Từ nhỏ trưởng thành bên cạnh hoàng cữu mẫu, hưởng thụ toàn bộ thiên sủng, dù là kẻ nào lớn nhỏ đều không dám làm trái lệnh nàng. Sở Ngọc Bảo từ một đứa trẻ khả ái biến thành tiểu quận chúa ngang bướng cố chấp, đối với người ngoài cực kì thiếu kiên nhẫn nhưng bên cạnh hoàng cữu mẫu lại giả vờ làm con mèo nhỏ. Mặc dù vậy Kha Lãnh chưa từng khiển trách hay phạt nặng nàng, từ đầu đến cuối xem như trân bảo mà phỏng vào lòng.
Mùa xuân lại đến, lê hoa nở ngập tường cung. Trước đây vài ngày Sở Ngọc Bảo nghe tin phải đi học đường thượng khoá liền thê thiết khóc gào một trận, nếu không phải Kha Lãnh tìm đủ lời lẽ ngon ngọt dỗ dành có khi đến hôm nay vẫn chưa chịu thượng khoá.
Sở Ngọc Bảo từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn chơi rồi ngủ, chưa từng nghe đến học đường, lúc được tiểu thái giám dẫn vào tránh không khỏi sợ sệt bám vào hoàng cữu mẫu đòi về.
Kha Lãnh bỏ công vụ bận rộn trên người đưa tiểu điệt nhi thượng khoá, nhìn thấy nàng như vậy thật sự không đành lòng: “Bảo Bảo ngoan đừng sợ, tiên sinh ở đây sẽ không ức hiếp ngươi.”
Tiểu nữ anh hai mắt rưng rưng nước: “K-Không muốn, đi về! Đi về!!”
“Ngoan, ở đây có nhiều người đang nhìn như vậy lẽ nào Bảo Bảo muốn người khác nói mình là đứa trẻ thích khóc nhè?”
“Không muốn…”
“Đừng sợ, hạ khoá hoàng cữu mẫu lập tức đưa ngươi đi chơi.”
Quả nhiên nha đầu không giãy dụa nữa, Kha Lãnh lưu loát đem nàng đặt lên ghế, không quên nhắc nhở tiểu thư đồng bên cạnh chiếu cố nha đầu. Trước khi Sở Ngọc Bảo kịp phản ứng Kha Lãnh đã nhanh chóng rời khỏi học đường.
Sở Ngọc Bảo nhận ra thì hoàng cữu mẫu đã biến mất, hoảng hốt nhảy xuống ghế đuổi theo thì bị tiên sinh ngăn cản: “Thái Bối quận chúa không ngoan, mau lên ghế ngồi đi.”
“Bản quận chúa không học!”
“Như vậy không được, đại vương đã nói ngài phải ở lại đọc sách.”
“Dựa vào cái gì bắt bản quận chúa học?”
Đúng lúc này nhi nữ của tiên sinh Dao Mẫn Mẫn bưng một tập sách cao bước vào, trông thấy nàng liền khúc khích cười: “Không ngờ Thái Bối quận chúa lại sợ đi học nha.”
“Ai nói bản quận chúa sợ đi học!?” Sở Ngọc Bảo bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng phản bác: “Ta mới không sợ.”
Dao Mẫn Mẫn nhún nhún vai không cho ý kiến, loại tiểu hoàng tôn cao quý này từ đầu đến chân giống như được dát vàng nhưng bên trong rỗng tuếch chả có gì. Nhân sinh Dao Mẫn Mẫn ghét nhất chính là kiểu người từ nhỏ đã nằm trong trứng vàng như Thái Bối.
“Đều đến đủ cả rồi chúng ta bắt đầu học thôi.”
Sở Ngọc Bảo trong lòng có chút thấp thỏm nhìn lão tiên sinh trên bục: “Học cái gì?”
Tất cả đồng học trong lớp đều ha hả cười lớn.
“Các ngươi cười cái gì chứ?”
Cách một dãy bàn vang lên tiếng nói của một tiểu quận chúa hai má bánh bao phấn nộ: “Thái Bối quận chúa ngươi hỏi thật lạ, đến học đường đương nhiên là học chữ rồi chẳng lẽ học chơi sao?”
“Ngươi…”
Tiên sinh gõ mạnh thước xuống bàn: “Yên lặng, trước khi học bài mới, lão phu muốn nghe các ngươi nói về bài học cũ.”
Sở Ngọc Bảo hừ hừ hai tiếng, đúng là nhàm chán!!
“Ta nghe nói tối hôm qua Thái Bối quận chúa đã học bài rất kỹ để chuẩn bị cho sáng nay phải không?”
Quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói, là kẻ nào to gan đồn cái chuyện này hả?
Vô tình phát hiện mấy tiểu quận chúa và công tử đang che miệng cười khúc khích, Sở Ngọc Bảo đoán chắc chín phần là bọn họ, tâm tình không tốt lại tiếp tục tuột dốc.
“Nực cười, bản quận chúa cần gì phải học mấy thứ vô vị này!”
Lão tiên sinh có chút đau đầu, dạy dỗ bảo bối của đại vương thật không dễ dàng gì.
Dao Mẫn Mẫn đúng lúc giơ tay chiếm tiên phong: “Tiên sinh ta muốn nói.”
“Tốt, Mẫn Mẫn nói đi.”
“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư.”
Lão tiên sinh hài lòng vuốt chòm râu bạc: “Thế Thái Bối quận chúa có thể giải nghĩa câu này được không?”
Sở Ngọc Bảo mất kiên nhẫn ném bút lông trên tay: “Không biết! Cái gì cũng không biết!!!”
Bọn họ rõ ràng khi dễ nàng chưa từng đến học đường, đến cả đơn tự nàng còn chưa biết làm sao giải nghĩa được một câu trọn vẹn như vậy?
Suốt buổi học Sở Ngọc Bảo liên tục bị đồng học cười nhạo, nén nhịn đến khi hạ khoá thay vì chạy đi tìm hoàng cữu mẫu cáo trạng lại chạy đến Tàng Thư Các. Đem tất cả kinh thư ra nghiền ngẫm cách học, nàng không tin mình thua bọn họ.
Đến khuya Sở Ngọc Bảo mới mệt mỏi hồi cung, theo sau còn có rất nhiều cung nữ bê chồng sách cao qua đầu. Kha Lãnh vừa phê tấu chương vừa đợi nha đầu, thấy nàng trở về liền bỏ việc đang làm đến xem thử.
“Ngươi đi đâu từ sớm đến giờ?”
“Ta ở cái gì Tàng Tàng.”
“Tàng Tàng?”
Sở Ngọc Bảo không buồn giải thích, hạ lệnh cung nữ mang sách vào buồng ngủ rồi leo lên giường tiếp tục đọc. Tối hôm đó Sở Ngọc Bảo nghiên cứu kinh thư đến tận canh tư mới mệt mỏi ngủ quên.
…
Tiên sinh nghiêm chỉnh ngồi trên tháp: “Hôm nay vi phu tiếp tục kiểm tra công khoá của các ngươi, ai có thể giải thích hai câu vi phu đã dạy hôm qua.”
Dao Mẫn Mẫn nhiệt tình giành cơ hội trả lời: “Danh chính, ngôn thuận, sự tất thành. Danh bất chính, ngôn bất thuận, sự bất thành.”
“Vậy Mẫn Mẫn ngươi nói câu này có ý gì?”
Mặt nhỏ lộ ra tia quẫn bách, còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì bên cạnh vang lên tiếng nói non nớt: “Danh chính, ngôn thuận, sự tất thành chỉ việc đúng, nói nghe xuôi tai, việc sẽ trôi chảy. Còn danh bất chính, ngôn bất thuận, sự bất thành chính là việc không đúng, nói nghe không lọt lỗ tai, việc sẽ không tới đâu.”
Lão tiên sinh sửng sốt, hắn nhớ rõ hôm qua Thái Bối quận chúa nửa đường bỏ học làm sao biết được câu này?
“Bản quận chúa nói đúng không?”
“Thái Bối quận chúa nói không sai.”
Sở Ngọc Bảo đắc ý cười, nàng nói đương nhiên phải đúng rồi!
Có một điều lão tiên sinh không biết, Sở Ngọc Bảo tuy ham chơi ham ngủ nhưng lại rất thông minh, chỉ cần nhìn một lần đã có thể nhớ rõ. Đừng nói là tục ngữ thành ngữ, khi nàng muốn học cái gì cũng sẽ biết.
Dao Mẫn Mẫn bị Sở Ngọc Bảo làm bẽ mặt không khỏi xấu hổ ngồi xuống ghế, bàn tay nhỏ lặng lẽ siết lại thành đấm.
Hạ khoá Dao Mẫn Mẫn chủ động đi đến vỗ vào bàn Sở Ngọc Bảo.
Sở Ngọc Bảo duỗi người gác chân lên bàn, đầy mặt kiêu ngạo nhìn Dao Mẫn Mẫn, bộ dáng thiên gia lão đại thì nàng chính là lão nhị!!
“Hôm nay Thái Bối quận chúa có thể giải thích được câu khó như vậy trong lòng Mẫn Mẫn thật sự rất ngưỡng mộ, không biết quận chúa có thể cùng ta thi đấu không?”
Sở Ngọc Bảo trong mắt lộ ra hứng thú: “Thi đấu?”
“Ai có thể giải thích được nhiều câu nhất?”
“Thi thì thi, sợ gì.”
“Hảo, vậy ngày mai gặp lại quận chúa.”
Trời vừa sáng, Sở Ngọc Bảo đã bừng bừng khí thế bước vào học đường, hôm nay nàng nhất định phải khiến Dao Mẫn Mẫn thua tâm phục khẩu phục!
Dao Mẫn Mẫn cũng đến từ rất sớm, ngồi trong lớp đưa ánh mắt thách thức nhìn nàng.
“Tiên sinh thỉnh làm trọng tài.”
“Hảo.”
Sở Ngọc Bảo hào phóng mở miệng: “Cho ngươi ra đề trước.”
“Hảo, vậy ta ra câu điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong.”
“Chim vì ăn mà chết, người vì lợi mà chết.”
Tiên sinh cầm bút ghi chép: “Thái Bối quận chúa đúng.”
“Giờ đến ta ra đề.” Sở Ngọc Bảo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ngọc bất trác, bất thành khí.”
Dao Mẫn Mẫn không cần suy nghĩ liền đáp: “Ngọc không mài giũa không sáng đẹp.”
“Tới ngươi đó.”
“Ta ra câu sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên.”
“Ách, câu này là…” Sở Ngọc Bảo quẫn bách cắn chặt môi: “Sống chết là tại số kiếp, giàu có do trời xếp đặt.”
“Đúng.” Mặt Dao Mẫn Mẫn có chút biến sắc: “Đến lượt quận chúa.”
“Vậy ta ra câu thọ ân mạc khả vong.”
“Chịu ân thì không bao giờ quên, đúng chứ?”
Dao Mẫn Mẫn nghiến răng, suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Mặt Sở Ngọc Bảo tức thì biến trắng, câu này nàng chưa từng nghe qua…
“Quận chúa sao thế?”
“Ta…”
“Nếu quận chúa không giải được vậy ta sẽ giải.” Dao Mẫn Mẫn đắc ý dào dạt nói: “Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Thái Bối quận chúa đừng nghĩ mình được sủng ái, giải được một câu liền tự cho mình là giỏi, ta nói cho quận chúa biết, quận chúa chẳng là cái gì trong mắt ta cả.”
“Ngươi…”
“Ta thế nào?”
Sở Ngọc Bảo đè nén suốt mấy ngày nay cuối cùng cũng chịu không được khóc hô: “Các ngươi hùa nhau ức hiếp ta!”
“Quận chúa còn có mặt mũi nói bọn ta ức hiếp ngươi? Chính là ngươi dựa vào sủng ái không xem ai ra gì còn nói bọn ta ức hiếp?”
“Bản quận chúa như thế thì sao? Dựa vào các ngươi cũng muốn chèn ép ta?!”
“Nếu quận chúa lợi hại thì đừng cáo trạng với đại vương.” Dao Mẫn Mẫn tặc lưỡi: “Nhưng chắc không thể đâu, quận chúa nhất định sẽ khóc lóc với đại vương nói bọn ta ức hiếp ngươi.”
Sở Ngọc Bảo kích động xô ngã bàn học chạy khỏi học đường, nàng không muốn đi học nữa. Đến học đườngbị người khác khi dễ, bị người khác chỉ trích, nàng thà chết cũng không bao giờ đi học nữa.
Vừa chạy về cung liền nhìn thấy hoàng cữu mẫu, không chút do dự nhào vào lòng nàng khóc to: “Bảo Bảo đã cố gắng rất nhiều rồi mà, Bảo Bảo đã thức đêm học bài tại sao lại không thể thắng chứ? Bảo Bảo không đi học nữa, có chết cũng không đi học nữa!!”
Kha Lãnh đau lòng ngồi xổm xuống vuốt ve lưng nàng: “Hảo, hảo, không đi học nữa, sau này hoàng cữu mẫu dạy cho Bảo Bảo được không?”
“Hức, hảo ni.”
“Đừng khóc nữa.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)