Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 86

478 0 2 0

Thấm thoát đã bảy ngày trôi qua, chỉ còn khoảng bảy ngày nữa để chuẩn bị hôn lễ. Bận rộn cả ngày Chu Bình sớm đem chuyện Chu Diệu Cơ ném ra sau đầu, tâm tư đặt hết lên việc lo liệu chuẩn bị đón tiếp khách mời, còn phải tùy theo bối phận từng người mà tặng hỉ vật. Hôn lễ của quận chúa không thể sơ sài, kẹo hỉ chất đầy cả đại điện, chỉ việc ngồi đếm thôi cũng mất nửa ngày.

Chu Bình cũng nhân cơ hội này tìm cách lôi kéo Cao tướng quân Cao Trạch quy thuận triều đình. Đại vương lâu nay đau đầu việc tướng quân ở ngoài biên cương quyền lực bao thiên, luôn không nghe theo an bài của triều đình. Trong tay hắn chỉ hơn ba vạn quân mã, nếu lấy cứng đối cứng đại vương dĩ nhiên nắm được phần thắng. Tuy nhiên biên ải xa xôi, địa hình lại hiểm trở, vạn nhất rơi vào mai phục sẽ khiến binh sĩ tử thương vô số.

Chu Bình nắm chắc chín phần khả năng thu phục được Cao Trạch, bởi vì Cao Trạch thích chính là Mộ Dung Ly Tranh!

Chuyện này Chu Bình mới biết đây thôi, lúc biết tin đã giận dữ đến mức đập bể hai bình sứ ngoại bang tiến cống phi thường trân quý, còn suýt chút thiêu cả Quận vương phủ.

Đợi đến lúc bình tĩnh lại Chu Bình bắt đầu nghĩ cách diệt trừ mối hậu hoạn này.

Chuyện của Cao Trạch nàng không tiện đi hỏi trực tiếp Mộ Dung Ly Tranh, mà phải đi một con đường vòng lớn. Đầu tiên ra tay với Phương Ân và Phương Ngạo, hai tả sứ thân thiết với Mộ Dung Ly Tranh. Phương Ân lại là kẻ ít nói, dùng sức cạy miệng cỡ nào cũng không chịu hé môi nói nửa lời. Chu Bình đành chuyển sang Phương Ngạo, nàng tính tình thẳng thắn biết quận chúa là hôn thê của nhị trang chủ nên đem sự tình nhất thanh nhị sở kể lại.

Phải kể từ lúc Mộ Dung Ly Tranh mười sáu tuổi từng đến Mạn Nam tìm hiểu địa hình xem thử có thích hợp mở rộng Tốn Lãng sơn trang đến đây hay không, năm đó Phương Ân và Phương Ngạo cũng cùng đi. Đúng lúc Mạn Nam bị tộc người man di chiếm cứ, Cao Trạch liên tiếp thất bại đành trốn vào trong thành chờ đợi thời cơ phản công. Bản thân Mộ Dung Ly Tranh không phải người rảnh rỗi thích xen vào chuyện của người khác, nhưng lại nghĩ nếu Mạn Nam thất thủ Mạn Bắc khó tránh sẽ bị vạ lây. Như thế sẽ khiến Chu gia một phen đau đầu, mà Chu Bình cũng tránh không khỏi lo lắng mất ăn mất ngủ.

Dưới tình hình đó Mộ Dung Ly Tranh cho gọi tất cả môn đồ trong Tốn Lãng sơn trang cùng quân của Cao Trạch tiêu diệt man di, chưa đầy ba tháng Mạn Nam lại bình yên như trước. Mộ Dung Ly Tranh xem xét Mạn Nam cảm thấy không phù hợp để xây dựng Tốn Lãng sơn trang nên đã cùng mọi người rời đi, cũng không để lại lời nhắn nào cho Cao Trạch. Không ngờ Cao Trạch bị khí thế cương liệt bất khuất của Mộ Dung Ly Tranh câu hết hồn phách, hắn là một quân gia võ tướng đương nhiên không thích nữ tử suốt ngày trốn trong khuê phòng tú hoa. Gặp được người trong mộng, Cao Trang ngày ngày  đêm đêm ôm hy vọng Mộ Dung Ly Tranh sẽ trở về, nào ngờ nàng không giờ trở lại nữa khiến hắn vừa buồn vừa tiếc.

