Một đường từ Đông Thành đến hoàng cung mất ít nhất một canh giờ, khi Chu Bình đến nơi đã phát hiện Thái tử biểu tỷ đứng đợi từ lâu, còn chủ động dẫn các nàng vào điện.
“Cao Trạch này không phải người tầm thường, ngươi chú ý một chút đừng để bản thân bị thương.”
“Biểu tỷ lo lắng gì chứ? Ta đường đường là Yên Thuyên quận chúa, nhi nữ của Quận vương điện hạ, là điệt nhi của Liên Hạ đại vương, lại phải sợ hãi hạng võ biền thô lỗ hay sao?”
Chu Túc Nhi ha hả ngửa đầu cười lớn: “Không sai, ngươi còn có biểu tỷ là Thái tử ta đây, ai cũng không thể ức hiếp ngươi!”
Các nàng vừa đi vừa nói chuyện cũng đến được Phượng Tôn Điện, từ xa nhác thấy Đại vương và Hoàng hậu nương nương nương đang cùng hắn nói chuyện gì đó. Bình thường Đại vương nói chuyện luôn rất từ tốn chậm rãi, nâng tay nhấc chân đều lộ ra quý khí bất phàm duy bậc đế vương mới có được. Mà Hoàng hậu nương nương lại là một dáng đoan chính bầu bạn với quân thượng, cười như không cười, khinh như không khinh, khiến người ta khó lòng đoán được suy nghĩ của nàng.
Trần công công thoáng thấy các nàng liền nhỏ giọng nhắc nhở bên tai quân thượng: “Đại vương, Yên Thuyên quận chúa và tân quận mã cầu kiến.”
“Tuyên.”
Loáng thoáng nghe thấy Mộ Dung Ly Tranh đến, Cao Trạch bắt đầu căng thẳng, tay chân luống cuống cầm chén trà cũng không vững.
Hạ Khuynh yên lặng đánh giá, quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Vừa bước vào Chu Bình liền quét mắt đánh giá Cao Trạch từ trên xuống dưới, nam tử này dáng người cao lớn vạm vỡ nhưng có chút thô kệch, lưng hơi gù chúi về phía trước, mắt ưng mày kiếm khí phách, đây là dáng vẻ đấng anh hùng nên có.
Ngay cả Cao Trạch cũng đưa mắt đánh giá Chu Bình, hắn muốn biết người có được trái tim của Mộ Dung Ly Tranh rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào. Còn tưởng là một nữ tử võ công siêu quần, nào ngờ chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, ấu trĩ nhưng linh lung khả ái, hoàn toàn vẫn chưa trưởng thành. Lại nhìn sang Mộ Dung Ly Tranh, trong trí nhớ của Cao Trạch nàng vẫn vậy, lúc thì lạnh lẽo như tuyết liên nơi Thiên Sơn, lúc lại ấm áp như ôn tuyền.
Phát hiện Cao Trạch đang mải mê ngắm nhìn Mộ Dung Ly Tranh, Chu Bình lửa giận từ đâu xông đến hùng hổ đứng chắn trước Ly Tranh, lớn tiếng gọi tỉnh Cao Trạch.
“Điệt nhi tham kiến hoàng đế bá mẫu, hoàng hậu nương nương.”
Chu Bình không gọi đại vương mà gọi hoàng đế bá mẫu là có dụng tâm cảnh cáo Cao Trạch, nói cho hắn biết nàng thân phận có bao nhiên tôn quý, tuyệt không phải hạng nữ nhân dễ đùa giỡn.
Cao Trạch nhận ra ý đồ của Chu Bình liền thu hồi ánh mắt làm như không có gì xảy ra.
“Ly Tranh tham kiến đại vương, hoàng hậu nương nương.”
“Miễn lễ.”
Hạ Khuynh chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh: “Tân phò mã đến đây.”
Mộ Dung Ly Tranh có chút mất tự nhiên nhưng cũng đi đến ngồi cạnh Hạ Khuynh. Hạ Khuynh như cười như không, mắt vẫn nhìn bao quát đại điện chưa từng nhìn qua nàng.
“Ngươi từng thấy một Bình nhi mưu sâu kế hiểm, không từ thủ đoạn hay chưa?”
Mộ Dung Ly Tranh bất khả tư nghị lắc: “Chưa từng.”
“Ngươi sắp được thấy rồi.”
Mộ Dung Ly Tranh không hiểu ý của Hạ Khuynh, chăm chú nhìn Chu Bình, nha đầu này lại muốn giở trò gì đây?
Chu Bình không ngồi mà di chuyển đến trước mặt Cao Trạch: “Cao tướng quân từ Mạn Nam xa xôi đến đây để dự hôn lễ của bản quận chúa, khiến bản quận chúa vô cùng cảm động. Được biết ngươi cùng nương tử của bản quận chúa có chút giao tình, không biết Cao tướng quân cảm thấy nương tử nhà ta như thế nào?”
Cao Trạch sửng sốt nhìn qua Mộ Dung Ly Tranh, nhướn nhướn mày: “Mộ Dung cô nương ôn nhu dịu dàng, là người tốt nhất ta từng biết.”
“Ồ, bản quận chúa nghe rất xuôi tai, người tốt như Ly Tranh nên gả cho ai?”
Cao Trạch hít phải một ngụm lãnh khí, mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm, hắn làm sao có thể nói Ly Tranh nên gả cho Chu Bình là tốt nhất được. Nhưng đất hắn đang đất là Hàm Luân không phải Mạn Nam, sơ suất một cái liền có thể rơi đầu.
Nàng đoán không sai, Chu Bình chỉ đang giả ngốc, người khác không đắc tội nàng nàng cũng sẽ không khi dễ ai. Nhưng một khi có người đe doạ đến hạnh phúc của bản thân, dù có thương tích đầy mình vẫn quyết đánh một trận sống còn.
“Cao tướng quân làm sao thế? Chẳng lẽ ngài thấy Ly Tranh gả cho bản quận chúa là thiệt thòi?”
Cao Trạch nghiến chặt hàm răng, đè nén chua xót dối lòng trả lời: “Mộ Dung cô nương đúng là nên gả cho quận chúa điện hạ.”
“Đó là đương nhiên, ngươi không cần nói bản quận chúa cũng biết.”
Tô Tiểu Tuyết nhịn không được khều khều phu quân bên cạnh: “Túc Nhi người xem bộ dáng đắc ý của Bình nhi đi, có khác gì hài tử được đường không?”
“Bình nhi vốn là hài tử.”
Chu Bình bên đây không biết bị biểu tỷ biểu tẩu nói xấu, quay sang đối diện Đại vương chấp tay: “Hoàng đế bá mẫu, Mạn Nam xa xôi hiếm khi nhận được thánh ân, Cao tướng quân nhất biểu nhân tài cống hiến không ít cho Liên Hạ, dù từng để Mạn Nam thất thủ rơi vào tay man di nhưng cũng xem là có cố gắng. Để nhân tài lưu lạc phương xa như vậy cũng không thích hợp, Hoàng đế bá mẫu vốn trọng dụng người tài, chi bằng tuyên triệu hắn về kinh sinh sống rồi ban cho một thê tử xinh đẹp bầu bạn cũng tốt. Điệt nhi nghe nói cô nương của Tuý Duyệt linh lung khả ái, tài ca múa khó ai bì kịp, với Cao tướng quân xem như tuyệt phối.”
Chu Quân đang uống trà nghe Chu Bình nói xong suýt chút đã phun hết trà trong miệng ra ngoài. Nha đầu lời lời đều không có ý tốt, trước chế giễu Cao Trạch bất tài, sau cắt đứt vây cánh của hắn giam lỏng trong kinh thành, rồi còn đẩy hắn cho một nữ nhân kĩ nữ. Đối tượng khiêu khích chính là quân gia, vạn nhất Cao Trạch phát điên muốn đánh người, chỉ sợ ở đây không có mấy người thực sự là đối thủ của hắn.
Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết đồng dạng không nhịn được cười, giả vờ nâng chén uống trà. Mấy vị đại thần trong Phượng Tôn điện nghe hiểu Tuý Duyệt ám chỉ Tuý Duyệt Viên, không hẹn liền bật cười ra tiếng.
Cao Trạch vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng không thể làm gì được Chu Bình, chỉ có cách cắn răng chịu đựng: “Mạt tướng vô tài vô đức không dám nhận ban thưởng.”
“Sao thế được? Cao tướng quân trí dũng song toàn, tuy đánh không lại man di nhưng cũng là người tài giỏi. Mà Liên Hạ ta vốn trọng nhân tài, ta nghĩ hay chọn nhi nữ của Trương thái phó nhé?”
Bá quan văn võ nghe xong càng cười lớn hơn, Trương thái phó vốn dĩ không có nhi nữ!!!
“Chuyện chung thân đại sự của mạt tướng không dám phiền quận chúa!!”
“Phiền gì chứ.” Chu Bình xua tay cười lộ răng nanh nhỏ: “Vậy đi nhé, Trương thái phó đâu rồi?”
Trướng thái phó vội vã đứng lên chấp tay: “Quận chúa có gì dạy bảo?”
“Ngươi có nhận Cao tướng quân làm tế tử hay không?”
“Cao tướng quân nhất biểu nhân tài, vi thần rất vui mừng.”
“Vậy thì tốt.” Chu Bình quay sang Chu Quân nũng nịu nói: “Hoàng đế bá mẫu, người thấy Bình nhi sắp xếp như vậy có được hay không?”
“Ngươi đã có ý vậy chung thân đại sự của Cao tướng quân liền giao cho ngươi, đợi ngày thành hôn sẽ ban cho phủ đệ, từ nay về sau không cần trở về Mạn Nam nữa.”
Nói đoạn, Chu Quân lãnh liệt nhìn sang Cao Trạch: “Cao tướng quân có gì bất mãn không?”
Liên Hạ vương đã lên tiếng dù Cao Trạch có bất mãn cũng không dám nói ra.
“Mạt tướng không dám.”
“Vậy cứ thế tiến hành, sau khi Yên Thuyện quận chúa cùng tân phò mã thành thân xong thì đến lượt Cao khanh gia.”
“Tạ thánh ân.”
“Cao khanh gia đi đường xa mệt rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Trần công công lớn tiếng hô: “Bãi triều!”
Bá quan văn võ lần lượt ra về, thi nhau chúc mừng Trương thái phó nhưng chẳng khác nào đang cười lên đầu Cao Trạch.
Cao Trạch mặt mày tối đen cùng bá quan văn võ lui xuống, đúng lúc lại bị Chu Bình gọi trở lại.
“Cao tướng quân!”
Nặng nề xoay người nhìn nàng: “Quận chúa có gì sai bảo?”
“Lâu rồi không gặp ta muốn cùng Cao tướng quân ôn chuyện một chút.”
Hắn và nàng chưa từng gặp qua nhau có chuyện gì để mà ôn?
Chu Bình nhanh nhẹn đến cạnh Mộ Dung Ly Tranh, vui vẻ cười híp hai mắt: “Nương tử đi thôi nào.”
Mặt Mộ Dung Ly Tranh biến thành trắng bệch, chậm rì rì đứng lên cùng Chu Bình đi ra ngoài, nhịn không được nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng: “Nàng muốn làm gì?”
Chu Bình tủm tỉm cười, ôm lấy eo Mộ Dung Ly Tranh làm nũng: “Ngươi đoán thử xem?”
“Thông minh sẽ bị thông minh hại.”
“Hắn đáng được nhận.”
“Trương thái phó không có nhi nữ rốt cuộc nàng muốn hắn lấy ai?”
“Trương thái phó có ba nam hài mà.”
“Bình nhi nàng định…”
Chu Bình ha hả cười, xua tay phản bác: “Đùa thôi, lúc đầu cũng định để hắn thú tam công tử nhiều bệnh của Trương thái phó, nhưng lại sợ hắn ức hiếp người ta lại tổn hại thanh danh thái phó.”
“Chủ ý gì?”
Chu Bình không trả lời, tiếp tục kéo tay Mộ Dung Ly Tranh bước đi.
Hai người vừa đi vừa nói để Cao Trạch đợi đến mỏi chân. Cao Trạch trong lòng vừa tức vừa thẹn, hắn như thế lại thua một cái tiểu hài vắt mũi chưa sạch? Không hổ là con cháu Chu gia, lời nói đay nghiến chua ngoa còn hay chọc vào chỗ đau của hắn, sau này hắn phải lấy mặt mũi nào nhìn người khác?
Nhưng trong lòng không khỏi ẩn ẩn đau, Mộ Dung Ly Tranh là người ôn nhu hiểu lễ như thế nào lại thích một cái nữ tử điêu ngạo kiêu ngạo như Chu Bình?
Mộ Dung Ly Tranh biết Cao Trạch có tình cảm quá phận nên luôn giữ một khoảng cách nhất định, không thân thiết cũng không quá xa lạ đủ để hắn không có suy nghĩ sai lệch.
Nơi Chu Bình chọn để nói chuyện là tiểu đình ở phía tây Hạnh Hoa Cung, các nàng xuất nhập Hạnh Hoa Cung tùy hứng đương nhiên phải có sự đồng ý của Hoàng hậu nương nương. Chu Bình cư nhiên đem cung nữ của Hạ Khuynh thành cung nữ của mình tùy ý chỉ đạo.
“Lưu Ly, Băng Xuân mang mấy vò Tuyết Lạc ra đây để ta mời Cao tướng quân.”
Lưu Ly và Băng Xuân là hai tiểu cung nữ vừa vào đây được ít hôm, không dám trái lệnh Chu Bình liền đem rượu ra. Từ khi Hoàng hâu nương nương ăn chay đã không còn uống rượu, nàng cũng ngăn cấn Đại vương dùng rượu, Tuyết Lạc càng ủ càng thơm nhưng đáng tiếc lại không ai thưởng thức.
Tiểu Nhan đang bế một tiểu oa nhi nhác thấy Chu Bình liền tò mò hỏi A Lệ: “Khinh Lệ các nàng đến đây làm gì thế?”
A Lệ đang chọc cười tiểu oa nhi chưa đầy một tuổi, nghe Tiểu Nhan hỏi liền đáp lại: “Yên Thuyên quận chúa đang đem Cao tướng quân ngoạn đấy mà.”
“Sao? Nàng cư nhiên dám đùa với mãnh hổ?”
“Đại vương còn không sợ nói chi đến mãnh hổ, Yên Thuyên quận chúa vốn thông minh nàng không cần lo lắng.”
Bỗng đứa nhỏ trong tay khóc ré lên, Tiểu Nhan đánh bàn tay đang chọt bụng đứa nhỏ của A Lệ ra. A Lệ có chút ủy khuất, đứa nhỏ này là nàng cứu được từ tay bọn buôn người thế nhưng nó chỉ thích Tiểu Nhan, nàng chạm vào thì khóc ré lên.
Cao Trạch nghe tiếng trẻ con khóc liền nhìn qua, thấy Tiểu Nhan và A Lệ đang cố dỗ đứa nhỏ nín, trong lòng có đủ loại dư vị. Hắn ghen tỵ, hai cái nữ nhân cũng có thể có hài tử riêng mình mà hắn đường đường là tướng quân mà ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng không có được. Cảm giác ghê tởm chán ghét trỗi dậy, hoàng vị lẽ ra phải thuộc về nam tử bọn hắn vậy mà bây giờ lại rơi hẳn vào tay một đám nữ nhân?!
Thấy Cao Trạch ngẩn người liền gọi: “Cao tướng quân.”
“Mạt tướng thất lễ!”
Chu Bình đích thân rót cho hắn một chén rượu, vui vẻ cười nói: “Bản quận chúa thật không nghĩ Cao tướng quân nể mặt ta mà hồi kinh dự hôn lễ.”
“Mạt tướng không dám.”
Chu Bình không biết uống rượu nhưng lại thích làm trò, nâng chén rượu đến trước mặt hắn: “Bản quận chúa trước uống một chén, chúc mừng Cao tướng quân sau khi mất Mạn Nam lại có thể đem man di bắt lại.”
Lời Chu Bình rất tự nhiên nhưng nghe kỹ thì như đang châm chọc.
Chuyện Cao Trạch thất thủ cũng đã qua sáu năm mà Chu Bình cứ không ngừng nhắc lại chọc ngoáy vào nỗi đau của hắn.
Cao Trạch cũng nâng chén rượu lên: “Tạ quận chúa!” rồi một hơi uống sạch.
Chu Bình đắc ý cười vừa định uống rượu thì bị Mộ Dung Ly Tranh ngăn lại.
“Nàng không biết uống sẽ say đó.”
“Nhưng ta không thể không uống được.”
Mộ Dung Ly Tranh cầm lấy chén rượu của Chu Bình: “Cao tướng quân, ta thay nàng uống, có được không?”
Cao Trạch ảm đạm gật đầu: “Đương nhiên.”
Mộ Dung Ly Tranh một hơi uống sạch, đặt lại chén rỗng trên bàn.
Cao Trạch trong đầu chợt nghĩ liền cầm chén rượu vừa được cung nữ rót: “Quận chúa đại hôn là chuyện vui, mạt tướng kính quận chúa một chén.”
Chu Bình âm thầm than không ổn, hắn muốn chuốc say nàng?!
“Quận chúa mời.”
Chu Bình không biết uống rượu, tay cầm chén rượu có chút run, không uống cũng không được, đúng là tự mua dây buộc mình!
“Đại hôn của quận chúa cũng là đại hôn của ta, ta uống thay nàng.”
Nói xong Mộ Dung Ly Tranh lại một hơi uống sạch.
Chu Bình thở phào nhẹ nhõm, may mắn còn Ly Tranh giúp đỡ.
Cao Trạch chính là muốn Chu Bình say rượu làm càn, nói năng lung tung để Mộ Dung Ly Tranh nảy sinh chán ghét mà đổ ý. Nào ngờ Mộ Dung Ly Tranh năm lần bảy lượt giúp Chu Bình, hắn đương nhiên không buông tha, đã cố tình chọc giận hắn thì phải chịu lãnh hậu quả.
Cao Trạch lại rót một chén, tìm lý do để Ly Tranh không có cớ uống thế cho Chu Bình nữa: “Chén này là chúc mừng quận chúa lấy được hiền thê, chén này quận chúa nhất định phải uống.”
Mộ Dung Ly Tranh lại nói: “Cao tướng quân nói sai rồi, là ta may mắn gả cho Yên Thuyên quận chúa, chén này là phải để ta uống.”
Nói xong lại thay Chu Bình uống cạn.
Tuyết Lạc tửu không phải thứ người thường có thể chịu nổi, uống ba chén sẽ bắt đầu say sẩm chóng mặt. Mặc dù tửu lượng của Cao Trạch rất tốt nhưng hắn chưa từng uống qua loại rượu này, mới ba chén đã không nhận rõ thực hư.
Mộ Dung Ly Tranh uống Tuyết Lạc thường xuyên, mỗi lần từ hoàng cung về Chu Bình luôn ôm về mấy vò cho nàng, luyện đến trăm chén không say, ba chén đương nhiên không làm khó nàng.
Chu Bình thấy thời cơ đã đến liền ôm lấy Mộ Dung Ly Tranh: “Nương tử đừng uống nữa, sẽ say đó~”
Mộ Dung Ly Tranh không biết Chu Bình đang tính toán gì, phỗng ra nhìn nàng, uống say sao?
Chu Bình hồn nhiên đặt lên môi Mộ Dung Ly Tranh một nụ hôn: “Nương tử khi say thật đáng yêu!”
Cao Trạch đã say đến không thấy trời đất, hắn cũng nghĩ Mộ Dung Ly Tranh sẽ say giống mình, trong lòng có chút đố kị. Chu Bình có thể tự nhiên ôm hôn Mộ Dung Ly Tranh, nhất định dáng vẻ đang say của nàng rất xinh đẹp, hắn hận không thể nhìn thấy được. Mà Cao Trạch không biết rằng kiếp sau hắn cũng chưa chắc được nhìn thấy.
Trong mắt Cao Trạch nổi lên tia máu đỏ, vừa giận vừa ghen tỵ.
Chu Bình trong lòng đắc ý, nữ nhân của nàng đương nhiên chỉ thuộc về nàng, kẻ như hắn muốn nhìn cũng không được, đừng nghĩ vọng tưởng có được.
Chưa đến một phân Cao Trạch liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Chu Bình phấn khích đá ghế đứng dậy, ngửa đầu ha hả cười lớn: “Còn nghĩ là thần thánh phương nào, mãnh hổ gì chứ, chỉ là mèo giấy mà thôi!! Muốn đấu với bản quận chúa phải chờ đến kiếp sau nha!!!”
“Bình nhi nàng định làm gì tiếp theo?”
“Làm gì hửm?”
Chu Bình ngồi lên đùi Mộ Dung Ly Tranh, nháy nháy mắt: “Nương tử nàng muốn ta làm gì tiếp theo hửm?”
Mộ Dung Ly Tranh ngắt eo Chu Bình: “Tiểu hồ ly, ai dạy nàng mấy cái này?”
“Ta không cần ai dạy cả, con người ai cũng có tính chiếm hữu, hắn dám vọng tưởng ngươi, tính chiếm hữu của ta tự nhiên trỗi dậy không để ai có được ngươi rồi.”
Mộ Dung Ly Tranh nhíu mày: “Nếu ta không tìm được lý do để ngăn hắn ép nàng uống rượu thì sao?”
“Ta tin Ly Tranh sẽ không bỏ mặc ta đâu.”
Mộ Dung Ly Tranh phì cười: “Tiểu hồ ly!”
“Hướng Khâm!”
Hướng Khâm từ trên mái nhà nhảy xuống: “Quận chúa có gì phân phó?”
“Đem hắn đến tẩm cung của Đường tiệp dư đi.”
“Hả?”
“Ta bảo thì đi ngay đi!”
“Tuân mệnh!”
Chu Bình hắc hắc cười: “Ta sẽ khiến hắn thân bại danh liệt, buộc phải quy hàng hoàng đế bá mẫu!!!”
Tuy không biết trong cái đầu nhỏ đó nghĩ cái gì, nhưng Mộ Dung Ly Tranh tin tưởng Chu Bình làm việc có chừng mực sẽ không làm càn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)