"Trang sách ước năm xưa
đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ
chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ
bao giấc mộng đến rồi lại ra đi
Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua
một gương mặt chập chờn rồi vụt biến
bao con tàu về ga bao con thuyền cập bến
mà riêng em chẳng đến cùng tôi"
<Trích: Đáng Lẽ - Lưu Quang Vũ>
***
Trước khi rời khỏi trường và chính thức bước vào kỳ nghỉ hè, Bình nhanh chóng giữ tay cô lại, cười hỏi:
- Cậu không có gì muốn dặn tớ à?
Mặc dù trái tim đập nhanh và mạnh, song Hà vẫn cứng miệng trả lời:
- Dặn cái gì?
Nàng bĩu môi lắc lắc tay cô:
- Như kiểu dặn tớ không được ốm chẳng hạn.
Cô gật gù chiều ý nàng:
- Ừ, không được ốm. Thôi, về đi.
Ngập ngừng một lát, cuối cùng cô vẫn lấy hết can đảm hỏi:
- Cậu có dùng điện thoại không?
Hai mắt Bình lập tức sáng lên:
- Tớ chờ câu này này của cậu nãy giờ. Tớ có.
Hà bật cười:
- Thay vì chờ câu này sao không chủ động xin?
- Ngại... à, cho tớ xin cả Yahoo với Ola của cậu nhé.
Tất nhiên Hà rất dễ thỏa hiệp. Sau khi cả hai trao đổi phương thức liên lạc xong, Bình vui vẻ vẫy tay dặn:
- Nghỉ hè nhớ đừng đánh nhau đấy, tớ sẽ thường xuyên gửi bài tập cho cậu.
Hà giơ nắm đấm cảnh cáo:
- Thế thì tốt nhất đừng liên lạc.
Dẫu mạnh miệng nói vậy. Song kể từ khi có số điện thoại của nhau, tần suất nhắn tin giữa hai người càng lúc càng nhiều. Nhiều đến mức hộp thư đến cứ vài hôm là chật kín, khiến Hà phải phân vân nên giữ lại cái nào và xóa đi cái nào.
Đáng tiếc rằng sau này, khi điện thoại đã lưu trữ được nhiều tin nhắn hơn, thì người nhắn tin cùng cô năm xưa lại không còn ở đó nữa.
(Tớ nhớ Hà quá.)
Trước khi Bình ngủ, hai người sẽ chat với nhau qua Ola. Nhưng hôm nay bỗng nhận được dòng này của nàng khiến Hà đứng hình, thiếu chút nữa đã nhổ ngụm cà phê vào mặt Hưng - thu ngân của quán bida.
Hưng sửng sốt:
- Mày lại lên cơn à? Đang yên đang lành nhổ vào mặt anh mày, chán sống rồi đúng không?
Hà rối rít chữa sai lầm:
- Em xin lỗi, em xin lỗi.
Và mất gần mười phút mới trả lời nàng:
(Làm sao mà nhớ?)
(Thì đột nhiên nhớ thôi, cậu rảnh không? Tớ gọi cho cậu nhé.)
Hà đưa mắt nhìn xung quanh, hiện tại đã về đêm nên quán không quá đông. Do đó cô nhanh chóng tiến vào một góc, chủ động gọi vào số máy của nàng.
- Đòi tớ gọi rồi không nói gì, lâu không nghe chửi lại nhờn à?
Nghe cô hỏi, đầu dây bên kia cũng truyền đến tiếng cười của nàng.
- Tớ biết cậu sẽ không như vậy nữa đâu. Cậu hiền mà.
- Cậu là người đầu tiên dám mở miệng khen tớ hiền đấy.
Bình trầm ngâm một lát, sau đó bất ngờ đề nghị:
- Hay là Hà hát ru tớ ngủ đi. Hôm tổng kết nghe cậu hát hay lắm, tớ muốn nghe lại.
- Không hát.
- Đi...
- Không.
- Hà ơi Hà.
Mới đến lần thứ ba, cô đã chính thức buông vũ khí đầu hàng.