Sau khi biết chuyện Chu Bình liền hỏi Phương Ngạo, rốt cuộc Mộ Dung Ly Tranh có biết Cao Trạch thích nàng không?

“Quận chúa không biết đó thôi, nhị trang chủ chán ghét hắn đến không buồn nhìn mặt. Nói hắn không có phong thái nam nhi, gặp chuyện thì núp sau lưng trang chủ không dám thò đầu ra, còn lén lút đứng sau cửa nhìn trộm nàng chẳng khác gì kẻ biến thái.”

Chu Bình nghe Phương Ngạo nói xong liền hả hê cười lớn, nữ nhân của nàng đương nhiên phải có bản lĩnh như vậy!!

Kể từ hôm đó Chu Bình bắt đầu nghĩ cách để loại trừ Cao Trạch, đầu tiên là đem tin nàng thú Mộ Dung Ly Tranh cho người đưa tới Mạn Nam mời Cao Trạch đến dự lễ. Không phải Chu Bình hành động theo cảm tính, ngay từ đầu nàng đã tính toán rất kỹ. Đợi khi Cao Trạch đến nàng sẽ tìm cách giữ chân hắn lại kinh thành, cho người đến Mạn Nam thu thập tất cả binh dĩ trở lại dưới trước sau đó bắt hắn quy thuận triều đình. Điều quan trọng nhất Chu Bình muốn hắn tử tâm với Mộ Dung Ly Tranh, để hắn nhìn thấy Mộ Dung Ly Tranh gả cho nàng trở thành quận mã của nàng.

Bất quá Chu Bình cũng không dám tự mình quyết định, đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở báo với Hoàng hậu nương nương.

Hạ Khuynh trầm mặc nửa ngày mới chịu lên tiếng: “Nha đầu ngươi cùng Thái tử sao lại như thế chứ? Bản cung không thể hiểu được các ngươi tại sao lại thích trò giả ngây giả ngô này.”

Chu Bình xấu hổ cười hai tiếng, kì thật nàng không thông minh được như biểu tỷ biểu tẩu nhưng cũng xem là người mưu trí, đối với việc của Ly Tranh thì càng sáng suốt hơn thôi. Tuy nói như vậy nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn đồng ý giúp đỡ, đem chuyện này nói lại với đại vương, lập ra một kế hoạch chặt chẽ hơn.

Nhận được sự đồng ý Chu Bình liền ở phía sau tìm Mộ Dung Vô Song bàn bạc, chủ yếu là muốn mượn Minh Nguyệt và Nguyệt Quang. Hai người này thông minh nhanh trí còn có võ công cao cường, rất phù hợp để đến Mạn Nam gây rối tung tin thất thiệt gây rối loạn quân tâm.

Mộ Dung Vô Song nghe nàng nói xong liền thở dài: “Ly Tranh có biết chuyện này không?”

“Ta đương nhiên không nói.”

“Ta nghĩ ngươi nên bàn bạc với Ly Tranh một chút, tuy bên ngoài giống như ngươi muốn Cao Trạch tử tâm với Ly Tranh nhưng bên trong lại như đang lợi dụng Ly Tranh giúp đại vương mở rộng quyền lực đến Mạn Nam.”                                                       

Chu Bình ngẫm kỹ lại, lời Mộ Dung Vô Song nói không phải không có đạo lý. Vẫn là nên nói chuyện này cho Ly Tranh nghe, dù gì các nàng cũng sắp thành thân, không nên có chuyện gì giấu nhau.

 

 

Cả ngày Mộ Dung Ly Tranh phải ở suốt trong phủ học quy tắc vương phủ, nữ huấn nữa tắc, còn có phi tử đến trực tiếp dạy nàng lễ nghi. Mộ Dung Ly Tranh từ nhỏ đã thích cầm kiếm lộng thương, bây giờ lại phải học nữ hồng thật sự là làm khó nàng rồi.

Vừa về phòng định tắm rửa thì nghe có tiếng vỗ theo nhịp ở cửa sổ, đây là ám hiệu giữa nàng và Chu Bình. Không nghĩ nhiều Mộ Dung Ly Tranh chầm chậm đi đến mở cửa sổ, quả nhiên hiện ra là gương mặt cười tươi của Chu Bình.

“Bình nhi?”

Chu Bình vẫy vẫy tay: “Mau đỡ ta vào.”

Mộ Dung Ly Tranh duỗi tay kéo Chu Bình vào trong phòng, phủi sạch bụi bẩn trên tay nàng: “Nàng sao không đi bằng cửa chính?”

“Ta thấy Lục thượng quản sự ngồi ở đại sảnh sao dám vào bằng cửa chính.”

Mộ Dung Ly Tranh thở dài, nàng chính là bị lục vị quản sự giữ chân cả ngày hôm nay, bắt nàng học đủ thứ sách còn có cả một chồng xuân cung đồ. Các quản sự còn dạy nàng đêm đầu tiên phải làm thế nào để hầu hạ phu quân, Mộ Dung Ly Tranh suýt lật bàn, quận chúa và nàng đều là nữ nhân xem mấy thứ này có ích gì chứ?

Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, Mộ Dung Ly Tranh giật mình, Chu Bình cuống quít, chẳng khác nào một đôi gian phu dâm phụ đang sắp bị bắt gian.

Hoàng cung có kiêng kỵ của hoàng cung, tránh cho vương phi trước ngày đại hôn làm xấu mặt tông thất nên mỗi đêm đều sẽ có cung nữ đứng gác phòng trừ vạn nhất.

Nửa đêm Quận chúa đột nhiên xuất hiện ở Mộ Dung phủ, người khác còn không cười nhạo nàng khí huyết phương cương nhịn không được đi quấy rầy quận mã?

“Phòng ngươi có mật thất hay không?”

“Có, ta đưa nàng đi.”

Mộ Dung Ly Tranh nói xong liền đi đến bên giá sách xoay nhẹ bình sứ bên tay trái hàng ba, giá sách liền tự động dịch chuyển sang một bên lộ ra mật thất. Chu Bình vội chạy vào bên trong, Mộ Dung Ly Tranh liền đóng mật thất lại, chỉnh sửa y phục chạy ra mở cửa.

“Các ngươi…”

Một cung nữ dung mạo xinh đẹp nhỏ nhẹ đáp: “Nô tỳ là Yên Chi.”

Cung nữ còn lại dung mạo tương tự Yên Chi hai ba phần: “Nô tỳ là Yên Hương.”

“Các ngươi nửa đêm đến đây làm gì?”

“Hồi bẩm quận mã, quản sự nói phòng ngừa vạn nhất nên sai nô tỳ đến canh gác bảo vệ sự trong sạch cho quận mã chờ ngày xuất giá.”

“Ta không cần, các ngươi lui xuống đi.”

“Không được a.” Yên Hương thỏ thẻ nói, giống như sợ nói lớn quá sẽ doạ chết Mộ Dung Ly Tranh: “Nô tỳ đến đây là để bảo vệ an toàn cho quận mã nào dám thất trách, nếu quận mã xảy ra vạn nhất quản sự sẽ không tha cho nô tỳ.”

Bên này Yên Chi thoải mái đẩy cửa đi vào, thấy dục dũng vẫn còn hơi ấm liền chủ động hỏi: “Quận mã vẫn chưa tắm rửa sao? Hay là để Yên Chi hầu hạ ngài?”

Chu Bình trong mật thất nghe rõ mồn một, xung động xắn tay áo, ả dám giúp Ly Tranh tắm rửa nàng liền lột da ả ra!!!

Mộ Dung Ly Tranh cảm giác được gió lạnh vừa thổi qua, bất tri bất giác rùng mình một cái: “Không cần, ta không quen khi tắm có người khác giúp.”

“Nương nương đừng ngại.”

Yên Hương uyển chuyển đi đến, khom người cởi hạ đai lưng của Mộ Dung Ly Tranh chuẩn bị giúp nàng tắm rửa.

Chu Bình trong mật thất chỉ nghe thấy tiếng vải vóc sột soạt, bên ngoài có chuyện gì rồi a?

Mộ Dung Ly Tranh kinh hãi gạt tay Yên Hương, vô thố lùi hẳn về sau: “Ta đã nói không cần, các ngươi đi ra ngay!”

Yên Chi tròn mắt: “Chưa có lệnh của quản sự nô tỳ không dám.”

“Bây giờ ta lớn hay quản sự lớn?”

Yên Chi và Yên Hương đồng thanh: “Là quận mã!”

