Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 79

446 0 1 0

Đứng trước đại môn tần ngần mãi vẫn không dám bước vào, sắc mặt Mộ Dung Ly Tranh càng lúc càng lúc khó coi. Mặc dù nói sẽ đối diện với tình cảm bản thân mà từ chối Mai Như Nguyệt nhưng Mộ Dung Ly Tranh vẫn khó lòng giao đãi. Nương thân vốn là nữ tử giang hồ không thích người trong hoàng tộc vậy mà nàng lại bỏ ngoài tai một mực theo đuổi Chu Bình, chỉ e mối hôn sự này khó lòng thành công.

Hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí, Mộ Dung Ly Tranh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Trong sân một mảng yên lặng, lâu lâu đôi chim tước cùng cất tiếng hót thanh thúy nhưng rất nhanh lại chìm vào tĩnh lặng. Mộ Dung Ly Tranh đi thật chậm, chân bước trên nền sỏi đá vang lên tiếng lạo xạo, sân vườn vẫn như xưa hương hoa mai vẫn tràn ngập trong phủ đệ.

“Nương thân.”

Mộ Dung Ly Tranh gọi khẽ nhưng không có tiếng đáp lại.

Trong lòng nổi lên dự cảm bất an, Mộ Dung Ly Tranh tăng nhanh cước bộ băng qua gian chính đến phòng của Lý Thiên Kiều.

Đến cửa phòng Mộ Dung Ly Tranh do dự không dám gõ cửa nhưng dù thế nào cũng phải đối mặt. Cánh cửa nhanh chóng được đẩy ra, người xuất hiện là Mai Chân, tẩu tẩu thấy nàng lại lộ ra tia hoảng hốt giống như vô tình bị người khác bắt gian.

“Nương thân bên trong phải không?”

Mai Chân lúng túng gật đầu rồi mở rộng cửa cho Mộ Dung Ly Tranh đi vào.

Mộ Dung Ly Tranh chậm rãi cước bộ vào phòng, thấy mành che buông xuống tháp hai chân mày lập tức nhíu lại thành đường.

“Nương người không khỏe sao?”

Lý Thiên Kiều sau tấm màn yếu ớt thì thào: “Ly Tranh về rồi sao?”

“Vâng, nhi nữ đã về rồi.”

Mộ Dung Ly Tranh đến bên giường dìu đỡ Lý Thiên Kiều ngồi dậy: “Nương vốn đang khỏe mạnh sao lại đột nhiên đổ bệnh thế?”

“Ta nào có bệnh.” Lý Thiên Kiều yếu ớt níu cánh tay nàng, đôi mắt già nua ẩm ướt: “Trong lòng có tâm sự nên mệt mỏi thôi.”

“Nhi nữ bất hiếu không thể san sẻ tâm sự cùng nương.”

Lý Thiên Kiều đau lòng vuốt ve gương mặt Mộ Dung Ly Tranh, nhịn không được rơi nước mắt: “Nương có lỗi với các ngươi, từ trước đến nay chưa từng làm tròn bổn phận của người làm nương, khiến các ngươi chịu không ít thiệt thòi. Hôn sự của Vô Song ta không giúp được gì chỉ mong có thể giúp nhi nữ còn lại tìm một nơi tốt để gửi gắm. Nào ngờ chuyện tốt không thành còn làm tổn thương ngươi, là lỗi của nương thân…”

“Nương người nói gì nhi nữ không hiểu, nhi nữ không cảm thấy uỷ khuất gì cả nương đừng tự trách mình.”

“Ly Tranh à…”

“Ngài đừng suy nghĩ linh tinh, cơ thể không khoẻ nên mau chóng nghỉ ngơi, nhi nữ giúp ngài sắc thuốc có được không?”

“Khoan đã, nương có chuyện muốn nói với ngươi.”

Mộ Dung Ly Tranh ngoan ngoãn ngồi yên chờ nghe nàng nói.

Lý Thiên Kiều còn chưa kịp mở miệng thì Mộ Dung Vô Song đột nhiên tiến vào phòng, thấy Mộ Dung Ly Tranh thì nhướn mày chất vấn: “Về rồi sao?”

“Tỷ tỷ đi đâu thế?”

Mộ Dung Vô Song bất đắc dĩ liếc mắt: “Tặng lễ vật.”

“Nhà ai có hỉ vậy?”

Mai Chân đứng bên cạnh giường đột nhiên hoảng hốt chạy ra sau lưng Mộ Dung Vô Song, run rẩy ghì chặt tay áo phu quân đến nhăn nhúm một đoàn. Mộ Dung Ly Tranh càng thêm nghi hoặc, nàng đi không bao lâu trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện vậy sao?

“Có phải Ly Tranh đã làm gì khiến tẩu tẩu không vui?”

Mai Chân cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ hoen sắp khóc, không nói không rằng đã quỳ sụp xuống dưới chân nàng khóc nức nở: “Tẩu tẩu sai rồi, Ly Tranh ngươi tha thứ cho ta, cho Như Nguyệt có được không?”

Trong một ngày mà phải chịu hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Mộ Dung Ly Tranh bị mọi người làm cho hồ đồ, vội nâng Mai Chân đang khóc lóc đứng dậy: “Tẩu tẩu sao lại quỳ, có gì thì đứng lên rồi nói.”

“Như Nguyệt… Như Nguyệt nàng…”

“Như Nguyệt làm sao?”

Tâm tình Mộ Dung Ly Tranh nhất thời chùng xuống, lẽ nào Như Nguyệt đã xảy ra chuyện?

Vừa vặn Chu Bình đi ngang qua nghe thấy, sợ hãi siết chặt khăn lụa đến trắng bệch, vạn nhất Mai Như Nguyệt có chuyện gì nàng khó lòng thoát khỏi can hệ. Vốn biết Mộ Dung Ly Tranh là người thích ôm hết khổ vào lòng, dù chuyện không liên quan đến bản thân nhưng vẫn luôn tự trách mình.

Chu Bình càng nghĩ càng quẫn bách không biết phải xử lý thế nào.

Tiếng nói trầm đục nặng nề phá tan bầu không khí căng thẳng: “Như Nguyệt có thai rồi…”

Mộ Dung Ly Tranh sửng sốt, ngây người mở to mắt nhìn nương thân. Chuyện hoang đường gì đang xảy ra? Mộ Dung Ly Tranh nàng thề có trời cao chứng giám chưa từng chạm đến thân thể Mai Như Nguyệt, hơn nữa các nàng là hai nữ nhân sao có thể…

Mai Chân suy nhược dựa vào Mộ Dung Vô Song khóc lóc nức nở: “Như Nguyệt nghe theo lời ngon tiếng ngọt của Trầm công tử nào đó mà cùng nhau lại loại chuyện bại hoại gia phong. Không ngờ Trầm công tử vứt bỏ Như Nguyệt, tàn ác cho nàng một số tiền lạc thai nhưng dù sao mẫu tử tình thâm nàng không muốn mấy đi nhi tử. Vậy là nàng nói với ta muốn gả cho ngươi, ta khi đó cũng không biết chuyện giữa nàng và Trầm công tử nên mới quyết định tác hợp cho hai ngươi. Nào ngờ, nào ngờ ngươi đi chưa được ba tháng mà Như Nguyệt… Như Nguyệt bụng đã to ra, lúc này ta mới biết được nhưng ta thật sự không cố ý gạt ngươi đâu…”

Mộ Dung Ly Tranh nghe xong không khỏi choáng váng, nguyên lai nàng từ đầu đã bị Mai Như Nguyệt lừa gạt, là tấm bình phong cho mối tình vụng trộm giữa hai người. Trong lòng dấy lên tia chua xót, vậy mà nàng cứ tin lời Mai Như Nguyệt, nguyên lai lời nói đợi chờ đó đều là hư tình giả ý, chỉ là muốn có người chịu trách nhiệm cho nàng ta.

Tay vô thức siết chặt lấy sàn đan đến run rẩy, đáy mắt lộ ra tia kinh tởm.

Mai Chân càng thêm hoảng sợ nép sau lưng Mộ Dung Vô Song không dám thò đầu ra.

Mộ Dung Vô Song vội lên tiếng nói đỡ cho nàng: “Chuyện này Chân nhi cũng không biết, ngươi đâu cần phải giận dữ như thế.”

“Các ngươi đều lừa gạt ta! Muốn dùng ta che mắt thiên hạ, đợi khi nàng ta sinh con thì mọi chuyện cũng đã rồi!!”

“Tẩu tẩu không muốn lừa ngươi, tẩu tẩu thân là tỷ tỷ lại không dạy dỗ muội muội cho tốt để nàng ta lừa gạt ngươi là sai…”

“Ta không quan tâm!”

Hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên, cảm giác cơn giận của Mộ Dung Ly Tranh càng lúc càng lớn, Chu Bình vội chạy vào phòng hét toáng lên: “Ly Tranh bình tĩnh đã.”

“Yên Thuyên quận chúa?”

Chu Bình có chút xấu hổ: “Không được mọi người cho phép mà ta tuỳ tiện xông vào thì đúng là thất lễ, chỉ là ta đi theo Ly Tranh không nghĩ lại nghe được chuyện này…”

“Vậy mời Yên Thuyên quận chúa về cho, trong phủ đang rất lộn xộn, chuyện xấu trong nhà cũng không muốn người ngoài biết.”

Chu Bình cảm thấy sự hiện diện của mình đúng là rất không nên liền cúi người tạ tội: “Vậy ta đi trước.”

Nào ngờ tay Chu Bình lại bị nắm lấy, Mộ Dung Ly Tranh dùng sức kéo nàng vào lòng: “Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã rõ, ta cũng không cần vì lý do gì mà không thú Bình nhi nữa.”

Chu Bình có chút kinh ngạc, mở to mắt nhìn Mộ Dung Ly Tranh.

Lý Thiên Kiều lớn tiếng đánh gãy lời nàng: “Ly Tranh ngươi đừng vì kích động nhất thời mà nói nên những lời này, quận chúa kim chi ngọc diệp sao có thể nói gả là gả?”

“Ta đã quyết định rồi.”

Chu Diệu Cơ nép sau cánh cửa nghe rất rõ, hai vai gầy run lên từng hồi, Bình tỷ tỷ của nàng sẽ gả cho Mộ Dung Ly Tranh sao?

Chu Bình nghe xong vừa mừng vừa lo, nhưng trước mắt vẫn phải khuyên nhủ Mộ Dung Ly Tranh: “Đừng quyết định vội như thế, mẫu vương mẫu phi vẫn chưa nói sẽ đồng ý.”

“Ta sẽ thuyết phục quận vương và quận vương phi, ta tin họ sẽ không làm khó chúng ta.”

Hai gò má Chu Bình thoáng ửng hồng, nếu được gả cho Mộ Dung Ly Tranh nàng chẳng còn gì để cưỡng cầu.

Mai Chân vốn dĩ đã sai cũng không dám cầu Mộ Dung Ly Tranh tha thứ, nhưng rồi muội muội đáng thương của nàng sẽ ra sao?

Chu Diệu Cơ che miệng lại ngăn bản thân phát ra tiếng nức nở chạy vội ra khỏi Mộ Dung gia.

 

 

Tin tức Tốn Lãng sơn trang Mộ Dung trang chủ hủy hôn với Mai nhị tiểu thư của Phi Long sơn trang truyền đến khắp hang cùng ngõ hẻm. Có nhiều lời đồn đại kẻ phá hoại tình cảm hai người chính là Yên Thuyên quận chúa, điều này không những ảnh hưởng đến thanh danh Chu Bình mà còn ảnh hưởng đến Chu Tĩnh và Sư Viên.

Chu Tĩnh và Sư Viên có hai nhi nữ, đều xem các nàng là trân bảo dĩ nhiênkhông thể chấp nhận chuyện nhi nữ bị người khác dèm pha. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không đồng ý chuyện một thiên kim quận chúa lại bị người khác chế giễu là hồ ly tinh cướp đoạt hôn thê của người khác. Trong ngày truyền lệnh triệu Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh vào cung tấn kiến.

Hai người chưa kịp đặt chân xuống đất đã bị mẫu vương lớn tiếng quát thẳng: “Ngông cuồng, các ngươi nghĩ nơi này các ngươi làm chủ sao? Các ngươi không xem phụ mẫu ra gì sao?”

Chu Bình lần đầu bị mẫu vương la mắng tránh không khỏi có chút ủy khuất: “Mẫu vương, nhi nữ biết sai rồi…”

Cơn giận của Chu Tĩnh không nhỏ, không dễ dàng gì tha cho Chu Bình, trong lúc kích động đã đập mạnh tay xuống bàn: “Quỳ xuống!”

Bất đắc dĩ vén váy quỳ xuống sàn nhà vừa cứng vừa lạnh: “Mẫu vương người muốn đánh Bình nhi cũng không dám không nghe, bất quá nhi nữ sẽ không rời khỏi Ly Tranh.”

“Ngươi cố tình chọc giận bản vương có phải không? Ngươi có biết trong thành truyền tai nhau cái gì hay không? Bọn họ nói ngươi ỷ quyền ỷ thế cướp đoạt hôn thê của người khác, thanh danh của ngươi toàn bộ đều bị huỷ rồi!!”

Chu Bình không thẹn trái lại còn bĩu môi trách móc: “Bọn họ muốn nói gì thì nói, đâu liên quan đến ta.”

“Chu Bình!”

Lần đầu tiên mẫu vương đem cả tên họ nàng ra mắng khiến nàng có chút khiếp sợ, lẽ nào mẫu vương giận đến vậy sao?

Cảm thấy tình hình không ổn, Mộ Dung Ly Tranh vội lên tiếng cắt ngang: “Chuyện này không liên quan đến Bình nhi, là do Ly Tranh tự tung tự tác làm theo ý mình. Nhưng Ly Tranh chắc chắn sẽ thú nàng, không để nàng bị người khác tổn hại danh dự.”

“Thú? Ngươi biết rõ trong thành lời ra tiếng vào gièm pha phỉ nhổ Bình nhi ngươi còn muốn thú nàng, ngươi muốn cả thiên hạ này đều xem thường nàng mới vừa lòng sao?”

“Nhi nữ thật không hiểu nổi người nữa!” Chu Bình bất mãn trừng to hai mắt đào hoa: “Lúc trước người một hai bắt nhi nữ gả cho Ly Tranh, giờ người lại không cho nhi nữ gả cho Ly Tranh, người là muốn nhi nữ phải làm sao đây?”

Đợi tới khi nhà hoàng tỷ phát cháy Chu Quân mới điềm tĩnh đặt chén trà xuống bàn: “Tĩnh ngươi bình tĩnh lại một chút, Bình nhi còn nhỏ ngươi phải giải thích cho nàng hiểu.”

Chu Tĩnh thở phì phì ra khói, giận đến mặt mũi đỏ bừng, trừng mắt nhìn Chu Bình nhưng một lời cũng không nói.

Chỉ chờ có vậy Hạ Khuynh liền lên tiếng giải thích: “Ngươi có biết tại sao lúc trước mọi người lại muốn ngươi gả cho Ly Tranh hay không?”

Chu Bình lắc lắc đầu.

“Bởi vì Ly Tranh là người đáng để ủy thác chung thân, là người có thể chở che và lo được cho tương lai của ngươi. Bản cung nhận ra tình cảm Ly Tranh dành cho ngươi là thật lòng nên mới muốn tác hợp cho các ngươi.”

“Vậy thì tại sao bây giờ mọi người lại phản đối?”

Hạ Khuynh hơi liếc nhìn Mộ Dung Ly Tranh: “Ta nghĩ ngươi hiểu được, đúng không?”

“Bởi vì Ly Tranh có hôn ước với Mai gia, nếu thú Bình nhi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.”

“Ngươi biết thế sao còn muốn thú Bình nhi, ngươi muốn hủy hoại nàng mới vừa lòng sao?”

Mộ Dung Ly Tranh cúi thấp đầu xuống nhận tất cả lỗi về phần mình: “Là Ly Tranh cố chấp nhưng ta không thể buông tay Bình nhi.”

“Ngươi…”

Là người ngoài ngồi xem từ nãy đến giờ, Chu Điềm nhìn hai nha đầu mày đưa mắt lại không khỏi liên tưởng đến bản thân trước đây, đưa tay che miệng đằng hắng một tiếng cố ý cướp lời Chu Tĩnh.

“Ngươi có thật sự muốn phó thác chung thân với nàng hay không?”

Chu Bình không chút do dự gật đầu liền hai cái.

“Bị người khác dèm pha cũng không sợ?”

Chu Bình hơi ngẩn người nhưng cũng gật đầu.

Chu Tĩnh càng thêm giận dữ: “Chu Bình!”

Chu Bình giật nảy người, cúi thấp đầu vò vò tay áo đến nhăn nhúm.

Mắt thấy Bình tỷ tỷ sắp khóc đến nơi, Chu Diệu Cơ thương xót lên tiếng can ngăn: “Tĩnh hoàng cô đừng mắng tỷ tỷ nữa, nàng như vậy là hối lỗi đấy.”

Chu Túc Nhi cũng đỡ lời cho Chu Bình: “Hoàng cô sao không thể chấp nhận Ly Tranh?”

Chu Tĩnh hừ lạnh, không có trả lời.

“Bản phi cũng không đồng ý, nhi nữ của ta đường đường là quận chúa gả đi đã là thiệt thòi, còn bị người khác khinh rẻ là tiểu tam làm sao bản phi có thể chịu nổi chứ?”

Ngay cả mẫu phi ngày thường yêu thương nàng hết mực cũng phản đối, Chu Bình cảm thấy con đường phía trước gian nan hơn các nàng nghĩ.

Chu Diệu Cơ đi đến đỡ Chu Bình đứng dậy, tìm lời lẽ khuyên ngăn nàng: “Bình tỷ tỷ nghe Diệu Cơ khuyên suy nghĩ kỹ lại đi mà có được không?”

Chu Bình cắn môi dưới, gỡ tay Chu Diệu Cơ ra, tiếp tục quỳ xuống cùng Mộ Dung Ly Tranh. Biết rõ Chu Bình vì nàng chịu không ít ủy khuất, không chút do dự nắm chặt tay nàng nhất quyết không buông ra.

“Đại vương chuyện này ngươi định sẽ lo liệu thế nào?”

“Còn thế nào nữa?” Chu Quân vốn không hề đặt chuyện này vào mắt, dù sao cũng không phải gả nhi nữ của nàng đi: “Quả nhân cứ nghĩ Bình nhi sẽ bỏ cuộc từ sớm.”

“Chúng chỉ biết gây phiền phức.”

“Hảo liễu, Bình nhi từ bây giờ ngươi ở lại trong cung không được rời đi nửa bước, chuyện này tất cả mọi người đều cần thời gian suy nghĩ lại.”

“Không!” Chu Bình giãy nãy phản đối: “Bình nhi không muốn ở trong cung đâu!”

Chu Tĩnh đối với quyết định của Chu Quân cũng không có ý kiến gì: “Cứ làm theo vậy đi, bản vương sẽ cho người mang ít y phục đến cho ngươi.”

“Không, ta không muốn! Mẫu vương mẫu phi hai người không thể bức ép Bình nhi như vậy!”

Sư Viên đau lòng xoa nắn gương mặt nàng dỗ dành: “Ngốc tử, ta và mẫu vương đều lo lắng cho ngươi nên mới để ngươi ở lại đây.”

“Ly Tranh, ta phải làm sao đây?”

Hạ Khuynh nhìn không được nữa: “Diệu Cơ, Tiểu Tuyết mau đứa Bình nhi đi.”

Chu Diệu Cơ nhanh chóng đi đến bên cạnh Chu Bình gỡ tay nàng ra khỏi Mộ Dung Ly Tranh: “Bình tỷ tỷ đi thôi!”

“Ta không đi!”

Mộ Dung Ly Tranh muốn ngăn cũng ngăn không được, người ra lệnh là hoàng đế cữu ngũ chí tôn. Còn có hoàng cô của Chu Bình ở đây, nàng không thể làm gì khác ngoài nhìn Chu Bình bị Chu Diệu Cơ và Tiểu Tuyết mang đi.

Tay trượt ra khỏi tay Mộ Dung Ly Tranh mới hoảng sợ, vội vung tay đánh mạnh vào vai Chu Diệu Cơ kéo Chu Bình ra phía sau. Chu Phẫn nhìn thấy nhi nữ bị đánh liền vung chưởng đánh tới, đẩy lùi Mộ Dung Ly Tranh về sau.

Mô Dung Ly Tranh ôm ngực ho khan mấy tiếng: “Khụ…”

“Ly Tranh, ngươi có sao không?”

Chu Diệu Cơ trúng một chưởng cảm thấy xương vai đều đang vỡ vụn thành từng mảnh.

Vương Quân Nhã kinh hồn táng đảm đỡ lấy thân thể suy yếu của nàng: “Tiểu Cơ đau lắm không? Thái y! Mau truyền thái y!!”

“Mộ Dung Ly Tranh ngươi là đang muốn làm cái gì?”

“Ta không muốn mất người mình yêu nhất thôi.”

“Được, nếu ngươi ngoan cố, ta với ngươi đấu một trận.”

Chu Tĩnh đột nhiên bước ra đem ngoại bào ném xuống đất, đáy mắt loé lên tia lửa: “Nếu thua ngươi phải lập tức rời khỏi đây.”

Mặc dù Chu Tĩnh biết rõ võ công của mình không bằng Mộ Dung Ly Tranh nhưng nàng nắm chắc được phần thắng, bởi vì nàng còn có Chu Bình. Mộ Dung Ly Tranh siết chặt tay, rõ ràng Chu Tĩnh muốn đẩy nàng vào đường cùng.

Chu Bình giữa tình và hiếu không biết phải lựa chọn ai, hai người đưa nàng vào thế không thể phụ.

“Được, được rồi, ta sẽ ở lại trong cung!”

“Bình nhi!”

Chu Bình không dám nhìn Mộ Dung Ly Tranh: “Ngươi về đi.”

“Bình nhi…”

“Ta nói ngươi về đi!”

Mộ Dung Ly Tranh siết tay thành đấm, giấu đau thương vào lòng, chắc nịch khẳng định: “Được, ta đi nhưng ta sẽ đến tìm nàng.”

Nghe tiếng bước chân của Mộ Dung Ly Tranh xa dần, nước mắt Chu Bình kiềm không được chảy xuống vội vàng chạy ra khỏi chính điện.

“Bình tỷ tỷ! Bình tỷ tỷ!”

Chu Linh Kỳ tặc lưỡi: “Phải gọi bọn Nguyệt Hoa đến chung vui mới được.”

Tất cả những người trong điện đều hướng nàng trừng một cái.

Tôn Tử Y bẹo mạnh mặt nàng: “Nói nhăng nói cuội.”

Chu Linh Kỳ oai oái kêu đau.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: