Bách Hợp Tiểu Thuyết

2

772 0 4 0

" ...Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim..."

<Trích: Thời Hoa Đỏ (1) - Thanh Tùng >

***

Hà bước từng bước về phía chỗ ngồi cũ. Song mỗi lần nhấc chân, là một lần cô lại thấy cơ thể mình chậm chạp, nặng nề như đeo gông.

Không phải cô không muốn ngồi cạnh Bình, mà cô không biết nên nói gì với nàng, hay đơn giản là đối diện với nàng như thế nào.

- Mày thay đổi nhiều quá, lúc nãy mày vào tao còn tưởng diễn viên điện ảnh ấy.

- Hà Tém không còn là Hà Tém nữa mà là Hà Xinh.

Mọi người nhao nhao bắt chuyện khiến Hà thầm thở phào nhẹ nhõm. Riêng trường hợp này kéo dài thời gian thêm được bao nhiêu, cô càng yên lòng bấy nhiêu.

Trong khi chờ cô giáo chủ nhiệm, cô gần như trở thành trung tâm trong mỗi câu chuyện mọi người kể. Mà Bình ngồi bên cô vẫn không hề lên tiếng, có lẽ nàng đã nhận ra điều khác lạ, hoặc bản thân nàng đã nhìn thấu tất cả.

Cho tới khoảnh khắc cô Sang xuất hiện, không chỉ Hà, mà khuôn mặt đã điểm những nếp nhăn của người thầy cũng đầy vẻ bất ngờ.

- Ơ kìa, Hà, cái con bé này cuối cùng cũng về họp lớp rồi đấy hả?

Cô nhanh chóng tiến lại gần, vui mừng ngắm học trò nhỏ của mình. Đây là đứa trẻ năm ấy khiến cô lo lắng nhất. Giờ nó khác quá, vừa trẻ trung vừa chững chạc, nào dám tin năm xưa nó từng suốt ngày đánh nhau, chơi bời lêu lổng?

Hà trao cho cô một cái ôm. Cô luôn coi cô Sang như người mẹ thứ hai của mình, bởi quãng thời gian cô gặp khó khăn nhất, cô ấy luôn là người ở bên và tận tâm giúp đỡ. Thậm chí có những thời điểm cô còn dùng đồng lương công chức ít ỏi để lo tiền ăn học cho một người chẳng phải ruột thịt, thân quen.

Ấy thế nhưng sau này, khi Hà tích góp và chuyển toàn bộ số tiền trước đây bản thân từng nợ cô, cô đã không nhận. Cô còn nói chỉ cần em đang sống tốt, nghĩa là em không còn nợ nần cô bất cứ thứ gì nữa rồi.

Cô Sang vuốt ve lưng Hà, cảm động nói:

- Vừa chớp mắt đã rất nhiều năm.

Bảo lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng.

- Cô còn nhận ra cái Hà, chứ lúc nãy chúng em chẳng được mấy đứa nhận ra nó cơ ạ.

- Phải đấy, nhìn nó trẻ hơn hẳn so với chúng ta. Y hệt cái Bình.

- Hai đứa chúng mày bị thời gian bỏ quên rồi.

Bình nghe vậy chỉ cười, mà Hà sau khi rời khỏi cái ôm liền lẳng lặng ngồi xuống.

Cả hai vẫn không có bất cứ sự tương tác nào, cho dù chỉ đơn giản là một ánh mắt.

Ngày kỷ niệm 15 năm ra trường đặc biệt hơn so với những lần họp lớp khác. Vẫn nhớ ngần ấy năm trước, khoảnh khắc chuẩn bị kết thúc buổi học cuối cùng, Nam vừa đại diện đóng lại cánh cửa lớp, vừa ngậm ngùi nói:

- Tao chỉ hy vọng rằng 5 năm, 10 năm, 15 năm, hay bao nhiêu năm sau nữa, tao vẫn sẽ được trông thấy chúng mày. Hứa với tao trừ khi chúng mày ra nước ngoài, thì họp lớp nhất định phải đến đủ. Hứa với tao nhé?

Giây phút ấy, đám trẻ nhìn nhau rồi đồng thanh hưởng ứng:

- Xin hứa! Xin hứa! Xin hứa!

Đáng tiếc thay, sáng sớm ngày hôm sau, Hà đã gấp rút lên chuyến xe lửa vào Nam, đồng thời tự tay cắt đứt toàn bộ phương thức liên lạc với các bạn.

Không phải cô không muốn trở về, mà là không đủ can đảm để trở về.

***

Mười một giờ hơn, mọi người đều đã chụp xong ảnh kỷ niệm. Năm nay không chỉ đánh dấu mốc 15 năm, mà còn đặc biệt hơn vì sự góp mặt của Hà.

- Đâu đâu, để tao chụp ảnh với chị Hà Tém của tao nào. - Long vừa cười ha hả vừa khoác vai Hà. - Trông thế mà tao từng là đàn em của chị Hà đấy.

Cô cũng bật cười đáp:

- Thế bây giờ mày còn muốn không? Chị vẫn sẵn lòng thu nạp mày.

- Được chứ, chị Hà bây giờ xinh bỏ mẹ, em theo chị vui còn không hết.

- Coi chừng vợ nó đánh ghen nhé Hà.

- Thật, vợ thằng Long ghen kinh khủng lắm.

Mọi người lần lượt chụp ảnh tập thể, ảnh tổ, rồi ảnh cá nhân. Cuối cùng chỉ còn mình nàng là chưa chụp với cô kiểu nào.

Thư nhìn nàng một lát rồi hé môi gọi:

- Người đẹp trầm lặng có định chụp với Hà không đấy?

Bình hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu đáp:

- Ừ, tớ có chụp.

Đoạn, nàng chậm rãi tiến lại gần cô. Hai người vẫn không nói gì, chỉ đứng cạnh nhau một cách gượng gạo, miễn cưỡng để Thư nháy với nhau vài kiểu.

Hà nghiêng đầu ngắm mái tóc dài gần chạm thắt lưng của Bình. Hiện tại nàng đã uốn xoăn, không còn để thẳng giống như trước đây nữa.

Chỉ là nàng vẫn rất đẹp, đẹp đến mức khiến cô đau lòng.

Thế rồi cô buột miệng gọi:

- Bình.

Nàng cũng xoay người, do thấp hơn nên phải hơi ngẩng đầu. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt ngập nỗi buồn của nàng dần in dấu trong đôi mắt cô. Khiến cô ngập ngừng rất lâu mới có thể quyết định nâng tay chạm lên mái tóc quen thuộc. Mái tóc cô đã thường xuyên nghịch ngợm bằng cách quấn vào ngón tay cách đây 15 năm.

Bình mím chặt môi, đôi mắt buồn dần ngập đầy nước.

- Đẹp.

Thư bỗng lớn giọng cảm thán:

- Đẹp lắm, cái Bình quả không hổ danh là hoa khôi của trường. Tao chụp lên chụp xuống, chụp góc trái góc phải đều thấy nó đẹp.

Hà hoảng hốt rời mắt, mà Bình bỗng ôm chầm lấy cô, vùi mặt vào vai cô rồi òa khóc nức nở.

Hình như tiếng gọi ban nãy đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim nàng.

Bình khóc, không chỉ Hà, mà mọi người cũng đồng loạt ngẩn ra.

Cô ngập ngừng, song cũng vỗ nhẹ lưng nàng thay lời an ủi.

15 năm, 15 năm không gặp, không nghe được giọng nói, càng không muốn giữ lại bất cứ tổn thương nào về nhau.

Tình đầu của cô, cô gái ngần ấy năm đã lưu giữ toàn bộ thời hoa đỏ. Để rồi sau này chỉ cần tiếng ve râm ran xuất hiện, cô sẽ lại nhớ đến Bình. Nhớ một cách cồn cào, tha thiết.

Khóc một lúc, nàng cũng dần bình tĩnh lại, sụt sịt nói:

- Tớ xin lỗi, tớ làm ướt áo cậu rồi.

Hà bình tĩnh đáp:

- À... không sao. Chúng ta đi thôi, mọi người chuẩn bị di chuyển đến nhà hàng đấy.

Trong lúc đó, Thư đã tranh thủ lấy xe rồi lái tới gần hai người, hạ kính xuống nói:

- Cái Bình sáng nay ngồi xe khách về đúng không? Mày đi với tao đi, lát tao đưa cả mày về.

Bình lắc đầu từ chối:

- Thôi, tớ đi xe khách

- Mày như con dở hơi ấy, nóng bức mày đứng đón xe cho ai nhìn? Lên, trước mắt cứ để tao đưa chúng mày đi ăn đã. Ăn xong rồi tính, thế nhé.

Hà giúp nàng mở cửa xe, nghĩ ngần thế nào cũng chọn ngồi ghế sau với nàng.

Trên đường đi, Thư phải liên tục gợi chuyện vì "hơi sợ" cảm giác yên tĩnh từ cặp đôi phía sau.

- Hôm nay lớp mình thế mà đi đủ không vắng đứa nào. Thằng Nam cười suốt, còn bảo đối với nó như thế là mãn nguyện lắm rồi. Tính ra ngoài cái Giang theo bố mẹ sang Mỹ định cư, thì mày là người ở xa nhất đấy Hà ạ.

Hà ẫm ờ cho qua chuyện, mắt vẫn dán vào màn hình giải quyết một vài vấn đề với đối tác.

Bình chợt cất lời:

- Hiện tại cậu... làm gì?

Ngón tay đang gõ phím thoáng ngừng lại, cô im lặng một lát mới nhẹ nhàng đáp:

- Tớ làm marketing cho một công ty nước hoa.

Thư vừa lái xe vừa phụ họa:

- Là nhãn hiệu C'Perfume đấy. Tao dùng hết mấy chai rồi mà giờ mới biết cái Hà làm cho chi nhánh miền Nam.

Bình nhận xét:

- Marketing thì phù hợp với cậu nhất rồi.

- Ừ, một chút.

Hà vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng tâm trí chẳng thể tiếp tục suy nghĩ về công việc. Thế rồi màn hình chợt xuất hiện cuộc gọi - như một sự cứu rỗi cô khỏi mớ bòng bong trong lòng.

- Chị Kiều ạ? Em nghe đây.

Đầu dây bên kia nói gì đó, chỉ thấy cô nhoẻn miệng cười trả lời:

- Thôi, để khi khác. Sáng mai em còn lịch trình.

- Chị là sếp của cô, chị đồng ý duyệt cô nghỉ bốn ngày. Cứ ở ngoài đây thăm chị, thăm bạn bè trước đã, công việc từ từ giải quyết. Thỉnh thoảng chị Diệp vẫn nhắc tới cô, nhìn cô ở trong đấy liên tục tăng doanh thu, chị ấy cũng muốn mời cô một bữa.

Cả hai trao đổi thêm vài câu, mặc dù không tình nguyện nhưng Hà vẫn quyết định ở lại. Kiều dặn cô sáng mai nhắn địa chỉ, chị sẽ chủ động qua đón cô.

Hà cúp máy một lát thì tới nhà hàng.

Thấy cô chuẩn bị mở cửa bước xuống, Bình bỗng nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng gọi:

- Hà.

Trái tim giống như bị dao cắm thẳng vào. Hà vô thức nuốt khan, cũng không dám quay đầu đối diện với nàng mà khẽ đáp:

- Ừ, tớ nghe.

Nàng ngập ngừng thật lâu, cuối cùng buông tay cô và nói:

- Không có gì.

Nàng nghĩ nếu bây giờ trò chuyện, nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề cần giải thích. Nàng muốn Hà chủ động chia sẻ một chút về tình hình hiện tại của cô, nhưng dường như điều ấy rất xa vời, cho nên nàng biết im lặng vẫn là phương án tốt nhất cho cả hai.

Nghe Bình nói vậy, Hà im lặng một lát rồi giục:

- Chúng ta mau vào thôi.

Sau khi bước vào nhà hàng, rõ ràng cô đã cố ý chọn bàn năm người để không phải ngồi cạnh nàng. Tuy nhiên những người bạn cũ lại liên tục thắc mắc rằng mày với cái Bình giận dỗi nhau gì à? Mày với cái Bình sao đấy? Chúng mày thay lòng đổi dạ phỏng?

Bất đắc dĩ, Hà đành phải chuyển chỗ sang cạnh Bình.

- Nào nào nào, đã lâu lắm rồi không được tụ họp đầy đủ như hôm nay. Ly này tôi đại diện kính mọi người. - Lớp trưởng nâng ly. - Trăm phần trăm nhé.

Xung quanh đồng loạt hô lớn.

- Trăm phần trăm.

Vì ai nấy đều kính nhau nhiệt tình, nên đến cuối bữa ăn, đa phần mọi người đều đã ngà ngà say. Từng tiết mục từ đội văn nghệ tự phát lần lượt xuất hiện, cho tới khi cả hội bắt đầu giục:

- Hà, mày lên hát một bài đi. Ngày xưa mày cắt tóc ngắn, mấy lần văn nghệ vừa đàn vừa hát làm bao nhiêu đứa con gái tưởng mày là anh đẹp giai mà thích đấy. - Bảo hô. - Lên đây mau, tao nhớ giọng mày lắm, mày hát lại bài "Thời Hoa Đỏ" như hôm tổng kết cho các bạn nghe.

- Đúng rồi, Hà lên đi.

- Lên đi chị Hà.

- Ca sĩ Hà Tém.

Hà ngập ngừng, sau đó đứng dậy cười nói:

- Giờ tao già rồi, hát không hay chúng mày đừng chê nhé.

- Gớm, mày mà già thì chúng tao thành bà mày rồi. Lên nhanh.

Trong thời gian ấy, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Bình đang đặt trên người mình. Vẫn luôn là ánh mắt đượm buồn, ánh mắt như ẩn chứa cả một trời bí mật mà cô chẳng thể hay biết.

- Ơ, có guitar này.

Ai đó phát hiện cây guitar đặt bên cạnh dàn loa, Bảo lập tức nhanh tay lẹ chân cầm đến cho cô.

Hà nhỏ giọng nói "cảm ơn" rồi ngồi xuống ghế. Đã lâu lắm rồi cô không còn chạm vào đàn, vì đối với cô, tiếng đàn đã trở thành loại thanh âm mà cả đời cô không muốn nghe nữa.

Bởi nó gắn với Bình, gắn với quá nhiều ký ức của cô.

"Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao

Bước lặng trên con đường vắng năm nao

Chỉ có tiếng ve ồn ào mà chẳng cho lòng người yên chút nào

Anh mải mê về một màu mây xa

Cánh buồm bay về một thời đã qua

Em thầm hát một câu thơ cũ

Về một thời thiếu nữ say mê...

Mỗi mùa hoa đỏ về

Hoa như mưa rơi rơi

Cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi

Như nuối tiếc một thời trai trẻ

Mỗi mùa hoa đỏ về

Hoa như mưa rơi rơi

Như tháng ngày xưa ta dại khờ

Ta nhìn sâu vào đôi mắt nhau..."

Chỉ một bài hát, đã gợi nhắc về một thời quá vãng.

Những năm tháng đó mãi mãi là những năm tháng vô tư, chân thành nhất.

Những năm tháng đó mãi mãi là những năm tháng lặng lẽ lưu giữ nhiều cảm xúc ngây ngô nhất. Về ước mơ, về rung cảm đầu đời, về mối tình đặc biệt tới mức nhiều năm sau vẫn chẳng thể quên lãng.

Những năm tháng đó mãi mãi là những năm tháng khó quên nhất. Bởi khi đã qua rồi, chúng ta chẳng thể tìm lại chúng ta ngày ấy.

Những ngày được phép mộng mơ.

"Trong câu thơ của em anh không có mặt

Câu thơ hát về một thời yêu đương

Anh đâu buồn mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say...

Sau bài hát rồi em im lặng, cái lặng im rực màu hoa đỏ

Sau bài hát rồi em như thể em của thời ngày xưa

Sau bài hát rồi anh cũng thế

Anh của thời trai trẻ ngày xưa..."



















---

Chú thích:

(1) Bài thơ đã được nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ thành bài hát cùng tên.

---

21.06.2020

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16