Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 57

451 0 1 0

Sau ngày định mệnh kia mỗi lần Chu Bình cố gắng tìm cơ hội bắt chuyện Mộ Dung Ly Tranh đều tránh như tránh tà. Tránh không khỏi ủy khuất muốn khóc, người chịu thiệt vốn là nàng Mộ Dung Ly Tranh tức giận cái gì chứ?

Không có chỗ trút giận thế là trút hết lên người Sở Ngọc Bảo, nếu không phải đối phương nghĩ ra quỷ kế này thì Mộ Dung Ly Tranh đã không tránh mặt nàng. Oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, rõ ràng là Sở Ngọc Bảo nàng có ý tốt muốn giúp đỡ lại bị xem như kẻ phá hoại?!

Vài ngày sau bão cát kết thúc cũng là lúc quân triều đình tìm được trang viên này.

“Thái Bối quận chúa, Yên Thuyên quận chúa, Mộ Dung trang chủ thỉnh hồi cung.”

Sở Ngọc Bảo giận dữ né tránh động chạm của cung nữ: “Ta không đi, hoàng cữu mẫu dựa vào cái gì mà bức bách ta gả cho Tịnh hầu chứ?”

Cung nữ không dám giữ nàng quá chặt, vừa nắm lại bị gạt ra, loay hoay cả buổi vẫn không đưa được người về.

“Nếu Thái Bối quận chúa không về buộc lòng thuộc hạ phải dùng biện pháp mạnh.”

“Ngươi muốn làm gì?”

Thống lĩnh trầm mặc một chốc rồi quát to: “Ngươi đâu, mau bắt Thái Bối quận chúa!”

Vừa dứt lời bốn năm cung nữ liền dùng sức bẻ ngoặc tay Thái Bối quận chúa áp giải ra ngoài xe ngựa. Sở Ngọc Bảo liều mạng giãy dụa nhưng chẳng có bao nhiêu tác dụng, giận dữ rống vào bóng lưng thống lĩnh đi phía trước.

“Các ngươi dám động vào bản quận chúa sao? Mau thả bản quận chúa ra!”

“Thái Bối quận chúa thứ tội.”

Sở Ngọc Bảo bị cung nữ một hai đẩy vào trong xe ngựa đồng thời đem cửa đóng lại gài chặt.

Chu Bình có chút kinh sợ, rốt cuộc Tây Kha vương nghĩ cái gì mà đối xử với Sở Ngọc Bảo tàn nhẫn như vậy?

“Yên Thuyên quận chúa, Mộ Dung trang chủ mời lên xe.”

“Bản quận ngồi cùng xe với Thái Bối quận chúa được không?”

Thị vệ do dự một lúc miễn cưỡng mở khóa, Chu Bình liền nhanh nhẹn leo lên xe ngồi cùng Sở Ngọc Bảo. Vừa thấy Chu Bình, Sở Ngọc Bảo kiềm không được khóc to, tứ chi liều mạng bám víu lấy nàng.

“Ta không muốn hồi cung, ta không muốn gả cho Tịnh hầu, Bình nhi ngươi nói ta phải làm thế nào đây?”

Chu Bình khẩn trương giúp nàng vuốt lưng ổn định tinh thần: “Ngươi trước đừng khóc, ngươi khóc làm ta cũng rối theo.”

“Hoàng cữu mẫu không cần ta nữa rồi, ta phải làm sao đây? Hay là ta chết đi có được không?”

“Ngươi đừng có nghĩ quẩn, bây giờ hồi cung khuyên nhủ hoàng cữu mẫu của ngươi trước có khi sẽ thay đổi được?”

“Hảo, ta sẽ đi gặp nàng.”

Mất hai canh giờ thời gian xe ngựa mới dừng trước sân rồng, cửa xe vừa mở ra Sở Ngọc Bảo liền nhảy xuống chạy đi tìm Kha Lãnh.

Con đường đến tẩm cung của Kha Lãnh, Sở Ngọc Bảo vĩnh viễn cũng không thể nào quên được. Nàng lúc này chỉ biết chạy, cố sức chạy thật nhanh mặc kệ từng cơn gió lạnh thổi xuyên qua cơ thể. Nàng muốn biết bao nhiêu năm qua hoàng cữu mẫu xem nàng là gì?

Đại môn bị một lực đẩy ra Sở Ngọc Bảo xông thẳng vào trong tẩm cung.

Lúc này nội điện không chỉ có Kha Lãnh, mà còn có Thiên Lệ quận chúa, Sở tướng quân và hoàng thái hậu.

“Hoàng cữu mẫu không suy nghĩ lại Bảo Bảo sẽ không gặp ngài nữa!”

Thiên Lệ công chúa gắt gỏng đánh gãy lời nàng: “Hồ đồ, ngươi không thấy Thái hậu ngoại mẫu đang ở đây sao?”