“Bây giờ ta bảo các ngươi cút khỏi đây!”

Yên Chi và Yên Hương vẫn đứng yên ở đó.

Mộ Dung Ly Tranh không còn tâm tư thương hương tiếc ngọc trực tiếp đem Yên Chi và Yên Hương đẩy ra ngoài, một phát đem cửa đóng lại. Yên Chi và Yên Hương liên tục gõ cửa, gọi thế nào Mộ Dung Ly Tranh cũng không mở cửa ra đành lầm lũi quay về nhận tội.

Mộ Dung Ly Tranh chạy đến giá sách vội xoay bình sứ mở cửa mật thất cho Chu Bình đi ra.

Chu Bình suýt chút chết ngộp, hung hăng trừng mắt: “Ngươi muốn ta chết đây phải không? Có phải hai cái cung nữ đó hầu hạ ngươi tốt quá nên quên mất ta vẫn ở đây đúng không?”

“Nàng biết rõ không phải như vậy mà.”

Chu Bình hừ hừ hai tiếng: “Ta mới không tin.”

“Nếu kéo dài nữa sớm muộn ta cũng bị họ bức chết.” Mộ Dung Ly Tranh đáng thương duỗi tay dài ôm lấy eo nhỏ của tình nhân: “Nàng nói xem, ta có thể sống đến khi hôn lễ cử hành không?”

“Đáng sợ thế à? Ta thấy bọn họ ai nấy đi đứng uyển chuyển giọng nói nhu nhuyễn nhất định là cô nương xinh đẹp. Mà cung nữ trong cung có ai xấu bao giờ, ngươi lẽ nào định lực không đủ sợ không kiềm lòng được?”

Chu Bình nói đi nói lại cũng là trách Mộ Dung Ly Tranh để nàng trong mật thất quá lâu. So về điêu ngoa, Chu Bình nói mình hạng hai không ai dám tranh hạng nhất.

Mộ Dung Ly Tranh không nhiều lời trực tiếp ôm Chu Bình đặt lên giường.

“Này, này, ngươi muốn làm gì?”

Mộ Dung Ly Tranh vùi đầu vào cổ Chu Bình, hít đầy buồng phổi hương thơm thiếu nữ tươi mát.

“Bình nhi, năm ngày rồi chúng ta chưa gặp nhau, ta nhớ nàng chết được!”

Mặt nhỏ thoáng ửng hồng, yếu ớt đẩy vai Mộ Dung Ly Tranh hai cái: “Nhưng ngươi ít nhiều cũng phải tắm rửa chứ, cả người đều là mồ hôi.”

Mộ Dung Ly Tranh miễn cưỡng gật đầu, nhanh chóng bước xuống giường bế theo cả Chu Bình. Mà Chu Bình cũng không có ý kiến gì, thầm suy nghĩ không biết đem chuyện của Cao Trạch nói thế nào với Mộ Dung Ly Tranh.

Nhẹ nhàng Chu Bình ngồi xuống ghế đẩu: “Nàng giúp ta tắm rửa.”

“Khi nãy có Yên Chi, Yên Hương giúp sao không đồng ý?”

Mộ Dung Ly Tranh bật cười, nàng thích nhất chính là dáng vẻ ghen tuông của Chu Bình. Bộ dáng giống như chịu phải thiên đại ủy khuất, hai mắt hồng hồng, cắn môi chính mình đến sưng lên.

Chậm rãi nâng cằm Chu Bình, ở trên môi nàng vuốt ve hai cái: “Ta chỉ muốn nàng giúp ta, kẻ khác ta không cần.”

Nội tâm vô cùng sung sướng, Mộ Dung Ly Tranh chỉ cần nàng không cần kẻ khác, đây là câu tỏ tình ngọt ngào nhất mà nghe từng nghe. Lúc cởi y phục vô tình phát hiện trên tay Mộ Dung Ly Tranh có một chấm đỏ nhỏ, Chu Bình tò mò sờ thử, không phải mực cũng không trôi đi.

“Cái này là gì? Muỗi đốt sao?”

“Thủ cung sa.”

“Hửm?”

Chu Bình chợt nhớ mình cũng có thủ cung sa liền kéo tay áo ra xem thử, nào ngờ lại biến mất rồi.

“Ách, sao lại không có?”

