ta còn sợ chọc giận nàng sao?” Sở Ngọc Bảo bước đến bên cạnh Kha Lãnh lớn tiếng quát: “Ngài dám nói ngài không thích ta? Ngài dám nói ngài không cần ta?”

“Đủ rồi! Mau tiễn quận chúa xuất cung đi!”

“Kha Lãnh ngài đối xử với ta như vậy không sợ ta hận ngài cả đời sao?!”

Kha Lãnh nhắm chặt hai mắt, cố hít một hơi hoà hoãn tâm tình: “Nhanh lên!”

Sở Ngọc Bảo cười lạnh một tiếng, không chút do dự xoay người ly khai đại điện, rồi một ngày ngài sẽ phải hối hận.

Công công lặng lẽ vuốt mồ đầu mồ hôi lạnh, trộm nhìn qua đại vương vẫn còn đang rất tức giận, không biết tiểu quận chúa vuốt nhầm vẩy ngược nào của nàng.

“Ngươi lập tức phân phó xuống chuẩn bị tuyển tú.”

“H-Hả?!”

 

 

“Hỗn đản, xấu như vậy cũng dám tuyển tú, không sợ doạ chết hoàng cữu mẫi sao?”

“Này, ngươi kiễng chân lên, phải! Bản quận chúa đang nói ngươi đó, đã thấp dù có cố kiễng chân cũng không cao lên nổi đâu.”

“Cao như vậy làm gì? Tính thay thế long trụ trong đại điện sao?”

Sở Ngọc Bảo giận dữ ném giấy vào người nữ nhân trước mắt: “Ngươi đẹp như vậy nhất định là hồ ly tinh, cút ngay cho bản quận chúa!”

Trịnh công công khóc không ra nước mắt, Thái Bối quận chúa cư nhiên dám đến phá hỏng buổi tuyển tú của đại vương, dù cho đại nương không nỡ phạt nàng thì hắn cũng khó lòng thoát tội a!

“Thái Bối quận chúa trước bình tĩnh nghe lão nô nói vài lời.”

“Bình tĩnh cái gì?” Sở Ngọc Bảo ném cho hắn một cái liếc mắt: “Bản quận chúa đang rất bình tĩnh, ngươi cũng cút ra đi!”

“Ách…”

“Cút!”

Trịnh công công hoảng sợ ôm đầu bỏ chạy!?

“Cút, đều cút cho ta!”

“Bảo Bảo đủ rồi đó!”

Sở Ngọc Bảo nhìn ra cửa, trên mặt không lộ biểu tình, thuận tay gạt luôn những bức hoạ tú nữ trên bàn. Đùa sao, vừa cự tuyệt nàng được vài ngày bây giờ lại muốn tuyển tú, nghĩ cũng đừng hòng!

“Ta như thế nào?”

“Ai cho phép ngươi làm như vậy?”

“Hoàng cữu mẫu đau lòng sao? Không nỡ sao?” Sở Ngọc Bảo đứng phắt dậy, hai mắt đỏ hoen sắp khóc: “Ngài dựa vào cái gì mà đuổi ta đi? Loại nữ nhân ngoài miệng cứng rắn trong tâm không khác gì vũng bùn như ngài ta thấy không ít, chỉ nghĩ nói vài lời khẩu thị tâm phi liền khiến ta từ bỏ sao? Hoàng cữu mẫu ngài không dám nhưng ta dám, hôm nay ta làm loạn buổi tuyển tú của ngài, sau này ta khiến hậu cung bất an!”

Trong lúc không kiềm chế được lửa giận Kha Lãnh thô lỗ vung tay tát Sở Ngọc Bảo đau điếng. Cả tiền điện rơi vào yên tĩng, cung nữ khiếp đảm quỳ sụp xuống sàn, đại vương cũng có ngày đánh Thái Bối quận chúa mà mình hết mực sủng ái?

Sở Ngọc Bảo lặng người đi, hồ đồ ngẩng đầu nhìn Kha Lãn: “Hoàng cữu mẫu từng nói sẽ yêu thương ta cả đời, sẽ không để ai tổn thương ta. Vậy mà hôm nay ngài lại đánh ta, vì những tú nữ đó mà đánh ta?”

“Náo đủ rồi thì trở về Tướng quân phủ đi!”

“Ta náo? Ta náo như vậy là vì cái gì? Ta náo như vậy không phải vì muốn ngài biết ta thích ngài nhiều đến mức nào sao?” Nước mắt nóng hổi như chuỗi ngọc đứt trượt dài trên gò má: “Ngài hôm nay đánh ta, từ bỏ ta vậy thì ta cũng không cần ngài nữa. Ngài cứ là hoàng đế cao cao tại thượng của ngài, còn ta, vĩnh viễn không muốn gặp lại ngài nữa!”

Nói xong Sở Ngọc Bảo liền lao ra ngoài, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng biến mất sau dây lan.

Kha Lãnh lạnh lẽo nhìn bàn tay mình, đôi vai gầy thoáng run lên, nàng tại sao phải làm mọi chuyện đến mức này?

Tình cảm là một thứ rất khó nói rõ, Kha Lãnh bắt đầu sợ hãi, nàng sợ bản thân sẽ không khống chế nổi mà sa vào vũng bùn tăm tối. Nhưng nàng càng sợ đánh mất Sở Ngọc Bảo, cô nương này thiên chân vô tà là niềm vui duy nhất nàng tìm thấy, nếu mất đi rốt cuộc phải sống thế nào?

“Đại vương.”

“Cút.”

“Đ-Đại vương…”

“Quả nhân nói cút!”

Kha Lãnh tức giận hất ngã thư án: “Cút hết cho quả nhân!”

Các tú nữ sợ hãi bỏ chạy, ngay cả thái giám và cung nữ cũng không dám nán lại nhanh chóng rời khỏi điện.

“Đại vương xảy ra chuyện rồi!”

“Cút!”

“Chuyện này…” Thị vệ mặt bị doạ trắng bệch, run rẩy quỳ dưới đất: “Thái Bối quận chúa đang ở trên tường thành hình như muốn tự tận.”

 

 

Sở Ngọc Bảo đứng trên tường thành đón một đợt gió mát thổi tung tóc dài, đã rất lâu rồi nàng mới có cảm giác bình yên đến như vậy. Cách một bước chân nữa thôi nàng sẽ thoát khỏi tương tư dày vò thấu cốt nhập tuỷ, trở về trong sạch thuần khiết với cát bụi.

Nàng còn gì để nuối tiếc? Còn gì để níu giữ?

Sở Ngọc Bảo không sợ chết, nàng chỉ sợ buông không được. Đối với người kia chẳng qua chỉ là trò cười nhưng đối với nàng lại là cả một cuộc đời. Nếu đã không thể vậy nàng không muốn cưỡng ép nữa, một lần dứt khoát giải quyết thoát khỏi vây khốn của tình ái.

Nguyệt Thành tạo ra từ xương cốt hàng vạn nô lệ, là nơi nguy nga tráng lệ nhất Tây Kha, nếu gieo mình ở đây cũng chính là một loại vinh hạnh. Gió thổi tung mái tóc dài, tất cả đều biến thành bọt biển chạm nhẹ là tan.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh một tiếng nói vang lên xé tan bầu không khí tĩnh mịch: “Bảo Bảo đừng!”

Sở Ngọc Bảo không quay lại, ánh mắt gắt gao dán về phía ánh dương quang chói lọi. Chậm chạp nâng tay che mắt, toàn thân thể được hơi ấm bao bọc, chậm rãi tiến thên một chút về phía trước.

Kha Lãnh kinh hãi đuổi tới: “Đừng! Bảo Bảo nghe quả nhân nói đừng bước đến nữa! Chúng ta có gì từ từ nói được không?”

“Chúng ta còn gì để nói?” Sở Ngọc Bảo tháo xuống hoa nhung trên búi tóc ném xuống tường thành: “Để ta giống như chiếc hoa nhung này tan thành hư không, thoát khỏi tầm mắt của ngài.”

“Quả nhân sai rồi, quả nhân không nên nói như vậy, chúng ta từ từ thương lượng có được không?” Kha Lãnh khẩn trương bước về phía nàng: “Mau bước xuống đây đi, quả nhân đưa nàng hồi cung nghỉ ngơi.”

“Ta hy vọng bao nhiêu năm nay đổi lại được cái gì?” Sở Ngọc Bảo kiên trì bước thêm một chút nữa, ánh mắt lạnh lẽo thê lương: “Ta đột nhiên hiểu ra, đối với ngài Tây Kha này quan trọng, ta vốn dĩ chỉ là một hạt cát nhỏ vô tình bám vào long bào. Ta cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là yêu không được, chung quy chỉ vì ta không buông xuống được…”

“Đừng! Bảo Bảo nghe ta nói, nàng dừng lại nghe ta nói!”

“Kết thúc rồi, hoàng cữu mẫu.” Sở Ngọc Bảo nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ta không liên luỵ ngài nữa, cũng đừng hối hận, ta làm tất cả đều là vì giải thoát cho mình.”

“Nếu nàng nhảy xuống ta cũng sẽ nhảy xuống!”

Trịnh công công khiếp đảm kêu to: “Đại vương đừng! Ngài có mệnh hệ gì Tây Kha phải làm sao đây?”

“Sống cùng sống, chết cùng chết, hoàng tuyền có nàng cùng đi quả nhân không hối hận!”

Sở Ngọc Bảo chậm rì rì quay đầu nhìn lại, nước mắt ướt đẫm gò má: “Ta không cho ngài đi theo ta!”

“Phải, là quả nhân không đúng, quả nhân không có tư cách đi theo nàng.” Kha Lãnh từng chút bước về phía nàng, dang rộng cánh tay: “Bước qua hoàng tuyền chúng ta có thể làm những gì bản thân muốn, không lo sợ không phiền muộn, để quả nhân bồi nàng có được không?”

“Ngài xác định?”

“Quân vô hí ngôn.” Kha Lãnh chân thành hướng về phía nàng: “Chỉ cần nàng nguyện ý, quả nhân nhất định bảo hộ nàng trọn đời trọn kiếp!”

Sở Ngọc Bảo mím chặt môi dưới, run rẩy đưa tay cho Kha Lãnh nắm lấy. Hai người trực tiếp ngã lăn xuống đất, công công và thị vệ lập tức chạy đến dìu đỡ, cũng may quận chúa thật sự không nghĩ quẩn nhảy xuống thành.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: