Bách Hợp Tiểu Thuyết

8

192 0 1 0

"Mình dường đã ngủ trăm năm
Sớm mai thức dậy thấy nằm trong mây
Lạ lùng sao, đớn đau này...
Hay là mình bỏ cả đi
Giấc mơ chẳng đuổi
Có khi lại về"

<Trích: Lạ lùng sao, đớn đau này - Nguyễn Thiên Ngân>

***

Khoảnh khắc tỉnh dậy và trông thấy Hà túc trực bên giường. Bình chỉ mở to mắt nhìn cô. Cái nhìn chằm chằm khiến cô phải chột dạ liếc sang hướng khác, ngập ngừng giải thích:

- Ừ thì... Tớ đến sân bay nhưng chuyến bay tự nhiên bị hoãn, chắc là vì tớ với chuyến bay đó không có duyên.

Nghe lý do giống như trẻ lên ba cất lên từ người phụ nữ đã ngoài ba mươi, Thư vội che miệng cười rồi cầm túi xách đứng dậy.

- Này Hà Tém ơi, mày không có duyên với chuyến bay thì tiếp tục ở đây chăm cái Bình nhé. Tao xin phép về trước. Khổ cái thân tao vô cùng. Tao đi vắng rồi mới thấy rõ bây giờ nhà đang có tận ba đứa con, đứa lớn nhất hôm qua cho hai đứa nhỏ hơn ra ngoài ăn đồ ăn nhanh. Không nấu nổi một bữa cơm.

Hà cũng đứng dậy theo nàng, hỏi:

- Thế là về luôn à?

- Lúc rạng sáng mày còn đuổi tao cơ mà? Sao thế? Tiếc tao ư?

- Ừ, tiếc vì sao mày không về sớm hơn.

- Bà mày dỗi.

Hà không nói gì thêm mà mỉm cười tiễn Thư tới cửa. Nhưng nàng chỉ xua tay rồi giục cô mau vào với Bình, cho nên cô đành im lặng nhìn cánh cửa đóng lại rồi nghe tiếng chân dần khuất xa. Cuối cùng hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân rồi xoay người tiến về phía nàng, vỗ vai an ủi.

- Bác sĩ trao đổi với tớ rằng cổ tử cung cậu ngắn hơn so với mẹ bầu khác. Cho nên lát nữa cậu phải làm xét nghiệm để tiến hành đánh giá xem tương lai có thể làm phẫu thuật hay không? Yên tâm, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.

Nàng gật đầu.

- Đừng nhìn tớ mãi như thế. Lúc nãy tớ nói dối cậu đấy được chưa? Tớ chẳng nhờ ai đặt vé cả, tớ cũng chưa muốn về Sài Gòn.

Nàng lại gật đầu đáp:

- Ừ, được rồi.

- Với lại... tình hình sức khỏe hiện tại của cậu không đảm bảo, cho nên tớ quyết định chuyển công việc ra ngoài này. Lúc nãy tớ đã gọi cho sếp tổng, chị ấy nói sẽ giúp tớ sắp xếp nhân sự và bàn giao công việc trong Nam. Chỉ là từ nay đến lúc đó tớ vẫn phải trở về.

Vì Bình cúi đầu trầm mặc nên bầu không khí lại trở nên yên ắng. Cuối cùng Hà đành chủ động tiếp lời:

- Nhưng chưa phải bây giờ. Dù sao tớ cũng không yên tâm để cậu một mình trong tình trạng này.

- Cảm ơn cậu.

- Cậu nên cảm ơn vì em bé đã mạnh mẽ. - Cô đặt tay lên bụng nàng, nét mặt dần trở nên dịu dàng. - Cậu nói theo tớ đi, cảm ơn vì con đã đấu tranh cho việc ở lại. Con chính là siêu nhân đấy.

***

Trong thời gian chờ các kết quả xét nghiệm, Hà vừa phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vừa phải liên tục nhận cuộc gọi của đồng nghiệp. Song điều nằm ngoài dự liệu của cô chính là điện thoại của Tuệ.

Hà cúi đầu nhìn màn hình một lát, sau đó mới chấp nhận.

- Tôi nghe đây. Em là đầu thu kỹ thuật số hay gì mà bắt sóng nhanh thế?

Tuệ nghiêm giọng hỏi:

- Rốt cuộc chị đang gặp chuyện gì quan trọng tới mức phải chuyển công tác gấp như vậy? Ngày mai em đặt vé ra xử lý với chị nhé?

- Hỡi ơi, quý khách hàng của tôi ơi. Cô làm ơn cứ ở yên trong đấy giúp tôi, mấy hôm nữa tôi về dọn nhà rồi tôi trao đổi với cô sau.

Đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng gọi "Hoàng Ngọc Hà". Chủ nhân của nó đồng thời trở nên mất bình tĩnh.

- Hoàng Ngọc Hà, rốt cuộc chị đang nghĩ gì thế hả? Người ta lạnh nhạt với chị như thế mà chị vẫn mù quáng lao đầu vào ư?

Nghe đến đây, nụ cười trên môi Hà lập tức tan biến. Cô không cần biết em bới móc thông tin về mình từ đâu, nhưng việc em tỏ ra tường tận mọi chuyện, sau đó chất vấn mối quan hệ giữa cô và Bình thực sự đã chạm đến giới hạn cuối cùng.

Bình luôn là giới hạn cuối cùng.

- Tôi tắt máy đây.

- Chị không được tắt. Chị phải...

Hà chẳng buồn đợi Tuệ nói hết câu đã dứt khoát ngắt điện thoại. Cuộc đời này là của cô, cô tự sinh tự diệt và tự biết chịu trách nhiệm. Ngần ấy năm qua cô chưa từng cần ai lên mặt chỉ trích tình cảm của bản thân hay đưa ra lời khuyên từ bỏ. Cô đã cố gắng để đạt được vị trí ngày hôm nay, để có thể danh chính ngôn thuận về với nàng và dành nửa đời còn lại chăm sóc nàng.

Tin nhắn gửi đến khiến Hà nhếch môi cười.

[Minh Tuệ] Em sẽ rút toàn bộ số tiền đã đầu tư vào C'Perfume.

- Ấu trĩ.

Cô rủa một tiếng, sau đó chụp màn hình gửi cho Kiều.

[Hà Tém] Chị Kiều, đây là tác phẩm của chị đúng không?

Chưa đầy một phút sau chị đã gọi tới.

- Cái gì? Tự nhiên mày giật đùng đùng lên gửi cái gì đấy? Chị làm sao?

- Chị nói với Tuệ tình hình hiện tại của em đúng không?

- Mày điên à? - Kiều thốt lên một tiếng. - Chị chỉ bảo nó chị không biết thôi, ai ngờ nó cho người điều tra mày? Kể ra con bé này cũng ghê gớm thật. Chị tưởng nó chỉ đơn giản lắm tiền nhiều của, ai ngờ mối quan hệ của nó cũng ngang ngửa chị Diệp. Còn nữa, mày thử lựa lời dỗ nó xem, dù sao tiền nó rót vào công ty mình không phải ít đâu, giờ nó mà rút ra coi như tòa tháp đang xây bị hổng mất khúc giữa. Dễ lung lay lắm đấy.

Cô sải bước tới lối thoát hiểm, sau khi xác định không có ai mới gắt lên rằng: "Em chịu thôi."

- Ô hay con dở hơi này? Mày phát ngộ với chị thì giải quyết được cái gì? Tối nay mày tranh thủ về nhà chị một chuyến, bây giờ chị sẽ liên lạc với chị Diệp. Nhưng mày bình tĩnh suy nghĩ cho cục diện một chút, đừng để bản thân bị cảm xúc lấn át như thế Hà ạ. Mày không còn là trẻ con đâu.

Kiều vừa tắt máy, cô đã ngồi sụp xuống bậc thang, tự cắn vào tay mình một cái thật mạnh, mạnh tới mức nước mắt dần trào lên, còn da thịt thì đỏ tấy.

***

- Sang tuần chúng tôi kiểm tra lần cuối. Nếu tất cả kết quả vẫn bảo đảm như hiện tại thì ba tuần nữa sẽ tiến hành phẫu thuật. Trong thời gian này cô chú ý bổ sung thêm chất dinh dưỡng cho cô ấy, đồng thời hạn chế đi lại nhiều và vận động mạnh nhé.

- Dạ vâng. Thực sự sẽ ổn đúng không bác sĩ?

Bác sĩ Hương gật đầu:

- Tính đến thời điểm này thì ổn. 

Vừa rời khỏi phòng làm việc, Hà liền buông tiếng thở dài. Dạo gần đây mọi chuyện xảy ra quá nhiều và dồn dập khiến cô chẳng tài nào kịp thích nghi. Đầu óc cũng rối tung lên mỗi lần nghĩ đến chuyện công ty cùng chuyện tình cảm.

Hà lững thững quay về, trong khi rót nước lại vô tình để lộ vết cắn dưới tay áo sơ mi, khiến nó được dịp đập thẳng vào mắt Bình. Nàng hô "khoan" một tiếng rồi giữ tay cô lại, ngẩng đầu nhìn cô vẻ băn khoăn.

- Tay cậu sao thế?

Cô giật mình, vội lùi về sau vài bước và cười đáp:

- Lúc nãy tớ thử cắn xem có đau không, tớ sợ bản thân mất cảm giác.

- Cậu biết nói dối tớ rồi. - Nàng vừa trả lời vừa rời tầm mắt sang màn hình tivi đang chiếu phim truyền hình dài tập, khẳng định thêm. - Nhiều là đằng khác.

Hà bĩu môi ngồi xuống cạnh Bình.

- Không hề, tớ chưa bao giờ nói dối cậu.

- Vâng.

Trước khuôn mặt tỏ ý "cậu là nhất" của nàng, cô lập tức giơ nắm đấm đe dọa.

- Nhanh khỏe lại đi để tớ đánh cậu, giờ cậu ốm thế này tớ đánh mang tiếng lắm.

- Vậy cậu cứ ghi vào sổ rồi chờ tớ khỏe lại thanh toán một thể. - Nàng đặt ngón trỏ lên môi cô. - Bây giờ cậu đừng nói gì cả, phim đang đến hồi gay cấn.

- Cậu xem à? Xem từ khi nào?

- Ừ, tớ vừa xem cách đây nửa tiếng nhưng đại khái có thể hiểu do người chồng ngoại tình nên người vợ lập kế hoạch trả thù cả chồng lẫn cô bồ của hắn ta.

- Nhảm nhí thật.

Bởi vì ngón trỏ vẫn áp trên môi, cho nên mỗi lần cô nói, là một lần sự mềm mại được dịp ma sát trên da thịt nàng.

Bình nhẹ nhàng thu tay về, và cả hai đều hiểu ý đối phương.

Im lặng là vàng.

Vẫn là sau đó nhưng đã không còn im lặng.

- Ê Bình.

- Ừ?

- Tớ chợp mắt một lát nhé.

- Tùy cậu thôi.

Đoạn, Hà gục đầu xuống khoảng trống cạnh nàng. Trong giây phút mùi hương quen thuộc len lỏi vào khứu giác, cô dần buông xuôi mọi suy nghĩ rồi cứ thế thiếp đi.

Bình ngồi thêm nửa tiếng rồi cúi đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi luồn tay vào mái tóc dài. Thử hành động quấn tóc trước đây cô thường dùng với mình, cuối cùng đôi mắt dần trở nên âu yếm.

Nàng thủ thỉ:

- Cậu đã mệt mỏi lắm phải không? Gồng gánh nhiều điều lắm phải không?

Giữa cảm giác nửa mê nửa tỉnh, khóe môi Hà dần cong lên.

***

- Cậu khó chịu là phải gọi y tá hoặc bác sĩ ngay nhé. Tớ sẽ cố gắng về sớm.

Sau khi dùng bữa tối, cô liên tục dặn dò nàng rồi chuẩn bị về nhà Kiều như lịch hẹn.

Bình gật đầu đáp:

- Tớ biết rồi. À, cậu ghé qua nhà tớ lấy giúp tớ ít đồ mang vào đây được không? Mật khẩu là ngày tháng năm sinh nhật cậu.

Thấy cô đứng bất động, nàng khẳng định lần nữa:

- Cậu không nghe nhầm đâu.

Hà tủm tỉm cười, cố ra vẻ thản nhiên trêu chọc:

- Ủa hay vậy ta ơi, nhà của cậu nhưng mật khẩu ra vào lại là ngày sinh của tớ? Hay quá vậy nè ta ơi.

- Dù sao xung quanh cũng không ai biết cậu mà.

- Tốt lắm, cô dùng tôi làm vật phòng thân phỏng?

Nàng khẽ cười đáp:

- Cậu luôn bảo vệ tớ còn gì, tớ phải tận dụng mọi sức mạnh của cậu chứ?

Tự bắt bẻ rồi lại bị đối phương khiến cho thua tâm phục khẩu phục. Hà trề môi với Bình, sau đó vẫy tay tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Thời điểm đặt chân đến cổng nhà Kiều, cô đã cảm nhận được điều kỳ lạ. Và chẳng ngờ rằng điều kỳ lạ ấy trở nên kinh khủng và nghiêm trọng hơn khi cô bước vào trong.

- Đúng là điên thật sự.

Hà nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngồi cạnh chị Diệp. Ánh nhìn phải dùng hai từ tóe lửa để hình dung.

- Em không điên. - Tuệ đáp. - Em nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc người phụ nữ ấy có gì tốt đẹp mà khiến chị mê muội ngần ấy năm như vậy? Rõ ràng chị ấy đã từ chối chị, ngay từ đầu đã vạch rõ giới hạn với chị? Chị còn ước mong điều gì đây? Chị cao thượng đến mức chăm cả con của người khác ư?

- Tôi chăm con ai cũng chẳng ngửa tay xin tiền cô, cô cũng chẳng là gì mà có quyền xỉa xói cuộc sống cá nhân của tôi. - Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn Kiều và Diệp. - Hai chị biết cô ta tới đây nhưng vẫn lừa em ư?

Kiều lập tức phủ nhận: "Chị không biết, chị Diệp đưa đến." Mà Diệp lại bình tĩnh thừa nhận: "Ừ, Tuệ liên lạc với chị rồi tới tìm chị."

Hà lạnh lùng gật đầu.

- Được rồi. Nếu vậy thì hôm nay hãy giải quyết hết ở đây. Nhưng Trần Minh Tuệ, nếu cô để tôi phát hiện ra cô tìm Bình gây chuyện, tôi không dám đảm bảo gia đình cô được nhận xác cô trong trạng thái nguyên vẹn đâu. Con này chưa bao giờ nói suông.

Kiều vội chen ngang:

- Ơ kìa, ơ kìa. Mày ngồi xuống rồi từ từ trao đổi, chưa gì mày đã sửng cồ lên thế?

Diệp đứng dậy kéo tay Kiều, đồng thời tỏ ý chúng ta hãy tránh khỏi đây. Vì thế trong phòng khách rất nhanh chỉ còn lại hai người.

Tuệ nhếch môi châm biếm:

- Thật không ngờ em mới chỉ ra Bắc vài tiếng mà chị đã xù lông đề phòng em rồi. Sao? Sợ em thế cơ à?

Hà im lặng.

- Chị muốn bảo vệ chị ấy như vậy em cũng không ý kiến. Điều em quan tâm chỉ là việc chị đang từ bỏ mọi thứ vào một người không xứng đáng thôi.

Cô đáp:

- Xứng đáng hay không tôi tự biết, chẳng dám phiền cô nhọc lòng đánh giá hộ. Mọi thứ giữa chúng ta đã chấm dứt từ giây phút cô theo dõi cuộc sống cá nhân của tôi rồi. Quen biết tôi bao nhiêu năm trời mà cô vẫn cố tình làm hành động ấy, cô rõ ràng không hề để tôi vào mắt. Nói đi, giờ cô muốn thế nào?

- Chị đừng chuyển công tác.

- Xin lỗi, thủ tục đều đã chuẩn bị xong. Có chị Diệp ở đây sao cô không hỏi?

Tuệ nhìn cô hồi lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài:

- Em không muốn thấy chị tổn thương. Mười lăm lăm trước chị đã phải trốn chạy, đừng khiến quá khứ lặp lại lần hai...

Hà đứng phắt dậy, cau mày ngắt lời em:

- Cảm ơn vì đã nghĩ cho tôi. Tôi đang rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Chào tạm biệt và hy vọng chúng ta không gặp lại, tôi cũng không hy vọng việc công giữa chúng ta sẽ ảnh hưởng đến việc tư.

Ý của cô rất rõ ràng, chính là đề cập đến vấn đề em dọa rút tiền đầu tư.

Cuộc gặp gỡ diễn ra vô cùng chóng vánh. Mãi tới khi bước chân vào nhà Bình, Hà vẫn không thể tin Tuệ đã tìm đến tận đây. Cô dựa lưng lên cửa, khẽ than: "Kinh khủng thật."

Cô mang thêm và bộ quần áo cùng vài cuốn sách như lời nàng dặn. Sau đó tranh thủ đi tắm rồi mới trở lại bệnh viện.

- Cậu tốc độ thế?

Bình nhìn cô rồi nhìn đồng hồ, hơi nhướng mày ngạc nhiên khi bây giờ mới hơn chín giờ.

Hà so vai trả lời:

- Chẳng biết có giải quyết được gì không nhưng tớ luôn ưu tiên ba tiêu chí nhanh - gọn - lẹ. Đồ của cậu này, cậu thử xem xem có gì cần bổ sung không?

- Tạm thời như vậy được rồi. - Nàng cười nói. - Cảm ơn cậu.

- Chuyện nhỏ ngang con dĩn, bày đặt cảm ơn gì chứ?

- Ý tớ là cảm ơn cậu, vì tất cả.


















---

16.8.2023

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16