Mộ Dung Ly Tranh ôn nhu mỉm cười: “Ngốc tử, nàng không còn là xử nữ dĩ nhiên thủ cung sa sẽ mất.”

Nhưng đây không phải điều quan trọng, Chu Bình bất bình phồng to hai má: “Ta không còn là xử nữ sao ngươi lại còn là xử nữ!?”

Mộ Dung Ly Tranh đảo mắt, đang tìm lời bào chữa.

“Không sao.” Chu Bình giảo hoạt che miệng cười khúc khích: “Đến đêm tân hôn của chúng ta ngươi cũng không còn là xử nữ.”

Nghĩ đến đó Chu Bình không khỏi hưng phấn, không biết trên giường Mộ Dung Ly Tranh sẽ lộ ra mị thái gì?

Mặt Mộ Dung Ly Tranh hết đỏ rồi xanh, thẹn thùng lên tiếng đánh gãy lời nàng: “Không nói chuyện này nữa.”

Chu Bình cũng không nói đến nữa, nghĩ đến cả người liền nhộn nhạo không yên. Mộ Dung Ly Tranh bước vào trong dục dũng, dựa lưng vào thành, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Chu Bình.

Nhanh nhẹn lấy nước làm ướt tóc của Mộ Dung Ly Tranh muốn giúp nàng gội đầu. Mộ Dung Ly Tranh nhắm mắt nghỉ ngơi thoải mái hưởng thụ Chu Bình hầu hạ mình.

Chu Bình lấy ít hương liệu thoa lên mái tóc màu bạch kim của Ly Tranh, chần chờ hồi lâu cũng không biết bắt đầu từ đâu: “Ly Tranh, ta…”

Hiếm khi thấy Chu Bình ngập ngừng như vậy, Mộ Dung Ly Tranh hơi quay đầu lại, nghi hoặc quan sát nàng: “Có chuyện gì sao?”

“Đúng là có chuyện mà còn là chuyện rất quan trọng.”

Mộ Dung Ly Tranh tuy không biết là chuyện gì nhưng thấy Chu Bình căng thẳng nàng cũng căng thẳng theo.

“Cao Trạch, ngươi còn nhớ chứ?”

Mộ Dung Ly Tranh thoáng ngẩn người: “Hắn là ai?”

Chu Bình kinh hỉ, nguyên lai Mộ Dung Ly Tranh sớm đã quên Cao Trạch i, trong lòng vui vẻ lên không ít: “Hắn là Cao tướng quân trấn thủ Mạn Nam, ngươi cũng từng gặp hắn rồi mà.”

Mộ Dung Ly Tranh nhíu chặt hai chân mày thanh tú nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nhớ ra. Cao Trạch cơ hồ cũng không mấy đặc biệt, thân thể thô kệch, da nâu rám nắng, giọng nói ồn vang lại hay núp sau cửa nhìn nàng. Bản thân nàng cũng không mấy chú ý, nếu Phương Ngạo không nói nàng cũng không biết hắn theo dõi mình.

Nhưng chuyện Chu Bình định nói lẽ nào liên quan đến Cao Trạch!?

Chu Bình luồn tay vào tóc, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho Mộ Dung Ly Tranh: “Hắn có tình ý với ngươi, ngươi biết chứ?”

Mộ Dung Ly Tranh cuống quít quay lại: “Bình nhi, ta không có…”

Chu Bình đặt ngón trỏ lên môi nàng, ngọt ngào mỉm cười: “Ta biết mà.”

“Vậy nàng…”

“Chuyện ta muốn nói với ngươi vì sợ ngươi nghĩ ta muốn lợi dụng ngươi, chúng ta sắp thành thân rồi, chuyện gì cũng không nên giấu diếm phải không?”

Mộ Dung Ly Tranh gật đầu, lắng nghe Chu Bình nói.

“Cao Trạch là một mãnh hổ, hắn trấn thủ Mạn Nam gần ba mươi năm chỉ một lần thất thủ cũng đủ biết hắn thật sự có bản lĩnh. Mà Cao Trạch đối ngươi tình cảm nói ít cũng không đúng, nói nhiều cũng không phải nhưng xác thực là có tình cảm.”

“Nàng sợ ta thay lòng đổi dạ?”