Cho nên Hà thực sự đã trở thành một "người mẹ" khi tự mình nhận hát ru Bình mỗi đêm. Sở dĩ nói mỗi đêm, âu cũng bởi ngày nào gọi cho nhau, nàng đều dùng chiêu "Hà ơi Hà" để thu phục cô như đạo sĩ thu phục quỷ.
Việc hát ru duy trì được gần hai tuần thì Hà bỗng mất tích. Nguyên nhân bắt nguồn từ một buổi tối cô xảy ra xô xát với khách chơi bida, kết quả đến nửa đêm thì bị một kẻ lạ mặt kéo ra ngoài đánh gần chết.
Đương nhiên Hà cũng chẳng phải đứa con gái dễ bắt nạt. Cô nhanh tay vớ lấy viên gạch bên cạnh và giáng xuống người đối phương. Đôi bên đánh qua đánh lại thẳng đến khi anh Hưng dẫn theo người ra, bấy giờ kẻ lạ mặt mới lẩn mất.
- Đ** mẹ con Minh Cáo chứ còn ai vào đây? Đuổi theo nó.
Hưng phân vài người ở lại đưa cô đi cấp cứu, còn bản thân cùng anh em nhanh chóng lên xe máy lao khỏi quán.
Kết quả, Hà được đưa vào viện trong trạng thái thừa sống thiếu chết. Toàn thân bấy giờ đã mất cả tri giác, thậm chí bác sĩ còn nhận xét rằng chỉ cần chậm thêm ba phút nữa thôi, tương lai cô không cần phải đến trường học nốt năm cuối nữa mà đi thẳng xuống mồ.
Cô mê man ở viện gần một tuần thì sang ngày thứ sáu, Bình cầm theo cặp lồng bất ngờ xuất hiện ở bên giường. Hai mắt nàng sưng húp, hiển nhiên đã trải qua một trận khóc lóc dữ dội.
Hà ú ớ nhìn nàng:
- Ơ...
Phòng bệnh tám người, cô nằm giường cuối cùng. Do đó khi đứng đối diện cô, nàng đã phần nào bình tĩnh lại, lạnh lùng chất vấn:
- Cậu lại đánh nhau?
- Không.
Tuy Hà vẫn mạnh miệng trả lời, song chẳng biết từ khi nào đã vô thức cúi đầu né tránh.
- Năm nay cuối cấp rồi, cậu định khiến tớ lo lắng mãi thế này à? - Nàng chủ động ngồi xuống cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên những vết xước trên mặt. - Hà ơi, coi như tớ xin cậu, đừng đánh nhau nữa nhé.
Lòng Hà run lên, vội nghiêng người tránh khỏi sự động chạm của Bình, nhàn nhạt đáp:
- Đây là công việc của tớ. Anh Bằng nuôi dạy tớ mấy năm nay, tớ có nghĩa vụ phải trả ơn anh ấy.
- Thế còn tương lai của cậu? Chẳng lẽ cậu cứ sống mãi thế này sao?
Cô mím môi im lặng.
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ xù lông lên mà cãi lại rằng: "Tao sống thế nào là việc của tao", nhưng hiện tại Bình là người cô thầm yêu, do đó cô chắc chắn sẽ không làm tổn thương nàng.
Thực ra những ngày nằm viện, Hà cũng dành thời gian để tự nhìn lại chính mình, nhìn lại cả việc mình thích ai, xu hướng tính dục của mình là gì. Dẫu rằng thuở ấy, người ta nào cần quan tâm tới xu hướng tính dục? Người ta chỉ thấy con gái yêu con gái, con trai yêu con trai thì gọi là bóng, gọi là bê đê, gọi bằng đủ thứ từ ngữ mà chẳng ai hình dung nổi.
Hà sợ, đương nhiên sợ chứ. Ngộ nhỡ một ngày Bình biết mình thích nàng thì sao? Có phải nàng cũng sẽ giống như những người đó, dè bỉu và xa lánh mình hay không?
- Vài hôm nữa cậu xuất viện, tớ dạy cậu học nhé.
Nàng nói xong liền đứng dậy, chủ động sang giường kế bên mượn họ bát con và cái thìa, sau đó trở lại đổ cháo từ cặp lồng. Cả quá trình đều nhẹ nhàng tới độ bác trai ở giường kế bên còn cảm thán rằng: "Trông dáng vẻ cô bé không khác gì vợ bác".
