"Hạ đang hờn dỗi đòi anh trả
Những chuỗi ngày xưa rất ngọc ngà
Anh sợ hạ buồn đi vội vã
Như đời vội vã chuyến chia xa
Sao em không giữ khung trời hạ...?
Để phượng đừng phai nhạt sắc hồng
Màu áo học trò, khung cửa lớp
Hồn anh lưu luyến những hoài mong..."
<Trích: Giữ Hạ - Minh Tường>
***
Bình kết thúc kỳ thi học sinh giỏi không lâu thì đến lượt thi cuối kỳ. Và điều thay đổi lớn nhất chính là Hà bỗng chủ động đề nghị với cô Sang để về chỗ ngồi cùng nàng với lý do hết sức đơn giản: "Em cần bạn Bình dạy kèm môn Văn".
- Nghe là biết cậu nói dối.
Bình hạ cuốn "Thi nhân Việt Nam" đang đọc dở xuống, hơi bĩu môi trách cứ.
- Cậu chịu học Văn là một kỳ tích đấy.
- Vậy hãy mở to mắt nhìn kỳ tích xảy ra nhé.
Hà vươn tay nhéo một bên má nàng, sau đó vươn hẳn bàn tay, tranh thủ sờ soạng một cách thản nhiên.
Thấy người bên cạnh đã sờ tới năm phút, nàng đánh nhẹ vào mu bàn tay cô, nhắc nhở:
- Hoàng Ngọc Hà, má tớ không phải hàng miễn phí đâu nhé.
Hà chỉ cười không đáp.
Với lý tưởng nhất định phải khiến kỳ tích xuất hiện. Hà đã hạ quyết tâm học thuộc thơ và luận điểm trong sự ngỡ ngàng không biết lần thứ bao nhiêu của các thành viên trong lớp. Để rồi kỳ thi năm ấy, các bạn chẳng còn bắt gặp cảnh Hà Tém nằm ngủ như mọi khi, càng không dùng tài liệu hay dựa vào tờ giấy cứu sinh của Bình mà làm bằng chính thực lực của mình.
Chưa đầy hai tuần sau đó, cô đã hùng hổ đặt tờ giấy báo điểm với các môn đều trên 7 xuống trước mặt nàng, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo.
- Thấy chưa?
Bình khẽ cười, gật đầu đồng tình:
- Vâng, chị Hà nói được làm được.
Càng lúc, sự thay đổi tích cực của Hà càng nhận được thiện cảm của thầy cô. Ít nhất thì giáo viên môn Lý không còn để ý rồi châm chọc cô từng ly từng tí giống như trước đây nữa.
Chỉ là ngoài dự đoán, khoảng thời gian trước khi nghỉ Tết một tuần, cô bỗng nhận được lời tỏ tình của một đàn em khóa dưới. Song vấn đề không nằm ở việc người ta thích cô, mà nằm ở việc người ta là nữ, là một em gái xinh xắn bằng xương bằng thịt.
"Em gái" mạnh dạn chặn đường cô ở cầu thang khi đang đi mua đồ ăn sáng cho Bình. Hai má cô bé ửng hồng, thẹn thùng nói:
- Chị Hà, em thích chị lắm.
- Ừ, cảm ơn nhé.-
Hà gật đầu rồi lướt qua em, chẳng hề có ý để em vào mắt.
- Em thích chị thật mà. - Cô bé vẫn chưa chịu từ bỏ. - Em tên Trần Minh Tuệ, học lớp 11B8.
Hà hơi nhíu mày. Không phải vì khó chịu, mà là vì cô đang nghĩ con nhóc này chẳng lẽ không sợ gì sao?
Rồi cô nghiêng đầu nói:
- Để bố mẹ, thầy cô, hoặc đơn giản là bạn bè xung quanh biết là cuộc đời em chắc chắn sẽ tanh bành đấy em gái. Chị mày không có nhu cầu yêu đương, tránh ra chỗ khác đi không lại ăn đòn bây giờ.
- Năm ngoái em nghe chị hát trên sân khấu em đã thích chị rồi. Em không sợ bố mẹ hay người xung quanh đâu. - Tuệ hơi nâng cằm, khuôn mặt tràn ngập vẻ thách thức. - Em để ý chị rất lâu mới hạ quyết tâm phải tỏ tình, em muốn khi nào chị ra trường, chị phải giữ ấn tượng với em cơ.
- Mày bị điên à?
Trần đời Hà chưa từng gặp ai như thế. Hơn nữa cô cũng không muốn biết con bé này tên Tuệ hay Tệ, bởi vì điều cô thực sự quan tâm chỉ đơn giản là nhanh chóng mua đồ ăn sáng cho Bình mà thôi.
Dường như càng nghe cô chửi, em càng cảm thấy hào hứng.
- Em thích chị quá, chị cứ ngầu ngầu kiểu gì í.
Sau đó em vui vẻ đi bên cạnh cô, líu ríu suốt quá trình cô mua bánh mỳ rồi trở về lớp học.
- Chị Hà ơi, trưa nay em chờ chị ở ngoài cổng trường nhé?
- Cút đi.
- Em chờ chị thật đấy.
Tuệ dứt lời liền chạy đi ngay.
Hà sa sầm mặt mũi. Đang yên đang lành bỗng dưng xuất hiện một vật thể lạ bám đuôi rồi tự cho mình là đúng, thậm chí còn hùng hồn tuyên bố rằng rất thích cô và muốn cô phải giữ ấn tượng về mình.
Ấn tượng cái con khỉ! Cả đời này cô chỉ giữ hình bóng của Bình là đủ rồi.
- Cậu sao thế?
Trông thấy cô lúc đi còn bình thường, lúc về chẳng khác nào tảng băng, Bình khẽ cười hỏi.
- Gặp quỷ. - Hà vừa trả lời vừa đặt bánh cùng sữa tới trước mặt nàng. - À không, quỷ không đáng sợ bằng nó. Lần đầu tiên tớ gặp trường hợp đấy.
- Ai cơ?
Cô toan kể cho nàng, song chợt nhận ra Tuệ cũng là con gái, đành xua tay giục:
- Không có gì. Cậu mau ăn đi kẻo nguội.
Bình cũng không tiếp tục thắc mắc mà ngoan ngoãn ăn bánh mỳ. Cô ngồi xuống bên cạnh, thỉnh thoảng phải giả bộ quay lại bàn cuối nói chuyện với Long và Thư để che giấu dáng vẻ chột dạ của bản thân.
Sự xuất hiện bất ngờ của Tuệ giống như phát súng đầu tiên. Em giúp cô nhìn nhận lại cảm xúc của mình, đồng thời nhìn lại mối quan hệ mập mờ giữa mình và nàng.
Chẳng lẽ cô cứ phải ôm khư khư tình yêu thầm lặng này cả đời ư? Không, cô không muốn thế, cô muốn được tự nhiên công khai nắm tay nàng, cái nắm tay ấm áp cùng hơi ấm dành cho nhau mà đôi tình nhân nào cũng có.
Hà tưởng cô bé tên Tuệ ấy chỉ rảnh rỗi rồi đùa giỡn mình. Thật không ngờ khi cô và Bình rời khỏi cổng trường, cô bé đã ngồi chồm hỗm bên đường đợi cô.
- Chị Hà.
Tuệ vui vẻ đứng thẳng dậy, vừa phủi phần tà áo chẳng may bị quét đất rồi chạy về phía cô.
Hà đưa mắt nhìn xung quanh. Thường ngày cô với Bình tan học rất muộn, thế nhưng con bé này vẫn kiên nhẫn ngồi chờ. Chẳng lẽ đầu nó chứa đạn ư?
Nàng hơi nhướn mày quan sát cô bé đang nhìn Hà và nhoẻn miệng cười ngọt ngào kia, khẽ hỏi:
- Cậu quen em ấy à?
- Chị là chị Bình đúng không ạ? Mấy thằng con trai lớp em thích chị lắm, chị vừa xinh vừa học giỏi. - Tuệ ríu rít khoe. - Nhưng em thích chị Hà cơ, chị Hà ngầu dã man.
- Mày không về là việc của mày, tránh ra để chị về. - Hà trừng mắt cảnh cáo. - Đừng có bám theo chị nữa và dừng trò đùa dai này lại đi. Mày là con gái, chị cũng là con gái.
- Em thích chị mà, em đùa chị làm gì? - Em mở to mắt nhìn cô. - Em chẳng sợ ai kỳ thị hết, lát nữa em sẽ về nhà tự nhận với mọi người rằng em thích con gái, em thích chị Hà lớp 12D2.
Tuệ dứt lời, Hà cũng thấy Bình sững lại. Tuy nhiên cô không rõ là do nàng bất ngờ, hay là do nàng buồn nôn và ghê tởm.
Qua một lúc, nàng bỗng vòng tay ôm lấy cánh tay phải của cô, mỉm cười đáp:
- Chị Hà là của chị rồi.
Gì?
Hà mở to mắt nhìn nàng, nàng vừa mới nói gì? Cô đã nghe nhầm phải không?
Tuệ cũng giống như cô, há to miệng hỏi:
- Sao cơ? Chị với chị Hà yêu nhau á?
Nàng lắc đầu đáp:
- Không, cậu ấy là bạn thân của chị, bởi vậy chị có trách nhiệm bảo vệ cậu ấy. Cho nên em thích Hà là cái tốt, chỉ là chị không đành lòng để em kéo cậu ấy vào cuộc rồi khiến cậu ấy bị tổn thương. Chúng ta đều còn nhỏ, mà chuyện em mới giãi bày lại là chuyện lớn, em hiểu ý chị chứ? Đừng tùy tiện nói ra điều này, đặc biệt là ở trường học.
Câu thứ nhất còn khiến cô tràn ngập niềm tin và hy vọng, câu thứ hai nàng liền trực tiếp chặt đứt ước mơ của cô.
"Cậu ấy là bạn thân của chị". Nghe thế nào cũng cảm thấy chói tai.
Tuệ kiên nhẫn chờ nàng nói hết rồi đáp:
- Em tưởng hai chị yêu nhau cơ, chứ bạn thân thì không sao, em vẫn thích chị Hà. Tương lai em nhất định sẽ tự tin đứng bên chị ấy.
Một lần nữa chủ động đến và đi chẳng khác nào cơn gió, bóng lưng Tuệ cùng chiếc xe đạp dần khuất xa trên con đường dẫn vào cổng trường.
Cô nhìn chằm chằm con đường em vừa đi, sau đó chủ động phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:
- Mình về thôi.
Nàng khẽ gật đầu.
Hai người đạp xe song song cạnh nhau. Tuy nhiên hôm nay khác hẳn mọi ngày, cả hai im ắng đến mức đáng sợ.
Mãi đến khi gần tới nhà, Bình mới nhìn cô rồi hỏi:
- Cậu... sẽ không cùng em ấy yêu đương thật đấy chứ?
Hà sửng cồ:
- Cậu hâm à? Con bé ấy từ đâu chui ra tớ làm sao biết được? Nó bảo nó để ý tớ gần một năm, tớ còn đang chết khiếp đây.
Sau khi dừng xe, nàng tiếp tục nói:
- Cậu không yêu em ấy là tốt rồi, vấn đề tế nhị này đừng nên tùy tiện công khai.
Hà thấy tim mình hơi nhói. Sau đó sâu một hơi, đánh bạo hỏi:
- Vậy còn cậu? Cậu có kỳ thị những người như thế không?
Nàng chỉ vươn tay xoa xoa mái tóc tém của cô, không trả lời.
- Bình.
- Cậu về cẩn thận nhé.
Nàng vẫy tay rồi dắt xe qua cô. Thái độ rõ ràng muốn né tránh.
Hành động đơn giản ấy khiến Hà hiểu rằng người trong lòng mình kỳ thị chuyện này. Song chẳng rõ lấy can đảm ở đâu, cô bỗng dõng dạc tuyên bố:
- Còn tớ, tớ ủng hộ điều ấy, tớ ủng hộ họ.
***
- Chị Hà.
Mỗi lần nghe thấy "tiếng gọi từ cõi chết", Hà đều giật mình như cướp gặp phải công an.
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Tuệ bất ngờ xuất hiện và hùng hồn khẳng định rằng bản thân vô cùng thích cô, cũng đã hai tháng trôi qua kể từ khi cô nhận ra người con gái mình yêu nhất lại là người kỳ thị tình yêu đồng tính.
Thực ra Hà không hề trách Bình, bởi cô hiểu có rất nhiều người coi đồng tính luyến ái là một loại bệnh. Trên thành phố đã thế, chứ đừng nói là vùng nông thôn các cô. Cho nên thời gian qua mối quan hệ giữa hai người vẫn rất bình thường, vì cô luôn tự nhủ phải cố gắng tỏ ra như thế.
Còn nhớ đợt Tết vừa qua, Bình nhắn tin chúc cô năm mới vui vẻ, còn chúc cả ước mơ và nguyện vọng trong tương lai của cô đều sẽ được như ý.
Hà toan đáp lại rằng không bao giờ, song cuối cùng cũng đành xóa đi.
- Chị hay thất thần thật đấy.
Tuệ vẫn kiên nhẫn làm chiếc đuôi nhỏ theo sau cô. Em mặc kệ ánh mắt dò xét của người xung quanh, mỗi ngày đều chăm chăm chờ cô đến trường, rồi chờ cô tan học, và đương nhiên hoàn toàn phớt lờ việc cô đi chung với nàng. Thậm chí em còn tuyên bố lần hai rằng em không quan tâm cô là của ai, vì em tự tin em tốt hơn chị Bình.
- Ừ, trí tưởng tượng của mày, sự hoang tưởng của mày phong phú hơn cậu ấy nhiều.
Chẳng biết đó là lần thứ bao nhiêu Hà thẳng tay tạt nước lạnh vào mặt em như thế.
Ấy vậy mà cô bé vẫn không chịu từ bỏ. Liên tục bám lấy cô rồi cảm thán rằng ước gì mình đủ can đảm sớm hơn một chút thì đã được thêm thời gian quen biết chị Hà.
- Chị ơi, mấy tháng nữa chị ra trường rồi, em sẽ nhớ chị lắm đấy.
Trông thấy cô chuẩn bị bước vào lớp, Tuệ liền vỗ vai cô rồi lớn gan ôm cô một cái.
- Mẹ cái con này mày chán sống à?
Hà quát lên, vừa xoay người chuẩn bị giơ chân đá thì em đã chạy mất.
- Chị Hà, người chị thơm cực.
Cô hậm hực vì không thể trút giận lên Tuệ. Thế nhưng khoảnh khắc xoay đầu lại, Thư đã ở trước mặt cô, nhìn cô bằng vẻ không thể tin nổi.
- Gì đấy?
Hà chột dạ đáp:
- Gì?
- Mấy tháng nay mày bỗng thân với cái Tuệ lớp dưới thế? Tao thấy ngày nào hai đứa chúng mày cũng đi với nhau, còn nhiều hơn cả mày đi với cái Bình.
Cô cũng lười giải thích.
Thấy bạn thờ ơ, Thư tiếp tục chân thành khuyên nhủ.
- Này, tao nghe đồn nó thích mày đấy, mày cứ cẩn thận. Mày đánh nhau cũng được, nhưng dính vào mấy tin đồn như thế không hay lắm đâu.
Hà nghe vậy bỗng bốc hỏa:
- Đối với tao thì chẳng sao cả. Yêu ai mà chẳng là yêu? Bỏ đi, chúng mày đứa đếch nào cũng thế, riêng tao thấy chuyện này bình thường.
Tiết học bắt đầu khoảng mười phút, Bình chợt viết một tờ giấy rồi chuyển tới trước mặt cô.
(Lát nữa về nhà tớ ăn cơm đi.)
Hà nhìn nàng vẻ nghi hoặc.
- Bố tớ định đi bước nữa. - Nàng gối đầu lên tay thủ thỉ, đôi mắt nhìn cô cũng dần ngập đầy nước. - Hôm nay ông ấy sẽ đưa người mới về. Tớ không muốn dùng bữa với hai người họ. Cậu về nhà cùng tớ được không?
Cô ngẫm một lát rồi gật đầu:
- Đừng lo, tớ sẽ về với cậu.
Cho nên đó là lần thứ nhất trong suốt thời gian quen nhau, cô có cơ hội bước chân vào nhà nàng, cũng là lần thứ nhất được gặp ông Thức - bố nàng.
Thấy con gái dẫn bạn về chơi, mặc dù không hài lòng bởi hôm nay là bữa cơm gia đình. Song ông vẫn khách sáo nói:
- Hiếm lắm bác mới thấy Bình dẫn bạn về nhà. Cháu học cùng lớp với Bình à?
Hà khẽ đáp:
- Vâng ạ. Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác.
Sau đó cô chào người phụ nữ ngồi bên cạnh bố nàng - nhân vật được coi là trung tâm của bữa cơm hôm nay.
Mặc dù chẳng hề thoải mái, nhưng chỉ cần có thể giảm bớt tổn thương trong lòng Bình, thì dẫu có chán nản đến đâu chăng nữa, cô vẫn sẽ kiên nhẫn ngồi đây làm cây cột lớn che chắn cho nàng.
Mẹ kế của Bình tên Thúy, là thư ký tòa trước đây bố nàng từng công tác. Dẫu chỉ dùng chung với nhau một bữa cơm, nhưng Hà đã nhận ra sự khôn khéo của người phụ nữ này.
Cô sợ Bình sau này sẽ khổ, song cũng thầm cảm thấy may mắn vì chỉ còn vài tháng nữa thôi là nàng sẽ đi học xa nhà.
Dọn dẹp xong, Bình dẫn cô lên phòng. Chờ cô ngồi xuống giường liền xoa đầu cô, dặn:
- Cậu ngồi đây đợi tớ một lát, tớ xuống lấy đồ ăn vặt.
Hà ngồi một hồi lâu vẫn không thấy Bình trở lại. Do hơi lo lắng nên quyết định mở cửa chuẩn bị xuống tìm nàng. Thật không ngờ cô vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa nàng và bố. Để rồi mãi tận sau này, cô vẫn chẳng tài nào quên nổi cảm giác ấy. Cảm giác tự ti khi lần đầu tiên nhận ra hoàn cảnh cùng xuất thân là nền tảng quan trọng nhất trong mắt một vài phụ huynh, đồng thời hiểu được thế nào là chênh lệch địa vị xã hội.
- Bố mẹ bạn con làm nghề gì?
- Hà không có bố mẹ, cậu ấy ở với anh trai.
- Vậy anh trai nó làm nghề gì?
- Kinh doanh quán bida.
Nghe con gái trả lời tới đây, thái độ của ông Thức lập tức thay đổi.
- Trong lớp con bị cô lập hay sao mà phải chơi với nó? Bình, bố không cấm con giao du với bạn bè, nhưng con phải biết chọn bạn mà chơi. Lúc nãy bố chỉ nhìn đầu tóc nó thôi đã cảm thấy không phù hợp rồi.
- Cậu ấy tốt hơn nhiều so với những người khác. Không có bố mẹ thì sao ạ? Chẳng phải con cũng mồ côi mẹ ư? - Giọng nàng dần nghẹn lại. - Tuy kinh doanh quán bida, nhưng nhà cậu ấy chưa từng phạm pháp, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bố cả.
- Nguyễn Thanh Bình, con đang dùng thái độ gì để nói chuyện với bố vậy?
- Hôm nay là con rủ cậu ấy về. Bố, cậu ấy là bạn thân của con...
Hà nhẹ nhàng khép cửa lại rồi trở về giường. Mê man lật cuốn sách mà nàng vừa đưa cho rồi giả bộ tập trung đọc. Chỉ là cuối cùng vẫn không thắng nổi cảm giác sống mũi cay cay.
Phải rồi, cô quên mất, đáng lẽ cô nên nghĩ đến chuyện này ngay từ khi nàng nói với cô rằng bố nàng là chánh án cấp cao. Cô quên mất rằng gia cảnh của nàng hoàn toàn khác với mình, cho dù đều thiếu vắng tình thương của mẹ, song ít nhất nàng vẫn còn có cha, một người cha lắm tiền và có chỗ đứng vững chắc trong xã hội.
Một chốc, cửa mở ra. Bình nhoẻn miệng cười nói với cô rằng:
- Hôm trước tớ làm bánh quy đấy. Đợi lát nữa chúng mình cùng ăn nhé.
- Hả? À... ừ...
Sự tự ti dần xâm chiếm toàn bộ tâm trí khiến Hà đặt sách xuống rồi cầm cặp đứng dậy.
- Anh Hưng vừa gọi tớ bảo quán có việc, tớ về trước đây.
Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Cậu về luôn ư? Gấp vậy?
- Ừ, mai gặp.
Hà trả lời ngắn gọn rồi rời khỏi. Cô biết nàng vẫn đang theo sau mình, và cũng không biết phải nói với nàng điều gì cho phải.
Khi chạm mặt ông Thức ở phòng khách, lồng ngực cô nhói lên thật mạnh. Chẳng rõ là do tức giận, hay là do cảm thấy uất ức, đau thương.
Con người không ai được lựa chọn xuất thân, cô cũng đâu muốn số kiếp của mình khốn khổ như vậy? Tại sao ông ấy chỉ nhìn vào gia cảnh của cô, mái tóc của cô để đánh giá cô là kẻ không ra gì? Là kẻ mà ông sợ rằng con gái ở lớp bị cô lập nên mới phải chơi với cô.
- Cậu về cẩn thận nhé.
Bình tiễn cô ra cổng, vài lần muốn nói lại thôi.
Hà đã thấy tất cả, nhưng chẳng muốn thắc mắc gì thêm vì sợ làm khó nàng. Bởi vậy cô nhanh chóng vẫy tay tạm biệt rồi đạp xe rời khỏi ngôi nhà khang trang - một nơi không dành cho mình và không hề hoan nghênh mình.
---
29.06.2020
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)