Trở về Mộ Dung Ly Tranh đem mọi chuyện kể cho Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết, hai tên bị nàng giết chết cũng chẳng rõ đến từ đâu, quan phủ dĩ nhiên không dám bắt Ly Tranh về quy án.
Từ lúc Chu Bình tỉnh dậy liền không nói một lời nào, suốt ngày giam mình trong phòng, đêm đến gặp ác mộng liên tục hét toáng. Chu Bình không muốn tiếp xúc với ai, khóc đến hai mắt sưng to như quả hạnh đào vẫn chưa chịu nín.
Những gì còn lại chính là ân hận, Mộ Dung Ly Tranh hận bản thân tại sao lại khiến Chu Bình tức giận bỏ đi, nếu nha đầu không đi mọi chuyện tồi tại sẽ không xảy ra. Hoặc nếu nàng đến sớm hơn Bình nhi sẽ không xảy ra chuyện, tất cả mọi lỗi lầm đều do nàng mà ra. Nhưng dù Mộ Dung Ly Tranh có tự trách mình, dằn vặt bao nhiêu thì mọi thứ đã không thay đổi được nữa.
Năm ngày ảm đạm trôi qua, Chu Bình vẫn như cũ giam mình trong phòng chỉ gặp mỗi mình Tô Tiểu Tuyết.
Tô Tiểu Tuyết vừa nấu thuốc xong định đem vào phòng thì Mộ Dung Ly Tranh xuất hiện ngăn cản: “Để ta.”
Không còn cách nào khác đành đem chén thuốc đưa cho nàng.
Mộ Dung Ly Tranh lấy hết dũng khí tiếp nhận chén thuốc, từng bước vững chắc đi về phía phòng tiểu ngốc.
Chu Bình vẫn ngồi co ro trên giường, đôi vai gầy không ngừng run rẩy, đôi mắt sợ sệt hướng về nàng.
“Đ-Đừng đến đây…”
Mộ Dung Ly Tranh đặt vội chén thuốc xuống bàn, ổn định từng bước đến trước mặt Chu Bình: “Bình nhi, là ta, là Ly Tranh, nàng đừng sợ.”
“Không được đến đây! Ngươi cút đi!!”
“Bình nhi nàng bình tĩnh lại, ta là Ly Tranh nàng không nhận ra ta sao?”
“Cút đi, ta kêu ngươi cút đi!”
Chu Bình rút vội cây trâm trên tóc chĩa vào cổ mình: “Nếu ngươi không ra ngoài, ta liền chết cho ngươi xem!”
“Bình nhi, nàng…”
“Cút!”
“Hảo, hảo, ta đi ngay nhưng nàng phải bình tĩnh lại.”
“Mẫu vương!” Chu Bình ôm đầu thất thanh khóc to: “Mẫu vương ngài ở đâu rồi? Tại sao không cứu nhi nữ!!”
Mộ Dung Ly Tranh đau đớn nhìn một lúc mới chịu đi ra ngoài, nàng hận bản thân nhu nhược không thể làm gì được cho Chu Bình thậm chí còn liên luỵ đối phương chịu khổ.
Rời khỏi phòng mà hồn lại lang thang đâu đó, chân bước mà đầu óc trống rỗng.
Chu Túc Nhi trông thấy nàng liền vẫy tay hô lớn: “Bình nhi sao rồi?”
Mộ Dung Ly Tranh ngồi xuống ghế, hai mắt thẫn thờ nhìn về phía trước: “Vẫn không muốn gặp ta.”
“Ngươi đừng lo lắng quá, bản Thái tử và Tiểu Tuyết sẽ cố gắng khuyên nhủ nàng.”
“Bình nhi chỉ cần nghe nhắc đến ta liền kích động, ta nghĩ hiện tại không phải thời gian thích hợp.”
“Nếu ngươi nói vậy thì ta cũng khuyên ngươi phải thật bình tĩnh, Bình nhi hiện tại rất dễ bị kích động, lang trung nói nếu nnàng cứ kích động mãi sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Ta biết rồi.”
“Bản Thái tử đã biết được hai tên hắc y nhân đó từ đâu đến rồi.”
Chu Túc Nhi lấy trong tay áo một tấm giấy được gấp làm tư, bên trong hoạ một bức địa đồ: “Hai người bọn chúng là sát thủ đến từ phủ Quang Minh công chúa. Bản Thái tử cũng tìm hiểu được ở Khương quốc, hai người nắm nhiều quyền lực nhất chính là Quang Minh công chúa và Khang vương gia. Người chủ mưu trong việc bắt cóc này chính là Quang Minh công chúa, nàng vốn định bắt Tiểu Tuyết nhưng lại bắt nhầm Bình nhi.”
Mộ Dung Ly Tranh siết chặt tay: “Khương quốc từ khi nào ngông cuồng như vậy?”
“Chuyện này ta vốn không lường trước được khiến Bình nhi chịu uỷ khuất, lỗi này một phần cũng thuộc về ta không cẩn thận. Vạn nhất để Tĩnh hoàng cô biết được nàng nhất định sẽ không tha cho ta, dù sao nhi nữ nàng thương nhất chính là Bình nhi.”
“Ngươi tính giải quyết chuyện này thế nào?”
“Bản Thái tử tự có biện pháp ngươi đừng lo.” Chu Túc Nhi hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Kì thực bản Thái tử biết có một cách nhưng phải chờ thời cơ chín mùi đã.”
Mộ Dung Ly Tranh đập bàn đứng dậy: “Vậy để ta giết ả chẳng phải nhanh hơn sao?”
“Đã bảo ngươi bình tĩnh rồi mà!”
Nếu ngươi không giải quyết được thì để ta tự mình giải quyết, dù có chết cũng phải báo được thù!”
Nói dứt câu Mộ Dung Ly Tranh liền xoay người rời đi.
“Mộ Dung Ly Tranh ngươi đứng lại!!!”
Tô Tiểu Tuyết mang dược phối bước ra thấy tiểu Thái tử đứng tại chỗ mắng chửi bóng lưng Mộ Dung Ly Tranh: “Thái tử điện hạ?”
Chu Túc Nhi quay đầu nhìn, phát hiện chén thuốc trên tay Tiểu Tuyết không khỏi kinh ngạc: “Bình nhi chịu uống thuốc rồi sao?”
“Không có, hất đổ rồi.” Tiểu Tuyết nhịn không được thở dài: “Nếu Bình nhi cứ như vậy ta sợ sớm muộn nàng cũng chịu không nổi.”
---------------------------------
Choang~
Tiểu Tuyết hoảng hốt lùi về sau, nước thuốc chảy lênh láng trên sàn nhà, một ít dính lên đôi giày thêu hoa tinh xảo đẹp đẽ.
“Ta không muốn uống! Ngươi cút đi!!”
“Ngươi phát điên cái gì?” Tô Tiểu Tuyết nổi giận bắt lấy hai vai Chu Bình ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Ly Tranh khó khăn lắm mới cứu được ngươi, nàng lo lắng cho ngươi đến mất ăn mất ngủ, còn ngươi lại tự dày vò bản thân mình như vậy sao?”
“Đừng chạm vào ta! Ngươi cút đi!!”
“Đó chỉ là cơn ác mộng thôi, ngươi muốn ngủ đến bao giờ chứ?”
“K-Không… các ngươi cút hết đi!”
Chu Bình gạt đổ hết mọi thứ xung quanh, ôm đầu thất thanh hét toáng lên: “Ta không muốn gặp ai hết, ngươi đi đi!!!”
“Bình nhi, ngươi…”
Tiểu Tuyết định lên tiếng khuyên nhủ thì vai bị một người giữ lấy, nàng nhìn ra sau nguyên lai là Mộ Dung Ly Tranh.
Mộ Dung Ly Tranh trầm giọng mở miệng: “Thái tử phi ngươi ra ngoài để ta nói chuyện với Bình nhi.”
Tiểu Tuyết miễn cưỡng gật đầu nhưng vẫn không an tâm nhìn lại lần nữa mới rời đi, thuận tay đem cửa đóng lại cẩn thận.
Mộ Dung Ly Tranh từng bước tiến đến trước mặt Chu Bình, hai tay dang rộng tỏ ý vô hại: “Bình nhi đừng sợ, sẽ không ai làm hại nàng đâu, ta đến để bảo vệ nàng.”
“Không, không…”
“Bình nhi, là ta không bảo vệ được nàng, là lỗi của ta.” Mộ Dung Ly Tranh từng chút tiếp cận giường ngủ, đem Chu Bình đang kích động ôm vào lòng: “Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không còn ai dám hại ngươi nữa.”
“Buông ta ra, ta xin ngươi, buông ta ra đi…” Chu Bình thất thanh khóc không thành tiếng, cố giãy dụa thoát khỏi vòng tay ấm áp từ Ly Tranh: “Ta không cần ngươi thương hại, không cần ngươi giả vờ!”
“Nàng nhận ra ta? Nàng căn bản không có quên ta tại sao lại không muốn nhìn thấy ta?”
“Coi như ta cầu xin ngươi làm ơn đừng xuất hiện trước mặt ta!”
“Tại sao?”
“Ta không xứng đáng với ngươi!” Chu Bình nói như hét lên, hai mắt đỏ hoen ướt đẫm nước: “Thân thể ta dơ bẩn, tất cả của ta đều dơ bẩn rồi, không xứng đáng với ngươi nữa!”
“Không phải như thế, ta chưa từng nghĩ nàng dơ bẩn cũng chưa từng thương hại nàng!”
Mộ Dung Ly Tranh siết chặt hai vai Chu Bình ngăn nàng tiếp tục giãy dụa: “Ta thật sự rất thích nàng, hận không thể mỗi nàng đều nói thích nàng. Kì thật ta sợ rất nhiều điều, sợ nàng không yêu ta, sợ nàng ở bên ta là một sự dày vò càng sợ nàng không chịu nổi mà bỏ đi. Tất cả những gì ta làm đều cho thấy ta là một kẻ bạc nhược, nếu ta dũng cảm hơn sẽ không đẩy nàng đến bước đường đi.”
“Đừng vì ta…”
“Ta vốn là một kẻ xấu xa đầy thiếu sót nhưng từng vì nàng mà thay đổi, vì nàng mà cố gắng hoàn hảo. Bây giờ nàng không cần ta nữa vậy ta cố gắng suốt những năm qua để làm gì?”
“Ta không xứng đáng, không xứng đáng nữa rồi!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)