Chạng vạng Chu Bình sai hai người Phương Ân và Phương Ngạo đưa Mộ Dung Ly Tranh về tân phòng nghỉ ngơi. Phương gia tỷ muội là nha hoàn hồi môn của Mộ Dung Ly Tranh, trước yêu cầu của cô gia đương nhiên không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn đưa trang chủ về phòng.
Trời về khuya khách đến dự tiệc lần lượt rời đi hết chỉ còn người nhà. Chu Bình uống đến nổi không nhận ra ai với ai, loạng choạng đâm đầu vào tường mấy lần. Trưởng bối hầu như đều đã về phòng nghỉ trước, còn hậu bối các nàng vẫn thì tiếp tục ngồi lại ôn chuyện cũ.
Nói được nửa canh giờ Chu An thấm mệt, Ngụy Thanh Vũ liền đưa nàng về phòng nghỉ trước.
Chỉ có cửu vị tỷ muội, Chu Liên Tâm tuy tuổi nhỏ nhưng sớm được mẫu vương dốc sức đào tạo trở thành tướng lĩnh. Đối với thương đao rất có hứng thú, líu ríu theo sau học hỏi Chu Liễu Yến và Chu Nguyệt Hoa, sau đó còn cùng các nàng ra sân đánh đến cát bay mù mịt.
Luận về thơ phú không ai hơn Chu Thư Bảo, Chu Bình cũng thích thơ ca cùng nàng đối đáp vài câu. Chu Túc Nhi cũng cùng các nàng đối đáp, rượu vào xuất khẩu thành thơ khiến mọi người được một trận cười lăn.
Tiểu Tuyết nhìn sắc trời bên ngoài, nhịn không được dò hỏi: “Bình nhi không phải tấu được Loạn thế sao? Ngươi sao không biểu diễn cho mọi người xem?”
“Ta bây giờ nhìn ra hai cái biểu tẩu làm gì còn nhìn thấy dây đàn?”
Mọi người nghe nàng nói xong liền phá lên cười.
“Vậy ngươi hát đi.”
Chu Bình vung vung cánh tay: “Nhưng phải có người đàn cho ta.”
Tiểu Tuyết quay sang Chu Diệu Cơ mỉm cười: “Tỳ bà, thập lục cầm thì không ai vượt qua Diệu Cơ muội muội rồi.”
Chu Diệu Cơ đầu óc choáng váng nhưng vẫn nghe biểu tẩu nói cái gì, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Nha hoàn nhanh chóng mang tỳ bà đưa cho nàng.
Chu Diệu Cơ chậm rãi lướt tay trên dây đàn: “Bình tỷ tỷ, mời.”
Cố học theo dáng điệu của Hoàng hậu nương nương nhưng nàng căn bản không thể so sánh được với đối phương. Làm thế nào cũng không ra được khí chất, tang thương trong đáy mắt cũng không bằng. Nhân sinh Hoàng hậu gặp nhiều trắc trở tai ương, nàng cùng lắm chỉ là một mao đầu cô nương vừa cập kê làm sao bằng được người từng trải.
“Ai từng hứa thiên trường địa cửu, ai từng hứa cùng đi hết con đường? Lời xưa còn nhớ, người xưa sớm không còn, nỗi nhớ gửi vào lời ca, nguyện cùng quân tương phùng…”
“Từng cởi áo bào mặc giáp nặng nghìn cân, khuynh tẫn thiên hạ chỉ vì nàng. Khi tuyết tan khải hoàn lại chẳng thấy người xưa cũ, cởi giáp sắt mặc tang y, tự tay chôn cất phần tình cảm của đôi ta.”
“Lời vì nàng, ai còn viết? Ca tụng nàng, câu từ mỹ lệ, ai còn nhớ? Trần ai một thoáng, vì hồng nhan đấp lên tấm mộ bia.”
Ngực Chu Diệu Cơ một trận quặn đau, nàng không dám nhìn vào mắt Chu Bình. Tình cảm đâu thể ngày một ngày hai mà tiêu thất, Chu Diệu Cơ thầm thương mến Chu Bình năm năm, tình cảm sớm đã đong đầy trong ánh mắt.
Chu Bình hát đến giọng cũng khàn, mệt mỏi xua xua tay: “Say rồi, say rồi, về nghỉ thôi.”
“Trăng chưa lên cao ngươi đã muốn đi nghỉ, nôn nóng đến vậy sao?”
Chu Bình trừng mắt: “Nói nhăng nói cuội!”
Mấy vò rượu nhanh chóng cạn sạch, Chu Bình hôm nay phá lệ uống Tuyết Lạc chỉ một chén liền thấy mười mấy Thái tử biểu tỷ?!!
Chu Bình mệt sắp chết không dám tự đi một mình, gọi Tiểu Thúy đỡ mình đi về phòng.
Mà lúc này ở trong phòng Mộ Dung Ly Tranh đã lo đến độ định ném hồng cân chạy đi tìm Chu Bình, may mắn có Phương Ân và Phương Ngạo ngăn cản nếu không lại thất thố.
Nghe thấy tiếng gõ cửa Phương Ngạo chạy ra xem thử, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Thúy đang dìu Chu Bình say đến nói nhảm.
“Quận chúa nãy giờ ở đâu vậy?”
Tiểu Thúy có chút xấu hổ gãi mũi giải thích: “Đại quận chúa cùng các vị quận chúa khác vui chơi đến giờ mới nghỉ, để cô gia lo lắng rồi.”
Mộ Dung Ly Tranh nghe Chu Bình đến liền rời giường nhưng lại bị Phương Ân ấn xuống.
Phương Ân lạnh lẽo phun ra hai chữ: “Đừng gấp.”
Tuy say nhưng Chu Bình vẫn còn sót lại chút tỉnh táo, loạng choạng đi vào phòng phất phất tay: “Hôm nay các ngươi cũng mệt rồi về nghỉ đi.”
Các nàng đương nhiên biết không thể lưu lại vào tối nay, liền thức thời rút lui đem cửa đóng lại.
Chu Bình không về giường mà ngồi trên ghế nhu thái dương đau nhức của. Biết vậy nàng không nghe lời Chu Nguyệt Hoa uống Tuyết Lạc hại bây giờ đầu đau muốn chết.
Mộ Dung Ly Tranh đứng dậy định đi về phía Chu Bình thì bị đối phương khoát tay nói: “Ngồi yên ở đó đi.”
Mộ Dung Ly Tranh liền không động đậy nữa.
Chu Bình đỡ cái đầu đau nhức đứng dậy giúp Mộ Dung Ly Tranh cởi bỏ hồng cân.
Lúc này Chu Bình mới thấy được diện mạo sau lớp hồng cân của Mộ Dung Ly Tranh. Điểm một lớp trang điểm nhạt, dung mạo thanh tú nhã nhặn, dáng vẻ ôn nhu tri kỉ ra dáng một hiền thê.
Chu Bình đem hồng cân ném lại trên giường rồi bước đến cửa sổ ngẩn người nhìn trăng trên cao. Hôm nay là ngày vui nhưng nàng một chút vui vẻ cũng không có tâm trạng, mải miết rối bời trong suy nghĩ của mình.
Mộ Dung Ly Tranh đứng ở phía sau Chu Bình rất lâu: “Nàng hối hận rồi sao?”
Chu Bình không có trả lời, yên lặng đứng ngắm trăng.
“Nếu như thế vì sao sáng nay nàng lại đến phủ?” Mộ Dung Ly Tranh trong lòng đau xót: “Nàng không cần phải làm như vậy.”
Chu Bình không quay đầu lại: “Ly Tranh đến tận cùng ta và ngươi vẫn chỉ là hai người xa lạ, ta không hiểu ngươi mà ngươi cũng không hiểu ta. Ta nghĩ rất lâu thật sự không muốn đến phủ nhưng tim ta đau đến chết đi sống lại, ta chỉ nghĩ muốn được ở bên cạnh ngươi. Nhưng khi chúng ta bái đường ta lại nghĩ có phải hay không chính ta là người ép buộc ngươi? Từ đầu đến cuối chúng ta vẫn mơ hồ không rõ ràng, ở bên cạnh nhau vui vẻ nhưng quá nhiều trăn trở.”
“Nàng nghĩ như thế?”
“Ta…”
Lời chưa nói xong môi đã bị Mộ Dung Ly Tranh chiếm lấy, trong miệng tràn ngập mùi yên chi. Mộ Dung Ly Tranh mạnh mẽ ôm ghì lấy thân thể của Chu Bình, mạnh bạo hôn xuống, đầy chiếm hữu nhưng cũng ôn nhu vô hạn.
Chu Bình giãy ra nhưng không thành, xấu hổ nhắm mắt để yên cho Mộ Dung Ly Tranh tuỳ ý càn quấy. Thân thể nàng sớm quen với ôn nhu của đối phương, chỉ cần hôn môi cũng đủ khơi lên lửa nóng. Đầu lưỡi quấn quít vang lên âm thanh đáng xấu hổ, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe môi chảy xuống.
Mộ Dung Ly Tranh dùng sức ôm Chu Bình đặt lên bục cửa sổ.
Chu Bình luồn tay vào tóc Mộ Dung Ly Tranh kéo nụ hôn sâu thêm. Tay của Mộ Dung Ly Tranh không an phận trượt vào trong y phục của Chu Bình nhẹ nhàng vuốt ve. Chu Bình rên khẽ vài tiếng trong nụ hôn, để mặc Mộ Dung Ly Tranh làm càn, say mê trong nụ hôn mà đối phương mang đến.
Mộ Dung Ly Tranh luyến tiếc cắn môi dưới của Chu Bình một cái mới rời đi, tỉ mỉ vuốt ve gương mặt nàng: “Nếu đã yêu ta như vậy sao lại muốn đẩy ta đi?”
“Ta không thể cho ngươi hài tử, cũng không thể cho ngươi vinh hoa phú quý, là người của ta ngươi sẽ người khác cười nhạo!”
Mộ Dung Ly Tranh nâng mặt Chu Bình nhẹ lau đi nước mắt: “Ta không cần hài tử, ta chỉ cần nàng, cuộc sống chúng ta bây giờ lẽ nào chưa tốt? Người khác cười nhạo mặc kệ họ, ta vốn không quan tâm đến.”
“Nói thì nói vậy thôi nhưng đến một lúc nào đó ngươi không chịu nổi mà bỏ ta đi.”
Mộ Dung Ly Tranh không hài lòng điểm lên chóp mũi nàng: “Ta theo nàng mười hai năm ai muốn cười nhạo cũng cười nhạo đủ rồi.”
“Ly Tranh ngươi thật sự sẽ không bỏ ta chứ?”
“Sẽ không.”
Giữa đêm xuân hương hoa quỳnh lan tỏa khắp phòng.
Hai bóng người trên tường quấn quít mê say.
…
Phương Ân ngồi trên mái nhà uống rượu thoải mái vô cùng. Từ nhỏ Phương Ân Phương Ngạo đã đi theo hầu hạ Mộ Dung nhị tiểu thư, giờ người xuất giá cũng xuất giá, thành thân cũng thành thân, nàng cũng không còn gì để làm nữa.
Phía dưới truyền đến tiếng bước chân, Phương Ân nhíu nhíu mày mơ hồ thấy có hai nữ tử đang len lén đi về căn phòng cách nàng không xa. Cảm thấy khả nghi Phương Ân từ trên mái nhà nhảy xuống theo dõi hai người họ.
Hai người một là Chu Liễu Yến một là Chu Như Ý.
Chu Liễu Yến nhíu nhíu mày chỉ vào cửa phòng: “Phòng này?”
“Ta điều tra kỹ rồi, là phòng này.” Chu Như Ý thở dài nói: “Ta nghe Túc Nhi nói Bình nhi nằm dưới a!!! Ta thật không cam lòng, hôm nay nhất định phải cho nàng nằm ở mặt trên nếu không Ly Tranh gì đó sẽ xem thường Chu gia chúng ta!”
“Ách?”
“Cái này gọi là Tán Mê Hồng.” Chu Như Ý lắc lắc bình sứ trong tay, dâm tà hắc hắc cười: “Trộm từ chỗ mấy kỹ nữ.”
“Ngươi đi kỹ viện?”
“Không phải, gần chỗ ta có một đoàn ca kỹ, các nàng thường mang mấy thứ này bên người, bọn họ quý ta nên cho ta cả một thùng.”
“Sao?” Chu Liễu Yến khinh thường bĩu môi: “Ngươi làm gì để các nàng quý ngươi?”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy!? Các nàng đến mua vải ta giảm một chút để có thêm mối làm ăn mới!” Chu Như Ý lười giải thích, xua xua tay nói: “Đừng nói nhiều nữa, ngươi mau thổi bột này vào trong đi.”
“Làm gì chứ?”
“Không có gì đặc biệt cả.” Chu Như Ý cười đểu: “Thứ này giúp người ta nổi dậy ham muốn đến mức cực điểm, Bình nhi lâu ngày uất ức dồn nén, gặp Tán Mê Hồng sẽ bộc phát đem Ly Tranh ăn sạch!”
“Thần kỳ như vậy?”
“Ngươi hỏi nhiều quá, mau mau làm theo lời ta đi.”
Chu Liễu Yến bán tín bán nghi nhưng vì tương lai của Chu gia liền đem Tán Mê Hồng thổi vào phòng.
Các nàng xong chuyện liền lặng lẽ chuồn êm…
Phương Ân từ chỗ nấp đi ra nhìn thấy hai người thổi cái gì đó vào phòng, còn nhắc đến Mộ Dung Ly Tranh và Chu Bình, không khỏi lo lắng trực tiếp đẩy cửa vào trong xem thử.
Bất quá phòng này không phải của Mộ Dung Ly Tranh và Chu Bình, phòng này là của Chu Diệu Cơ!
Tán Mê Hồng là xuân dược cực mạnh, chỉ cần một chút đã khiến người ta thất điên bát đảo. Chu Diệu Cơ đang ngủ cảm thấy cả người nóng bức khó chịu liền xuống giường uống trà, nhưng càng uống lại càng nóng hơn. Y phục lần lượt cởi xuống, thân thể truyền đến một cỗ ngứa ngáy khó nhịn. Chu Diệu Cơ lăn vài vòng trên giường, cơ thể như bị lửa thiêu đốt cả người đều khô nóng ngứa ngáy.
Vừa vặn lúc đó Phương Ân đi vào, dưới ánh sáng le lói của trăng, nàng nhìn thấy một nữ tử y phục không chỉnh tề nằm lăn lộn trên giường. Phương Ân vội quay lưng lại, tim đập nhanh đến không tưởng, nàng sao lại không nhận ra đây vốn không phải phòng của Mộ Dung nhị tiểu thư chứ!?”
“Ưm… nóng quá… khó chịu quá…”
Lý trí mách bảo Phương Ân không thể ở lại lâu vội xoay người rời đi.
Không biết Chu Diệu Cơ rời giường lúc nào đem thắt lưng nàng ôm lấy nũng nịu gọi: “Tỷ tỷ, hức, đừng bỏ Diệu Cơ… hảo khó chịu…”
Tay Chu Diệu Cơ không an phận chạm vào ngực của Phương Ân sờ loạn.
Phương Ân hít phải một ngụm lãnh khí vội đem Chu Diệu Cơ đẩy ra: “Cô nương thỉnh tự trọng!”
Chu Diệu Cơ nửa tỉnh nửa mê tưởng Phương Ân là Chu Bình, vừa ủy khuất vừa đau lòng: “Tỷ tỷ không cần Diệu Cơ nữa sao? Tỷ tỷ, Diệu Cơ rất khó chịu…”
Giọng của Chu Diệu Cơ nhu nhuyễn dễ nghe, rót thẳng vào lòng của Phương Ân khiến nàng mất tự nhiên.
Chu Diệu Cơ đem y phục của Phương Ân kéo hạ xuống, vùi đầu vào ngực nàng cọ loạn: “Ưm… tỷ tỷ…”.
Chu Diệu Cơ rên lên, cả người ngã hẳn vào lòng Phương Ân.
Phương Ân hít một hơi thật sâu, muốn nhẫn cũng nhẫn không được, liền ôm Chu Diệu Cơ về giường thuận tay kéo hạ màn che xuống…
Một đêm cuồng nhiệt trôi qua…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)