Bách Hợp Tiểu Thuyết

10

904 0 6 0

"Em đi rồi! Chùm phượng đỏ trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa... Thôi đừng nhắc! Hạ tàn..."

<Trích: Viết Cho Mùa Hoa Phượng - Đào Phong Lan>

***

- Mày mới nói gì cơ? Thử nói lại lần nữa xem nào.

Hưng ngạc nhiên nhìn kẻ đang đứng trước gương, sau đó bắt đầu lo lắng về việc chưa già nhưng tai đã điếc, mắt đã mờ vì câu nói:

- Em sẽ nuôi tóc dài.

Như sợ mọi người không nghe thấy, Hà còn nghiêm túc lặp lại lần hai:

- Em không đánh nhau nữa, và em sẽ nuôi tóc dài. Anh hãy đổi em với thằng Tuất để em làm thu ngân, nó đi thu họ nhé.

Tuấn đang dọn dẹp cách đó không xa, nghe cô nói vậy liền bật cười, cố ý hỏi:

- Thằng con trai mày thích chê mày đàn ông giống nó à?

- Điên. - Hà đáp. - Thay vì suy diễn linh tinh, mấy người nên ủng hộ quyết định này của em đi. Lát nữa em sẽ đi thắp hương báo cáo với anh Bằng, em thay đổi đây.

- Cái tên Hà Tém của mày nổi nhất trường cấp ba rồi gái ạ. Bây giờ mày thay đổi thì mày vẫn là Hà Tém thôi.

- Em không biết, tóm lại em sẽ học hành đàng hoàng. Mấy người không tạo điều kiện cho em, em gọi chị Kiều kể khổ đấy.

- Mẹ cái con ăn cháo đá bát.

- Tẩn nó đi anh Hưng.

Với ý chí quyết tâm mãnh liệt. Để rồi xuân đi hạ đến, khi hàng cây phượng trước cửa lớp học dần xuất hiện búp non và những tiếng ve bắt đầu ngân lên thưa thớt. Thì cũng là lúc mái tóc của Hà đã dài ngang gáy.

Cô chưa từng nói với Bình về việc bản thân đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa nàng và bố. Đơn giản vì muốn giữ trọn cái tôi cuối cùng đối với nàng. Song việc cô yêu nàng, thì muôn đời muôn kiếp là việc không thể thay đổi.

Hà quấn mái tóc dài của nàng vào ngón tay vài vòng rồi thả ra, hành động này đã trở thành thú vui của cô mỗi khi rảnh rỗi. Mà nàng cũng rất dung túng cô, đôi khi còn sẵn sàng thả tóc để cô dễ nghịch.

- Hà ơi, có người tìm mày kìa.

Nghe gọi, Hà im lặng một lát rồi đứng dậy bước ra cửa. Người tìm tới hiển nhiên không ai khác ngoài cái đuôi Trần Minh Tuệ.

Cô khoanh tay, dựa vai vào tường, hất cằm hỏi em:

- Lại sao?

Tuệ chẳng quan tâm xung quanh đang tập trung đông người, thút thít đáp:

- Em phải chuyển trường rồi.

- Ừ, tạm biệt.

- Chị đừng tưởng chị lạnh lùng như thế là có thể khiến em thôi thích chị. - Em lau nước mắt, mặc dù giọng khàn đặc, song vẫn tràn đầy quyết tâm. - Em chắc chắn sẽ gặp lại chị và khiến chị thích em.

- Ừ.

Rồi em bỗng ôm chặt lấy cô, mạnh dạn chùi mặt vào áo cô. Xong xuôi còn thản nhiên vẫy tay:

- Người em cần tạm biệt nhất chính là chị đây. Trái đất này thực sự rất nhỏ, em không tin vài năm nữa em không gặp được chị. Em đi đây.

Khi ấy, Hà chưa bao giờ nghĩ rằng câu nói vu vơ của Tuệ thực sự biến thành sự thật. Bởi khoảng bảy năm sau khi cô quyết tâm bỏ vào Nam lập nghiệp và được chị Kiều bồi dưỡng, cô gặp lại Tuệ với tư cách là nhân viên marketing với khách VIP của công ty.

Duyên phận chính là thế. Sự gặp gỡ chóng vánh ban sơ đổi lấy duyên nợ quấn lấy ba người cả một đời.

***

Tự ý thức được rằng thời gian ngồi trên ghế nhà trường không còn nhiều, cho nên ai nấy đều trân trọng từng phút giây. Đặc biệt là khoảnh khắc làm hồ sơ chuẩn bị cho kỳ thi Đại học, một vài giọt nước mắt đã vô thức rơi xuống.

Bảo thấy bạn cùng bàn khóc liền vỗ vai nàng, cười ha hả:

- Mẹ, mới viết hồ sơ mà con Như đã khóc rồi. Chúng mày thấy có điêu không?

Như xấu hổ đánh vào cánh tay cậu rồi thanh minh:

- Tao viết sai mười bộ nên mới khóc, mày ngu thì im mồm vào.

Mà trong khi đó, Hà lại chống cằm, chăm chú quan sát những nét chữ in trên bộ hồ sơ mà Bình viết cho mình một lát và cảm thán:

- Thật may vì có cậu.

Nàng nhoẻn miệng cười đáp:

- Đáng lẽ cậu cũng phải khóc giống Như. Sai kiểu gì tới bảy bộ, thấy không? Tớ viết một lần là ổn ngay.

- Thì cậu cẩn thận, tớ không cẩn thận, được chưa?

Nàng bỗng lảng sang chuyện khác.

- Cậu ra ngoài hái hai bông phượng vào đây. Chờ tớ viết xong hồ sơ của tớ tớ giúp cậu ép hoa phượng.

Hà khinh bỉ đáp:

- Không thèm, tớ không phải người mộng mơ.

- Có những thứ bây giờ không thử, sau này muốn thử lại sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu. - Bình chợt ngẩng đầu nhìn cô. - Đi nhanh đi, nhớ hái bông nào mới mà đỏ nhất ấy.

Hà chép miệng, miễn cưỡng đứng dậy ra ngoài hái phượng. Cô đi dạo vài vòng rồi xác định một vài bông phượng mới nở đỏ rực theo đúng yêu cầu của nàng. Sau đó chạy lên tầng hai, mặc kệ ánh mắt tò mò của đám nhóc khối dưới, vươn tay vớ lấy cành phượng rồi ngang nhiên gỡ xuống.

- Này.

- Cảm ơn cậu.

Bình vừa nói vừa lấy trong cặp ra hai quyển sổ bìa đen mới tinh, chia mỗi bông vào một trang vở.

- Cái gì đây? Cậu đi học mà còn mang cả băng dính ư?

- Phải mang chứ, tớ còn mang bông băng thuốc đỏ vì sợ cậu đánh nhau cơ mà.

Nói tới đây, cả hai cùng bật cười. Lại nhớ tầm này năm ngoái cô còn đang tránh nàng như tránh tà. Thế mà chớp mắt thôi đã sắp sửa không được gặp nhau nữa rồi.

Bình đăng ký vào khoa Xuất bản và khoa Văn, còn Hà thấy nguyện vọng của nàng liền tùy ý đáp: "Đi hỏi xem trường nào gần trường cậu nhất thì tớ đăng ký".

Cuối cùng, cô đặt nguyện vọng trong một trường Đại học cách trường nàng chỉ năm phút đi bộ theo lời giới thiệu của chị gái khóa trên.

Sau khi hoàn tất việc ép hoa. Bình mở nắp bút máy, nắn nót viết lên trang giấy vài dòng.

Tháng 4 năm xxxx, thân gửi Hà!

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ ngắn ngủi, sau đó không cam tâm nhìn nàng:

- Cậu kia. Sao cậu viết tiết kiệm thế?

- Vậy cậu muốn tớ viết gì?

- Tớ hứa sẽ ở bên cậu cả đời.

Nghe cô nói xong, nàng bật cười thành tiếng:

- Cậu nói vậy không thấy ngượng à?

- Ngượng là gì? Tớ không biết ngượng là gì cả.

Bình liếc cô rồi nắn nót viết thêm dòng bên dưới.

Tớ hứa sẽ ở bên cậu cả đời.

Hà rất hài lòng nhận lấy cuốn sổ, nháy mắt nói "tớ xin nhé" rồi cẩn thận gấp cuốn sổ lại.

***

Đầu tháng 6, cái nóng gay gắt đã nhuộm vàng con đường tới trường. Cũng đồng nghĩa rằng thời gian chào tạm biệt cấp ba không còn xa.

Hồ sơ đều đã hoàn thiện xong, hiện tại mọi người chỉ còn đếm ngày làm lễ tổng kết, ngày thi tốt nghiệp và đại học nữa mà thôi.

Thời gian trôi qua giống như con thoi trên guồng quay của khung dệt, giây đến phút đi liên tục nối tiếp khiến chuỗi ngày ấy rốt cuộc cũng tới. Mặc dù không muốn, song đám trẻ vẫn phải chấp nhận bịn rịn chia tay nhau, chia tay lớp học, chia tay mái trường cấp ba đã lưu giữ toàn bộ ký ức về quãng đời tươi đẹp nhất.

Những chiếc áo đồng phục dần phủ kín lời chúc cùng chữ ký. Hà cũng giống như bao người khác, cũng để các bạn lần lượt ký tên lên áo của mình, trừ vị trí ngực trái.

Chờ cả lớp và những người bạn khác lớp ký xong, cô mới ngồi xuống cạnh nàng và đề nghị:

- Cậu ký vào phần này đi.

Bình chẳng hề nghĩ nhiều, lập tức khom lưng ký vào phần trống duy nhất cô dành cho mình.

Chúc cậu luôn mạnh khỏe, thi đỗ tốt nghiệp cùng nguyện vọng 1. Tớ mong rằng tương lai chúng mình vẫn có thể tiếp tục ở cạnh nhau.

Thanh Bình.

***

Một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp, cô Sang cẩn thận kiểm tra danh sách, phát thẻ dự thi rồi nhìn đám học trò nhỏ, nghẹn ngào nói:

- Cô không ước mong sau này các bạn phải làm ông nọ bà kia, chỉ hy vọng các bạn đủ ăn đủ mặc, sống một cuộc đời thật ý nghĩa. Và điều quan trọng nhất, chính là phải thật bình an.

Đêm đó, Hà quyết định viết một bức thư, bức thư chất chứa tất cả tình cảm của cô trong suốt thời gian quen biết, cũng như may mắn có cơ hội trở thành bạn thân của Bình.

Cô hạ quyết tâm sẽ đưa cho nàng ngay sau khi kỳ thi kết thúc, mặc kệ tương lai đến đâu thì đến.

Chỉ là người tính không bằng trời tính. Bức thư của cô vốn chưa kịp lấy ra, thì đã vĩnh viễn trở thành bức thư không được gửi.

Bởi vì ngày hôm sau, chỉ vừa kết thúc môn thi đầu tiên vào buổi sáng, các thí sinh đã bị một màn náo loạn làm cho đứng hình. Thậm chí hội đồng thi còn phải mời công an tới giải quyết.

- Mẹ cái con quái vật, lũ đồng bóng mọi rợ chúng mày. Chúng mày thích thì tự chơi với đồng loại đi, sao còn lôi con gái tao vào làm gì?

Người phụ nữ trung niên nắm tóc nữ sinh vừa rời khỏi cổng trường, cái miệng quang quác chẳng khác nào cái loa phường. Mụ không ngừng chửi rủa, không ngừng mạt sát đứa trẻ mà mụ khẳng định rằng "con quái thai mọi rợ".

Hà nhận ra nữ sinh đó là Nhung, học lớp D4. Sở dĩ nhận ra là vì hồi lớp 10 cô từng đánh nhau với đối phương một trận.

- Đã thế tao đ*o cho mày thi cử gì nữa.

Mụ vừa nghiến răng vừa lôi Nhung ra giữa cổng trường, sau đó hô lớn.

- Chúng mày nhìn cho kỹ đây. Con ôn này đồng tính đấy, cái loại mày nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn kéo cả con tao vào vũng bùn cùng. Mày bẩn thỉu lắm, bẩn thỉu lắm.

Xung quanh liên tục vang lên tiếng bàn tán, cũng có người tò mò vây kín lại khiến công an, bảo vệ phải vất vả lắm mới có thể tách người đàn bà ngoa ngoắt và Nhung ra khỏi nhau.

- Đừng cho cái loại bóng này thi thố làm gì, tương lai ra ngoài làm ô uế xã hội.

Tiếng mụ the thé nhỏ dần rồi khuất xa. Cô thấy Nhung cô độc đứng giữa dòng người, lặng lẽ chỉnh lại đầu tóc rồi lững thững bước đi. Có lẽ chính bản thân nó cũng không ngờ mẹ của bạn gái sẽ đến và quấy phá vào đúng ngày thi, càng không dám đối mặt với cha mẹ mình như thế nào.

Vài năm sau, Hà tình cờ biết tin bạn gái Nhung thắt cổ tự tử do áp lực gia đình. Còn cuộc sống của Nhung cũng không khá hơn là mấy, bởi vì năm ấy nó đã bỏ bài thi buổi chiều và chẳng còn đăng ký thi lại lần hai.

- Hà.

Bình vỗ nhẹ lên vai khiến cô giật bắn mình.

- Ừ...

Hà vừa hé môi trả lời thì lại trông thấy ánh mắt nàng thay đổi.

Nàng ngập ngừng gọi:

- Bố.

Ông Thức đến đón con gái, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Hà vội cúi đầu chào rồi nói với nàng:

- Tớ về trước đây.

Vì liên tiếp phải nhận những chuyện ồn ào, không vui, nên đầu óc Hà chẳng thể tập trung nổi. Kết quả là bài thi Toán buổi chiều của cô không được như mong đợi.

Cô im lặng rời khỏi phòng thi. Bức thư vẫn nằm ngay ngắn trong cặp, và cô cũng nghĩ có lẽ mình không nên gửi nó nữa. Phần vì cô không muốn một ngày nào đó Bình sẽ bị xung quanh chỉ trích giống như Nhung, phần vì cô tự ti trước gia cảnh của nàng.

Hà rất dễ nhận ra nét mặt không hài lòng mà bố nàng dành cho mình. Thì phải rồi, làm gì có người cha người mẹ nào muốn cô con gái duy nhất dính vào một đứa xuất thân chẳng ra sao như cô? Cũng giống như người phụ nữ trung niên độc mồm độc miệng lúc sáng đã tự tay đóng lại cánh cửa của một đứa trẻ chỉ vừa mới mười tám.

***

Hai ngày sau kỳ thi, lớp trưởng chủ động hẹn các thành viên tới lớp dọn dẹp lần cuối, cũng như phát ảnh chụp đã được rửa xong.

Bình cầm tấm ảnh hai người ngồi dưới gốc phượng chìa tới trước mặt cô. Đây là tấm ảnh mà cả hai đã thống nhất rửa riêng để lưu giữ kỷ niệm.

Nàng chống cằm ngắm chúng thật lâu, ánh mắt long lanh hạnh phúc.

- Đẹp nhỉ?

Hà gật đầu đáp:

- Ừ.

- Tớ viết ngày vào đây cho cậu nhé.-

Cô lại ừ.

Nhận được sự đồng ý của cô, Bình liền mở nắp bút lông dầu trong tay, nắn nót ghi một dòng phía dưới: Ngày 20 tháng 6 năm xxxx - Thanh Bình và Ngọc Hà, bạn thân.

Dù hiểu rằng Bình viết dòng chữ đó bằng tình cảm chân thành giữa hai người bạn. Song khi nhìn hai từ "bạn thân" nắn nót, xinh xắn. Trong đầu Hà chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một quyết định mà bản thân cũng không thể ngờ được.

Cô bỗng hỏi nàng, đồng thời tự hỏi chính mình:

- Chúng ta sẽ là bạn thân cả đời sao?

Nàng hồn nhiên đáp:

- Đúng vậy, chúng ta sẽ là bạn thân cả đời dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Nghe đến đây, Hà bỗng nhoẻn miệng cười. Bình chỉ biết cô cười, nhưng không hề biết đó là nụ cười của sự tuyệt vọng, xót xa.

Giấy nháp, đề thi, tất cả tàn dư của kỳ thi quan trọng mới diễn ra còn nằm im dưới trên mặt bàn khiến mọi người mất thêm thời gian để lau dọn và quét tước. Bởi ai cũng hiểu rằng chỉ sau hôm nay thôi, hai tiếng trực nhật sẽ không còn xuất hiện trong từ điển cuộc sống của mỗi người.

Sau khi nhìn cánh cửa lớp đóng lại, Nam ngậm ngùi nói với các bạn:

- Tao chỉ hy vọng rằng 5 năm, 10 năm, 15 năm, hay bao nhiêu năm sau nữa, tao vẫn sẽ được trông thấy chúng mày. Hứa với tao trừ khi chúng mày ra nước ngoài, thì họp lớp nhất định phải đến đủ. Hứa với tao nhé.

Khoảnh khắc ấy, đám trẻ nhìn nhau rồi đồng thanh hưởng ứng:

- Hứa nhé.

- Xin hứa!

***

Hà trở về quán bida trong trạng thái không hề ổn định, bởi những lời Bình nói vẫn còn văng vẳng bên tai và hằn sâu trong tâm trí.

Và cô đã hạ quyết tâm.

Sau khi đạp xe gần ba cây số chỉ để mua một chiếc vé xe lửa. Hà nhìn chằm chằm tấm vé vô tri, nhìn tới mức thuộc từng con chữ cùng mốc thời gian là sáng sớm mai.

Cô không nói chuyện này với anh Hưng hay anh Tuấn. Cả quá trình thu dọn đồ đạc cũng đều diễn ra trong âm thầm.

Cô cất ảnh chụp, sổ tay, toàn bộ đồ đạc liên quan đến Bình vào balo. Tiếp theo kiểm tra ví tiền còn đúng hai trăm nghìn đồng. Đó là tất cả số tiền để cô bắt đầu cuộc sống mới.

Nếu có người hỏi lý do tại sao Hà đột nhiên làm thế? Thì câu trả lời chỉ đơn giản rằng cô không muốn liên lụy đến Bình.

Nàng coi cô là bạn thân, còn cô thì yêu nàng tha thiết. Cô cũng không bảo đảm được việc mình có đủ khả năng để giữ bí mật này suốt đời. Cô luôn sợ rằng một ngày nào đó, mình sẽ buột miệng thổ lộ mọi chuyện với nàng.

Chỉ là cô sợ xã hội, sợ địa vị, và sợ vẻ khinh miệt của ông Thức hơn tất cả những nỗi sợ trên.

Cho nên Hà lựa chọn rời đi. Rời khỏi đây là cách tốt nhất để cai tình yêu này. Phải, cai tình yêu như con nghiện cai thuốc.

Chuyến tàu khởi hành vào ba giờ sáng. Tuy nhiên khi đồng hồ vừa điểm hai giờ đúng, Hà đã rón rén xách balo xuống phòng anh Bằng, lặng lẽ thắp cho anh một nén hương rồi đi khỏi quán bằng cửa sau.

Thật may vì hôm nay thằng Tuất không trốn ở đây hút thuốc.

Cô đạp xe khỏi con ngõ nhỏ - nơi đã nuôi sống mình suốt mấy năm qua; nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm vui buồn, những cuộc gặp gỡ cùng những buổi chia xa.

Hà liên tục ngoái đầu nhìn lại. Vài lần còn muốn từ bỏ. Vài lần còn tự nhủ con ngõ ấy tối tăm thì sao? Tù tội thì sao? Nhưng ít nhất nó đã cưu mang và chứa chấp không dưới mười mạng người.

Nếu không có nó, cô cũng chẳng biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Có lẽ sẽ lang bạt nơi đầu đường xó chợ, hoặc cũng có thể bị đem đi bán nội tạng hay vào những khu ổ chuột để làm gái.

***

Hà đến sân ga khi đã gần ba giờ sáng. Sau đó dựng xe đạp sát bên cạnh để lát nữa chuẩn bị đưa vào toa chứa đồ.

Cô vẫn nhớ như in cảm giác được cơn gió sớm mai thổi lên mái tóc mới dài ngang gáy của mình. Thế là cô vẫn chưa kịp nuôi tóc dài, chưa kịp khoe với Bình rằng mình sẽ nuôi tóc dài, tương lai không sợ bố nàng dị nghị nữa.

Hôm nay cô đã bỏ lại kỷ niệm về mùa hoa phượng, bỏ lại lời hẹn ước sẽ thi đỗ rồi học đại học gần nàng. Nhưng vẫn không thể bỏ lại phần tình cảm dành cho nàng - người con gái mà cô hằng thương yêu.

Tàu đến, Hà chủ động giúp người khuân vác di chuyển xe đạp vào toa gần cuối. Sau đó theo đoàn người bước lên tàu.

Cô ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu, lần cuối cùng tự hạ quyết tâm rằng phải đi thôi. Đi để né tránh phần tình cảm đơn phương khốn khổ mà mình đã cất giữ suốt hơn một năm qua.

Và đi để bảo vệ Bình.

Tiếng còi thánh thót cất lên từng đợt, hòa cùng tiếng ve râm ran trên những khoảng trời đỏ rực. Hà thu mình lại một góc, đưa mắt nhìn ra bên ngoài một cách vô định.

Lần thứ nhất tìm cách chạy trốn, đó là khi cô không thể chịu nổi những trận bạo hành liên tục trút lên cơ thể.

Lần thứ hai tìm cách chạy trốn, đó là khi nỗi đau cơ thể chẳng còn nữa, thay vào đó lại là vết thương lòng sâu hoắm, là sự mặc cảm tự ti về địa vị xã hội, về xuất thân mồ côi mà người ta cho rằng thực hèn kém.

Cho nên cô phải đi thôi.

Tạm biệt mùa hè đất Bắc, tạm biệt tuổi mười tám chẳng hạnh phúc như bao người.

Tạm biệt Bình, tạm biệt người con gái cô đã yêu chân thành, tha thiết; người con gái cô ngày đêm nhớ thương.

Tạm biệt, người nắm giữ mùa hè...

***

Hà tự hứa với bản thân rằng từ hôm nay sẽ duy trì thói quen viết nhật ký. Chỉ là khoảnh khắc lật cuốn sổ tay, trang đầu tiên lại in một bài thơ như dành tặng cô. Bởi bài thơ ấy viết rằng:

"Sân ga chiều em đi
Gạch dưới chân im lặng
Bóng anh in thành tàu
Tóc anh xoà ngang trán

Sân ga chiều em đi
Bàn tay da diết nắm
Vừa thoáng tiếng còi tàu
Lòng đã Nam đã Bắc."

<Trích: Sân Ga Chiều Em Đi - Xuân Quỳnh>

- Hết Phần 1 -

30.06.2020

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16