Bách Hợp Tiểu Thuyết

3

913 0 6 0

"Hãy cho anh bàn tay nhiều lo lắng
Ngón tay mềm xao xuyến giấc mơ anh
Niềm mơ ước trong đêm dài quạnh quẽ
Đôi tay ngà cứu vớt cuộc đời anh
Níu tay em vào khốn cùng cạm bẫy
Chốn kinh hoàng, vội vã, bẽ bàng nhau
Nắm tay em, nước tan từ băng giá
Bàn tay anh đẫm ướt chạnh lòng đau..."

<Trích: Bàn Tay Elsa (Le Mains D'Elsa) - Louis Aragon | Hải Đà dịch>

***

- Ối cha mẹ ơi, đừng đánh nhau nữa. Chúng mày sắp làm loạn cả cái lớp này rồi.

Thư ra sức lôi kéo người mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò rách tả tơi sang một bên. Trong khi bên còn lại, mọi người cũng đang cố gắng giữ đối phương, ngăn không cho cả hai tiếp tục xông vào nắm tóc và đấm đá nhau.

- Con ranh con, mày thích thái độ không? Mày cậy lớp mày ở đây nên bố mày không dám đánh mày à?

Hà đẩy Thư ra khỏi mình, sau đó vuốt vội mái tóc tém đã thành danh. Cuối cùng nhào tới, liên tục đạp vào đùi nữ sinh trước mặt.

- Cô Sang, cô Sang đến rồi...

Long vừa nói vừa kéo cô chuẩn bị chuồn bằng cửa sau. Đáng tiếc rằng vẫn chậm một bước, cô Sang cùng tà áo dài thướt tha đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Vừa thấy cảnh tượng hỗn loạn, cô đã nhíu mày thật chặt:

- Hà, em lại làm gì vậy? Sắp hết lớp 11 rồi, em vẫn cứ không chịu trưởng thành, vẫn cứ sống mãi cuộc đời như thế này ư?

Hà nhìn "kẻ thù" bằng hai con mắt nảy lửa, lầm bầm: "Lát nữa tan học mày chết mẹ mày với tao", sau đó mỉm cười trả lời cô giáo:

- Vâng ạ.

Cô Sang giận tím mặt.

- Chỉnh lại tóc tai quần áo, theo cô về lớp.

Hà toan hé môi phản bác thì Long đã nhanh trí bịt chặt miệng cô.

- Chị mình ơi, thời gian còn dài, lát nữa mình khử con ranh này sau.

Trên đường về lớp, Hà chẳng những không ăn năn mà còn nghiêm túc suy nghĩ tan học nên chặn đánh nó ở đâu cho dễ?

Khi đã dừng trước cửa lớp, cô Sang bỗng cất lời:

- Em thu dọn sách vở đi.

Không chỉ Thư, Long, mà đám trẻ trong lớp cũng đều ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ có một vài đứa to gan đoán lần này Hà Tém chắc chắn sẽ bị đình chỉ hoặc là buộc thôi học rồi. Con gái con đứa quái thai, hở ra một cái là động tay động chân.

Hà cũng không ý kiến hay kháng cự, chỉ lặng lẽ về vị trí cuối lớp đem mấy quyển sách nhàu nhĩ nhét vào chiếc cặp cũ rích đã bạc màu.

Chờ học trò thu dọn xong, bấy giờ cô Sang mới tiếp tục lên tiếng, mà lần này đối tượng không phải cô.

- Nga chuyển xuống vị trí của Hà, còn Hà, em lên ngồi cạnh Bình nhé.

Tiếng nói của cô như tiếng sấm giữa trời quang.

- Cô ơi... cái Hà nó đánh chết cái Bình mất...

Các bạn học đứng quây quanh cô Sang, lo lắng thì thầm:

- Cái Bình hiền lắm, mà cái Hà... Ôi, cô mà làm vậy thì tội cái Bình lắm cô ơi.

- Cô cứ để cái Hà ngồi cuối cũng được cô ạ.

Cô Sang vẫn kiên quyết không động lòng trước lời xin xỏ của đám học trò nhỏ. Chỉ hỏi Bình - nữ sinh đang đọc sách rằng:

- Bình, cô chuyển bạn Hà lên được không em?

Nghe cô hỏi, nàng ngẩng đầu, mỉm cười đáp: "Được ạ", sau đó tiếp tục đặt sự chú ý vào trang giấy đầy chữ.

Hà chép miệng, đặt "chiếc bao tải" lên bàn rồi ngồi xuống. Đúng lúc đó, tiếng trống trường báo hiệu tiết học mới bắt đầu. Cho nên cô Sang chỉ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi, để đám học trò xúm xít lại thì thầm:

- Hà, mày đánh nhau bị cô Sang bắt được à?

- Thì bắt được nên mới phải chuyển chỗ đấy.

- Thôi mày xong rồi Hà ạ, ngồi bàn hai mày sẽ thành trung tâm của sự chú ý.

Hà chép miệng lần hai, sau đó dùng tay làm gối, nằm dài ra bàn ngủ.

Dù đã học cùng nhau sắp hết năm thứ hai, thế nhưng Hà vẫn chưa từng nói chuyện với Bình. Phần vì nàng ngồi đầu cô ngồi cuối, phần vì thành tích học tập của nàng luôn đứng đầu lớp, còn cô thì ngược lại.

Hà chẳng biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ biết người ngồi cạnh đột nhiên lay nhẹ cổ tay cô, gọi:

- Hà ơi.

Đó là lần đầu tiên, cũng là tiếng gọi nhẹ nhàng đầu tiên dành cho một đứa cả ngày chỉ biết đánh nhau phá phách.

Hà không có bố mẹ. Hay nói một cách chi tiết hơn, bố cô bỏ đi khi cô chưa được sinh ra. Đến năm sáu tuổi, người đàn bà cô gọi là mẹ cũng theo chân tình mới mà sẵn sàng bỏ cô đi mất.

Hà ở với gia đình bác ruột được ba năm, ba năm đó đối với cô mà nói chẳng kém gì địa ngục. Vừa phải làm việc quần quật, vừa sểnh ra là ăn đòn thay cơm.

Năm chín tuổi, cô quyết định trốn vào chiếc xe tải chở thóc và rời khỏi địa phương đã khiến mình sống cuộc đời tối tăm ấy. Sau đó cô may mắn được một cặp vợ chồng không con nhận nuôi, họ đối xử với cô rất tốt. Hà an lòng và những tưởng rằng hạnh phúc đã mỉm cười với mình, thì đến năm lớp 8, bố mẹ nuôi của cô bất ngờ gặp tai nạn và qua đời. Toàn bộ tài sản trong nhà bị họ hàng giành giật hết.

Lại một lần nữa, cô chìm vào kiếp sống lang thang.

Thế rồi cô gặp chị Kiều.

Chị dẫn cô đến câu lạc bộ bida, hay nói cách khác là một quán ăn chơi nghiện ngập trá hình. Sau này cô mới biết sở dĩ cô sống tại đó nhưng không ai dám làm gì, bởi chị Kiều dọa đứa nào làm cái Hà nghiện, chị sẽ cắt cổ đứa đó.

Cho nên Hà sống ở câu lạc bộ tới giờ. Thời gian trôi qua dần quen biết không ít đàn anh, đánh nhau lại càng không phải hỏi.

Người nâng đỡ cô tuy vẫn là chị Kiều, nhưng người trông coi chăm sóc lại là anh Bằng - quản lý.

Anh dạy cô võ, cũng là người dạy cô thế nào là đi thu họ. Lần đầu tiên Hà biết cảm giác đấm đá, phần lớn đều nhờ anh Bằng dẫn theo để học tập.

Vì hoài niệm quá khứ nên Hà không trả lời Bình. Mà nàng thấy bạn im lặng mãi cũng đánh liều lặp lại lần hai.

- Hà ơi.

Cô nhíu mày, cộc cằn đáp:

- Làm sao?

- Tan học rồi. - Nàng mím môi. - Mọi người cũng đã về hết...

Hà đứng dậy, thái độ vẫn chẳng hề tốt đẹp.

- Thế sao mày không về?

Bình hơi cúi đầu, nhỏ giọng giải thích:

- Cậu ngồi ngoài, tớ không ra được.

Cô lập tức tuôn một tràng:

- Mày học giỏi mà cách xử lý trong cuộc sống bị đần à? Tao ngồi ngoài thì mày cứ kéo bàn dưới xuống rồi lấy chỗ đi ra chứ sao? Mẹ tiên sư. Học giỏi lý thuyết thì ít ra cũng phải biết vận dụng kiến thức vào cuộc sống chứ?

Đang yên đang lành bỗng dưng bị mắng té tát. Bình ấm ức mãi mới hé môi đáp:

- Tớ sợ làm cậu tỉnh.

Hà thần người, hiển nhiên không ngờ nàng lại giải trả lời như thế.

Cục tức tuy dồn trong cổ họng nhưng không có cách nào tiết ra. Cô hít sâu một một hơi, cuối cùng xoay người rời khỏi bàn. Sau đó xách cặp ra khỏi lớp trước nàng.

Hình như đã tan học từ rất lâu. Vì bấy giờ nhà xe chỉ còn chỏng chơ vài chiếc, trong đó bao gồm hai chiếc của cô và nàng. Để rồi khi cô vừa chạm vào yên xe, bảo vệ bỗng xuất hiện rồi nạt nộ vì tội đàn đúm, vô ý thức.

Nắng nóng cũng chẳng buồn đôi co. Hà gật gù xin lỗi lấy lệ rồi dắt xe ra ngoài, thầm rủa một tiếng do mình lỡ ngủ quên nên để con Lệ có cơ hội sổng mất.

- Hà ơi.

- Lại gọi, mày lại làm sao?

Hà dừng bước, đỉnh đầu thiếu chút nữa xuất hiện ngọn lửa vì bốc hỏa. Mà bấy giờ Bình vẫn ôm cặp đứng ngốc ở nhà xe, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu cứu.

Hà chép miệng, sau đó dắt xe vòng lại phía nàng.

- Gì?

- Xe tớ bị đứt xích.

- Thì mày đi bộ về chứ ai mướn gọi tao? Tao có phải thợ sửa xe đâu? - Cô không cần biết đúng sai, cứ quen miệng là mắng. - Với lại tao không thân với mày đến mức phải sửa xe cho mày. Nhé, gọi bố mẹ mày đến đ...

Hà chưa kịp dứt câu đã bị ánh mắt ngập nước làm cho mềm lòng.

Cô "a" một tiếng bực bội. Sau đó dựng chân chống, xắn tay áo và ngồi xuống giúp nàng sửa xích.

Bình cũng ngồi xổm xuống cạnh cô, tò mò quan sát bàn tay dính dầu đen sì, song thao tác lại vô cùng thuần thục.

Nàng hỏi:

- Cậu từng sửa xe rồi à?

Hà đáp:

- Mày không học kỹ năng sống thì mày chỉ có ăn cám thôi con ạ.

Bình mím môi im lặng.

- Xong rồi đấy, nhanh cút về giùm tao, của nợ.

Cô vừa nói vừa nâng tay muốn lau mồ hôi, lại sực nhớ dính dầu nên đành hạ xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, một bàn tay khác lành lạnh áp lên trán cô. Dùng khăn từng chút thấm đi lớp mồ hôi nhơ nhớp khó chịu.

Hà ngẩn ra một lát, cuối cùng nghiêng đầu né tránh. Không quên cất tiếng cảnh cáo:

- Mày còn làm thế nữa tao chặt cụt tay mày đấy.

Đoạn, cô nhanh chóng nhảy lên xe và phóng đi mất. Chẳng hiểu vì lý do gì mà hôm nay ra đôi chân sức đạp, đạp bán sống bán chết, tốc độ so với chiếc Dylan bạc triệu của anh Bằng chỉ có hơn chứ không có kém.

***

Sang ngày tiếp theo, khi trông thấy cô đến lớp, Bình đã vui vẻ nhoẻn miệng cười, đem bánh mỳ còn nóng hổi kèm theo hộp sữa đẩy sang phía cô.

- Cậu chưa ăn sáng đúng không?

- Ăn hay không là việc của tao. - Cô vừa trả lời vừa đem từng thứ một trả về cho nàng. - Mày học thì cứ học đi, mắc cái đếch gì mà nhiễu sự thế?

Lại thấy người bên cạnh cúi thấp đầu như sắp khóc. Hà liền ngửa cổ hít sâu một hơi, cầm bánh mỳ xé một miếng nhỏ, bỏ tọt vào miệng.

- Rồi nhé.

Nàng lí nhí đáp:

- Cậu đã lỡ ăn thì phải ăn hết cơ.

- Ối ối, cái Bình có ý tốt chị ơi, đừng có đánh nó.

Long đi ngang qua, như cảm nhận được hơi lạnh từ người Hà liền hốt hoảng kéo cô lại.

- Tao không đánh nó. - Hà dở khóc dở cười. - Tao đang định trả đồ ăn cho nó thôi.

Cậu vuốt ngực thở phào, đồng thời thì thầm nhắc nhở:

- Bố cái Bình làm to, chị động vào nó là ngỏm đấy.

- Đằng nào chẳng ngỏm hả con? - Cô đẩy hắn sang một bên. - Về chỗ của mày đi.

Long vâng vâng dạ dạ, không quên nhắn nhủ tâm tình: "Chị của em đừng nóng nhé".

Thư chờ cậu ngồi xuống liền thủ thỉ:

- Này, tao hiểu tại sao cô Sang lại chuyển cái Hà lên ngồi với cái Bình rồi.

Long ngơ ngác đáp:

- Tại sao?

- Mày không thấy cái Bình có siêu năng lực à?

- Học giỏi hả?

- Không không. Mày để ý kỹ mà xem, mỗi lần cái Hà chuẩn bị phát ngộ, chỉ cần cái Bình liếc qua là nó ngoan như cún. - Thư khúc khích cười. - Cái Bình hiền lại khéo, kìm được cái Hà cũng là điều hiển nhiên. Siêu năng lực của nó đấy.

Mà lúc đó, nhân vật chính trong cậu chuyện đang cau có mặt mày như sắp bị bức tử.

- Tao đã bảo tao không ăn, sao mày dai thế?

Bình kiên nhẫn dỗ dành:

- Cậu ăn chút đi, cứ nghĩ tớ cảm ơn vì hôm qua cậu giúp tớ sửa xe là được.

Hà bất ngờ nhét toàn bộ đồ ăn vào balo.

- Đủ rồi nhé. Mày còn lèo nhèo nữa tao không khách khí đâu đấy.

Bình gật đầu, không quên bổ sung:

- Nhưng cậu không được vứt đi cơ.

- Mày yên tâm, tao quý trọng đồ ăn lắm. Nếu có vứt thì cũng vứt cho chó ăn.

Câu trước còn tử tế, câu sau liền muốn đánh nhau. Khiến người bạn bàn trên phải quay xuống nhắc:

- Cái Bình có ý tốt, mày ăn nói vừa vừa phai phải thôi chứ?

Hà trừng mắt đáp: "Ai mượn?". Sau đó nằm dài ra bàn như mọi khi.

Gần hai năm, thầy cô cũng chẳng còn buồn để tâm đến nữ sinh cá biệt nhất lớp này. Cho nên cô thích ngủ thì ngủ, thích đi vệ sinh thì đi vệ sinh, miễn là không bước chân ra khỏi trường.

Dẫu sao một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, tính tình lại cục mịch, người ta nghĩ cũng sẽ không nghĩ nó có tương lai.

- Cậu mau dậy đi. - Bình vỗ cánh tay cô rồi đẩy cuốn vở đã ghi đầy chữ lại gần, nói: - Hai tuần nữa thi cuối kỳ, cậu học được đến đâu thì học, nhưng phải cố gắng lên.

- Mày đừng lo chuyện bao đồng. - Hà thiếu kiên nhẫn xua tay. - Lặng yên cho tao ngủ.

Sau đó nàng im lặng thật. Tới khi hết tiết cũng không còn lải nhải bên tai cô.

Tiếng trống báo giờ giải lao vừa vang lên, Hà đã đứng dậy chỉnh lại mái tóc ngắn rồi ra ngoài. Không lâu sau trở về, trên tay còn cầm theo một hộp sữa và ném thẳng vào lòng nàng.

- Tao chẳng muốn nợ ai cái gì. Bánh mỳ hết rồi nên chưa mua được, cầm đi.

Bình sững người nhìn hộp sữa trong lòng, cuối cùng ung dung cười đáp: "Cảm ơn cậu", sau đó vui vẻ cắm ống hút thưởng thức.

Cô thở dài một tiếng, tiếp tục gối lên tay ngủ.
















---

22.06.2020

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16