“Không có.” Chu Bình hôn lên trán Mộ Dung Ly Tranh an ủi: “Ngươi là người mà ta tin tưởng nhất sao ta lại sợ ngươi thay lòng đổi dạ được? Tình cảm ngươi dành cho ta mười mấy năm nay chưa từng ít đi, ta hiểu được điều đó nên sẽ luôn luôn tin tin ngươi.”

Mộ Dung Ly Tranh chỉ cần câu này của Chu Bình, dù người khác có nghi ngờ nàng đi chăng nữa nàng cũng mặc kệ.

“Ly Tranh, hứa với ta, khi ta nói chuyện này ra ngươi đừng giận ta.”

Mộ Dung Ly Tranh bị nụ cười của Chu Bình thu hết hồn phách, ngây ngốc gật đầu, nàng làm sao có khả năng giận được nàng ấy chứ?

“Ta muốn Cao Trạch đến kinh thành dự hôn lễ của chúng ta.”

“Sao?”

Chu Bình ngăn Mộ Dung Ly Tranh đang muốn nói: “Nghe ta nói hết đã.”

Mộ Dung Ly Tranh liền yên lặng không nói nữa.

“Cao Trạch là tướng tài lại không chịu quy phục triều đình khiến đại vương lo lắng không yên, sợ hắn lòng muông dạ thú mà tạo phản. Đại vương không sợ ba vạn quân của hắn, nhưng sợ Mạn Nam địa hình hiểm trở, quân triều định là không thông thuộc đường đi. Ta biết chuyện này sẽ khiến ngươi không vui, nhưng để hắn đến đây rồi mượn Minh Nguyệt và Nguyệt Quang đến quân doanh của hắn làm loạn lòng quân nhân cơ hội đó thâu tóm một lần.”

Mộ Dung Ly Tranh nhướn mày, như thế thì có gì quá đáng, Chu Bình vì sao sợ nàng không vui?

Mắt thấy Ly Tranh biểu tình không vui Chu Bình liền bối rối giải thích: “Ly Tranh ta không phải lợi dụng ngươi, ta chỉ là muốn hắn tử tâm với ngươi mà thôi, ngươi đừng có giận ta!”

Lúc này Mộ Dung Ly Tranh mới hiểu ra, nguyên lai Chu Bình sợ nàng đa tâm nghĩ nhiều. Nhưng quan trọng nhất Chu Bình vẫn hướng nàng giải thích, dù là thật sự lợi dụng nàng cũng cam lòng. Nghĩ như vậy, Mộ Dung Ly Tranh liền vui vẻ, thuận tay kéo Chu Bình vào trong dục dũng.

Chu Bình hốt hoảng định hét lên nhưng vội bịt miệng lại, nàng hét lên nhất định kinh động khắp phủ.

Mộ Dung Ly Tranh hôn liền hai cái lên môi Chu Bình: “Nói, nàng là muốn hắn tử tâm với ta hay là muốn hắn quy thuận triều đình?”

Chu Bình không chút băng khoăng nói: “Ta tất nhiên là vì muốn hắn tử tâm với ngươi, ngươi chính là thê tử của ta ai cũng không được vọng tưởng có được ngươi.”

Mộ Dung Ly Tranh hài lòng ôm thắt lưng Chu Bình lên, dán sát hai thân thể lại với nhau: “Chỉ cần câu nói này của nàng, ta cái gì cũng không bất mãn, cái gì cũng nghe theo nàng.”

“Chỉ cần ngươi tin tưởng ta là tốt rồi.”

Cách nhau một lớp vải, nước ấm không ngừng vỗ vễ, thân thể ma sát nhẹ nhàng vào nhau châm lên một ngọn lửa.

Mộ Dung Ly Tranh cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, cắn vào cổ Chu Bình một cái, thấp giọng nỉ non bên tai nàng: “Ta không nhịn được nữa rồi.”

Chu Bình xấu hổ nhìn sang chỗ khác: “Mặc kệ ngươi, nói với ta làm gì?”

“Bình nhi…”

“…”

“Bình nhi…”

Lời nỉ non bên tai vừa dịu dàng vừa gợi tình, Chu Bình thẹn thùng gật đầu.

Mộ Dung Ly Tranh dứt khoát ôm ngang Chu Bình hướng về giường, thuận tay kéo rèm hoa bên giường xuống.

Một đêm không ngủ, triền miên say đắm…

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: