"Em để lại trong tim tôi một mũi dao
Thi thoảng lại nhấn sâu thêm một chút
Tôi mang nó suốt đời,
Còn em thì không biết
Những mùa thu ướt máu vẫn đi về
Bây giờ mọi thứ thuốc đều vô hiệu
Tôi chữa bằng rượu thôi
Hết rượu
Tôi uống cả mùa thu
Cả những chiều đông lướt thướt
Xong, lại tự nhấn sâu thêm chút nữa
Mũi dao ngày xưa
Nhưng có sao
Khi trái tim tôi cũng thành bình rượu
Cả mũi dao ngày xưa
Cũng phải say mềm."
<Trích: Thất Tình - Thanh Tùng>
***
Bình luôn cho rằng Hà thực sự không nên tiếp tục đánh nhau qua ngày mà phải chú tâm vào học tập. Bởi vậy hơn một tháng còn lại của kỳ nghỉ hè, nàng đã tình nguyện trở thành gia sư của cô.
Hà vẫn kiên quyết không để nàng đến quán bida tìm mình. Còn nàng chỉ quan tâm đến việc kèm cặp, cho nên cũng tùy ý để cô chọn địa điểm.
Chính vì thế, bờ sông chẳng biết từ khi nào đã trở thành nơi "hẹn hò" của hai người.
- Đề Văn hôm trước tớ giao cho cậu, cậu đã làm xong chưa?
Nghe "cô giáo" hỏi, Hà yếu ớt phản bác:
- Tớ xác định thi khối A thì học Văn làm gì? Thôi thôi, tớ ghét Văn lắm. Hay mình học cái khác đi.
- Hà.
- Ừ.
Mỗi lần bắt gặp dáng vẻ miễn cưỡng nghe lời của cô, Bình đều nhoẻn miệng cười rồi vươn tay xoa đầu. Đương nhiên Hà rất hưởng thụ cảm giác ấy, mặc dù phải chôn sâu xuống đáy lòng để nàng không phát hiện.
Cô thích Bình, sự yêu thích ấy càng lúc càng nhiều. Và hơn hết cả, đó là giờ đây cô dám khẳng định một điều rằng chúng đã biến thành tình yêu.
Ừ, phải nói rằng cô yêu nàng.
Ròng rã hơn một tháng trời, rốt cuộc công sức Bình bỏ ra cũng có kết quả. Bởi vì Hà đã tiến bộ trông thấy.
- Khảo sát đầu năm nếu như tớ được 8 điểm Toán, cậu có thưởng gì không?
Thấy Hà lại đeo cặp một bên, Bình lập tức đánh nhẹ vào cánh tay cô. Sau đó ra hiệu cho cô bỏ dây cặp xuống rồi giúp cô đeo hai bên. Không quên hỏi:
- Cậu muốn thưởng gì?
Câu chuyện để ngỏ vì Thư vô tình lướt ngang qua, trông thấy cảnh đeo cặp liền thắc mắc:
- Sao nhìn cái Bình giống mẹ mày thế?
Hà đe:
- Mày còn nói thêm tiếng nào về mẹ nữa, tao chắc chắn sẽ khiến mày ngậm họng suốt đời.
Hà chẳng rõ bản bản thân đã tâm niệm rằng có hai thứ mà bất kỳ ai cũng không được, và vĩnh viễn không được động vào từ bao giờ.
Thứ nhất là mẹ.
Thứ hai là Bình.
Dường như nhận ra sự thất thố của bản thân. Cho nên Thư nhanh chóng nói xin lỗi rồi theo Long rời khỏi.
- Dạo gần đây chị Hà Tém của tao khác xưa rồi.
Ngồi tại quán vỉa hè, Long chép miệng:
- Lâu lâu không được đánh nhau, đúng là có chút ngứa ngáy chân tay.
- Mày thôi được rồi đấy. Đừng quên cái Bình phải bỏ bao nhiêu công sức mới thuần được con ngựa hoang kia. - Thư gõ lên đầu cậu. - Mấy tháng nữa cái Hà đỗ đại học thật, khéo phải cảm ơn cái Bình đầu tiên. Kể ra chúng nó chơi thân được với nhau đúng là kỳ diệu, tao thấy như quy luật bù trừ ấy.
- Quy luật bù trừ là gì?
- Là mày, thần đằng.
***
Khai giảng năm học mới trôi qua chưa lâu, Hà những tưởng rằng cuộc sống nhất định sẽ êm đềm, khi mà Bình vẫn luôn ở đây, khi mà tình cảm giữa cả hai càng lúc càng trở nên khăng khít. Thật không ngờ mọi thứ trong thoáng chốc đã hoàn toàn thay đổi bởi nàng công khai cùng lớp trưởng lớp bên hẹn hò.
Đám trẻ vừa đưa mắt nhìn cậu trai đang ngại ngùng đứng trước cửa, vừa nhìn đến đôi gò má ửng hồng của nàng. Sau đó trêu:
- Uầy, Bình trông thế mà tầm ngẩm tầm ngầm nhé.
- Xịn nhé.
Đúng lúc ấy, Hà tiến vào lớp, lòng vừa chớm cảm nhận được điều kỳ lạ thì ai đó đã lớn giọng hỏi:
- Hà, mày biết tin gì chưa?
- Tin gì?
- Thằng Phúc đứng ngoài cửa kia đang cùng hoa khôi khối mình yêu đương đấy.
Động tác đặt cặp xuống bàn thoáng ngừng lại. Nhưng rồi Hà vẫn cố giwx bình tĩnh đáp:
- Ừ, thì?
- Ừ cái gì mà ừ? Mày biết rồi chứ gì? Mày với Bình thân lắm mà.
- Gớm, các cô cũng giấu kín quá nhé. Chẳng chịu cho anh em biết gì cả, làm mấy thằng ngốc lớp mình thích cái Bình nhưng chưa dám nói tiếc đỏ cả mắt.
- Thằng nào?
- Thằng Thắng với thằng Hùng.
Hà đứng yên một chỗ nghe các bạn thi nhau hò reo, cũng chẳng hề ngẩng lên nhìn nàng.
Thân ư?
Nực cười cho cái danh xưng cô vẫn luôn tưởng rằng quen thuộc. Thì ra kết quả cô chính là kẻ biết cuối cùng, thì ra sự thật là nàng chẳng coi cô ra cái mẹ gì cả.
Cậu trai tên Phúc đưa đồ ăn sáng cho Bình xong liền trở về lớp học. Hà bỗng cảm thấy vô cùng chướng mắt, bởi mới vài ngày trước vị trí đặt đồ ăn sáng đó là của cô.
- Hà...
Bình nhỏ giọng gọi, tuy nhiên Hà đã nhanh chóng gối đầu lên tay như mọi khi, chỉ là hôm nay cô giả vờ ngủ, cô không thể ngủ.
Cô có thể cảm nhận ánh mắt của Bình dừng trên người mình rất lâu. Nhưng cô lấy can đảm ở đâu để đối mặt, để nghe toàn bộ sự thật đây?
- Ơ hay, chị Hà Tém mới chăm chỉ mấy hôm giờ đã ngựa quen đường cũ rồi à?
Người bạn bàn dưới vui miệng nói đùa. Nào đâu vừa dứt câu, Hà đã ngồi thẳng dậy, quay xuống bóp chặt lấy cổ nó.
- Sống bớt sân si, tương lai ra xã hội sẽ giúp mày giữ được cái mạng đấy.
Phản ứng bất ngờ của Hà khiến lớp học vốn còn đang ồn ào trở nên tĩnh lặng. Đương khi ấy thì cô Sang bước vào. Kết quả hiển nhiên không cần hỏi, cô bị mời tới phòng hội đồng uống nước.
- Dạo này em gặp chuyện gì ư?
Đối với câu hỏi quan tâm của cô giáo, Hà cũng dần dịu xuống, lắc đầu đáp:
- Dạ không ạ, do cái Xuân nói nhiều quá, em nghe không lọt.
Cô Sang thở dài, sau đó khuyên cô chỉ còn một năm nay nữa thôi là rời trường rồi. Hãy giữ lại nhiều kỷ niệm một chút, kẻo nay mai bạn bè Nam Bắc ngược xuôi, muốn gặp cũng chẳng có cơ hội gặp.
Trước khi trở về lớp, cô ngập ngừng một hồi rồi hé môi nói:
- Cô ơi, em muốn chuyển chỗ.
- Sao thế? - Cô Sang ngạc nhiên. - Em với Bình ngồi cạnh nhau rất tốt mà? Cô nghe nói mùa hè này Bình đã kèm cặp em.
- Em lên bàn đầu ngồi cạnh Thủy cũng được.
Cô tưởng học trò đã thực sự hạ quyết tâm học hành, do đó rất vui vẻ đồng ý yêu cầu ấy. Còn động viên học trò hãy cố gắng lên.
Chỉ là cô không biết rằng mong muốn duy nhất của học trò chính là muốn tách khỏi bạn cùng bàn.
Bởi vậy thời điểm Hà trở lại lớp học rồi thu dọn sách vở lên bàn đầu ngồi, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Cô vừa đuổi cậu bạn cùng bàn của Thủy xuống bàn Bình vừa thản nhiên nói:
- Yên tâm, tao nghiêm túc, sẽ không đánh mày như con Xuân mồm năm miệng mười kia đâu.
Thủy cũng không ý kiến gì thêm.
Tan học, Hà nhanh chóng thu dọn sách vở rồi lấy xe ra về. Không hề cố gắng ngủ thêm để kéo dài thời gian ở cạnh nàng giống như trước đây. Càng không hề tiễn nàng về nhà.
Dù sao chăng nữa, từ giờ trở đi nàng cũng có bạn trai hộ tống.
Hà thừa nhận mình cần thời gian để tiếp nhận chuyện này. Hơn hết là trái tim đang đập nơi ngực trái thực sự rất đau. Bình chẳng hề chia sẻ với cô, thậm chí nàng còn chẳng hề coi cô là bạn.
Cô nằm xuống giường một lát thì nhận được tin nhắn của nàng.
(Hà, cậu gặp tớ được không?)
Hà chán nản đem điện thoại ném sang một bên, tuy nhiên màn hình lại tiếp tục lóe sáng.
(Tớ đang ở trước quán bida.)
Da đầu cô trở nên tê rần, tại sao nàng dám tới đây?
Thế rồi Hà vò mạnh tóc, trong lòng khốn khổ đấu tranh. Nửa còn giận không muốn gặp, nửa lại lo lắng rằng nàng sẽ bị chọc ghẹo.
Cuối cùng, cô lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Bình không nhắn lại nữa, cô tưởng rằng nàng không thấy cô xuống nhất định sẽ quay về. Nào ngờ khoảng mười phút sau, cô chợt nghe thấy tiếng huýt sáo dưới lầu.
- Em ơi tìm ai thế?
- Xinh gái thế này? Vào đây làm ván bida với anh đi.
Gần như ngay lập tức, Hà bật dậy rồi vớ lấy điện thoại và chạy xuống cầu thang. Quả nhiên ngoài cửa, Bình đang bị đám thanh niên quây lại trêu chọc.
- Anh Hưng, anh để chúng nó làm gì đấy? - Cô phẫn nộ nộ thét lên một tiếng, sau đó mới nhận ra anh Hưng không đứng trông quầy. Thay vào đó là cậu thanh niên mới đến, cũng đang hào hứng tiếp tay cho hành động của đám thanh niên.
- Đ*t mẹ lũ sống bằng thân dưới này.
Hà buông tiếng chửi thề, sau đó xông vào giữa ba gã thanh niên đang trêu chọc Bình, thậm chí còn lớn gan vươn tay sờ vai rồi sờ má. Mà nàng mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết lùi lại né tránh, hiển nhiên bị dọa tới mất hồn.
Trông thấy Hà, nàng còn chưa kịp nói gì thì cô đã như thú hoang lao đến đánh nhau với người ta.
- Hà ơi, đừng.
Bình vội kéo tay cô lại, nhưng Hà đã nhanh chóng gạt nàng sang một bên, tiếp tục tung cước đá vào nơi hiểm nhất của hai trong số ba gã thanh niên.
- Chúng mày thích dùng cái này để suy nghĩ đúng không? Mẹ mày cho chúng mày vô sinh.
Một mình sẵn sàng chấp ba. Cơn giận tích tụ cả buổi sáng khiến cô coi ba gã thanh niên này như bao cát mà trút giận. Thậm chí người trong quán ra can cũng không tài nào can nổi. Ít nhất thì chỉ kéo được hai kẻ vừa bị cô đá trúng, còn người thứ ba hoàn toàn bất lực.
- Mẹ cái con Hà này, mày cứ đánh khách thì quán làm ăn thế đếch nào nữa?
May mắn thay, thời điểm cô đang bị một gã khống chế rồi vung cho mấy quả đấm, thì anh Hưng kịp thời về đến nơi và chạy lại ngăn cản.
- Thằng Kiên, mày trông quán kiểu gì mà để con Hà đánh nhau? Chúng này không có chân tay à?
- Con Hà như con chó điên ấy. Anh nhìn xem nó đánh khách thế kia em can làm sao được?
Kiên nói hoàn toàn đúng sự thật. Hắn đã thử gỡ mấy lần nhưng đều không thành công.
Hà lồm cồm bò dậy, mồm miệng đều là máu, khóe mắt cũng có thêm vết rách do bị móng tay đối phương cào trúng.
Bình ôm chặt lấy cô nức nở.
- Khóc cái gì? Tớ đã chết đâu?
Hà gỡ tay nàng xuống, tiếp tục nói:
- Trở về đi, tớ phải đi rửa vết thương.
Rồi nghiêng đầu cảnh cáo gã thanh niên trước mặt:
- Lần sau chúng mày còn giở thói đực rựa thèm khát như thế nữa, tao thề dù chúng mày có bằng tuổi bố tao, tao cũng đập chết chúng mày.
Cứ nói áng chừng vậy thôi, chứ thật ra cô làm gì có bố mà biết tuổi?
Hưng đưa mắt nhìn "cô bé sướt mướt" đứng bên cạnh Hà, sau đó hỏi:
- Bạn mày à?
- Vâng, bạn em. Mấy thằng chó này vừa trêu cậu ấy nên em mới đánh.
- Thôi thôi thôi, ba thằng chúng mày đi viện với tao, tiền viện phí tao trả. Còn con Hà, mày cũng lên tao đưa mày đi cùng.
- Em ổn. Tháng này anh cứ trừ lương em là được, không thì có chỗ nào chưa thu họ anh để em đi thay cho.
- Tao chọn trừ lương mày. Với lại mày bỏ cái tính nóng nảy chưa gì đã đánh người khác đi giúp tao, mày thế này tao đếch dám giữ mày ở quán đâu. Tao bảo chị Kiều đưa mày qua chỗ chị ấy đấy.
- Em xin lỗi.
Chờ Hưng đưa ba gã thanh niên đi viện, đám đông cũng dần giải tán. Ngoài cửa chỉ còn cô và Bình.
- Tớ đã bảo đừng tới đây tìm tớ. Cậu xem, quán vốn nằm sâu trong hẻm, mà cậu thân con gái một mình tan học về không chịu về, lỡ làm sao cậu định để tớ sống trong hối hận cả đời à?
Cơ mặt đau khiến những lời trách cứ của cô không hề trọn chữ. Bình càng nghe càng xót, nước mắt đua nhau tuôn xuống như mưa.
Hà khẽ thở dài:
- Đừng khóc nữa. Tớ đưa cậu về.
- Hà ơi, tớ xin lỗi. Tớ chưa kịp nói gì với cậu thì sáng nay...
- Tớ đưa cậu về.
Có chút mất bình tĩnh gắt lên một tiếng. Đoạn, cô lấy xe dựng sẵn ở cửa, ra hiệu nàng cũng mau lấy xe.
Cô không muốn biết bất cứ nội dung gì liên quan tới tình yêu của nàng. Bởi cô ích kỷ, chẳng muốn chấp nhận rằng nàng bây giờ đã là của người ta.
- Vết thương của cậu...
- Không sao, lát nữa đưa cậu về xong tớ sẽ tự mua thuốc. Dù sao năm ngoái với năm kia chưa biết cậu, tớ vẫn sống rất tốt.
Dẫu biết rằng nói những lời này sẽ khiến nàng tổn thương, tuy nhiên Hà không hề hối hận.
Cô sẽ không bẻ cong nàng giống như các chị trong nhóm chat dành cho con gái thích con gái thường nói. Cô quyết định sẽ giữ phần tình cảm này trong âm thầm, chỉ cần nàng hạnh phúc với lựa chọn của mình là tốt rồi.
---
26.06.2020
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)