Hà thoáng đỏ mặt.
Nàng xúc một thìa cháo, thổi thổi cho nguội rồi đặt trước môi cô.
- Nào, há miệng.
- Điên à? Tớ đâu bị tàn phế?
Cô vội đoạt lấy chiếc thìa trong tay nàng. Cố tìm một chủ đề để đánh lạc sự ngượng ngùng:
- Lại nói, sao cậu biết tớ ở đây?
- Tớ hỏi Long. - Ánh mắt Bình đầy vẻ trách cứ. - Nếu tớ mà không hỏi, chắc cậu sẽ không sờ vào điện thoại rồi thông báo với tớ một tiếng đâu nhỉ?
Nhắc mới nhớ, hôm xảy ra chuyện điện thoại của cô sạc trong phòng. Mấy ngày tỉnh lại chưa kịp nhắn anh Hưng lấy thì hết người này vào thăm, người kia bắt phải dưỡng thương. Bởi vậy bây giờ chiếc cục gạch ấy có khi chai cả pin rồi cũng nên.
- Cảm ơn cậu.
Lần đầu tiên trong đời, Hà chủ động chân thành nói những lời luôn khiến bản thân sởn da gà này.
Bình sờ sờ tóc cô, đáp:
- Ăn nhanh đi kẻo nguội hết bây giờ. Mấy ngày qua cậu ăn gì?
Cô vừa khen ngon vừa trả lời:
- Mua cơm hộp, ai rảnh mà nấu cho?
Nàng nhoẻn miệng cười.
- Tớ rảnh. Từ hôm nay trở đi, tớ rảnh.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Hà thực sự muốn thét vào mặt Bình rằng nàng hãy thôi những hành động dễ gây hiểu lầm này đi. Bởi nàng khiến cô chìm đắm vào mộng tưởng rằng nàng cũng có cảm tình với mình, và điều ấy thật sự rất đáng sợ.
Vì Hà biết thực tế, Bình chỉ coi cô như một người bạn thân để đối xử.
***
Hà nằm viện tròn một tuần thì tập tễnh xuất viện. Đương nhiên hôm ấy Bình cũng đến, nàng vừa líu ríu dặn cô không được ăn cái này, không được uống cái kia tránh để lại sẹo. Cuối cùng cô nhịn không được, đáp:
- Anh Hưng chờ tớ ngoài kia rồi, tớ đi trước đây. Cậu nhớ về cẩn thận nhé.
Nàng ngoan ngoãn vẫy tay:
- Ừ, hẹn gặp cậu sau.
Trở về phòng ngủ quen thuộc. Hà nhìn chiếc điện thoại đáng thương vẫn còn cắm sạc rồi dở khóc dở cười cầm lên xoay qua xoay lại, hết mở rồi tắt. Cuối cùng khẳng định các dòng điện thoại thông minh sau này đều xách dép cho Nokia huyền thoại, bởi vì chúng vẫn dùng rất tốt.
Cô chủ động gửi tin nhắn cho Bình, báo rằng mình đã an toàn yên vị trên giường, không lâu sau nàng cũng nhắn lại rằng:
(Bao giờ tớ mới có thể gặp cậu? Ở nhà học bài mãi buồn lắm.)
Dĩ nhiên Hà không muốn để nàng tới quán bida. Bởi đây là nơi phức tạp và luôn ẩn chứa nguy hiểm.
Nàng không thuộc về nơi này.
(Nhanh thôi.)
Tin nhắn vừa gửi đi, Hà cũng vuốt ve dòng tin nhắn của Bình. Đối với một kẻ luôn dễ thỏa mãn như cô, thì mỗi ngày chỉ cần như vậy là đủ rồi.
***
Tròn một tháng sau ngày bị Minh Cáo - theo cách gọi của anh Hưng đánh bầm dập. Hà chính thức tung tăng trở lại.
- Con Minh Cáo bằng tuổi mày mà nó gan thế đấy. Mẹ cái con ranh con, đến giờ tao vẫn chưa tìm thấy nó trốn ở đâu.
Bằng trở về sau chuyến làm ăn ở tận Móng Cái, sau khi suy tính một hồi rồi nói:
- Tao đang nghĩ trường hợp nó có người chống lưng, mà nghĩ mãi không ra thằng nào to hơn thằng Bằng ở cái đất này.
- Thôi, chuyện qua rồi em không để ý nữa. - Hà đeo cặp đựng đàn, chuẩn bị ra ngoài. - Em đi có việc đây.
- Ờ, mặc dù tao thừa biết mày chẳng có việc gì quan trọng đâu nhưng đi đứng cẩn thận đấy.
Cô vui vẻ đạp xe ra bờ sông. Kỳ nghỉ hè này trong mắt cô đẹp và bình yên đến lạ. Thậm chí cô còn rộng lượng yêu thêm cả tiếng ve - loại âm thanh mà trước đây cô chỉ hận không thể bắt hết chúng rồi cho vào chảo chiên giòn.
Bấy giờ Bình đã ngồi sẵn trên bậc xi măng cũ, bên cạnh bày hoa quả cùng bánh kẹo. Trông thấy Hà xuất hiện liền nhoẻn miệng cười vẫy tay.
Cô nhìn mâm ngũ quả, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn nàng.
- Gì vậy?
- Thì là như vậy. - Nàng trả lời một cách lấp lửng rồi gác hai tay lên đầu gối, chống cằm cười với cô. - Cậu ngồi xuống trước đã.
- Làm bộ làm tịch thật khiến người khác khó chịu.
Tuy mạnh miệng, song Hà vẫn chấp nhận ngồi xuống.
- Chúc mừng sinh nhật Ngọc Hà. Chúc cậu tuổi mười bảy tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Bất ngờ nằm ngoài dự đoán này khiến Hà đứng hình, thậm chí hồi lâu cũng chẳng hề chớp mắt.
Bình khúc khích cười. Đoạn, nàng đứng dậy chạy về phía xe đạp, lấy từ trong lồng ra hộp bánh cùng vài cây nến nhỏ.
- Bánh tớ tự làm, còn mấy cây nến độc đáo này phải nhờ bố mua tận trên thành phố về đấy, ở đây tìm mãi chẳng có.
Nàng vừa thỏ thẻ vừa cắm những cây nến lên chiếc bánh bông lan nhỏ do chính tay mình làm, cũng là chiếc bánh đặc biệt nhất suốt cuộc đời cô.
Thấy người đối diện vẫn không có động tĩnh, nàng tiếp tục nói:
- Nào, cậu mau qua thổi nến rồi ước đi. Đừng để nến cháy lãng phí như thế chứ?
Hà ngơ ngác thổi tắt những ngọn nến, sau đó ước nguyện theo sự trợ giúp của Bình.
Nàng tủm tỉm cười:
- Mặc dù rất muốn nhưng tớ sẽ không hỏi cậu đã ước gì đâu.
- Tớ ước cả đời này có thể được ở bên cậu.
Bình vừa dứt lời, Hà đã lên tiếng. Câu trả lời ấy khiến bầu không khí trở nên yên ắng lạ thường.
Nàng chủ động phá vỡ sự yên ắng ấy:
- Thôi nào, đã ước rồi thì không thể nói ra miệng. Nhưng đương nhiên rồi, chúng ta sẽ ở cạnh nhau, làm bạn tốt của nhau cả đời.
Hà vẫn gật đầu dẫu chẳng hề muốn làm bạn tốt cả đời của nàng.
Sinh nhật mười bảy tuổi. Sinh nhật đầu tiên có người làm bánh cho cô ăn, cũng là sinh nhật đặc biệt nhất vì có nàng.
Nhiều năm sau này, vào mỗi dịp kỷ niệm bước sang tuổi mới, Hà đều tìm cách trốn tránh những bữa tiệc mà chị Kiều hay đồng nghiệp chuẩn bị. Bởi sâu thẳm trong trái tim cô, chẳng thể tìm đâu loại bánh ngọt nào ngon như chiếc bánh ấy, cũng chẳng có ai thay thế được vị trí của Bình.
---
25.06.2020
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)