Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 53

525 0 1 0

“Đi với ta!”

Chu Bình vô thố bị Sở Ngọc Bảo một đường kéo đi, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

“Thái Bối quận chúa ngươi muốn đi đâu?”

“Đi chết, nhanh lên, đi với ta!”

“Hả?”

Chu Bình liều mạng vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của Sở Ngọc Bảo nhưng bất thành, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, nàng không muốn sớm như vậy đi gặp thân phụ thân mẫu a!!

Sở Ngọc Bảo dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Chu Bình vào xe ngựa, lớn tiếng quát mã phu: “Xuất thành!”

Mã phu mờ mờ mịt mịt đánh xe ngựa theo ý nàng.

“Này, ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Chu Bình sợ đến co rúm người trên nệm: “Bản quận chúa vẫn chưa muốn chết a!”

“Câm miệng!”

Chu Bình uỷ khuất hề hề ngậm chặt miệng lại, rõ ràng người bị kéo đi là nàng vậy mà hỏi một chút cũng không được?

Sở Ngọc Bảo rất lâu sau mới hoà hoãn, ảm đạm vén mành nhìn ra ngoài khung vuông nhỏ: “Hoàng cữu mẫu muốn bản quận chúa thành thân.”

“Thành thân? Đó không phải những gì ngươi muốn sao? Có thể đường đường chính chính ở bên hoàng cữu mẫu ngươi có gì không tốt?”

“Nếu là thành thân với ngài ấy ta hà tất phải vội vã xuất thành, có khi còn vui mừng đến phát khóc…” Thân thể Sở Ngọc Bảo run rẩy, nước mắt đảo quanh chờ thời cơ thích hợp để rơi xuống: “Nhưng ngài lại muốn ta gả cho Tịnh hầu gia…”

Chu Bình kinh hãi đứng bật dậy: “Sao? Không phải Tây Kha vương rất sủng ái ngươi sao?”

“Ngài ấy chỉ sủng ái ta chứ chưa từng yêu ta.” Sở Ngọc Bảo cúi đầu nức nở, nước mắt như trân châu rơi xuống mu bàn tay trắng trẻo: “Mấy năm qua ta tự huyễn hoặc chính mình, cho rằng sẽ có một ngày hoàng cữu mẫu chấp nhận ta. Nhưng cuối cùng ta cũng hiểu, ngài chấp nhận ta không có nghĩa sẽ yêu ta như ta yêu ngài được.”

“Bảo Bảo ngươi đừng thương tâm.” Chu Bình bối rối không biết phải an ủi Sở Ngọc Bảo thế nào: “Ngươi như vậy cũng chẳng giúp ích được gì, chi bằng quay lại hảo hảo nói chuyện với hoàng cữu mẫu của ngươi.”

“Ta không muốn gặp lại ngài.”

“Hảo, hảo không gặp thì không gặp. Chỉ là ngươi bỏ đi như vậy đã có dự tính gì chưa?”

“Tự tận cũng phải có dự tính?”

Chu Bình mao cốt tủng nhiên gào thét inh ỏi: “Đừng có doạ ta!”

“Đùa thôi.” Sở Ngọc Bảo yếu ớt lau đi nước mắt trên mặt: “Trước đây ta có mua một trang viên ở ngoại thành, tính toán sau này cùng hoàng cữu mẫu đến đây sống, chỉ tiếc là không có cơ hội. Chúng ta cứ tạm thời lưu lại đó, dù sao hoàng cữu mẫu cũng không biết về trang viên này.”

“Ngươi tính như thế cũng được, nhưng kéo ta theo làm gì a?”

“Thú thật với ngươi ta từ nhỏ đến lớn ngoài hoàng cữu mẫu, phụ thân và mẫu thân ra ta chẳng quen biết ai khác. Mãi đến hôm nay mới quen biết ngươi, ta lại không thể dẫn họ đi theo nên đành dẫn ngươi theo.”

Chu Bình xấu hổ gãi gãi đầu: “Ách, cái này có tính là điều tốt không?”

“Đương nhiên, trang viên của bản quận chúa không phải ai muốn đến là đến được đâu.”

“Nhưng biểu tỷ, biểu tẩu còn có Ly Tranh nữa, ta cứ như vậy biến mất họ nhất định sẽ lo lắng.”

“Ngươi cho rằng bọn họ là hài tử sao? Ngươi cũng không có đi chết, mấy ngày nữa hoàng cữu mẫu đổi ý chúng ta lại hồi cung.”

Cảm thấy lời Sở Ngọc Bảo nói cũng có đạo lý, Chu Bình cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn yên vị trên xe đến trang viên. Cỗ xe chầm chậm rời khỏi Nguyệt thành, đi về phía chân trời nhuộm sắc hoàng hôn.

Không khí xung quanh có chút nóng bức, thử vén mành nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt là cuồn cuộn cát bay không thấy đường đi. Sở Ngọc Bảo nghiêng đầu nhìn theo, thấy cảnh tượng này cũng không lấy làm kinh ngạc.

“Dường như có sắp có bão cát.”

“Ngoại thành cũng có bão cát?”

“Bão cát này đến từ Sa quốc, hàng năm cát ở Sa quốc bị cuốn đến Tây Kha không ít.”

“Đáng sợ như vậy sao?” Chu Bình vịn khung gỗ phát sinh tiếng kẽo kẹt nho nhỏ: “Đến khi nào bão tan?”

“Chắc khoảng hai ba ngày gì đó, cũng không quá nguy hiểm.”

Roi vụt mạnh vào lưng ngựa, bọn chúng hí dài một tiếng, uy mãnh tung vó chạy về phía nam.

Sở Ngọc Bảo thoáng rầu rĩ, nàng rời đi không một lời báo trước hẳn sẽ khiến hoàng cữu mẫu lo lắng. Nhưng nghĩ đến đối phương vô tình bức nàng gả cho Tịnh hầu gia, chút rầu rĩ ban nãy cũng bị đập nát, oán hận siết chặt khăn lụa đến nhăn nhúm.

Mất hơn hai canh giờ mới đến được trang viên nằm lạc lõng giữa cánh đồng xuyến chi trắng tuyết. Sở Ngọc Bảo xuống xe ngựa, đưa tiền cho mã phu rồi chầm chậm tiến vào trong trang viên. Chu Bình cũng lẽo đẽo theo sau, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh.

Quanh nhà trồng rất nhiều anh đào, chim anh vũ đưa đôi mắt nhỏ như hạt đậu quan sát hai người. Ở trước sân trồng vài chậu phật tang, sắc đỏ như máu, giữa buổi chiều muộn nhuốm tím hoàng hôn càng thêm quỷ dị.

Sở Ngọc Bảo dùng sức đẩy cửa đi vào bên trong, trang viên đã rất lâu không có ai ở nên bám đầy bụi, bất quá đồ vật vẫn còn rất mới. Dẫn Chu Bình đến trước một căn phòng nhỏ gần cầu thang, tìm trong tay áo chùm chìa khoá mở cửa ra.

“Phòng này của ngươi, ở tạm đi, khi nào bản quận chúa thu xếp ổn thỏa sẽ trả ngươi về.”

Chu Bình kiễng chân nhìn vào trong phòng, nghi hoặc hỏi khẽ: “Còn ngươi thì sao?”

“Nếu hoàng cữu mẫu không chịu đổi ý bản quận chúa sẽ vĩnh viễn lưu lại đây, hy vọng sẽ không bị ngài phát hiện.”

“Nơi này cũng không tồi, không khí cũng trong lành, ngươi ở đây khuây khoả một thời gian rồi hồi cung.”

Sở Ngọc Bảo trút tiếng thở dài: “Được rồi, không còn sớm nữa ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng quay về phòng đây.”

Chu Bình cũng không nán lại lâu, đặt chân bước vào phòng thì nhớ ra một chuyện: “Bão cát có ảnh hưởng đến nơi này không?”

“Cũng có.”

Sở Ngọc Bảo nhìn ra ngoài, sắc trời từ lúc nào tối đen như mực: “Nhưng không nghiêm trọng lắm, chúng ta chỉ bị cô lập trong này đến khi bão tan thôi.”

“Còn thức ăn?”

“Ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị kỹ cả rồi sẽ không để ngươi chết đói đâu.”

Cũng không còn gì để hỏi, Chu Bình xoày người vào phòng thuận tay đóng cửa lại.

 

------------------------------------

 

Chiều tà buông xuống, ráng hồng phủ khắp mặt đất. Ngoài trời phủ đầy sương mù, gió thổi từng cơn rát cả mặt, rất nhanh thôi bão cát sẽ tiến thẳng vào Nguyệt Thành. Từng cánh cổng nặng nề được hạ xuống, cát bụi bay mù mịt che khuất cả tầm nhìn.

Mộ Dung Ly Tranh tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy Chu Bình đâu, từ sáng đến giờ hoàn toàn không có tung tích, chẳng biết cô nương ngốc nghếch này đã đi đâu.

“Thái tử điện hạ!”

Nghe có người gọi, Chu Túc Nhi liền ngoái đầu nhìn: “Ngươi gọi ta?”

Mộ Dung Ly Tranh sải chân dài đến trước mặt nàng: “Ngươi thấy Bình nhi không? Từ sáng đến giờ ta không thấy nàng.”

“Ngươi nói bản thái tử mới để ý, sáng nay ta cũng không thấy Bình nhi.” Chu Túc Nhi nhìn quanh thuận tiện kéo một tên thị vệ lại hỏi: “Ngươi có thấy Yên Thuyên quận chúa đâu không?”

“Buổi trưa thuộc hạ nhìn thấy Thái Bối quận chúa dẫn theo Yên Thuyên quận chúa xuất cung.”

“Xuất cung? Đang sắp có bão cát, hai người họ xuất cung làm gì?”

Mộ Dung Ly Tranh xoay người chạy đến chuồng ngựa, kéo con ngựa màu trắng ra khỏi chuồng nhanh chóng leo lên người nó.

“Ly Tranh ngươi đi đâu?”

“Ta đi tìm Bình nhi!”

“Đừng đi, sắp có bão cát đấy! Cửa thành chốc nữa sẽ đóng, không kịp đâu.”

Mộ Dung Ly Tranh không chút chần chờ thúc mạnh vào bụng ngựa, tăng tốc chạy ra khỏi hoàng cung. Chu Túc Nhi đưa mắt nhìn theo, hơi nhướn mày, rốt cuộc trong lòng Ly Tranh đang nghĩ cái gì?

Tiểu Tuyết đem phi phong khoác lên người Thái tử, nhỏ giọng thì thầm: “Rõ ràng là rất thích Bình nhi lại làm như chẳng quan tâm, không biết đến bao giờ hai người mới chịu nhìn nhau.”

“Bản thái tử cho rằng Ly Tranh rất thành thục nguyên lai vẫn bị Bình nhi quay như chong chóng.”

“Trời sắp nổi bão rồi, thái tử cùng thần thiếp hồi cung đi.”

“Hảo.”

Lại nói đến Mộ Dung Ly Tranh, một mình một ngựa rời khỏi kinh thành tìm kiếm Chu Bình.

Cơn bão đang kéo đến, Mộ Dung Ly Tranh cảm nhận được cơn gió thổi qua rát cả mặt, nhìn thấy rất nhiều cát đang bay loạn phía trước mặt. Xuyên qua bức tường cát dày đặc, trên y phục và mái tóc dính đầy cát, nhưng nàng lại chẳng quan tâm tiếp tục chạy về phía trước.

Cánh cổng thành nặng nề từ từ hạ xuống, tiếng xích sắt va chạm vào nhau vang lên thứ âm thanh chua chát. Mộ Dung Ly Tranh cắn chặt răng, nàng còn cách cổng thành quá xa chỉ sợ không kịp ra ngoài mất.

Lính canh ở cổng thành nhìn thấy Mộ Dung Ly Tranh liền hét toáng lên: “Quay lại ngay, sắp có bão rồi, bất cứ ai cũng không được ra khỏi thành!”

Mộ Dung Ly Tranh giả điếc, kiên trì siết chặt dây cương. Nhìn thấy con ngựa trắng uy vũ đang tiến với tốc độ nhanh chóng mặt, lính canh cổng hoảng hốt bưng đầu tránh sang một bên.

Bạch mã tung vó, bộ lông trên người như phát sáng, thu dần khoảng cách đến cổng thành. Cổng thành hạ xuống rất nhanh phát sinh âm thanh nặng nề, ngăn chặn từng cơn bão cát muốn cuốn lấy tất cả. Mộ Dung Ly Tranh siết chặt cương ngựa, rít một tiếng trong cổ họng, chân thúc mạnh vào bụng ngựa.

Cát tung bay mù mịt không phân rõ trái phải, chỉ còn tiếng vó ngựa vang lên như một mũi tên xé gió lao đi.

Cổng thành hạ xuống, một tiếng rít nghe đau cả tai.

Bạch y phiêu động, Mộ Dung Ly Tranh quay đầu lại nhìn, cẩn thận vuốt ve bờm ngựa: “Giỏi lắm!”

Con ngựa ngửa đầu hí dài, tiếng hí vang dậy cả núi rừng…

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: