Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 87

447 0 1 0

Trời sáng Chu Bình từ phòng Mộ Dung Ly Tranh lén lút chạy sang phòng Mộ Dung Vô Song, kéo đối phương vẫn còn đang mơ ngủ trên giường ngồi dậy. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Mộ Dung Vô Song cũng đồng ý cho mượn Minh Nguyệt và Nguyệt Quang nhưng chỉ với thời gian bảy ngày.

Chu Bình nhẩm tính, từ kinh thành đến Mạn Nam mất tối đa ba ngày đường, các nàng võ công cao cường nếu dùng khinh công di chuyển thì cỡ hai ngày rưỡi sẽ đến nơi. Còn khoảng năm ngày đã đủ sức gây rối quân doanh, với Minh Nguyệt và Nguyệt Quang mà nói chuyện này dễ như trở bàn tay.

Sau khi thương nghị xong Chu Bình trở về Quận vương phủ, dĩ nhiên không dám đi cửa chính mà theo lối cửa sau lẻn vào. Không ngờ lại đụng mặt nha hoàn Tiểu Hạnh đang tưới cây, thấy Quận chúa lén lút mò về liền há miệng muốn hét thì bị nàng nhào đến bịt chặt miệng.

“Câm miệng! Nếu ngươi dám nói ra chuyện này, bản quận chúa liền đem giấy bán thân của ngươi đưa vào thanh lâu!”

Tiểu Hạnh nước mắt lưng tròng gật đầu đáp ứng.

Chu Bình an tâm chạy về phòng của mình, vạn vạn không ngờ người mình không muốn lại gặp nhất lại xuất hiện.

Đối diện với Chu Bình đang sợ sệt đến run rẩy hai chân, Chu Tĩnh vân đạm phong khinh từ trên giường đứng dậy, không nhanh không chậm chất vấn: “Tối hôm qua đi đâu?”

“N-Nhi nữ đi dạo một vòng sau đó…”

“Bình nhi!”

Bị quát một tiếng, Chu Bình tá hoả tâm linh nhắm mắt kêu to: “Đi gặp Ly Tranh!”

“Hảo nha đầu, đi cũng không biết báo mẫu vương một tiếng, có biết mẫu phi ngươi cả đêm qua không ngủ không?”

“Nhi nữ biết sai rồi.”

“Được rồi, thay y phục đi rồi ra ăn sáng.” Chu Tĩnh liếc nhìn Chu Bình từ trên xuống dưới: “Một lát đến Mộ Dung gia một chuyến.”

“A?”

“Tự xem chính mình đang mặc y phục của ai đi.”

Chu Bình đánh mạnh vào trán, nàng cư nhiên mặc nhầm y phục của Ly Tranh, thảo nào cảm thấy rộng hơn bình thường.

Đi ra đến cửa đột nhiên nhớ đến một chuyện, Chu Tĩnh quay lại nhìn nàng: “Chuyện Cao Trạch mẫu vương đã nghe đại vương nói qua, ngươi đêm hôm qua là đến giải thích với Ly Tranh?”

“Vâng.”

“Cũng tốt, các ngươi sắp trở thành người một nhà không nên giấu diếm nhau điều gì.”

Nói xong liền xoay người rời đi, còn giúp Chu Bình đóng cửa phòng.

Chỉ chờ mẫu vương ly khai Chu Bình tức tốc đi thay bộ y phục mới, còn gọi tam đại nha hoàn trong phủ đến giúp nàng trang dung. Hôm nay tiến phủ thăm phu nhân, đương nhiên phải ăn vận đẹp một chút.

Kiệu xe sớm đã chờ sẵn, mẫu vương mẫu phi nói muốn đến Mộ Dung gia dùng bữa, nhưng sự thật là xem tức phụ học lễ nghi đến đâu rồi. Chu Bình cũng không có ý kiến gì, nhanh nhẹn leo lên xe ngựa một đường đi về hướng Mộ Dung phủ.

 

 

“Quận mã ngài không được đi nhanh như vậy!”

“Quận mã đừng cau mày! Coi chừng để lại nếp nhăn a.”

“Quận mã ngày cẩn thận một chút!”

Mộ Dung Ly Tranh nghe một tràng quận mã liền phát cáu: “Các ngươi còn gọi ta liền đá các ngươi ra khỏi phủ!”

Bất quá hai tiểu cung nữ vừa mới đến hôm nay lại không hề tỏ ra sợ sệt, các nàng là do đích thân Hoàng hậu nương nương điều đến dạy dỗ tân quận mã quy tắc, thân phận đương nhiên cũng không nhỏ.

Mộc Nguyệt không vui nhắc nhở: “Quận mã không được nói lớn tiếng.”

Mộc Tinh cũng nương theo nàng giáo huấn: “Nương nương không được dùng từ ngữ như vậy.”

Mộ Dung Ly Tranh thừa biết hai người này không khó đối phó, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, nàng không tin không đuổi được hai người này ra khỏi phủ.

Mộ Dung Vô Song sáng sớm đã mang Mai Chân chuồn đi mất tăm, phần vì không muốn cả ngày nghe đám cung nữ dây dưa lải nhải. Phần vì bị bọn họ cấm đoán đủ điều, Mộ Dung gia xuất thân giang hồ nhân sĩ dĩ nhiên chịu không nổi bó buộc nên ôm thê tử bỏ trốn trước.

Tảo thiện được cung nữ bày biện đẹp mắt trên bàn, đủ hình đủ dạng, chỉ nghe mùi hương đã biết là rất ngon. Bất quá Mộ Dung Ly Tranh một chút hứng thú cũng không có, mặt mày xám xịt, đến cả đũa cũng không muốn cầm.

“Quận mã cảm thấy không khoẻ sao?”

“Quận mã có cần nô tỳ đi gọi thái y không?”

“Quận…”

Mộ Dung Ly Tranh rống lên: “Im hết cho ta!”

Mộc Tinh Mộc Nguyệt đồng loạt im bặt, đưa mắt nhìn nhau, vị tân quận mã này đúng là khó hầu hạ.

Trùng hợp Chu Bình vừa bước vào liền nghe được Mộ Dung Ly Tranh rống to, có chút mạc danh kỳ diệu chỉ vào mình: “Ngươi nói ta?”

Nhác thấy tâm ái chi nhân, Mộ Dung Ly Tranh trước là ngẩn người sau thì vội vã xua tay: “Không phải, ta không có quát nàng.”

Chu Bình nghi hoặc, mới sáng sớm ai chọc Ly Tranh giận dữ?

Cung nữ đồng loạt ngây người quan sát Chu Bình đến mức quên cả hành lễ, mải đến khi bị quản sự quát một tiếng mới vội vã quỳ xuống.

“Nô tỳ tham kiến Yên Thuyên quận chúa, quận chúa an hảo.”

“Đứng lên đi.”

Không ngờ quận chúa nổi danh ngang ngược nhất Liên Hạ lại có bộ dáng kiều mị lả lướt như vậy. Trên người vận một bộ y phục thiển tử sắc, tay áo thêu hà hoa, chân váy xếp tầng mỗi khi di chuyển sẽ như bách hoa đồng loạt nở rộ. Đặc biệt hôm nay Chu Bình lại trang dung, mắt đào hoa to tròn lấp lánh, mi dài cong cong rung động khi có gió nhẹ thổi qua. Bình thường Chu Bình đã rất diễm lệ nay lại càng thêm yêu kiều, khó trách cả cung nữ cũng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Chu Bình đến một lúc Chu Tĩnh với Sư Viên mới tiến vào, nâng tay nhấc chân đều lộ ra quý khí, đặc biệt là Tĩnh quận vương nồng đậm khí tức vương giả. Hai người liếc nhìn Chu Bình, thân là quận chúa sao có thể hấp tấp chạy như vịt con thấy vịt mẹ như vậy? Không sợ người khác cười chê sao?

Bản thân nàng không phải người thích chú trọng tiểu tiết, cười cười cho qua chuyện.

“Vương gia, vương phi vạn an.”

“Miễn lễ!”

“Tạ vương gia.”

Chu Tĩnh liếc nhìn một bàn tảo thiện phong phú: “Quân mã đang dùng tảo thiện?”

“Ách, vâng.” Ly Tranh vẫn không quen được cách gọi quận mã này.

Chu Bình chạy đến ngồi cạnh Ly Tranh, cao hứng lay tay nàng hai cái: “Ta cũng đang đói nha!”

“Bình nhi.”

Dựa vào bản thân là quận chúa mà Chu Bình không ít lần xem thường lễ tiết, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh muốn cùng Mộ Dung Ly Tranh san sẻ nửa bàn ăn.

“Hạ nhân đều lui ra hết đi.”

Thế nhưng lại chẳng có ai lui xuống, Chu Bình mạc danh kì diệu: “Lời bản quận chúa không đáng một đồng sao?”

Mộc Nguyệt hoảng trương quỳ xuống giải thích: “Không phải như vậy, nô tỳ nào dám trái lệnh quận chúa! Chỉ là hoàng hậu nương nương đặc biệt dặn dò khi nào nô tỳ hoàn thành công việc rồi mới được lui xuống.”

“Công việc của các ngươi là gì?”

Mộc Tinh Mộc Nguyệt nhìn nhau, đều không dám trả lời.

“Giám sát ta ăn cơm.”

“Có chuyện này nữa sao? Có phải hài tử đâu mà ăn cơm cũng cần giám sát?”

“Bình nhi, không được nói bậy.” Chu Tĩnh không hài lòng đánh gãy lời nàng: “Ngay cả Hoàng hậu nương nương mỗi ngày ăn uống đều có người giám sát, Quận mã có tài đức gì mà không làm theo tổ chế?”

“Nhưng việc này để làm gì chứ?”

Sư Viên từ tốn giải thích: “Vì sợ có kẻ bỏ độc vào thức ăn, cũng tránh chủ tử chỉ ăn một món tổn hại đến sức khoẻ.”

“Nguyên lai là vậy.” Chu Bình cũng tùy tiện xua tay: “Muốn giám sát thì giám sát, bản quận chúa đói rồi.”

Cung nữ nghe thế liền nhanh nhẹn dọn lên ba bộ bát đũa bằng bạc, cung kính đặt trên bàn.

“Mộ Dung phu nhân đâu rồi?”

Mộ Dung Ly Tranh nghe xong liền chau mày không vui: “Bình nhi nàng gọi nương ta là gì?”

“Ách…” Chu Bình xấu hổ cười hai tiếng: “Nương đâu rồi?”

Mộc Nguyệt cung kính cúi đầu hồi đáp: “Bẩm quận chúa, phu nhân trong người không khỏe nên không muốn dùng tảo thiện.”

“Thế làm sao được?”

“Quận chúa đừng lo, Yên Chi và Yên Hương đã mang tảo thiện vào phòng phu nhân rồi.”

Chu Bình thân là ‘cô gia’ của Mộ Dung gia đương nhiên phải hiếu thảo với nhạc mẫu, căn dặn cung nữ sắc một ít thuốc bổ cho nàng. Chu Tĩnh và Sư Viên có chút đố kị, cứ nghĩ Chu Bình nghênh giá Ly Tranh các nàng sẽ không mất nhi nữ. Nhưng nào ngờ nữ sinh ngoại tộc quả không sai, chưa đến nửa tháng đã tay ngoài dài hơn tay trong.

Gác mọi chuyện sang mọi bên, mọi người bắt đầu dùng tảo thiện. Chu Bình từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích ăn mỗi một món, ăn đến chán thì mới đổi món khác vừa định gắp món yêu thích liền bị cung nữ ngăn lại.

“Quận chúa đã gắp món đó bốn lần rồi.”

“Hả? Gắp bốn lần thì đã sao?”

“Điều đó là không được phép.”

“Hả???”

Sư Viên kiên trì giải thích: “Vạn nhất trong thức ăn có độc lại ăn nhiều lần thì độc tính sẽ tăng lên, đặc biệt là không để cho người ngoài biết món ưa thích của quận chúa, phi tử là gì.”

“Rắc rối thật.”

Chu Bình gắp sang món khác, mặt mày ũ rũ không vui.

Mộ Dung Ly Tranh chủ động gắp món nàng thích vào chén: “Cái này là ta gắp cho nàng, không có ý kiến gì chứ?”

Mộc Nguyệt lắc đầu.

Bữa cơm cũng nhanh chóng trôi qua, lúc uống trà cung nữ cư nhiên đem trà của các nàng uống trước một lượt.

Mặt Chu Bình đổi màu không ngừng, bẩn chết được!!!

“Trà không có độc, mời quận chúa dùng.”

Chu Bình vội đẩy chén trà sang một bên, cười gượng hai tiếng: “Bản quận chúa không khát.”

Mộc Nguyệt cứng rắn phản đối: “Không được, sau bữa cơm phải dùng trà để kích thích tiêu hóa!”

Chu Bình muốn khóc, thứ bẩn như vậy lại bắt nàng uống sao?

Ngay cả Chu Tĩnh và Sư Viên cũng không dám uống trà, Hoàng hậu nương nương thật sự làm mọi chuyện phức tạp quá rồi.

Mặt Mộ Dung Ly Tranh đổi màu, chán ghét nhìn chén trà. Trước sự phản đối quyết liệt của Chu Bình, trà sau bữa ăn bay thẳng vào chậu đồng. Chu Bình ngẫm lại lời Mộ Dung Ly Tranh nói không phải không có đạo lý, đám cung nữ này cả ngày đi theo lải nhải này nọ không điếc cũng bị làm phiền đến mệt chết.

Nhưng đó chưa phải điều đặc sắc nhất, mà là buổi trưa Thục phi và Đức phi của Tam vương phủ đột ngột xuất hiện, cẩn dực nghiêm mình hành lễ: “Thần thiếp tham kiếm Quận vương, Quận vương phi, Quận chúa, Quận mã.”

Thục phi uyển chuyển cười nói: “Hôm nay quận chúa đến thăm quận mã sao?”

“Ách…ân…”

“Nếu vậy quận chúa sang bên kia ngồi đợi một chút, quận mã hôm nay phải học tú hoa.”

“T-Tú hoa?”

Chu Bình có chút dở khóc dở cười, Ly Tranh từ nhỏ đến lớn chỉ biết kiếm biết đao làm gì biết tú hoa!?

Bất quá nàng vẫn tránh sang một bên đợi xem vị Thục phi đó dạy như thế nào. Không ngoài dự đoán, thầy giỏi trò tệ hại, Mộ Dung Ly Tranh tú hoa không được liền bẻ gãy cả kim, oán hận nhìn chằm chằm Thục phi.

Chu Bình nhanh miệng cứu vãng tình hình: “Học đến đây được rồi.”

Thục phi cũng không dám làm khó đành xoay người rời phủ.

Lần này đến Đức phi thể hiện: “Đến giờ quận mã hoạ tranh rồi.”

Hoạ tranh tú hoa, môn nào cũng làm khó Mộ Dung nhị trang chủ!!

Mộ Dung Ly Tranh không tú hoa được đương nhiên không hoạ trang được, trực tiếp đem hoạ cụ ném đi, mặt mũi đỏ bừng giận dữ.

Chu Bình vội đứng dậy hoá giải lửa giận của nàng: “Hôm nay đến đây được rồi.”

Nói xong Chu Bình liền chạy ra khỏi Mộ Dung phủ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: