"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về..."
<Trích: Chút Tình Đầu (1) - Đỗ Trung Quân>
***
- Hà ơi, năm nay mày lại định tiếp tục không về họp lớp đấy à? Kỷ niệm 15 năm ra trường, hay là mày cố gắng thu xếp công việc rồi về thăm chúng tao một chuyến...
Đầu dây bên kia liên tục vang lên lời động viên của Thư:
- Cả năm trời chỉ có một lần, mà lần nào cũng vắng mày, chúng tao cũng nhớ mày lắm chứ. Mày về đi, nhé?
Hà nghe bạn nói vậy, những ngón tay đang kẹp và xoay cây bút máy thoáng ngừng lại. Qua một lúc cô mới chậm rãi đáp:
- Ừ, mày nhắn với mọi người tao cũng thế.
- Nhắn cái gì? Mày về đi, về một lần thôi để chúng tao xem bây giờ mày mặt ngang mũi ngửa thế nào. - Thư khẽ thở dài. - Thằng Công cứ nhắc mày suốt, thằng Bảo vài lần vào Nam công tác, muốn gặp mày lắm nhưng lại không có địa chỉ. Chúng nó hỏi tao mà tao thì khác đếch gì? Ngoại trừ tình cờ biết số điện thoại mày thì tao nào biết gì về mày? Mày cứ như Chủ tịch nước ấy.
Thư ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Mày với cái Bình ngày xưa thân nhau lắm mà, giờ mày cũng không nỡ hỏi thăm nó một câu.
Bình...
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên quen thuộc, cái tên đã ăn sâu vào tâm trí, Hà liền cúi đầu trầm mặc. Thầm nghĩ thân ư? Ừ, đúng là thân thật, thân đến mức cả tuổi trẻ của cô vĩnh viễn chỉ dám dùng từ này để hình dung.
Thư đợi một lát không thấy Hà trả lời bèn cất tiếng hỏi:
- Mày vẫn còn nghe tao nói đấy chứ?
Cô giật mình đáp:
- Ừ, tao vẫn đang nghe đây. Để tao xem tình hình thế nào, tao sẽ gọi lại cho mày sau.
- Năm ngoái mày cũng nói thế, năm kia mày cũng nói vậy.
Hà im lặng.
- Thôi, tao đi ngủ trước nhé. Mày tính thế nào thì tính, về gặp thầy cô bạn bè chứ có phải gặp quỷ đâu?
Hai người trao đổi thêm vài câu rồi tắt máy. Bấy giờ Hà mới xoa xoa hốc mắt mỏi nhừ, sau đó vô tình nhìn về phía tấm ảnh được đóng khung gỗ để bên cạnh máy tính. Trong ảnh là đôi thiếu nữ ngồi dưới gốc phượng. Một người mặc áo trắng quần bò, ôm guitar; người ngồi cạnh mặc áo dài, tay chống cằm và mỉm cười lắng nghe.
Đó là Bình - Nguyễn Thanh Bình, mối tình đầu thuần khiết còn chưa kịp nở rộ theo hàng phượng vĩ, thì đã chính thức khép lại trong khoảnh khắc nàng đặt bút ghi xuống phía góc dưới tấm ảnh của cô.
Ngày 20 tháng 6 năm xxxx - Thanh Bình và Ngọc Hà, bạn thân.
Người thiếu nữ ấy. Người thiếu nữ nắm giữ mùa hè của cô. Người thiếu nữ nắm giữ tình yêu thầm lặng kéo dài một thời tuổi trẻ. Và đối với nàng, cô mãi mãi chỉ có thể gọi nàng bằng hai tiếng "bạn thân".
Cũng chính vì lẽ đó, cô mới quyết định rời khỏi quê hương để vào Nam lập nghiệp. Cô đã chạy trốn, chạy trốn khỏi lời yêu không thể bày tỏ, chạy trốn khỏi Bình, chạy trốn khỏi chính tình cảm thuở mười tám đôi mươi.
Đoạn, Hà vươn tay cầm khung ảnh lên rồi vuốt ve một cách trân trọng. Thỉnh thoảng nghĩ đến nàng, cô lại tự hỏi mình còn lưu luyến Bình không? Sau đó sẽ tự khẳng định: "Còn, còn chứ!". Cô luôn luôn mong và thường xuyên nhớ nàng.
***
Ngày nhận được tin Hà đã đặt vé máy bay và chuẩn bị ra Bắc, Thư hào hứng tới nỗi mất ngủ. Thậm chí điện thoại của cô không chỉ nóng lên bởi đối tác, mà còn nóng lên bởi hàng tá cuộc gọi liên tiếp của nàng.
Cô nói:
- Coi như tao xin mày, mày cứ bình thường giúp tao. Mày nhiệt tình như thế làm tao phát hoảng.
Thư cười khanh khách.
- Tại tao sốt ruột quá. Hôm ấy tao sẽ tự lái xe lên sân bay đón mày. Hay để tao thêm mày vào nhóm lớp nhé, chúng nó hóng mày lắm đấy.
- Đừng. - Cô vội ngăn cản. - Tao về mày cứ để tao về thôi, Thư, mày phải tôn trọng quyết định của tao chứ?
- Ừ ừ ừ, tao không ép mày nữa. Có điều hôm đấy tao chắc chắn phải đón được mày. Để tao rủ Bình nữa nhé.
Không biết không có tội.
Hà nghĩ vậy, đành bất lực cười mà rằng:
- Tùy ý mày.
Kỳ thực đã không biết bao nhiêu lần cô tự mường tượng ra viễn cảnh gặp lại Bình. Nàng hiện tại hẳn sẽ khác nàng khi xưa rất nhiều, và cô sẽ ôm lấy nàng giống như trước đây, sẽ mỉm cười và nói: "Bình ơi, tớ về rồi".
Hoặc cũng có thể cô sẽ không nói gì cả, dẫu sao kẻ đã cụp đuôi bỏ trốn trước là cô.
Suy tới nghĩ lui, cuối cùng Hà kết luận tỉ lệ xảy ra trường hợp hai có vẻ lớn hơn nhiều so với những cử chỉ âu yếm ở trường hợp một.
Buổi sáng ngày lên máy bay, cảm xúc trong lòng cô vô cùng khó tả.
15 năm. Cô đã rời khỏi nơi lưu giữ tuổi trẻ của mình 15 năm. Thậm chí có những khoảnh khắc bần thần nghĩ lại, chính cô cũng không ngờ thời gian xa quê đã lâu đến thế.
Thời điểm Hà kéo hành lý tiến ra đại sảnh, đã là chuyện của hơn hai tiếng sau.
Cô dừng bước, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó dừng ở khoảng sân đang bị bao phủ bởi cái nắng gay gắt, tự nhủ phải lâu lắm rồi bản thân không được cảm nhận sự oi ả tới mức ngộp thở này.
Cuối cùng, hai mắt cô dừng trên người phụ nữ tóc ngang vai đang giơ cao tấm bảng đề ba chữ Hoàng Ngọc Hà, thỉnh thoảng còn lắc lư thu hút sự chú ý.
Cô nhoẻn miệng cười, nhanh chóng sải bước về phía nàng.
- Mày đợi tao lâu chưa?
Thư giật mình, ngơ ngác đánh giá người phụ nữ đeo kính đen trước mặt thật lâu rồi mới lắp bắp hỏi:
- Mày... mày là Hà sao?
Nghe tới đây, Hà liền cười rộ lên, trêu:
- Xin lỗi, chắc là cô hoặc tôi nhận nhầm người rồi.
Tấm biển ghi tên cô dần hạ xuống, sau đó Thư vòng tay ôm chặt lấy cô.
- Mẹ ơi, mày... mày thay đổi nhiều quá. Ngày xưa mày có khác nào thằng con trai đâu. Trên thì cắt tóc tém, dưới thì quần bò rách, lúc nào trông cũng bụi bặm khiến ai nấy nhìn đều phát ngán. Nào tưởng tượng được mày lột xác ngoạn mục thế này?
Hà vẫn cười, dung túng để nàng ôm, bàn tay thỉnh thoảng nâng lên vỗ nhẹ lưng nàng. Chỉ là trong lòng hơi chùng xuống vì không thấy Bình.
Thư cũng nhanh chóng giải thích:
- Hôm qua tao gọi cho Bình nhưng nó bảo sáng nay bận việc ở tòa nên không đến đón mày được, hẹn mai gặp.
Hà ngạc nhiên.
- Ở tòa?
Cách đây vài năm, cô nghe phong thanh rằng nàng tốt nghiệp khoa xuất bản, sao bây giờ lại biến thành Tòa án rồi?
Thư chép miệng đáp:
- Mày đúng là vô tâm thực sự, Bình với chồng nó đang hoàn tất thủ tục ly hôn.
Cô lặng người, trong khi tiếp tục nói:
- Cái Bình mới lấy chồng ba năm vì nhà nó ầm ĩ về vụ này suốt. Cuối cùng ở với nhau chán thì bỏ, con cái cũng chưa có. Khổ, xinh gái hiền lành như thế...
Hà hé miệng, song chợt nhận ra mình chẳng biết phải tiếp câu chuyện này ra sao. Mà Thư không muốn làm khó cô, chủ động kết thúc và đề nghị:
- Thôi, tao đưa mày về nhà tao nghỉ ngơi trước nhé. Mai chúng ta về trường một thể.
Nàng giúp cô kéo hành lý. Tuy nhiên đi một đoạn lại phát hiện ra cô vẫn còn bất động.
- Hà, mày nghe tao nói không đấy?
- À... - Hà thốt lên một tiếng. - Nghe chứ.
Sau đó bước tới bên nàng.
Hai người đi thẳng tới nơi đỗ xe. Trời hôm nay nắng như đổ lửa, nhiệt độ trên điện thoại cũng ước chừng 39 - 40 độ. Khiến Thư vừa cất vali vào cốp vừa làu bàu:
- Thời tiết này rán trứng cũng chín.
Khi đã yên vị trên xe, nàng mới tiếp tục trò chuyện:
- Mày nói thật với tao đi, mày với cái Bình đang yên đang lành sao lại thành như thế? Tao để ý từ lúc tốt nghiệp rồi mày bất ngờ bỏ vào Nam, cái Bình cũng thay đổi hẳn. Mỗi lần họp lớp, ai nhắc đến mày mắt nó cũng rưng rưng.
Hà lảng tránh bạn bằng cách nhìn ra cửa sổ.
- Tao không biết. Chắc là duyên cạn nên tình bạn cũng cạn thôi.
Thư khẽ buông tiếng thở dài.
Thư lấy chồng tương đối sớm, bởi vậy hiện tại con gái đầu lòng của nàng đã mười một tuổi, con trai út đã tám tuổi. Đặc biệt là cô con gái giống mẹ nên trông xinh xắn, trắng trẻo, khi cười lên lại càng y như tạc.
- May quá, tao chỉ đẻ thuê cho lão Thế thằng cu Thóc, chứ cái Gạo giống tao. Mà mày cũng tính chuyện chồng con đi chứ? Hơn ba mươi rồi.
Hà nhún vai đáp:
- Không muộn.
Vì Thư đưa cô về nhà, "cưu mang" cô hai bữa cơm và ngủ nhờ một đêm. Cho nên đêm hôm ấy cả hai đã tâm sự với nhau rất nhiều.
- 15 năm... - Nàng lầm bầm rồi nghiêng đầu nhìn cô. - Tao cứ ngỡ thời gian trôi chậm, giờ thì tốt rồi, tao muốn níu lại một chút cũng không kịp.
Hà nhìn chằm chằm lên trần nhà, thầm nghĩ đúng vậy, muốn níu lại một chút cũng không kịp.
Cô đắn đo thật lâu, cuối cùng cũng quyết định ngỏ lời:
- Bình... vẫn sống tốt chứ? Giờ cậu ấy ở đâu?
- Sao mày không để lát nữa trực tiếp gặp rồi hỏi nó? Lịch trình đơn giản thế này, chúng ta sẽ về trường làm lễ kỷ niệm, chụp với nhau mấy bức ảnh, sau đó đi ăn.
Thấy nàng chẳng có ý chia sẻ với mình, cô đành im lặng.
***
Thư lái xe đưa Hà về quê khi đồng hồ báo bảy giờ. Cảnh vật thay đổi quá nhiều, thậm chí có những nơi mới khởi công xây dựng khiến cô không thể xác định được phương hướng.
May mắn thay, một vài cuộc gọi từ khách hàng đã tạm thời giúp cô phân tán những cảm xúc mãnh liệt đang cuồn cuộn trong lòng.
Chiếc xe chẳng biết từ khi nào đã rẽ vào con đường nhỏ. Hà khéo léo nói thêm vài câu với khách hàng, cuối cùng bỏ điện thoại xuống, nhìn chằm chằm cổng trường đã trở nên xa lạ với mình.
Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc. Nhưng đã kết thúc liệu có thể lại bắt đầu?
Thư biết Hà thấy lạ liền hỏi:
- Thế nào? Khác nhiều nhỉ? Cổng trường mới đập đi rồi tu bổ lại cách đây mấy năm. Đợt lớp mình về có mấy đứa còn ôm nhau khóc, buồn cười lắm.
Cô ngơ ngác gật đầu.
Sau khi bảo vệ mở cổng, nàng nhanh chóng lái xe vào sân. Đỗ xe xong liền nói với cô:
- Tao vẫn chưa báo với ai việc mày về ngoài cái Bình.
- Ừ.
Hà trả lời qua loa vì toàn bộ sự tập trung của cô còn đang dùng để tìm kiếm hàng phượng vĩ năm ấy.
Kia rồi!
- Mày cứ như người mất hồn ấy. Đi, hôm nay tao sẽ biến mày thành vedette.
Thư bỗng nắm lấy cổ tay cô, nhanh chóng kéo cô về dãy nhà nơi có phòng học cũ.
Hà rời mắt khỏi hàng phượng vĩ. Cuối cùng cảm nhận rõ trái tim đập rất nhanh và mạnh. Quá nhiều kỷ niệm dồn dập đánh úp khiến cô không tài nào thở nổi, đặc biệt là lát nữa cô sẽ phải chạm mặt với Bình.
Nàng vừa là người cô nhớ phát điên, đồng thời vừa là người cả đời cô không muốn gặp lại.
Tình đầu của cô, mối tình duy nhất của cô, người làm cho mỗi mùa hè sau này của cô chỉ tràn ngập dư vị của ký ức.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa lớp, Hà thoáng nghe tiếng ồn ào trong phòng học truyền ra ngoài. Mọi thứ vẫn giống như năm ấy, vẫn giống như năm tháng mỗi người các cô còn là những cô cậu học trò.
Chỉ đáng tiếc rằng thời niên thiếu của các cô đã mãi xa mất rồi.
- Ơ kìa...
Âm thanh ngạc nhiên của ai đó chợt vang lên, khiến hàng chục con mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.
Thư nhoẻn miệng cười, khẽ dịch thân thể để Hà lộ rõ hơn. Tự hào giới thiệu:
- Đoán xem năm nay tao mời được ai về này.
Phòng học lập tức nhao lên, mọi người đồng loạt đứng dậy, người oán hận trách cứ, kẻ vui mừng cảm thán không thôi.
- Từ lúc tốt nghiệp mày cứ như biến mất ấy Hà ạ.
- Mày chẳng khác gì mấy nhỉ? Vẫn cứ như thuở mười tám đôi mươi.
- Khác mà, mày không thấy nó nữ tính hơn à? Chị Hà "Tém" bụi bặm nhất trường thế mà xinh quá đi mất.
- Trổ mã muộn màng thế Hà ơi.
Hà ngượng ngùng mỉm cười.
- Bình, cái Hà về kìa.
Chẳng biết ai đột nhiên nhanh miệng gọi. Mọi người lập tức hiểu ý tản ra, chừa lại bàn thứ hai dãy đối diện bàn giáo viên.
Trong khoảnh khắc đó, Hà nghĩ rằng bản thân đã thực sự trở về tuổi mười tám.
Khung cảnh vẫn như giống trước đây, Bình ngồi bên trong, khuôn mặt và từng cử chỉ đều toát lên vẻ nhẹ nhàng, ngay cả mỗi ánh mắt hay nụ cười cũng đều làm cho đối phương cảm giác bình yên.
Để rồi có một thời Hà đã từng say mê như thế. Hà đã đắm mình trong ánh mắt của nàng, trong sự quan tâm chân thành của nàng như thế.
- Mày mau về chỗ đi, chúng ta chụp trước một tấm ảnh. Lát nữa cô Sang mới tới.
Đoạn, Thư đẩy nhẹ vai cô, nhỏ giọng nói:
- Nhanh lên, nó đang chờ mày đấy.
---
Chú thích:
(1) Bài thơ đã được nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ thành bài hát Phượng Hồng.
---
20.06.2020
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)