“Hồ đồ? Phải, ta hồ đồ rồi, cho nên mới bị các ngài hết lần này đến lần khác lừa gạt!” Sở Ngọc Bảo nén xuống chua xót nhìn từng người oán trách: “Quyết định của hoàng cữu mẫu đột ngột như vậy nhất định là do các ngài ở phía sau gây sức ép, các ngài cho rằng mình làm như vậy là tốt cho ta sao?”

“Không vì tốt cho ngươi thì vì ai!? Đừng tưởng bản thân mình là quận chúa được đại vương sủng ái thì muốn làm gì thì làm.” Hoàng thái hậu giận dữ nện mạnh mộc trượng xuống sàn nhà: “Ai gia cho ngươi biết, dù ngươi có không muốn vẫn phải gả cho Tịnh hầu!”

“Ta không muốn! Có chết cũng không muốn!!”

Sở tướng quân nặng nề quát: “Ngươi không có tư cách lên tiếng ở đây!”

“Các ngài làm như vậy có nghĩ đến cảm nhận của ta hay không? Bắt ta gả cho một người ta không yêu, đây là vì ta hay vì bản thân các ngài!?”

“Không được ăn nói hàm hồ!”

“Ta không ăn nói hàm hồ, ta chính là thích hoàng cữu mẫu, chỉ muốn gả cho nàng!”

Chát!

Ngây người nhìn hoàng cữu mẫu uy nghiêm đứng trước mặt, gò má trái âm ỉ đau đớn nhắc nhở nàng chuyện vừa xảy ra. Sở Ngọc Bảo thậm chí không tin vào mắt mình, hoàng cữu mẫu lại có ngày đứng cùng chiến tuyến với người khác trách tội nàng?

“Quả nhân trước sau vẫn là hoàng cữu mẫu của ngươi!”

“Ngài là hoàng cữu mẫu của ta?” Sở Ngọc Bảo thê lương cười dài một tiếng, nước mắt như chuỗi ngọc đứt không ngăn lại được: “Những lời ngài từng nói với ta còn tính hay không? Hay cũng giống như bọn họ xem ta là kẻ ngốc chỉ muốn đùa giỡn tìm kiếm thú vị?”

Kha Lãnh lạnh lùng phất tay áo xoay lưng về phía nàng.

“Bao nhiêu năm qua ta cứ như vậy ngốc nghếch tin lời ngài nói, ngài rốt cuộc xem ta là cái gì chứ!?”

Hoàng thái hậu dung nhan lạnh nhạt lên tiếng: “Thái Bối là quận chúa đầu tiên của đại vương nên đắc sủng cũng là điều dễ hiểu, nhưng ngài làm như vậy có nghĩ đến hậu quả về sau hay không? Tiền triều ghi lại không biết bao nhiêu chuyện thúc chất, biểu huynh muội dâm loạn trong cung, tai hại thế nào chắc đại vương cũng hiểu rõ. Hôm nay có thêm một Thái Bối quận chúa, nếu không xử lý thoả đáng lấy gì để nhìn mặt bá quan văn võ trong triều?”

Kha Lãnh nặng nề siết chặt bàn tay, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tùy mẫu hậu định đoạt.”

“Nếu đại vương đã nói như vậy ai gia cũng không khách khí nữa, lập tức đưa Thái Bối đến thuỷ lao sám hối đi.”

“Thuỷ lao!?”

“Đại vương có gì không vừa ý?”

“K-Không có, nhi thần không dám.”

“Vậy cứ y lệnh mà làm!”

Cung nữ nhận mệnh bước lên khống chế Thái Bối quận chúa áp giải nàng đến thuỷ lao.

“Đại vương cũng nên đi theo.”

Kha Lãnh hít thở có chút không thông, máy móc gật đầu một cái.

 

 

Chu Bình vừa hồi cung lập tức chạy đi tìm Thái tử biểu tỷ đem toàn bộ câu chuyện kể cho nàng nghe. Chu Túc Nhi ở trong cung cũng biết được vài chuyện, Thái hậu phát hiện quan hệ bất chính giữa Tây Kha vương và Thái Bối quận chúa nên đưa ra hai lựa chọn. Một là Tây Kha vương từ bỏ hoàng vị cùng Thái Bối quận chúa rời khỏi Tây Kha, còn không Tây Kha vương phải dứt tình gả nàng cho Tịnh hầu.

Dĩ nhiên Tây Kha vương sẽ chọn hoàng vị, tất cả đều nghe theo Thái hậu an bài.

Chưa nói được vài câu cung nữ bên cạnh Sở Ngọc Bảo chạy đến truyền tin chủ tử nàng bị đưa đến thuỷ lao. Chu Bình không thể trơ mắt làm ngơ, liền cùng với Mộ Dung Ly Tranh và Thái tử biểu tỷ chạy đến thuỷ lao xem tình hình.

Lúc này Sở Ngọc Bảo bị giải vào trong thuỷ lao, hai tay hai chân bị xích sắt khống chế. Mỗi một khắc sẽ có cung nữ bước vào dùng dao cứa vào da thịt miệng vết thương liên tục bị một lực nước rất lớn tác động không thể cầm máu được.

Chu Bình đến đã muộn, Sở Ngọc Bảo một thân bạch y nhuộm đỏ máu, hơi thở yếu ớt như thể sắp tan biến.

“Các ngươi đang làm gì vậy hả? Mau thả Thái Bối quận chúa ra!”

Thái hậu không vui đánh gãy lời nàng: “Chuyện của Tây Kha không cần Liên Hạ quản!”

Mắt thấy tình hình không ổn, Chu Bình vội quay sang Thái tử biểu tỷ nài nỉ: “Biểu tỷ ngươi mau giúp nàng đi nếu không nàng sẽ chết mất!”

Chu Túc Nhi thần sắc ngưng trọng, trầm mặc rất lâu rồi nói: “Thái Bối quận chúa dù sao cũng là cốt nhục chí thân của Đại vương, ngài làm như vậy e rằng không thoả đáng.”

“Thái tử không cần quản chuyện Tây Kha bọn ta.”

“Bản Thái tử không phải lo chuyện của Tây Kha mà lo cho Thái Bối quận chúa. Nàng mới bao nhiêu tuổi, các ngươi đã đem loại cực hình này đặt lên người nàng, lẽ nào muốn lấy mạng nàng vừa lòng hả dạ?”

Ngoài này mọi người tranh cãi thì bên trong thuỷ lao Sở Ngọc Bảo đã sớm chịu không nổi, tay chân tràn ngập vết thương không thể cầm máu. Nước mắt hay nước trong thuỷ lao sớm đã phân định không nổi, hoá ra hoàng cữu mẫu trước nay chưa từng thuộc về nàng.

Người ngày trước luôn gọi Bảo Bảo, thích ôm nàng vào lòng nói những lời đường mật, từng ngày trở thành đại thụ che chở hoá ra lại có lúc nhẫn tâm đem nàng vứt bỏ.

Chỉ cách nhau một màn nước, máu rơi nhỏ giọt trên thềm đá lạnh lẽo.

Năm tháng đẹp đẽ đó tựa như giấc mộng, tỉnh lại rồi chẳng còn gì ngoài chua xót. Người kia vĩnh viễn là Tây Kha vương, vĩnh viễn là hoàng cữu mẫu và vĩnh viễn không yêu nàng…

Đến tận cùng, chỉ một mình nàng đa tình, đến tận cùng chỉ một mình nàng dệt giấc mộng thiên trường địa cửu.

Kha Lãnh trông thấy Sở Ngọc Bảo gục đầu xuống liền hốt hoảng đứng bật dậy, còn chưa kịp chạy đến đã bị Thái hậu ném cho một ánh mắt. Nhìn thấy Kha Lãnh trầm mặc đứng yên một chỗ, Chu Túc Nhi hiểu nữ nhân này đã hạ quyết tâm rồi.

“Bảo Bảo!!”

Chu Bình chạy được vài bước thì bị ai đó kéo ngược ra sau.

Nghi hoặc ngước mắt lên nhìn vừa vặn trông thấy Mộ Dung Ly Tranh, thần không biết quỷ không hay mang Sở Ngọc Bảo ra ngoài không một chút thương tổn.

Chu Bình đỡ lấy Sở Ngọc Bảo từ tay Mộ Dung Ly Tranh, vỗ nhẹ mặt nàng mấy cái: “Bảo Bảo, ngươi đừng dọa ta, mau tỉnh dậy đi!”

“Mau đưa Thái Bối quận chúa hồi cung!”

Chu Bình còn chưa biết làm cách nào đưa Sở Ngọc Bảo về thì Mộ Dung Ly Tranh đã cúi xuống bế nàng chạy đi trước. Chu Bình cũng nhanh chóng đuổi theo, không quên phân phó cung nữ đi gọi thái y.”

Thái hậu tức giận gõ mạnh mộc trượng xuống sàn: “Loạn cả rồi, các ngươi dựa vào cái gì mà xen vào chuyện Tây Kha!?”

Chu Túc Nhi nhìn theo bóng lưng Chu Bình hồi lâu rồi bình thản đáp lời: “Thái hậu mau quên thật, Tây Kha Thái vương từng lập một giao ước với Liên Hạ. Chỉ cần là chuyện Liên Hạ muốn, Tây Kha không được phép cự tuyệt, đừng nói đến một quận chúa ngay cả phế hậu bản Thái tử vẫn có thể làm rất tốt.”

Mặt thái hậu náy mắt biến trắng, năm ngón tay ghì chặt mộc trượng, nén xuống giận dữ để cung nữ dìu về cung.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: