"Người đi như chuyện xưa
Không một lời ngoái lại
Tháng năm lùi xa mãi
Ngỡ chìm vào bình yên
Ta ngỡ lòng đã quên
Chút tình xưa khờ dại
Thế mà dằng dặc đêm
Thế mà lòng tê tái
Thế mà chân đi mãi
Không qua mối tình đầu."
<Trích: Mối tình đầu - Bình Nguyên Trang>
***
Hà mới rời khỏi nhà Bình sáng hôm trước, thì đêm hôm sau đã nhận được điện thoại của Thư.
Đa phần những cuộc gọi xuất hiện sau mười giờ đêm đều là những cuộc gọi mang theo điềm chẳng lành. Vì thế chỉ trong lần đổ chuông thứ nhất, cô đã ngồi bật dậy, tỉnh táo tiếp chuyện nàng.
Tiếng gọi nghẹn ngào lập tức vang lên bên tai cô:
- Hà ơi.
Hà cau mày đáp: "Ừ, sao thế? Mày bình tĩnh đã, đừng khóc."
- Bình... Bình lại nhập viện rồi.
- Cái gì?
Cô vội rời giường, vừa dùng má giữ điện thoại vừa mở vali lấy quần áo. Trong khi Thư nức nở giải thích:
- Lúc tối tao có việc nên ghé qua chơi với nó, nó bảo hôm qua mày quay về Nam. Sau đó hai đứa tao đang nói chuyện thì tự nhiên thấy... thấy nó ra máu... Tao đưa nó đến bệnh viện thì bác sĩ bảo tình trạng xấu lắm, nó cũng ở trong phòng cấp cứu gần hai tiếng đồng hồ rồi. Tao sợ quá, làm sao bây giờ hả mày? Lỡ chẳng may mẹ con nó bị sao...
- Mày đừng nói lung tung, bây giờ tao qua.
***
Thư ngạc nhiên khi trông thấy cô tất tả chạy đến.
- Tao tưởng mày đi rồi?
Hà thở hổn hển đáp:
- Nam với bắc cái gì? Mày nhìn tao xem có giống nỡ lòng mặc kệ Bình trong tình trạng này không? Tao biết ngay mà, tao mới chỉ rời khỏi cậu ấy một hôm. Nhưng tại sao phẫu thuật gần hai tiếng đồng hồ mày mới gọi cho tao?
- Tao nghĩ chỉ chốc lát là xong nên không vội phiền mày.
- Phiền cái đếch gì?
Hai người đồng thời ngồi xuống ghế. Cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa lạnh lẽo vẫn đang đóng chặt, chẳng hiểu sao đôi tay đặt trên đùi liên tục phát run.
Thư thấy vậy liền chủ động nắm tay cô, ánh mắt còn đỏ sọng vì khóc chẳng giấu nổi vẻ đau lòng.
Rồi nàng nói:
- Trước khi vào phòng cấp cứu, bác sĩ bảo tao mặc dù đứa bé vẫn còn hy vọng nhưng không nhiều, cho nên người nhà cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Vả lại thể trạng cái Bình vốn không tốt, từ lúc chuẩn bị ly hôn tao đã thấy nó gầy rộc đi rồi.
- Còn nước còn tát. - Cô kịch liệt phủ nhận. - Chẳng phải bác sĩ đã nói vẫn còn hy vọng ư? Thế thì chúng ta cứ hy vọng đi, cũng đâu có mất gì?
Trong thời gian chờ đợi cánh cửa im lìm trước mặt mở ra, Hà chẳng thể ngồi yên thêm nữa mà đứng dậy đi đi lại lại. Thỉnh thoảng cô còn sốt ruột cúi đầu nhìn đồng hồ để đếm từng giây phút trôi qua. Mãi đến khi bác sĩ xuất hiện, cô mới dừng toàn bộ hành động, nhanh chóng tiến đến hỏi:
- Tôi là người thân của cô Nguyễn Thanh Bình, cô ấy thế nào rồi thưa bác sĩ?
Nữ bác sĩ chậm rãi tháo khẩu trang, trả lời:
- Trước mắt đã ổn rồi, lát nữa hai mẹ con sẽ được chuyển sang phòng hồi sức. Cô vừa nói cô là người thân của cô ấy đúng không? Mời cô đi theo tôi.
Cô ngoảnh lại dặn Thư:
- Mày ở đây chờ Bình nhé, tao đi một lát rồi về.
Nàng gật đầu đáp: "Ừ, mày cứ đi đi."
***
- Cô có quan hệ thế nào với bệnh nhân?
Trên đường tới phòng làm việc, bác sĩ vừa liên lạc với bên xét nghiệm vừa tranh thủ hỏi thăm.
- Chúng tôi là bạn thân.
- Vậy còn chồng cô ấy hay người nhà thì sao?
Hà hơi sững lại, lòng tràn đầy nghi hoặc. Rốt cuộc nàng gặp vấn đề gì mà cần trao đổi với chồng hoặc người nhà?
Thế nhưng cô vẫn bình tĩnh giải thích:
- Cô ấy và chồng đã ly hôn, hiện tại gia đình thì chỉ còn bố đang ở quê. Bác sĩ có gì cứ trực tiếp trao đổi với tôi.
Nữ bác sĩ gật đầu rồi tiếp tục nói:
- À, tôi chưa giới thiệu với cô, tôi là Nguyễn Diệu Hường, cô cứ gọi tôi là Hường hay bác sĩ Hường cho thoải mái.
Nhìn vị bác sĩ trạc tuổi Kiều, cuối cùng cô mỉm cười đáp:
- Vậy tôi xin phép gọi là bác sĩ Hường.
Bác sĩ tỏ ý không thành vấn đề.
- Cô ngồi đi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu giải thích.
Hà "dạ" một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Trong khi Hường mở file kết quả của nàng lên rồi xoay màn hình để cả hai đều nhìn thấy.
- Sở dĩ tôi muốn gặp gia đình là vì hiện tại chúng tôi phát hiện cổ tử cung của bệnh nhân tương đối ngắn, nếu tình trạng này không thể cải thiện thì trong tương lai khả năng cao bệnh nhân sẽ sảy thai hoặc sinh non.
Nhìn màn hình trong trạng thái chẳng hiểu gì nhưng nghe phân tích vẫn thấy sợ. Đành đợi sau khi tiếp thu toàn bộ lời nói của bác sĩ, bấy giờ cô mới ngập ngừng hỏi: "Vậy... vậy nếu như muốn cải thiện... thì phải làm sao ạ?"
- Có thể dùng thuốc hoặc tiến hành khâu eo. - Bác sĩ chỉ lên màn hình. - Để dễ hiểu thì tức là chúng tôi sẽ tiến hành khâu phần này của tử cung, sau đó giữ đến ngày dự sinh sẽ tiến hành cắt chỉ và sinh như thường. Chỉ là không phải ai cũng đảm bảo sức khỏe để thực hiện phẫu thuật. Cho nên ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu làm các xét nghiệm cần thiết để đánh giá tình hình bệnh nhân.
Cô khẽ buông tiếng thở dài.
- Đây là lần đầu tiên cô ấy mang thai phải không?
- Dạ.
Thấy sắc mặt tái nhợt của người đối diện, bác sĩ đành lấy hai viên kẹo trong lọ rồi đặt vào tay cô, động viên rằng:
- Tươi tắn lên nào, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi. Đặc biệt là khi bệnh nhân chỉ còn cô bên cạnh, thì cô hãy trở thành trụ cột tinh thần để cô ấy có thể dựa vào.
Hà mỉm cười đứng dậy, không quên khom người nói tiếng cảm ơn.
***
Cô gọi điện cho Thư hỏi số phòng rồi nhanh chóng chạy tới.
Nhìn đồng hồ đã điểm hơn ba giờ, cô nói với nàng rằng:
- Phòng chỉ có một giường đơn, hay mày thuê nhà nghỉ gần đây rồi tranh thủ chợp mắt, sáng mai hẵng qua.
- Thì mày cứ ngủ đi, tao có bắt mày thức đâu? - Thư ngồi xuống ghế rồi chép miệng cằn nhằn. - Nãy hoảng quá nên chưa kịp điều tra kỹ hơn về mày. Mày dám nói dối cái Bình là vào Nam, mày lươn lẹo thật đấy. Trần đời tao chưa gặp ai như mày.
- Không thì còn lý do nào khác hợp lý hơn? Ở nhà cậu ấy mãi tao cũng thấy bất tiện, mà tao lại không an tâm khi để cậu ấy một mình.
Đương nhiên Thư không tin lời cô, song cũng thôi không bắt bẻ vì sợ cô khó xử. Cuối cùng đành chuyển chủ đề.
- Lúc nãy bác sĩ nói sao?
- Bác sĩ trình bày vấn đề của Bình cho tao, dặn phải làm các xét nghiệm cần thiết để đánh giá xem có thể phẫu thuật được không.
- Mày giải thích như giải thích ấy.
- Súc tích thế còn muốn sao?
Nàng hơi bĩu môi, sau đó bất ngờ chống cằm nhìn cô chằm chằm. Bị nhìn trong khoảng thời gian dài khiến cô xuất hiện cảm giác không thoải mái.
- Gì?
- Hà này. - Thư mân mê hai tay. - Thú thực tao có điều muốn hỏi mày từ rất lâu rồi, rất lâu rồi...
- Mày còn nói với tao bằng cái giọng mày dùng để dỗ con là tao cho mày đáp đất từ đây đấy.
- Xin lỗi nhé, tao làm mẹ hơi lâu.
Thấy ánh mắt Hà hiện rõ lời cảnh cáo "tao sắp ném mày xuống thật đấy". Thư lập tức mạnh dạn đặt câu hỏi:
- Đây đây, tao không đùa nữa. Mày thích cái Bình đúng không? Tao chỉ có duy nhất một câu này thôi. Mày thích cái Bình đúng không?
Trước sự tò mò nằm ngoài dự đoán, Hà chỉ mím môi im lặng. Hồi lâu sau mới thong thả gật đầu.
- Ừ, thích, đương nhiên là thích. Bình vốn là kiểu người dễ chiếm được thiện cảm mà. Ai chẳng thích cậu ấy?
- Mày thừa hiểu đó không phải ý của tao.
- Thế ý của mày là gì?
- Mày thích cái Bình theo phương diện tình cảm nam nữ. À không không, phải là mày yêu cái Bình theo phương diện tình cảm nam nữ.
Hà bất ngờ bật cười, tiếng cười hiển nhiên cũng khiến Thư trở nên ngơ ngác.
- Thư ạ, tao không thích Bình theo tình cảm nam nữ, càng không yêu cậu ấy theo tình cảm nam nữ. Tao là chính tao, tao là con gái, tao là phụ nữ.
Chỉ cần lượng thông tin ít ỏi vậy thôi, Thư cũng đủ hiểu cô đang muốn truyền tải điều gì. Nàng nhỏ giọng nói xin lỗi rồi bổ sung:
- Thực ra tao biết tình cảm của mày từ năm lớp mười hai cơ. Mày thể hiện rõ lắm luôn.
- Thế sao mày không nói với Bình hay nói với thằng Long hoặc người xung quanh?
- Vì tao là bạn mày.
- Cảm ơn mày.
Bốn mắt chạm nhau. Dẫu đôi mắt Thư ánh lên nhiều tâm sự, nhưng lời thốt ra chỉ ngắn gọn rằng:
- Tao hiểu mày nhiều hơn mày tưởng đấy. Chẳng qua mày không để ý đến tao thôi.
- Nếu tao nói từ bé đến giờ chỉ có duy nhất hai người mà tao để ý thì mày có tin không?
- Tin. Ai chứ chị Hà Tém thì tao tin vội.
- Tóc tao dài lắm rồi, đừng gọi tao như thế.
- Hà Tém vẫn mãi là Hà Tém, mày muốn thay đổi biệt danh thì đồng thời phải tìm chỗ thay da đổi thịt đi.
---
8.8.2023
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)